Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 2



Một mũi tên đó vừa sắc vừa chuẩn bắn thẳng vào ngực trái hắn, nhưng sao hắn còn chưa chết?

Nàng lật sách thuốc, không tìm được trường hợp tương tự

Lúc đầu khi phát hiện hắn ở trong huyệt động, nàng nghĩ hắn đã chết, nhưng nàng lại nghe được hơi thở mỏng manh của hắn, nàng ngạc nhiên cúi xuống lắng nghe tiếng tim hắn… tim vẫn còn đập.

Mũi tên kia bắn vào tim hắn nhưng sao tim vẫn còn đập mạnh như vậy?

Không, không đúng.

Mũi tên nhọn đúng là bắn thủng ngực hắn nhưng không bắn trúng tim hắn, vì tim hắn không giống người thường.

Người thường tim ở bên trái, còn hắn ở bên phải.

Chính sự khác biệt này đã cứu hắn, nếu không, hắn đã sớm thành vong hồn dưới mũi tên đó rồi.

Nàng tuy rằng sống trong một trấn nhỏ, chưa từng thấy cảnh này, nhưng nhìn máu tươi trên người hắn cũng có thể tưởng tượng được, lúc trước, nhất định hắn gặp phải một trận ác đấu tàn khốc.

May mà nàng hiểu được chút ít y thuật, may mà nhà nhỏ của nàng ở ngay dưới chân núi, cũng gần đây, có thể chăm sóc cho hắn.

- A…

Qua nửa tháng, cuối cùng hắn cũng có chút động tĩnh, hai mắt nhắm chặt cuối cùng cũng hơi động, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

- Ngươi tỉnh rồi?

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, khẽ cười.

Vẫn sống trong trấn nhỏ này, nàng chưa thấy qua nhiều nam nhân, nhưng vừa thấy hắn thì đã biết từ “tuấn mỹ tuyệt luân” là dành cho hắn.

Thậm chí hắn còn đẹp hơn nữ tử, có thể nói, hắn đẹp hơn so với đại đa số mọi người.

Trông giữ hắn suốt mấy ngày nay, nàng cứ si mê ngắm khuôn mặt hắn khi ngủ, tuyệt không cảm thấy nhàm chán.

- Ngươi là ai?

Mục Triểu hơi kinh ngạc, thoáng bất an nhìn:

- Đây… đây là chỗ nào?

- Đây là trấn Vĩnh An. Nàng nói

- Ngươi đã cứu ta?

Có lẽ vì thiện ý trên mặt nàng, có lẽ vì hắn phát hiện ra băng vải trên mình nên tự đoán ra đáp án.

- Không, phải nói là tim ngươi đã cứu ngươi, ta chỉ là giúp ngươi cầm máu thôi. Nàng khiêm tốn đáp.

Kỳ thật, muốn giết hắn, trừ mũi tên đó ra còn có vô số vết thương khác, vai, xương sườn, xương đùi đều bị thương. Ngay từ đầu, nàng cũng không xác định được mình có thể cứu hắn hay không?

- Tim của ta?

- Đúng. Tim của ngươi lệch so với với người bình thường, cho nên mũi tên đó không bắn trúng tim ngươi?

- Ngươi là nữ lang trung?

Hắn sờ sờ chỗ bị thương, cảm thấy không còn đau đớn như trước nữa.

- Không, ta chỉ là xem qua một ít sách thuốc mà thôi

Câu trả lời của nàng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên:

- Ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta

- Bệnh nhân đầu tiên? Hắn thiếu chút nữa thì hô lớn.

- Trước giờ ta chỉ chữa bệnh cho chó mèo (haha), ngươi là người đầu tiên ta chữa bênh. Nàng ngượng ngùng cúi đầu.

Mục Triển giật mình ngây ngốc hồi lâu bỗng nhiên mỉm cười:

- Xem ra, ngươi đúng là thiên tài có thể trị bệnh cứu người!

- Công tử không trách ta lỗ mãng sao?”Nàng có chút bất ngờ.

- Ngươi đã cứu ta, ta cảm ơn còn không kịp, sao lại trách cứ.

