Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 35: Lại ra một chiêu



Từ lúc Tần Liễu thị bắt đầu vào cửa đã bị hành động của cả nhà này làm như lọt vào trong sương mù. Bà gả tiến Tần gia nhiều năm như vậy, hôm nay hết nhường chỗ ngồi, lại đãi ngộ rót nước, thật đúng là lần đầu tiên! Lúc này bị Tần Tinh kéo đứng lên, tuy rằng không hiểu sao lại thế này nhưng vẫn theo bản năng đi theo ra ngoài!

"Đứng lại!" Một tiếng quát lớn vang lên phía sau Tần Tinh cùng Tần Liễu thị!

Là giọng của Tần La thị, lão bà thật sự là không nhịn được! Lão bà không kiên nhẫn phải đón ý lấy lòng như vậy. Cho dù đã đuổi đi ra ngoài thì cũng vẫn là do Tần gia đuổi ra, vẫn là họ Tần nhà lão bà, muốn bạc còn dám không cho sao? Vì thế, đúng lý hợp tình nói "Liễu thị, cô đứng lại đó cho ta! Các cô không được xây nhà! Ngày mai lão đại lão nhị sẽ tới sửa nhà cho các cô! Các cô mau đưa bạc xây nhà tới cho ta!"

Tần Liễu thị không thể tin nhìn về phía Tần La thị, lúc ấy mới hiểu rõ mục đích bọn họ gọi bà trở về!

Tần Tinh thấy vẻ mặt Tần Liễu thị đầy bi thương và không thể tin thì không đành lòng! Nhưng đã nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không thấy rõ bản chất của cả nhà này chứ? 

Tần Tinh nhẹ nhàng túm túm tay áo Tần Liễu thị, hơi lo lắng nhìn về phía bà.

Tần Liễu thị vỗ vỗ tay nàng, cúi đầu mặc mặc, lắc đầu đứng thẳng tắp, nhìn về phía Tần La thị, giọng nói mềm mại nhưng tràn đầy kiên định, "Nương nói vậy là sao chứ, nhà kia làm sao có thể ở được nữa. Tường nát gió lùa, nóc nhà mưa dột, Nguyệt Nhi Tinh nhi và Liên nhi đều lớn, cũng không thể cứ ở chung một phòng với Ngọc nhi được!"

"Sao lại không được? Mấy đứa bồi tiền hóa kia sớm hay muộn cũng phải gả đi ra ngoài, lúc đó nhà không rộng chán à?" Ở trong lòng Tần La thị, cả nhà kia ở thế nào không quan trọng, chuyện cần nhất là phải lấy được bạc tới tay mình, huống chi là vì mấy đứa bồi tiền hóa.

"Nương, Tinh nhi mới mười ba, Liên nhi mới chỉ có chín tuổi! Còn phải vài năm nữa mới nói gả đi!" Tần Liễu thị nghe Tần La thị nói các con gái bảo bối của bà là bồi tiền hóa thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói!

"Chín tuổi sao, con dâu nuôi từ bé năm sáu tuổi cũng có nhiều đấy!" Tần La thị nói như đương nhiên!

Con dâu nuôi từ bé là gì chứ, có khác gì đem con bán đi, bán qua nhà người ta làm trâu làm ngựa. Nói cho dễ nghe là con dâu nuôi từ bé, nói không xuôi tai thì chính là đứa nô tài!

"Chẳng lẽ bọn họ muốn Liên nhi của ta đi làm con dâu nuôi từ bé?" Tần Liễu thị hoảng lên, mặt bỗng chốc đỏ bừng nhìn tất cả mọi người khắp phòng, bạo phát. "Con gái của ta, ta sẽ đòi tam mối lục sính, đại kiệu hoa nâng đi ra ngoài! Nếu ai dám bắt con gái ta làm con dâu nuôi từ bé gì đó, ta sẽ liều mạng với họ!"

Tần Hồ thị và Tần Lưu thị đứng một bên không hẹn mà cùng khẽ kêu một tiếng đầy khinh thường với Tần Liễu thị! Cả nhà mạt rệp kia có người dám lấy cũng đã tốt lắm rồi, còn đòi tam mối lục sính, còn kiệu hoa, quả thực là suy nghĩ kỳ lạ! Nhưng nhìn thấy ánh mắt Tần Liễu thị đỏ bừng thì phát hoảng, khẽ thầm thì với nhau nhưng không ai dám nói gì!

