Thời điểm Nghênh Thu cùng Lan Khang hai người trong phòng đế vương tâm tình, mọi người trong phủ Đại vương gia cũng đã ăn lẩu xong từ lâu, ai về nhà nấy ngủ, chỉ còn lại Lan Tĩnh vẫn chờ ở cửa.
"Con bé vẫn chưa về?" Quan Nghênh Xuân lấy áo khoát cho chồng mình, sau đó một đôi bàn tay to vòng tới ôm lấy cô, cô nhỏ bé nhanh chóng nép vào lồng ngực rộng lớn của chồng.
"Ưm!"
"Xác định cùng Nhị vương gia một chỗ sao?"
"Bổn vương đã đến cửa hàng tiện lợi hỏi rồi, nhân viên ở đó nói có nhìn thấy nhị hoàng đệ cùng em dâu tay trong tay lên xe."
"Có vẻ rất tốt." Tất cả những điều này Quan Nghênh Xuân đều lường trước được, bởi vì ai cũng nhìn ra con bé đã bị Nhị vương gia làm cho hư, cho nên mới phải để cho Nhị vương gia đối xử với mình như đứa nhỏ.
Nhị vương gia dùng thì cũng đã dùng, thoạt nhìn tương đối giống như là biểu hiện mặt trái tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ, lợi dụng oán giận hoặc là uy hiếp thậm chí ngay cả ghét bỏ bắt bẻ để diễn tả tình yêu ngượng ngùng của mình, không để cho Nghênh Thu nhìn thấy.
Ai ngờ điều này lại có thể làm tổn thương trái tim nữ nhi.
Thật may là sau đó con bé phối hợp rất tốt với anh, khiến cho Nhị vương gia cao ngạo biết anh không thể bắt con bé thuận theo là chuyện đương nhiên.
Cưỡng ép tách hai người ra làm cho cả hai tỉnh táo trở lại không ngờ là phương pháp tốt.
Nghĩ đến đây, Quan Nghênh Xuân không nhịn được bội phục chồng mình, chồng cô thật sự trí tuệ lại nhìn xa trông rộng.
"Anh nghĩ, trừng phạt nhị hoàng đệ đủ rồi, gia đình em có nguyện ý tha thứ cho cậu ấy không?" Lan Tĩnh hôn môi vợ yêu của mình, mỗi lần hôn cô lại làm cho anh càng yêu cô hơn.
"Chỉ cần con bé tha thứ, chúng ta cũng sẽ không tức giận, dù sao yêu đương đều biến người ta trở nên ngốc nghếch." Cô nói như là người đã có kinh nghiệm.
"Đúng vậy! Rất ngốc." anh nhẹ giọng phụ họa.
Nhớ tới hai người ban đầu ở thời điểm yêu đương, cũng là yêu điên cuồng, mãnh liệt như vậy.
Tuy rằng cảm thấy rất ngốc, cũng không hối hận.
"Anh em Lý thị các anh nói đến luyến ái đều y hệt, dù Nhị vương gia bề ngoài thoạt nhìn ôn nhã bình tĩnh khi yêu lại biến thành người như thế, đường đường là một đại người đàn ông uy phong lẫm liệt tràn ngập khí chất vương gia lại biến thành bé trai hư hỏng, muốn cái gì nhất định phải đoạt được, nếu không sẽ làm náo loạn đến gà chó không yên mới cam tâm."
"Theo như em nói, bổn vương cũng không dám tưởng tượng lão tam khi yêu sẽ náo loạn đến mức nào?" Lan Tĩnh thở dài.
"Có lẽ phủ Tam vương gia sẽ bị dỡ đi!"
Nói xong, hai người nhịn không được bật cười vì nghĩ đến ngày nào đó Tam vương gia khi yêu sẽ biến thành bộ dạng gì, sau đó nụ cười trên mặt Lan Tĩnh được thay thế bằng vẻ mặt thâm sâu khó hiểu thong thả lên tiếng.
"Vương phi, tối hôm nay có muốn ôn lại một chút điên cuồng của chúng ta lúc trước hay không?"
"Thực điên cuồng sao?" Cô mỉm cười hỏi.
"Bổn vương cam đoan sẽ làm em điên cuồng." anh nói xong, ôm lấy Quan Nghênh Xuân đi vào phòng tân hôn của hai người.
Không lo lắng cho Nghênh Thu nữa, bởi vì bọn họ biết tối hôm nay con bé sẽ không trở về.
* * * * * *
Mưa liên tục vài ngày, trường học cuối cùng cũng tới kì nghỉ đông, Nghênh Thu thuận lợi tìm được việc làm.