Hắn nhìn hoàng hôn bên ngoài:

- Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã sớm chết ở nơi hoang sơn cùng cốc.

- Công tử, không cần khách khí như vậy. Nàng do dự hỏi: – xin hỏi quý tính đại danh của ngài? Nhà ở đâu để tiểu nữ đến báo cho người nhà ngài.

- Người nhà ta? Hắn suy nghĩ điều gì đó, cũng không trả lời nàng: – đúng rời, hẳn là nên sớm báo cho bọn họ, tránh để bọn họ lo lắng…… Cô nương, ngươi có thể giúp ta một việc không?

- Xin công tử cứ nói

- Lúc ngươi phát hiện ta, ta đã nằm trong một sơn động?

- Đúng, hôm ấy ta hái thuốc, vừa vặn đi ngang qua nơi đó.

- Cô nương có thể trở về sơn động kia một chuyến, viết chỗ ta hiện đang ở lên vách đá, người nhà ta tự sẽ đến tìm.

- Như thế sao?

Nàng kinh ngạc khi thấy hắn nói vậy nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc thấy hắn bị thương, nhìn quần áo của hắn, nàng có thể biết hắn và người trong trấn là hoàn toàn bất đồng, cho nên, cho dù có hành động quái lạ gì thì nàng cũng chẳng coi đó làm lạ

- Vậy, ta nên khắc chữ gì?

- Không phải khắc, là viết.

Mục Triển chỉ chỉ trường bào của mình nàng vắt lên ghế nói:

- Trong ống tay áo kia có phấn vàng, ngươi dính vào tay rồi có thể viết chữ lên vách đá.

- À. Nàng gật gật đầu, mở ống tay áo, quả nhiên phát hiện trong đó có một cái túi gấm nho ngỏ, trong túi có những hạt bụi sáng long lanh

- Nhưng lúc nàng viết thì phải nhanh một chút, vì chữ viết sẽ lập tức biết mất. Hắn nói thêm

- Ta biết rồi! Nàng vỗ tay cười: – sau đó người nhà ngươi dùng chất gì đó bôi lên vách đá là đọc được chữ này đúng không?

- Sao nàng biết? Đúng là thông minh. Hắn kinh ngạc, không khỏi tán thưởng gật gật đầu.

- Không phải ta thông minh, mà là người viết sách kiến thức rộng. Cái đó ta đọc sách mà biết thôi. Nàng lại khiêm tốn trả lời.

- Giờ đã muộn rồi, mai nàng hãy đi. Mục Triển dịu dàng nói

- Ha ha. Ta cũng không định đêm nay sẽ đi nha!

Nàng nghịch ngợm le lưỡi:

- Ta còn phải hầm canh gà!

Bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đắp chăn lại cho hắn.

- Ngươi đi ngủ trước đi. Ta đi bắt gà

Tay nàng có một mùi thơm ngát của thảo dược, cả người nàng xinh đẹp thanh nhã như cúc.

Mấy ngày nay sự đau đớn tra tấn hắn, vốn chưa từng được ngủ ngon, nhưng trong cơn trằn trọc, hắn nghe thấy lời nàng an ủi, giống như những liều thuốc an thần khiến sự đau khổ của hắn giảm đi nhiều.

Nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân khác, tựa như một làn gió mát trong núi, hắn chưa từng biết được lại có cơn gió mát lành như vậy.

Mục Triển khẽ cười yếu ớt, nghe lời nàng nhắm mắt lại, chờ đợi canh gà mỹ vị kia.

Sao vừa đến Trọng Châu đã xảy ra chuyện như vậy?

Hình như có người biết hắn sẽ đến, ẩn núp ở trên đường, dùng đòn âm độc muốn lấy mạng hắn.

Hắn không tin đây là do thổ phỉ bình thường làm, vì mục đích của đối phương rõ ràng không phải là tiền bạc của hắn mà là tính mạng của hắn.

Hắn cũng không tin tưởng đây là loạn đảng Trọng Châu làm vì loạn đảng không thể nào biết được điểm yếu của hắn để ra tay nhanh và chuẩn như vậy

Tuy đối phương che mặt, hơn nữa hết sức che giấu võ công chân thật nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy, đối phương là đám đại nội cao thủ.

