Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 20: Chuẩn bị xây nhà



Editor: Hương Cỏ

Tần Liễu thị dừng tay một chút, suy nghĩ rồi tiếp tục khâu "Hôm nay tiêu không ít, ước chừng cũng còn lại năm mươi lăm lượng hai..."

Tần Tinh tính tính, cảm thấy giá hàng ở cổ đại thật sự rất thấp, mua cả một xe trâu như vậy mà mất có hơn mười lượng bạc. Vì thế nói, "Nương, con nghĩ lại đi lên núi một chuyến, hái hết tổ yến và nấm trên núi về. Chờ đổi được bạc, nhà chúng ta sẽ sửa lại nhà, nóc nhà đã dột mưa,  mùa hè hay có bão lớn, chẳng may ngày nào mà sụp thì nguy!"

"Ừ phải sửa lại nhà..." Tần Liễu thị ngẩng đầu nhìn xung quanh tường nát vách rách, thở dài.

Tần Tinh nhìn theo ánh mắt Tần Liễu thị, đánh giá căn nhà nát này, lại nhìn Tần Ngọc đang nằm ngủ trên giường đối diện, còn Tần Nguyệt và Tần Liên với mình phải nằm chung một giường, nghĩ nghĩ, nói với Tần Liễu thị "Nương, chúng ta xây lại nhà đi!"

"Gì, xây nhà ư?" Tần Liễu thị sửng sốt, Tần Nguyệt và Tần Liên cũng kinh ngẩng đầu nhìn Tần Tinh.

Tần Tinh nhìn nét mặt như bị dọa của bọn họ thì biết ngay nhất định  các nàng không nghĩ tới chuyện này! Nghĩ đến nông thôn này, việc xây là cũng là chuyện quan trọng hạng nhất, cô nhi quả phụ này e là mơ cũng không dám nghĩ tới, cũng chẳng thể tưởng tượng ra!

Tần Tinh dứt khoát đứng dậy khỏi chăn, ngồi lên giường nói với Tần Liễu thị "Nương, nương nhìn nhà này đã rách nát thế này, cho dù sửa sang cỡ nào cũng sẽ không ổn hơn bao nhiêu. Tường mục này chưa biết ngày nào sẽ đổ. Hơn nữa, nương xem nhà chúng ta có năm người mà chỉ có hai phòng. Nếu đại tỷ xuất giá về nhà mẹ đẻ thì ở đâu chứ? Còn có Ngọc Nhi cưới vợ sẽ ở đâu đây?" 

Tần Nguyệt nghe thấy chuyện lập gia đình thì xấu hổ đỏ mặt, trong mắt đã có áng sáng khẩn thiết. Xây nhà ư, là chuyện cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ tới!

Ánh mắt Tần Liên cũng tràn ngập chờ mong nhìn về phía Tần Liễu thị!

Tần Liễu thị cẩn thận nghĩ nghĩ thì cũng hiểu việc này. Chỉ là trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng không biết phải làm thế nào, cũng không biết bao nhiêu bạc thì đủ!

"Nương, không phải Hổ ca trong thôn chúng ta chuyên môn xây nhà cho người ta sao? Chúng ta có thể hỏi thăm trước một chút!" Tần Nguyệt một bên ra chủ ý.

"Vậy được, để nương đi hỏi thăm. Nếu cần nhiều bạc, vậy chúng ta phải tìm cách kiếm bạc..." Tần Liễu thị hạ quyết tâm, gẩy gẩy kim khâu lên tóc lại tiếp tục khâu. Phải nhanh chóng may mấy bộ quần áo cho tụi nhỏ, bọn nhỏ cũng sớm có đồ mặc vào! Quần áo trên người đều rách nát không còn nhìn ra quần áo, đã nhiều năm không may quần áo mới cho bọn nhỏ!

"Nương, chuyện kiếm bạc người không cần quan tâm, phải dưỡng sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất." Tần Tinh thấy đã thuyết phục được mọi người lại chui vào chăn, nhìn thấy sắc mặt Tần Liễu thị hồng hào hơn nhiều so với hai ngày trước.

Buổi tối lúc Tần Nguyệt nấu thuốc xong cho Tần Liễu thị và Tần Tinh, Tần Liễu thị mới biết được bọn nhỏ còn bốc thuốc cho bà nữa!

"Ừ, nương không sao, chính là khổ Tinh nhi, nhỏ như vậy mà đã phải vất vả vì cả nhà " Tần Liễu thị lại nghẹn ngào.

