Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 16: Tần Liên bái sư



Vừa đến cửa Tiêu Tương phường, Tần Liên ngồi trong đại đường nhìn thấy ba người Tần Tinh vội vàng chạy ra, "Đại tỷ, nhị tỷ, Ngọc nhi, mọi người về rồi sao!" Nói xong, nắm chặt tay Tần Nguyệt và Tần Tinh đi vào đại đường.

Tần Nguyệt và Tần Tinh chỉ có thể cùng nhau đi vào. Trong lòng Tần Tinh nghĩ, nha đầu kia luôn luôn kiệm lời, chắc là gặp chuyện vui gì đây?

Quả thực, vừa gặp Tần Liễu thị thấy đôi mắt Tần Liễu thị đỏ hồng nhưng vẻ mặt tươi cười, "Nguyệt Nhi, Tinh nhi, Ngọc nhi, mau tới chào  Vương chưởng quầy." Tuy rằng không biết vì sao nhưng vẫn đều nhu thuận hành lễ chào Vương chưởng quầy ngồi bên cạnh Tần Liễu thị, cùng hô lên "Xin chào Vương chưởng quầy!" Tần Tinh thầm nghĩ, may mắn ở quê nhà chỉ cúi đầu là hành lễ, nếu giống như xem trong TV ở trong hoàng cung, mỗi lần hành lễ phải quỳ xuống, vậy thật sự là phát điên mất!

Hoàn lễ xong ngẩng đầu lên Tần Tinh mới phát hiện, thì ra Vương chưởng quầy là một nữ nhân! Một nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng tương đương với Tần Liễu thị. Nhưng rõ ràng nhìn trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều. Mày rậm có vài phần anh khí, khi mỉm cười ánh mắt lại có vài phần uyển chuyển hàm xúc, nhìn cũng khiến người ta rất thoải mái!

"Đều là đứa bé ngoan, cũng không cần gọi là Vương chưởng quầy, giống như Liên nhi gọi ta là Phượng di đi!" Vương chưởng quầy đứng lên cười dịu dàng. Bà ta mặc váy dài màu xanh nhạt, khoác áo choàng màu trắng ngà.

Tần Nguyệt và Tần Tinh không hiểu nhìn về phía Tần Liễu thị, mới bao lâu mà Tần Liên đã nhận người khác là di sao?

Tần Liễu thị nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Tần Tinh cũng đứng lên, kéo tay Tần Tinh, giải thích với Tần Nguyệt và Tần Ngọc "Vương chưởng quầy biết chúng ta cô nhi quả phụ gian nan, lại thật tình thích tay nghề tú công của Tần Liên nên muốn nhận Tần Liên làm học đồ, muốn dạy con bé nghề thêu!"

Tần Liễu thị cảm thấy thật tốt. Vương chưởng quầy Vương Bạch Phượng này cùng tướng công là Trương Khiêm, thành thân hai mươi mấy năm lại không sinh được con. Vương Bạch Phượng thấy Tần Liên xinh đẹp nhu thuận, tay nghề thêu khăn không tầm thường nên muốn nhận Tần Liên làm con gái nuôi.  Nào biết Tần Liên tuy nhát gan, cũng ít nói nhưng lại là người rất có chủ ý, thế nào cũng không đồng ý! Chỉ nguyện ý làm học đồ của Vương Bạch Phượng, đi theo bà ta học tú công, cũng nguyện ý coi bà ta như nương mình, hiếu kính giống nhau. Nhưng nhất định không chịu để người khác làm nương mình ngoại trừ Tần Liễu thị, cho dù là can nương! Sau này Tần Liễu thị đã lén kể chuyện này cho Tần Tinh nghe. Tần Tinh nghe xong thì rất cảm động với sự cố chấp nhỏ bé này. Rất nhiều người hiện đại, vì một chút lợi ích nho nhỏ mà hờ hững cha mẹ ruột, nịnh bợ lấy lòng cha mẹ nuôi!

Tần Nguyệt đầu tiên vui mừng ôm lấy Tần Liên, "Liên nhi, muội giỏi quá. Đại tỷ đã nói muội thêu rất đẹp mà, muội còn không chịu tin!"

Tần Liên ngượng ngùng cúi đầu, Tần Ngọc đứng một bên trêu ghẹo "Tam tỷ đỏ mặt kìa... đỏ mặt rồi."