Một hồi ác chiễn đẫm máu đó giống như cơn ác mộng, hắn hy vọng mình có thể vĩnh viễn quên đi. Hắn chỉ nhớ rõ đám thị vệ bên mình từng người, từng người ngã xuống, cỏ xanh bốn phía bị nhuộm đỏ bởi máu tanh.

Thiết Ưng là người suy nhất có thể cùng hắn xông ra vòng vây. Hắn bị trọng thương đã hôn mê, Thiết Ưng để ăn trong sơn động rồi chắc đã xuống núi một mình. Hắn vừa đi tìm viện binh vừa dẫn đám sát thủ rời đi, nhưng hắn đi một ngày một đêm vẫn chưa trở về.

Miệng vết thương nóng, xương cốt như vỡ vụn, thậm chí hắn cảm thấy, chân tay đã không còn là của mình nữa.

Hắn cố gắng chống đỡ để chờ Thiết Ưng trở về nhưng mãi cũng không đợi được. Chỉ hơi nhắm mắt lại hắn cũng nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.

Nhưng có kì tích xảy ra, hắn lại sống lại, hơn nữa còn là trong một gian phòng thanh u.

Mơ mơ màng màng , hắn có thể cảm thấy có một đôi bàn tay thon nhỏ chăm sóc hắn, giúp hắn uống thuốc, lau vết thương cho hắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.

Hắn rất muốn nhìn xem ai là chủ nhân của đôi tay này, cho nên hắn tự nhủ mình phải kiên cường, cố gắng nắm bắt lấy đám bèo cứu mạng, không để mình rơi xuống vực sâu.

Cuối cùng, hắn tỉnh lại, nhìn thấy nàng.

Nàng giống hệt trong tưởng tượng của hắn, rất đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp diễm lệ chói mắt mà là một vẻ đẹp thanh nhã như hoa dại trong rừng.

Mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày, mỗi lời nói của nàng đều như nước chảy vào lòng hắn, không có sự xa lạ của lần đầu gặp gỡ mà ngược lại còn giống như bằng hữu lâu năm.

Nhưng hôm nay, nàng hình như có chút khác lạ

Hắn chưa từng thấy nàng mặc quần áo rực rỡ như vậy, thậm chí hai má còn thoa phấn, tóc chải búi rất kĩ lưỡng, một chiếc trâm cài khéo léo, còn một đôi hoa tai xinh đẹp

Tuy rằng xinh đẹp hơn so với ngày thường nhưng hắn vẫn thích vẻ thanh nhã bình thường của nàng hơn.

Nàng ngồi một bên cẩn thận nhìn, giống như là lần đầu tiên thấy hắn. Hai mắt nàng chăm chú nhìn khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Nàng đang làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?

- Ai! Ngươi tỉnh rồi?

Nàng cười ngọt ngào khác hẳn với bình thường, chỉ chỉ chiếc bản bên cạnh:

- Canh gà đã đun rồi, ngươi muốn uống chưa?

Hắn gật gật đầu, nhưng nàng cũng không giống bình thường bưng canh đến cho hắn mà lại cứ nhàn nhã ngồi đó, giống như một thiên kim tiểu thư không biết bưng trà rót nước.

Hắn tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, khó nhọc giơ tay định bưng bát canh.

Dù sao nàng cũng không phải người hầu của mình, trước kia giúp hắn là nàng có ý tốt, giờ không giúp cũng là tự do của nàng.

Thấy Mục Triển khó khăn chật vật, nàng nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra:

- À. Đúng rồi, để ta giúp ngươi

Lúc này nàng mới bước đến bưng bát canh lên, từng thìa từng thìa đưa tới miệng hắn.

Nhưng nàng đút canh cho hắn không tự nhiên như bình thường, như là sợ nóng, rất cẩn thận. Chiếc thìa đưa đến bên miệng hắn cũng run rẩy, thỉnh thoảng còn làm đổ canh ra ngoài.