Tiền lương nhiều, công việc thoải mái, lại gần nhà, là công việc tốt mà nhiều người tha thiết mơ ước.
Nhưng có một chút trở ngại, đó là người quản lý dường như khó ứng phó.
Công việc này chính là...
Đinh đong!
"Chào mừng quý khách."
Âm thanh đinh đong kèm theo lời chào đón ngọt ngào, một nam sinh vừa bước vào cửa thoáng một cái đã đứng trước quầy của một cô gái trông thật đáng yêu, nhịn không được cúi đầu thấp xuống, không phải thái độ vừa mới ở ngoài cửa cùng bạn bè vui đùa ầm ĩ.
Đương lúc tính tiền...
"Tôi... Tôi muốn có số điện thoại của cô... Dãy số... Có thể chứ?"
"A?" Nghênh Thu trong lúc chờ thu tiền, lại nghe có người muốn số di động của cô.
Làm sao bây giờ?
"Thật không tiện, tôi đang làm việc, quản lý sẽ mắng chúng tôi..."
Nói thì chậm, khi đó rất nhanh, xuất hiện mặt thối lạnh như băng.
Chỉ cần có nam sinh tiếp cận cô bé đáng yêu của anh, Lan Khang sẽ giống như báo đen bắt đầu dịch chuyển khi ngửi được con mồi, chuẩn bị đem tình địch đuổi đi xa.
"Chuyện gì?" Lan Khang lạnh như băng trừng mắt nhìn nam sinh đó, trên người phát ra nhiều sát khí.
Bởi vì cô bé không cho phép anh ăn dấm chua bậy bạ, cho nên anh hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt lợi hại cùng mặt thối lạnh như băng làm vũ khí.
Vốn tưởng rằng vị quản lý hung ác hại cửa hàng buôn bán không tốt, nhưng sức quyến rũ của cô bé so với anh hung ác cường bạo gấp vài trăm lần, một đống người đàn ông, anh càng đánh càng hăng.
"Không được nói chuyện phiếm trong giờ làm, cậu cùng cô ấy có quan hệ gì?
Muốn hại cô ấy mất chén cơm sao?"
"Không có, không có."
"Mua xong, xin mời nhanh chóng rời đi, không nên gây trở ngại quyền lợi của khách hàng đang chờ tính tiền phía sau."
Kỳ thật phía sau làm gì có khách hàng nào, đều bị quản lý mặt thối dọa cho bỏ chạy.
"Này!" Bối rối cầm đại một món đồ tính tiền, nam sinh tông cửa xông ra, ngay cả tiền thối cũng quên lấy.
"Tiền thối chưa có lấy nha!" Nghênh Thu bĩu môi, nhìn Lan Khang trên người mặc đồng phục quản lý.
"Này tiền thối..."
"Thay anh làm việc tốt." Lan Khang cầm lấy tiền thối, ngay lập tức đi đến hòm quyên góp bỏ vào, giơ tay làm việc thiện, là việc làm tốt đẹp chưa bị làm hỏng.
"Thật là." anh phiền toái suy nghĩ, cảm giác mình đã sai lầm, "Thật không nên đáp ứng cho em đứng quầy, chẳng khác nào đem cừu non dâng trước miệng bầy sói."
Làm ơn đi, cái gì mà cừu non? Người đàn ông này thật sự là càng ngày càng tràn ngập tham muốn chiếm hữu.
Nghênh Thu nâng khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn lên nhìn Nhị vương gia đẹp trai của cô, trêu chọc nói: "Quản lý, anh không phải là muốn khai trừ em chứ?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh chậm rãi gợi lên một nụ cười mang theo tà khí, tâm tư xấu xa.
"Này! Anh muốn xem em làm sao cầu xin anh đây."
Quả nhiên!
"Em làm sao biết anh muốn như thế nào mà cầu xin?" Tim cô đập có chút nhanh hơn lướt qua anh, cố tình sắp xếp lại hàng hoá nhằm thoát khỏi nơi này, nhưng anh làm sao có thể để cho con cừu non đáng yêu này chạy thoát!
Thình lình, anh vươn tay ôm lấy cô, ở bên tai cô xấu xa nói: "Có nhớ đêm qua chúng ta xem bộ phim kia không? Em bắt chước cầu xin như vậy không phải tốt lắm ư?"
Nghênh Thu khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, "Làm sao có thể!"
Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, mấy ngày hôm trước còn ôn nhu, chờ tới khi cô tha thứ cho anh, lập tức bị anh bá đạo ăn cướp sạch sẽ.