Tần Liễu thị vỗ nhẹ Tần Ngọc "Đừng có quậy", Tần Ngọc le lưỡi, trốn sau lưng Tần Tinh.

Tần Tinh đột nhiên hỏi "Vậy sau này Liên nhi ở đâu? Mỗi ngày phải chạy lên trấn có kịp hay không?"

"Đúng vậy, nương, Liên nhi thì sao?" Tần Nguyệt cũng nhớ tới. Đây chính là vấn đề!

"Vương chưởng quầy nói, về sau Liên nhi sẽ ở chỗ này. Đằng sau có một tiểu viện nhỏ, tú nương trong tiệm đều ở đây. Liên nhi ở chỗ này cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau! Sẽ không phải đi lại mỗi ngày, có thời gian rảnh rỗi thì trở về thăm mọi người." Tần Liễu thị nói với Tần Tinh và Tần Nguyệt.

"Mọi người cứ yên tâm đi. Liên nhi sống ở chỗ ta, ta nhất định chăm sóc con bé thật tốt! Sẽ thương yêu con bé như con gái mình!" Vương chưởng quầy kéo tay Tần Liên, vẻ mặt yêu thương.

Tần Nguyệt cảm thấy luyến tiếc. Đều nói trưởng tỷ như mẹ, mấy đứa bé này đều là nàng ta chăm bẵm lớn lên, dùng tính mạng che chở. Nhưng nếu có thể đi theo Vương chưởng quầy học tú công thì đó là việc bao nhiêu người cầu mà không được! Cũng chỉ đành giữ sự luyến tiếc trong lòng, nhẹ giọng nói "Vậy sau này sẽ không thể thường xuyên gặp mặt sao?" Ánh mắt hơi đỏ lên, Tần Liên đỏ mắt theo.

Tần Tinh còn đang nghĩ, nàng còn tính muốn cải tạo Tần Liên mà! Nhưng đi theo Vương chưởng quầy học giỏi tú nghệ, cũng có thể làm con bé tự tin với chính mình, có sự tự tin thì sẽ tốt hơn nhiều! Từ từ sẽ tính sau!

Thấy không khí có chút ảm đạm, Tần Tinh cười nói "Ôi, trấn trên có xa lắm đâu. Chúng ta có thể đến thăm Liên nhi bất cứ lúc nào mà. Hơn nữa Liên nhi có rảnh cũng có thể trở về thăm chúng ta!" Kỳ thật muốn nói nhất là, chờ buôn bán có lời thì sẽ chuyển lên trấn ở. Lúc này nói thì coi như đã trễ, người thông minh lựa chọn không nói!

"Đúng đúng, cách mấy ngày ta sẽ cho Liên nhi về thăm mọi người. Phượng di cũng rất hoan nghênh mọi người đến nhà Phượng di chơi, thăm Liên nhi!" Vương Bạch Phượng vội vàng tỏ thái độ!

"Được rồi, giờ cũng không sớm, chúng ta đi trước thôi, đừng chậm trễ việc buôn bán của Vương chưởng quầy! Liên nhi theo chúng ta về nhà, chờ Vương chưởng quầy từ kinh đô trở về thì lại lên trấn!" Tần Liễu thị thấy trời không còn sớm thì đưa lời cáo từ.

Vì nghĩ mình còn phải về nhà thu thập đi lên kinh thành, Vương Bạch Phượng cũng không giữ các nàng lại. Nghĩ đến việc lên kinh thành trong lòng lại cảm thấy phiền muộn nhưng vẫn cười nói "Liễu tỷ tỷ đừng gọi ta là Vương chưởng quầy, cứ gọi là Bạch Phượng đi. Ở trấn Thanh Thủy cũng không có người thân. Sau này mọi người chính là người nhà ta ở trấn Thanh Thủy."

Tần Liễu thị bận rộn bắt tay Vương Bạch Phượng, "Bạch Phượng muội, chỉ cần muội không ghét bỏ là tốt rồi." Lại hàn huyên thêm một hồi rồi mới đi ra cửa...