Hắn rất muốn hỏi tay nàng bị làm sao, có phải bị thương hay không nhưng vẫn nhịn lại, chỉ nói:

- Cô nương, ta nhờ nàng đưa thư, đưa đến chưa?

- Thư? Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, gật gật đầu như có lệ: – yên tâm, đưa đến rồi.

Nàng thật sự đến sơn động đó? Hắn rất nghi ngờ nhưng vẫn nhịn xuống không dò hỏi.

Dù sao nàng cứu mình đã đủ để hắn cảm ơn rồi, cho dù nàng không rảnh đi làm chuyện đó thì hắn cũng không có gì oán hận.

- Cô nương, nhận ơn chăm sóc của nàng đã lâu, còn chưa hỏi phương danh của nàng. Hắn hỏi điều hắn vẫn rất muốn hỏi

- À! Ta họ Tô. Nàng ngừng lại một chút rồi nói: – Tô Âm

- Âm?

- Âm trong giọng nói (giải thích tên). Nàng cười.

- Tên thật đẹp. Hắn gật đầu khen ngợi.

Tô Âm, cái tên này cũng thanh nhã như nàng.

- Gia phụ nhờ tiên sinh dạy học trong trấn lấy tên cho chúng ta… cho ta, đương nhiên không thô tục như những đứa nhỏ trong nông thôn.

Lúc nàng nói chuyện, hai mắt lưu chuyển.

- Tô cô nương, vì sao nàng ở một mình trong nhà nhỏ dưới núi này mà không ở cùng cha mẹ.

Nhìn qua cửa sổ là những rặng cây xanh mướt.

- Đương nhiên là ta ở cùng cha mẹ! Chỗ này chỉ là… là chỗ ta học y.

Nàng cắn cắn môi:

- Sách của ta đều để ở đây, thấy bọn thú nhỏ bị thương ta cũng sẽ để chúng ở trong này, trị thương cho chúng.

- À! Mục Triển gật đầu: – Thì ra là thế.

- Công tử, ngươi cũng đừng nghĩ ta là đứa trẻ bỏ nhà đi nha. Ở nhà, cha mẹ thương ta nhất. Nàng biện bạch.

- Ta không nghĩ như vậy, chỉ là tò mò thôi. Hắn nở nụ cười.

- Vậy tôn tính đại danh của công tử là gì? Ta nhìn y phục của ngươi, hẳn không phải là người bình thường đi. Nàng hỏi lại.

- Ta họ Mục. Hắn quyết định nói thật: tên là…

Nói chưa xong, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra, một thân ảnh tuấn dật xuất hiện trước mặt hai người.

Tô Âm hoảng sợ, hét lên một tiếng, vội trốn ra phía sau giường Mục Triển.

- Công tử, là ta.

Người mới tới khẽ hé chiếc mặt nạ sắt lên:

- Thuộc hạ đến chậm mong công tử thứ tội!

- Thiết Ưng? Mục Triển vui mừng nói: – cuối cùng ngươi cũng đến!

- Sau khi thuộc hạ xuống núi lại bị sát thủ tập kích, thật vất vả mới đẩy lui được bọn họ, đến nha môn tìm cứu binh định lên núi đón công tử. Không ngờ chúng ta vào động thì không thấy bóng dáng công tử đâu. Chúng ta tìm kiếm chung quanh, cuối cùng hôm qua phát hiện được tín hiệu trong động, vì thế thuộc hạ vội tới.

Thiết Ưng bẩm báo lại tường tận.

- Là vị cô nương này đã cứu ta, còn chữa trị cho ta.

Mục Triển chỉ Tô Âm ở phía sau, ánh mắt trở nên rất nhu hòa.

Vừa rồi hắn còn hiểu lầm nàng chưa gửi tín hiệu, thì ra là bản thân đa tâm

- Sao thế, Mục công tử, đây là thủ hạ của ngươi?

Lúc này Tô Âm mới run rẩy đi ra, vỗ vỗ ngực:

- Làm ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng quỷ nữa! Thuộc hạ của ngươi đeo mặt nạ trông thật đáng sợ

- Hắn từ nhỏ bị người làm bị thương cho nên phải đeo mặt nạ sắt.