"Em muốn cùng Đại vương gia nói..."
Nhưng cô không có lấy một cơ hội giãy dụa, đã bị anh ôm vào phòng quản lý...
Lan Ngọc đảo nhanh một vòng cửa hàng tiện lợi, phát hiện không có người.
Xem ra cửa hàng tiện lợi đúng là tiện lợi, khách hàng vào cửa tự phục vụ sao?
"Cũng tốt, mình gom hết." Lan Ngọc lập tức chọn một vài món ăn vặt, sau đó quay trở về xem phim.
Anh gần đây rất thích phim ở hiện đại, đã thức nhiều ngày không ngủ, may mắn nhị hoàng huynh mở cửa hàng tiện lợi, do đó anh được ăn vặt miễn phí, có thể vừa ăn vừa xem phim.
Thực ra, lúc Lan Ngọc vơ vét đồ ăn, anh chỉ muốn tìm hai người đang trốn trong phòng quản lý.
"Nhị vương gia... Tam vương gia đến đây... " Nghênh Thu thở gấp khẽ nhắc nhở người đàn ông đang bị dục vọng làm cho quên cả đất trời, chỉ thấy anh không khẩn trương, ngược lại bàn tay to càng thêm không an phận theo trước ngực của nàng di chuyển xuống.
"Nhị vương gia..." Giọng của cô ngăn lại không được khẽ kêu to lên một tiếng, miệng cô lập tức bị anh dùng tay kia che lại.
"Hư! Em muốn dẫn anh vào đây xem sao?"
Đương nhiên không nghĩ đến. Nghênh Thu đỏ mặt nhẹ lắc đầu.
"Tốt lắm, ngoan ngoãn nha, đừng phân tâm, bổn vương sau khi thỏa mãn là có thể thả em ra, dù sao tên kia cũng chỉ là tìm đồ ăn, ăn xong rồi sẽ đi về nhà."
"Nhưng là..."
"Chuyên tâm chút, nếu không chúng ta ở đây cả đêm đấy."
"Không muốn, không muốn." Cô vội vàng lắc đầu. Làm sao có thể cả đêm a!
Theo sự hiểu biết của cô, ngày mai nhất định thân thể cô đau nhức không thể xuống giường.
Cô thật sự không rõ Nhị vương gia tại sao có thể lợi hại như vậy? Không phải là luyện qua đế vương công chứ?
"Vậy tiếp tục."
Anh lại tiếp tục công kích cô, lúc này đây anh không xâm lấn nửa người trên của cô, mà ôm cô đến ngăn tủ, cởi quần lót cô ra.
Váy không đủ dài che đậy vùng nữ tính mềm mại, anh tùy ý tách hai chân cô ra.
"Nhị vương gia... Đừng..." Cô không có quen như vậy, lại không thể kháng cự, bởi vì anh như vậy đối với cô, làm cô không khỏi suy nghĩ.
Lan Khang thong thả thưởng thức cảnh xuân tuyệt vời trước mắt, một tay chậm rãi vuốt ve đóa hoa kiều diễm ướt át kia, nhìn đóa hoa dần dần hiện hồng, càng thêm mê người.
"Nhị vương gia... Đừng như vậy..." Cô đỏ bừng khuôn mặt thấp giọng thở dốc, bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm nhẹ nhàng chống đỡ bả vai anh, muốn đẩy anh ra, không hy vọng anh tới gần, nhưng một chút khí lực cũng không có.
Đầu ngón tay của anh tà khí tại khe nhỏ chặt chẽ kia ra vào khiêu khích, khiến thân hình xinh đẹp của cô vặn vẹo né tránh khiêu khích của anh.
"Không thích bổn vương chạm vào em như vậy?"
"Không..." Không phải như vậy, chính là mỗi lần anh trêu đùa như thế cô không biết phải làm sao, không còn là chính mình, làm cô cảm thấy rất mắc cỡ.
"Bổn vương đã biết."
Ngón tay của anh ly khai, Nghênh Thu nhịn không được thở một hơi nhẹ nhõm, cái loại khiêu khích xấu hổ muốn chết này cuối cùng kết thúc, nhưng là trong thân thể cũng rất nhanh chóng dâng lên một cỗ nồng đậm cảm giác trống rỗng.
Làm thế nào có thể mở miệng kêu anh lắp đầy phần hư không này?
Thời điểm cô không biết làm sao, chợt đột nhiên, cảm giác được một loại xúc cảm ấm áp đụng chạm lấy hoa huy*t tư mật giữa hai chân...
"A! Anh..."