Tần Liên đã bái vị tú nương nổi danh trên trấn làm vi sư làm Tần Liễu thị luôn luôn đắm chìm trong vui mừng! Phải biết rằng bao nhiêu tranh thêu đẹp từ tay nghề Tiêu Tương phường đều được các vị quan to quý nhân mua hết. Tranh thêu của Vương Bạch Phượng có khi có tiền cũng chưa chắc đã mua được!

Tần Tinh cũng suy nghĩ khác hỏi Tần Liễu thị "Nương, Vương chưởng quầy này là người thế nào?"

Tần Liễu thị nghĩ lại nói khách quan "Chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, đây mới là lần thứ ba. Hai lần trước cũng đã nhiều năm rồi. Lúc ấy, Liên nhi bị bệnh, nãi con không cho tiền, ta chỉ có thể lén mang khăn tay thêu trộm, thừa dịp cha con lên trấn mua hạt giống đi theo. Tìm được tú phường này, vừa đúng lúc có Vương chưởng quầy ở đó, bán khăn cho bà ấy mới có tiền mua thuốc cho Liên nhi. Còn một lần là sinh Ngọc nhi, không có sữa khóc đến đói lả, muốn mua chút sữa cho Ngọc nhi uống nên lại lén đến một lần nữa. Hai lần đó đều may mắn có Vương chưởng quầy giúp đỡ. Bà ấy là người tốt!" Lại nói thêm một câu, "Là người tốt!"

"Nương, con muốn hỏi, người nhà của bà ấy đâu? Phu quân của bà làm gì? Nghe giọng nói hình như không phải người ở trấn chúng ta."

"Việc này nương cũng không biết rõ lắm, chỉ biết được bà ấy và tướng công đều là người kinh thành, nhiều năm trước chuyển đến trấn ở, mở tú phường lớn nhất trên trấn. Tướng công của bà ấy ta chưa thấy qua, cũng không tiện hỏi. Người nhà họ nương cũng không biết rõ. Trước kia cũng không phải thân quen... Tinh nhi, con hỏi chuyện này làm gì?" Tần Liễu thị hơi kỳ quái.

"Nương, con chỉ tò mò thôi. Hơn nữa Liên nhi nhà chúng ta tới nhà bà ấy ở. Tuy rằng nương nói bà là người tốt nhưng biết rõ thì vẫn hơn..." Tần Tinh kéo tay Tần Liễu thị.

Tần Liễu thị vỗ vỗ tay Tần Tinh, "Con đó, có đôi khi còn quan tâm hơn so với nương! Mặc kệ người nhà bà ấy làm gì, chỉ cần bà là người tốt thì sẽ không hại Liên nhi! Chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều. Bà ấy sắp phải  đi kinh thành, cả đi cả về cũng phải mất một tháng. Một tháng nữa rồi nói sau!"

Thở dài, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên bị Tần Ngọc lôi kéo, giơ ngón tay chỉ về phía trước. Tần Liễu thị nhìn theo hướng ngón tay chỉ.  Cách bọn họ khoảng chừng năm mươi thước, mấy nam tử kề vai sát cánh đi phía trước. Tuy rằng chỉ thấy bóng lưng cũng đoán ra là mấy thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

"Ồ, kia không phải là Chấn ca nhi nhà đại bá con sao?" Tần Liễu thị mấy bóng lưng phía trước, nhận ra một người trong đó là con trai lớn Tần đại bá, Tần Chấn, đọc sách trong học viện ở trên trấn!

Tần Ngọc liên tục gật đầu, "Vâng vâng, đúng rồi, chính là đại ca!" Cố với đầu lên nhìn lại chỗ Tần Chấn vừa đi ra "Túy Ngư hiên", lại nhìn Tần Tinh. Thì ra nhị tỷ nói Chấn ca ở trên trấn sống ngày thần tiên là thật. Còn tưởng rằng đang gạt đại nương chứ? Tuy rằng mình chưa từng lên trên trấn nhưng là mấy đứa cháu nhà thôn trưởng thường xuyên nói với bọn họ. Rằng món cá của Túy Ngư hiên ngư ăn rất ngon, thơm ngon như thức ăn của thần tiên vậy! Vừa nghĩ tới đã nuốt nước miếng sờ sờ bụng, hình như càng thấy đói bụng...