Mục Triển mỉm cười giải thích

- Không phải cố ý dọa người

- Lúc hắn vào cũng nên gõ cửa trước nha.

Tô Âm hung hăng lườm Thiết Ưng một cái:

- Tự nhiên xông vào, thật chẳng lễ độ gì.

- Hắn nóng lòng tìm ta, quả thực có hơi lỗ mãng, ta thay hắn xin lỗi cô nương.

- Thuộc hạ sao dám để công tử xin lỗi thay ta.

Thiết Ưng lập tức quì một gối:

- Cô nương là ân nhân cứu mạng của công tử ta, nếu như làm phiền cô nương, Thiết Ưng xin chết để tạ tội!

- Chết. Tô Âm khó tin: – Ta bảo ngươi chết, ngươi thật sự sẽ chết?

- Chỉ cần một câu của cô nương.

Hắn lập tức rút bội đao bên hông kề ngang cổ mình.

- Được rồi, được rồi. Mau bỏ cái đó xuống đi

Tô Âm bưng mặt:

- Ta tùy tiện nói thế thôi, ai cần ngươi chết? Bệnh thần kinh!

- Nếu cô nương không trách tội, ta xin phép đưa công tử đi.

Thiết Ưng nhìn Mục Triển:

- Công tử, nơi đây không nên ở lâu, để thuộc hạ mau chóng đưa người đi thôi.

- Ngươi ra ngoài cửa đợi, ta muốn nói lời tạm biệt với Tô cô nương.

Mục Triển hơi suy nghĩ, phất phất tay.

- Được, thuộc hạ ra ngoài cửa canh.

Thiết Ưng gật đầu tuân mệnh, thân ảnh cao ngất đi ra ngoài, tiện tay nhẹ nhàng đóng hai cánh cửa gỗ lại.

Bên trong yên tĩnh, Mục Triển ho nhẹ một tiếng, lấy trong ngực áo ra một khối ngọc bích.

Khối ngọc bình này khác với khối ngọc bích hắn đưa cho Hoa Đình Phong. Khối ngọc bích kia có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng khối ngọc bội này là khối ngọc bội bên người hắn.

Khối ngọc này khắc thành một hài đồng nho nhỏ, khuôn mặt tươi cười, chân tay là củ sen, bên trên có khắc tên hắn – Mục Triển.

Ngày hắn sinh, phụ mẫu hắn cố ý nhờ người thợ khéo khắc khối ngọc này, hi vọng đời này của hắn có thể mãi mãi giống hài đồng này, luôn luôn tươi cười vui vẻ.

- Tô cô nương

Hắn đưa khối ngọc bội ra:

- Ơn cứu mạng của cô nương, ta không biết đền đáp thế nào. Bây giờ trên người ta không có gì đáng giá, khối ngọc này coi như biểu thị sự cảm kích của ta đi.

- Ngươi tặng cái này cho ta?

Tô Âm đón lấy ngọc bội, cũng không coi trọng, dường như chê nó quá tầm thường.

- Hy vọng cô nương đừng chê.

Hắn cũng không nói cho nàng ý nghĩa của ngọc bội này là gì:

- Nếu sau này cô nương đến kinh thành chơi, có thể cầm ngọc bội này đến tìm ta.

- Nhà ngươi ở kinh thành?

Nàng nhất thời cảm thấy hứng thú

- Ở kinh thành phố xá tấp nập? Đến lúc đó ta biết tìm ngươi thế nào?

- Nhà ta ở phố Húc Vinh, cửa có một đôi kì lân. Hắn mỉm cười đáp.

- Được.

Tô Âm cất ngọc bội vào tay áo:

- Ta từ nhỏ đã muốn vào kinh thành chơi, may biết được người, về sau đến kinh thành sẽ tiện hơn.

- Cô nương…

Mục Triển hơi do dự tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn lại:

- Vậy… tại hạ xin cáo từ.

- Được. Sau này gặp lại.

Tô Âm sảng khoái đáp cũng chẳng có nửa điểm lưu luyến gì

Hắn nhìn ra điều này, trong lòng hơi thất vọng, vốn nghĩ nàng sẽ có cùng tâm tình với mình. Trong lòng khẽ thở dài một hơi, hắn hơi vỗ tay ra tín hiệu với Thiết Ưng bên ngoài.