Anh không chỉ dùng tay khiêu khích, mà còn sử dụng môi lưỡi yêu thương.
Đóa hoa mềm mại bởi vì đầu lưỡi ngọt ngào của anh trìu mến an ủi, mật hoa e lệ cuồn cuộn tiết ra không dứt, hơi thở của anh đã tràn ngập hương thơm độc đáo của cô, thúc giục dục vọng trong cơ thể anh thức tỉnh.
"Em... Chịu không nổi..." Trải qua khoái cảm không biết dâng cao bao nhiêu lần, cô rốt cục không chịu được cầu khẩn.
"Muốn anh sao?"
"Dạ." Cô thẹn thùng lên tiếng, giống như mèo nhỏ kêu meo meo làm nũng, đòi hỏi chủ nhân yêu thương.
Anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức đem dục vọng của mình giải phóng, nam tính kiêu ngạo sớm đã hiên ngang đứng thẳng, chuẩn bị muốn đi vào trong cơ thể mê người của cô...
"Không được cử động! Cướp đây."
Cách cửa phòng quản lý truyền tới một câu kịch kinh điển làm người hồn bay phách tán, khiến Nghênh Thu sắp lên thiên đường đột ngột quay lại hạ thế.
"Nhị vương gia, bên ngoài hình như có cướp..." Nghênh Thu tái mặt nói, muốn lao ra bên ngoài, "Chúng ta nhanh chóng ra ngoài giúp Tam vương gia."
"Yên tâm."
"Nhưng... Tam vương gia trông rất yếu đuối..."
Nếu tên cướp nhìn thấy Tam vương gia tướng mạo hoàn mỹ lại tuổi trẻ, bất kể giới tính, bắt chước phim Brokeback Mountain đem ra biểu diễn, làm sao có thể được?
Chợt đột nhiên, cô khẽ kêu một tiếng, phát giác giữa hai chân mình có một vật cứng, tiếp theo là nhanh chóng lắp đầy...
"Nhị vương gia? !"
Lan Khang không chút do dự sau khi tiến vào liền cuồng dã mãnh liệt vận động, đói khát như dã thú, không ngừng tiến công xâm lược.
Hiện tại không nên tiếp tục làm chuyện này? Có cướp bên ngoài a!
Nhưng... Thật thoải mái!
Nghênh Thu vô lực chỉ có thể cầm lấy cánh tay anh, cắn chặc môi dưới, hi vọng ngăn chặn tiếng rên rỉ truyền đi.
Tuy nhiên tên cướp vẫn ở bên ngoài, Tam vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm...
"Chuyên tâm." Lan Khang hờn giận ra lệnh, không hài lòng chuyện cô phân tâm, mỗi một lần xâm nhập đều vào sâu như vậy, cô gần như muốn ngất xỉu.
"A..."
Cô sợ hãi kêu quá lớn sẽ kinh động kẻ cướp, lật đật đưa tay lên che miệng lại, thân mình mảnh mai vì anh va chạm mà lay động, ngay cả ngăn tủ đều lắc lư.
"Chậm một chút... Sẽ bị nghe được..."
Phát hiện cô vẫn phân tâm, không vì anh mà thần hồn điên đảo đến quên hết thảy, chỉ muốn anh, chỉ nhìn thấy anh. Đôi mắt xinh đẹp của Lan Khang phát ra tia chinh phục quang mang.
Đột nhiên sáng suốt, Nghênh Thu cuối cùng cũng nhận thức được sự tức giận của anh, nhưng không biết anh rốt cuộc vì cái gì mất hứng.
"Anh đang tức giận ?"
Cô vừa hỏi, động tác của anh càng thêm dùng sức, như dã thú phẫn nộ muốn đem cô giết chết.
Khoái cảm mãnh liệt không ngừng từ dưới bụng lan khắp toàn thân, khiêu khích cô nhịn không được phát ra từng tiếng rên rỉ.
Đúng! anh là ghen tỵ, lại không thể nói ra, tâm tình rất buồn kiềm nén không được đành phải dùng hành động phát tiết ra.
"Đừng... Em sẽ... Không được..."
"Bây giờ người đang ở trong thân thể em là ai?" Một tay anh vuốt ve bộ ngực sữa không ngừng rung động của cô, vẫn như cũ cường ngạnh giữ lấy eo cô.
"Là anh!"
"Anh là ai?"
"Đương nhiên là... A..." Cô thở gấp run giọng cơ hồ nói không ra lời.
"Là ai?"
"Là anh Nhị vương gia." Cuối cùng cô cũng nói ra.