Tần Nguyệt vội vàng nói "Nương, Tinh nhi có khả năng mà, người phải vui mừngchứ!"

Tần Tinh cũng vội vàng nói sang chuyện khác, có một vị nương dễ xúc động thật đúng là vừa vui vừa lo! "Nương, chúng ta không có chút ruộng nào sao?"

"Ôi, khi nãi nãi đuổi chúng ta ra ngoài thì không cho bất kỳ thứ gì hết, ngay cả quần áo để thay cũng không cho lấy, càng đừng nói đến ruộng đất." Tần Liễu thị thở dài lại phát sầu, nông dân mà không có ruộng thì biết làm gì đây!

"Vườn rau cũng không có sao? Con thấy có đám đất hoang phía sau đó, không thể trồng cây à?" Tần Tinh nghĩ, không có ruộng đất thì tốt xấu có mấy mảnh vườn trồng rau cũng được. Hơn nữa, ớt của nàng còn phải có chỗ để trồng mà!

"Tuy rằng là đất hoang nhưng cũng là trong thôn. Nhà này của chúng ta là do trưởng thôn thương xót cho chúng ta ở tạm chứ cũng không phải là của chúng ta."

Tần Tinh bắt được trọng điểm "Nương nói, nhà này cũng không phải của chúng ta sao? Vậy nếu chúng ta xây nhà thì làm ở đâu đây?"

Vừa nghe Tần Tinh nói, vẻ mặt Tần Liễu thị mờ mịt, bà cũng không nhớ tới việc này....

Tần Tinh nhìn dáng vẻ Tần Liễu thị thì đoán có lẽ bà cũng không nghĩ tới chuyện này. Đành phải nói: "Như vậy đi nương, dù sao nhà này cũng là trong thôn. Hay là ngày mai chúng ta ngày mai đi tìm trưởng thôn hỏi một chút, nếu là có thể bán cho chúng ta, chúng ta sẽ mua lại, thuận tiện mua luôn phần đất hoang phía sau để làm vườn. Nếu không thể bán, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, tìm miếng đất có thể xây nhà!" Tần Tinh ra chủ ý.

Tần Liễu thị gật gật đầu, bất giác bà cảm thấy những lời Tần Tinh nói đều là đúng!

Đối với tình huống này Tần Tinh đã tập mãi thành quen, cũng không thấy không có gì không tốt! Lại âm thầm nghĩ: Nhất định phải mau chóng làm cho nhà mình có cuộc sống tốt hơn!

Hạ quyết tâm, quyết định ngày mai trước hết phải mua lại sở hữu căn nhà này, làm vườn trồng các loại rau và ớt. Chỗ này sát bờ sông, lại thuận tiện, vị trí rất tốt! Mặt khác còn phải hái hết tổ yến trên núi, sau đó lên kế hoạch xây nhà. Sau nữa phải tìm mấy việc kinh doanh kiếm tiền. Ngẫm lại, còn có thật nhiều phải làm liền trở mình ngáp dài, "Nương, tỷ, Liên nhi, mọi người cũng ngủ đi, cũng không nóng vội lúc này..."

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau rời giường, Tần Tinh lại chạy bộ trong sân, lần này không chỉ mang theo Tần Ngọc, ngay cả Tần Nguyệt cùng Tần Liên đều kéo tới chạy cùng nhau. Nàng nghĩ Tần Liễu thị vẫn phải bồi dưỡng sức khỏe trước đã rồi sau này mới rèn luyện thì tốt hơn nên đành buông tha cho Tần Liễu thị!

Thở hổn hển chạy vài vòng, lại dạy bọn họ tập một bài Thái cực. Tần Nguyệt, Tần Liên nhìn Tần Tinh múa trái đánh phải, nhìn thì chậm chạp như một bà già thì cười hihi haha nghiêng ngả cả người!

Tần Tinh cũng không để ý Tần Nguyệt và Tần Liên đang cười vui vẻ nhìn mình múa môn võ quốc tuý kia, dù sao chủ yếu cũng để các nàng rèn luyện sức khỏe thôi!

Tần Ngọc lại rất nghiêm cẩn đi theo Tần Tinh học từng chiêu từng thế có bài bản hẳn hoi!

Tần Tinh rất vừa lòng, "Tiểu tử này xem ra rất thích học võ!"

Tuy rằng Tần Nguyệt và Tần Liên không hề tự nguyện đi theo Tần Tinh chạy bộ luyện thái cực, nhưng đã là Tần Tinh yêu cầu thì Tần Nguyệt và Tần Liên tuyệt đối chấp hành. Tần Ngọc thì càng không cần nói, tất nhiên là rất thích thú!