Cửa mở ra, lần này không chỉ có một mình Thiết Ưng mà còn có cả một đám người hầu khênh ghế nằm thoải mái chỉnh tề đi tới trước mặt Mục Triển

Tố Âm ngạc nhiên nhìn đám người không biết từ đâu mà đến này, nhìn ra bên ngoài cửa còn có cả quân lính mặc khôi giáp lẳng lặng đứng chờ ngoài đó.

Thì ra trước khi Thiết Ưng vào, bọn họ đã sớm chờ ở đó. Nhiều người như vậy, ai nấy đều yên lặng, có vẻ được huấn luyện rất có tổ chức.

- Người này lai lịch không nhỏ nha! Đoàn người đi rồi, Tô Âm thì thào tự nói.

- Tỷ tỷ …

Tô Di vừa mới đi chuẩn bị đun canh gà thì nghe được tiếng muội muội Tô Âm kêu to

Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia.

Khuôn mặt này nàng nhìn đã mười tám năm.

Mọi người nói, song sinh dù cho giống nhau thì cũng sẽ có chỗ khác biệt. Nhưng nàng và Tô Âm thì khuôn mặt lại giống nhau như đúc, nếu muốn phân biệt thì chỉ có thể thông qua quần áo của các nàng. Quần áo của nàng là màu nhã nhặn còn Tô Âm là màu sắc tươi sáng hơn nhiều.

Trừ điểm này ra còn một điểm bất đồng. Tô Âm mồm mép ngọt ngào, rất được cha mẹ yêu thích. Còn nàng trời sinh tính tình chất phác, ham mê lớn nhất là trốn đi đọc sách, giấu mình vào một chỗ nên cũng không có người muốn coi nàng là bảo bối.

- Tỷ tỷ, đã mấy ngày nay không về nhà, một mình ở đây làm gì?

Tô Âm nhìn vào phòng, nàng định cản lại nhưng cũng đã không kịp, muội muội đã thấy hắn đang ngủ say trên giường.

- Tỷ dám dấu một nam nhân ở đây? Tô Âm kêu to.

- Hắn bị thương, tạm thời tỷ chăm sóc cho hắn thôi. Nàng vội vàng đóng cửa.

- Quan hệ các ngươi thật sự chỉ đơn thuần như vậy? Tô Âm nghi ngờ.

- Trước kia tỷ chưa bao giờ gặp hắn, muội tin cũng được, không tin cũng thế.

Tô Di thản nhiên đáp, cúi đầu tiếp tục chăm chú hầm canh gà.

- Quần áo này là của hắn đúng không?

Tô Âm nhìn bộ trang phục nam rồi nói:

- Chất liệu là tơ lụa thượng hạng, còn thêu chỉ vàng rất tinh tế! Tỷ, hắn ta hẳn rất giàu có.

- Tỷ không biết.

Cũng sẽ không đi hỏi

- Sao tỷ lại thành thật như thế?

Ngược lại, muội muội là giáo huấn nàng:

- Chẳng lẽ tỷ muốn cả đời ở nơi này? Vất vả lắm mới bắt được một con rùa vàng, nên nắm cho chặt mới đúng.

- Cơ duyên? Nàng chỉ cảm thấy buồn cười: – Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nói cái gì mà cơ duyên?

- Dù thế nào, tỷ cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, để hắn trả ơn tỷ thật hậu cũng là nên chứ? Tô Âm nói.

Tô Di cười càng sâu, lắc đầu chuyển đề tài:

- Là cha mẹ bảo muội đến tìm tỷ?

- À! Đúng rồi, cha mẹ nhắc tỷ về nhà một chuyến, bà mối ở trấn trên đến nhà chúng ta, chắc là đến làm mối cho tỷ. Tô Âm nhún nhún vai.

- Làm mối? Tô Di ngẩn ra.

- Tỷ gả ra ngoài rồi thì cũng nhanh đến lượt muội. Tô Âm đẩy nàng: – tỷ, tỷ mau về xem đi, đỡ để cha mẹ lải nhải.