"Tốt lắm." anh hài lòng câu trả lời của cô, tiếp theo ôm cô ra khỏi ngăn tủ, đi tới cái ghế ngồi xuống, đặt cô ở trên đùi của mình.
Nghênh Thu giống như món đồ chơi bị anh ôm lấy, ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn), sau đó anh một tay nâng một bên đùi của cô lên, đưa dục vọng chậm rãi xâm nhập khe nhỏ chặt chẽ của cô...
Khi chặt chẽ và ướt át của cô hoàn toàn bao quanh anh, hai tay Lan Khang ôm lấy cặp mông tuyết trắng của cô, bắt đầu chậm rãi lên xuống luật động.
"A... A..."
Rất nhanh, bên tai anh nghe được tiếng rên rỉ đáng yêu của Nghênh Thu, anh thở nhẹ thấp giọng dặn dò, "Kêu quá lớn sẽ bị nghe được."
Một giây sau, tiếng rên rỉ bị đè thấp xuống, nghe như là nỉ non cùng anh, lại phải cố gắng kiềm nén tiếng khóc nức nở, lại khiêu khích khoái cảm cùng hưng phấn trong lòng người đàn ông.
Thật là vật nhỏ đáng yêu.
Anh vuốt ve bờ mông trắng của cô, hai tay cô vây quanh bả vai anh, kích thích ở lưng nhịn không được mà vặn vẹo, ngọn lửa tình trong cơ thể đã đốt cháy cô đến tâm thần mê loạn.
"Em không được... Nhanh chấm dứt... Có kẻ bắt cóc... A..."
Chợt đột nhiên, cô mắt nhắm lại, thân thể xiết chặt, sau vài tiếng thở dốc, đầu vô lực ngã trên vai anh, như con mèo nhỏ xụi lơ mệt chết.
Lan Khang nhìn thấy cô như vậy, không cố kỵ cầm eo của cô, mạnh mẽ quyết liệt nhanh chóng tăng tốc độ chạy nước rút lần cuối cùng trước khi kết thúc.
Một cỗ tê dại quen thuộc thẳng hướng lên não, Lan Khang gắt gao tiến đến nơi sâu nhất trong hoa tâm của Nghênh Thu, sau đó cảm giác một trận vui sướng sảng khoái truyền đến, dịch vọng nóng bỏng vỡ đê mà thoát ra...
Nghênh Thu không quan tâm mình đã toàn thân vô lực, nhỏ giọng nói: "Nhị vương gia, có kẻ cướp, chúng ta phải nhanh báo nguy a!"
"Không cần." anh cảm thấy mỹ mãn ôm thân mình kiều nhuyễn của cô, sau đó nhìn khắp nơi chậm rãi nói: "Kẻ cướp gặp được lão tam chỉ có con đường chết."
"Vì sao?"
"Không nên xem lão tam bề ngoài nhu nhược mà coi thường, kỳ thật võ công của cậu ta so với chúng ta cao cường hơn."
"Thật sao?"
Lúc này, bọn họ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm cầu khẩn của tên cướp, "Đừng đánh nữa, van cầu ngài, nhanh báo nguy, kêu cảnh sát dẫn tôi đi, đại hiệp, đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi."
"Nếu biết sai rồi, vậy trước khi cảnh sát đến đón chịu thêm chút trừng phạt đi!"
Giọng điệu nhẹ nhàng êm ái của Lan Ngọc nghe qua như là tiếng nguyền rủa tới từ địa ngục, tiếp theo bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu đau thất thanh cực kỳ bi thảm của tên cướp.
Nghênh Thu sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn Lan Khang, "Nghe qua thật đáng sợ nha!"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh gợi lên chút sủng nịnh mỉm cười, sau đó đem cô ôm vào trong ngực, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, "Đừng sợ, có bổn vương ở đây, bổn vương sẽ bảo vệ em."
Nghênh Thu nghe được câu này, trong lòng không khỏi ấm áp, cảm nhận được yêu thương thực hạnh phúc.
"Phải bảo vệ cả đời nha!"
"Tuân mệnh." Nói xong, anh chân thành hôn môi cô đầy thâm tình.
Hai người lại tiếp tục đắm chiềm trong thế giới ngọt ngào, bên ngoài cánh cửa vẫn là tiếng cầu xin tha thứ không ngừng.
Bất quá bọn họ cũng lực bất tòng tâm, ai bảo tên cướp kia không chịu làm người tốt, ngang nhiên đến cướp bóc nhà bọn họ.
Chẳng lẽ không biết đây chính là phủ vương gia sao?