Tần Tinh híp mắt nhìn Tần Chấn đã đi xa, lại nhìn theo ánh mắt Tần Ngọc về phía bảng hiệu lớn phía trước, Túy Ngư hiên. Cứ nhìn vẻ mặt của hắn ta thì còn có gì không rõ nữa! Lập tức liền nghĩ, dù sao cũng đến ăn cơm, sẽ không ăn bánh bao nữa.  Đưa mọi người ăn bữa ăn ngon trước đã, chuyện khác sẽ nói sau!

Vì thế, hắng giọng nói với Tần Liễu thị còn đang cau mày không hiểu vì sao Tần Chấn, người lẽ ra phải ở học đường học bài mà lại xuất hiện tại trên đường cái nói, "Nương, con đói bụng..."

Kỳ thật trong lòng Tần Liễu thị rất không thoải mái. Tướng công mình và tiên sinh trong thôn đều nói Ngọc nhi có thiên phú đọc sách. Nhưng Tần lão gia và lão bà không đồng ý để Ngọc nhi đi đọc sách! Thu lại sự bất bình, nghe Tần Tinh nói đã đói bụng, vẻ mặt khó xử cùng đau lòng: "Nương, nương... Nương chỉ lo Tần Liên bái sư mà quên hỏi có việc hay không rồi."

"Nương, nương, chúng ta có bạc!" Tần Ngọc không thể nhìn Tần Liễu thị khó chịu, vội vàng nói với Tần Liễu thị.

Tần Nguyệt kéo Tần Ngọc một cái, "Kêu cái gì, nói nhỏ chút! Nương, chúng ta có bạc. Tinh nhi đem thứ ngày hôm qua ra bán! Nương, thứ đó gọi là yến thực, nghe nói là đồ ăn của quý nhân trong cung, chúng ta đổi được mấy chục lượng bạc đó." Vừa nói đến bạc, cho dù là người ổn trọng như Tần Nguyệt cũng kích động đỏ mặt lên. Tần Ngọc đứng một bên hai mắt sáng như sao, nhìn Tần Liễu thị không ngừng gật đầu!

Tần Liên chưa lấy lại tinh thần, thật đúng là đổi được bạc sao? Nhị tỷ thực sự không gạt người mà!

Tần Liễu thị nhìn Tần Nguyệt lại nhìn Tần Ngọc, lại nhìn nhìn Tần Tinh, thấy Tần Tinh gật gật đầu, bỗng chốc vui mừng phát khóc, "Thật tốt, thật tốt, các con của nương không cần đói bụng nữa."

Tần Tinh lắc lư tay túm Tần Liễu thị, "Nương, đây là chuyện tốt, nương khóc cái gì chứ? Chúng con đều đói bụng, muốn ăn cái gì đây."

"Nương, con cũng đói bụng, nương nghe xem, bụng cũng biết kêu rồi." Tần Ngọc làm bộ chụp tay lên bụng, Tần Liễu thị phì một tiếng cười ra, giả bộ tức giận, "Không đứng đắn"... Nói xong cũng cười! Tuy rằng mình không có bản sự nhưng may mắn là các con đều thông minh biết chuyện.

Tần Ngọc thấy Tần Liễu thị nở nụ cười, đắc ý nheo nheo mắt đối với các tỷ tỷ, đầy vẻ tự mãn, làm Tần Tinh muốn véo lên mặt cậu. Trước kia không biết, cảm giác có huynh đệ tỷ muội và người nhà là tốt thế này!

"Nương, chúng ta cũng đi Túy Ngư hiên đi!" Tần Tinh đề nghị!

Ánh mắt Tần Ngọc sáng lên!

Tần Nguyệt và Tần Liễu thị thì không ủng hộ, Tần Liên hơi rối rắm!

"Nương, bây giờ chúng ta có bạc để ăn no! Còn nữa đã lâu chúng ta không ăn cá, cả cơm nữa." Tần Tinh tiếp tục dụ dỗ!

Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc vừa nghe cá với cơm đều trợn mắt lên, trở thành mặt trận thống nhất với Tần Tinh!

Tần Ngọc vừa nghe thì chạy đầu tiên, vừa chạy vừa nhảy, miệng hoan hô "Chà, đi ăn cá thôi." Làm Tần Liễu thị và tỷ muội Tần gia đều nở nụ cười. Cùng nhau tay dắt tay đi theo sau Tần Ngọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.