- Nhưng là…

Nàng nhìn cánh cửa khép hờ, nghĩ đến người nằm trên giường kia.

- Tỷ lo lắng hắn ta? Tô Âm hiểu ra: Yên tâm, được rồi, tạm thời muội sẽ chăm sóc hắn thay tỷ, tỷ đi nhanh về nhanh!

- Muội chăm sóc hắn thay tỷ? Nàng có chút do dự.

- Chuyện bưng trà đưa nước muội cũng biết làm.

Tô Âm lắc lắc bàn tay trắng nõn. Đôi bàn tay kia chẳng bao giờ phải chạm nước, bởi vì trong nhà, nàng là tâm can bảo bối của cha mẹ.

- Vậy… được rồi.

Cuối cùng Tô Di gật gật đầu, chọn cách tin tưởng muội muội mình:

- Giờ hắn đang ngủ, chờ hắn tỉnh lại, muội cho hắn ăn bát canh gà này. Đây không phải là canh gà bình thường, là thuốc, cho nên nhất định phải bắt hắn uống, hiểu không?

- Biết rồi, biết rồi.

Tô Âm mất kiên nhẫn phất tay:

- Tỷ đi nhanh đi, đi sớm về sớm!

Tô Di cởi tạp dề, lo lắng nhìn vào phòng một cái rồi mới rời đi trong sự thúc giục của muội muội

Nàng đã vài ngày rồi chưa về nhà, lần trước về chỉ là để lấy một quyển sách, vì trong sách ghi lại một phương thuốc có thể chữa trị thương thế cho hắn. Nàng về lấy sách, vội vàng đến, vội vàng đi.

Dù sao cha mẹ chưa bao giờ để ý đến nàng, có nàng hay không cũng chẳng sao.

Nàng đi nhanh về nhà, không bao lâu đã thấy ngôi nhà của mình. Nàng còn chưa vào cửa đã nghe tiếng của bà mối họ Trương và cha mẹ nàng.

- A! A Di, con đã về.

Mẫu thân tỏ vẻ thân thiết chưa bao giờ có, bước lên nắm chặt tay nàng:

- Có tin tức tốt muốn nói cho con đó.

- Con biết, A Âm đã nói rồi. Nàng gật gật đầu: – là Trương ma ma định làm mối cho con đúng không?

- Nhưng nhất định A Âm không nói cho con người Trương ma ma giới thiệu là ai đúng không? Mẫu thân nàng vội nói.

- Đại cô nương, cô nương thật có phúc.

Trương mụ mụ cười tươi như hoa:

- Nằm mơ cũng không ngờ công tử trưởng trấn lại coi trọng cô nương, nhờ ta đến làm mai đó.

- Công tử trưởng trấn. Tô Di nhíu mày: – ta không biết hắn ta…

- Đại cô nương, chuyện đến giờ ngươi cũng đừng giấu nữa, công tử trưởng trấn đã nói cho ta biết rồi!

Nụ cười của Trương mụ mụ có vài phần ái muội.

- Nói cho bà? Nói cái gì? Nàng cảm thấy thật ngạc nhiên

- Hắn nói các ngươi đã sớm quen biết, hơn nữa tình cảm rất tốt

- Hắn nói như vậy? Tô Di càng thêm hoang mang: – Sao hắn có thể ăn nói lung tung như vậy?

- Ấy! Đại cô nương, cô đừng có chối chứ.

- Đúng rồi, A Di, chuyện tới nước này phụ thân và mẫu thân sẽ không trách cứ ngươi. Mẫu thân nàng phụ họa.

- Ta đã làm cái gì? Phải thừa nhận cái gì? Mày nhíu càng chặt.

- Ngươi và công tử trưởng trấn thường xuyên hẹn hò trong miếu ở ngoại ô đúng không. Trương mụ mụ nhướng mày, bĩu môi.

- Cái gì? Tô Di hoảng sợ, không nhịn được vội chối: – Ai nói vậy? Là ai bịa đặt?

- Đại cô nương, chính miệng công tử trưởng trấn nói, sao có thể là bịa đặt được.