Từ đó về sau, mỗi buổi sáng chạy bộ và tập thái cực trở thành thói quen cố định của tỷ đệ Tần gia!

Sau khi mấy tỷ đệ rèn luyện một lúc ngoài sân đều toát hết mồ hôi! Tần Liễu thị gọi vào ăn điểm tâm.

Điểm tâm là theo Tần Tinh nói, lấy cơm thừa và thịt ba chỉ xào nấm buổi tối còn lại cho nước vào nấu thành cháo. Trong cháo có gạo, thịt, nấm, ăn một miếng đã thấy thơm lừng rất ngon. Một bữa điểm tâm tạo nên cảm giác vô cùng hạnh phúc!

Tần Ngọc lại khoa trương nói "Nương, con cảm thấy mấy ngày nay con đang sống trên thiên đàng đó..."

Tần Liễu thị cười mắng "Xú tiểu tử, nói lung tung gì đó."

Ăn xong điểm tâm thì mặt trời lên!

Tần Nguyệt ở nhà thu dọn phòng ở, Tần Liên tiếp tục khâu quần áo, Tần Liễu thị dẫn theo Tần Tinh đi tới nhà Vương Hổ trong thôn hỏi thăm việc xây nhà phải tốn bao nhiêu bạc. Tần Ngọc ồn ào đòi đi cùng nên đành phải dẫn cậu theo.

Ba mẹ con đi ra sân vào thôn. Ngang qua cửa nhà Lý thẩm. Lý đại thẩm đang múc nước bên cạnh giếng, Lý lão thái thái phơi nắng trong sân. Lý thẩm nhìn thấy Tần Liễu thị và Tần Tinh lập tức nở nụ cười, đi ra sân "Ôi, Tinh nhi thật sự là khỏe rồi, thật tốt quá. Liễu muội tử, muội không cần lo nữa rồi."

Trước khi không bị đuổi ra Tần gia, Lý thẩm luôn luôn kêu Tần Liễu thị là Tần tam tẩu tử. sau khi bị đuổi khỏi nhà đó, Lý thẩm tức giận nhà Tần gia nên chỉ gọi Liễu muội tử!

Lý thẩm thật lòng quan tâm nhà mình, cũng rất tốt với nương, Tần Tinh đều nhìn trong mắt, quy củ cùng Tần Ngọc kêu lên "Chúng con chào Lý thẩm", lại cùng chào hỏi Lý lão thái thái trong viện "Con chào Lý nãi nãi!" Tần Liễu thị cũng cười chào hỏi Lý lão thái thái "Lý thẩm dậy sớm ạ."

Lý lão thái thái nheo mắt dưới ánh nắng nhìn mấy người đứng ngoài cử hừ một tiếng, xem như trả lời. Hình như nhớ tới cái gì lại mở to mắt "Nương Bảo ca nhi, cô giặt quần áo xong rồi à! Cô đó, cả ngày chỉ giao du với mấy người vô sự, cô rảnh lắm à?"

Vẻ mặt Lý thẩm xấu hổ, mặt đỏ lên, quay đầu bất đắc dĩ kêu một tiếng "Nương..."

Tần Liễu thị vỗ vỗ tay bà ta, ý bảo bà ta đừng nói nữa, khoát tay đi cùng với Tần Tinh, Tần Ngọc. Đi một đoạn xa vẫn còn có thể nghe được giọng nói khô khan của Lý lão thái thái trong viện "Suốt ngày cô giao du với sao chổi, có phải muốn khắc chết lão bà ta sao?"

"Nương, người đừng nói như vậy..." Còn có giọng Lý thẩm cúi đầu biện giải.

Tần Tinh nhìn vẻ mặt buồn bực của Tần Liễu thị và Tần Ngọc, hạ giọng an ủi "Nương, chúng ta không quản được miệng của người khác. nhưng chúng ta phải sống cuộc sống của mình, có thể sống thật vui vẻ, thật tốt. Người khác nói cái gì cũng không ảnh hưởng tới chúng ta!" Tần Ngọc nắm tay, liên tục gật đầu!

Tần Tinh cảm từ ngày mình ở chung với nhà này thì càng ngày càng biết nói những lời an ủi người khác...

Tần Liễu thị trầm mặc một hồi, nói "Là nương không tốt! Cũng làm phiền Lý thẩm các con!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.