- Hắn…

Nàng trừng to mắt tỏ rõ vẻ khó tin, Tô Di vốn luôn bình tĩnh, lúc này ngực phập phồng thật lâu không thể ổn định.

Chuyện này nhất định có hiểu lầm, hoặc là công tử trưởng trấn đó nói dối.

Nhưng lúc này nàng không thể giải thích, mọi người cũng sẽ không nghe nàng giải thích. Nàng nhẫn nhịn sự phẫn nộ, khôi phục vẻ bình tĩnh.

- Mặc kệ công tử đó nói gì, hôn sự này ta sẽ không đáp ứng. Nàng chậm rãi trả lời.

- Cái gì?! Cha mẹ Tô Di và Trương ma ma lắp bắp kinh hãi.

- Đại cô nương, ngươi nên nghĩ cho kĩ, khó mà được trưởng trấn công tử si tình như vậy, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa được! Hơn nữa, công tử trưởng trấn của chúng ta rất có tiền đồ, có người thân ở trong kinh thành, được thăng chức rất nhanh thôi. Vậy mà hắn còn không quên tình cũ là ngươi, muốn kết hôn với ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu. Bà mối vội nói.

- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ này, công tử nhà người ta còn muốn lấy ngươi thì đó là phúc phận cả đời ngươi, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ. Mẫu thân nàng mắng to.

Tô Di không nói thêm giừ, chỉ thản nhiên xoay người, bước ra khỏi cửa.

Vội vàng đến, vội vàng đi, ngôi nhà này với nàng chỉ là thế thôi sao?

Thật vất vả mới được thấy cha mẹ tươi cười, không ngờ nụ cười đó lại biến mất nhanh như vậy.

Nàng bưng tai, không để cho tiếng quở trách phía sau làm tổn thương lòng mình.

Kéo váy, nàng chạy dọc con phố, nhà cửa dần xa, cho đến khi trước mặt nàng là màu xanh tươi của vùng ngoại ô thì nàng mới hơi dừng bước.

May mà nàng còn có căn nhà nhỏ dưới chân núi, mỗi lần chịu tủi thân ở trong nhà, nàng còn có chỗ để che gió chắn mưa.

Đi vào sân nhỏ bao quanh là mấy bụi trúc, nàng bỗng cảm thấy khác lạ, nơi này hình như có gì đó thay đổi.

Nàng đẩy cửa gỗ, nhìn muội muội Tô Âm đang nhìn ngắm một khối ngọc bội, ánh mặt trời chiếu vào ngọc bội lấp lánh.

Tô Âm thấy nàng, vội vàng giấu đồ trong tay lại, vui vẻ cười:

- Tỷ đã về! Sao rồi, Trương ma ma giới thiệu cho tỷ nhà chồng thế nào?

Nàng không vội trả lời vì ánh mắt nàng bị đông lại khi nhìn về phía chiếc giường.

- Người đâu? Tô Di lo lắng kêu: – Vị công tử bị thương kia đâu?

- À. Hắn vừa được thủ hạ đón đi rồi. Tô Âm thản nhiên trả lời.

- Đón… đón đi rồi.

Mấy hôm nay nàng mới giúp hắn viết tin lên vách động, vốn không nghĩ là sẽ bị phát hiện sớm như vậy, còn tưởng là sẽ được ở thêm cùng hắn 3,4 ngày nữa. Ai ngờ mọi thứ đều không như nàng mong muốn.

Tô Di mất mát ngồi xuống, ngồi ở chỗ hắn từng nằm.

Kỳ quái, bọn họ cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, ở chung mấy ngày cũng chẳng nói gì nhiều. Vì sao khi hắn đi nàng lại có cảm giác như mất đi người thân thiết nhất, trong lòng trống rỗng.

- Lúc hắn đi có nói gì không? Nàng không nhịn được hỏi muội muội.

- Đơn giản là cảm ơn tỷ mấy câu thôi. Tô Âm đáp cho có lể.

Thật sự chỉ có thế thôi sao? Nàng cảm thấy thất vọng, ánh mắt ảm đạm rũ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.