Tần La thị thì lại giống như nghe được chuyện gì đó đáng cười, không để ý chút nào đến vẻ mặt Tần Liễu thị. " Bọn nha đầu chả phải bồi tiền hóa sao, cũng xứng ngồi kiệu hoa đi ra ngoài?.... Nếu nói thì có nhà ai có thể rước đi làm tiểu thiếp vợ kế gì đó cũng được rồi."

Tần Tinh thật sự là hết chỗ nói rồi, trợn trừng mắt! Mặc kệ thế nào, mấy tỷ muội mình cũng là cháu gái Tần gia, là huyết mạch của con trai lão bà. Trong nhà này sao người nào cũng muốn các nàng đi làm con dâu nuôi từ bé, làm tiểu thiếp vậy chứ? Hơn nữa bọn họ cũng đều là nữ nhân, sao lại chán ghét con gái như thế? Ngẫm lại hiện tượng trọng nam khinh nữ thời cổ đại không khỏi thở dài, xiết chặt tay Tần Liễu thị.

Rốt cục Tần Liễu thị không phải là người miệng mồm sắc sảo, tức giận đến ngực đau, cũng không muốn nói gì thêm, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, kéo Tần Tinh xoay người đi ra ngoài. Mới vừa đi hai bước, Tần Hồ thị cùng Tần Lưu thị, một bên tách Tần Tinh ra, một bên kéo tay Tần Lưu thị giả cười khuyên "Ôi trời đệ muội, muội làm gì vậy, nương chỉ nói như vậy thôi, muội làm gì mà tức giận vậy chứ!"

Tần Liễu thị vung mạnh rút tay mình ra, nhìn Tần Lưu thị, "Nói hay, nhị nương không có con gái sao?"

Tần Lưu thị biến sắc, hừ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn Tần lão bà và Tần La thị, không nói chuyện nữa!

Tần Hồ thị tất nhiên là vui vì Tần Lưu thị không tranh với bà ta lại đi kéo Tần Liễu thị, quay đầu gọi Tần lão gia "Cha, ngài nói một câu gì chứ, đệ muội muốn đi kìa!"

Tần lão gia tử tất nhiên là vẻ mặt uy nghiêm đứng lên, ho một tiếng, trừng mắt nhìn Tần La thị một cái, "Bà yên lặng chút đi!" Sau khi cúi đầu ngẫm nghĩ, lại nói với Tần Liễu thị "Tam nàng dâu, nếu thật sự nhà kia không ở được thì chuyển về đây ở đi, vẫn ở phòng cũ!"

Tần Tinh thầm nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay. Một chiêu bất thành lại xuất ra chiêu khác! Không đồng ý cho xây nhà, bây giờ lại muốn các nàng chuyển về ở. Nếu thực sự chuyển về lại thì không phải bị bọn họ nắm chặt hay sao, kiếm được nhiều bạc cũng sẽ bị những người này cướp đoạt hết. Cho dù có chỗ ở riêng sẽ không bị bọn họ đuổi đi nhưng suốt ngày phải đối diện với mấy khuôn mặt này, nàng ngu ngốc mới đồng ý chuyển về!

Nhưng nàng không nói chuyện, Tần Tinh cố ý muốn để cho Tần Liễu thị phải tự mình đối mặt với cả nhà không biết xấu hổ này!

Nhưng bên này Tần Liễu thị còn chưa trả lời thì bên kia đã có người phản đối, là Tần Phóng nhà Đại bá, "Gia Gia, nãi nãi đã đồng ý để phòng kia cho cháu ở khi thành thân, cháu đã đồng ý với Tiểu Thúy, chờ sang năm nàng gả vào có hai gian phòng riêng cho nàng ở." Tần Phóng đã đính hôn, mùa hè sang năm sẽ thành thân! Là con gái thôn bên, nhà cũng có chút của cải, Tần gia cũng rất coi trọng.

Tần lão gia tử trừng mắt nhìn Tần Phóng, "Ca cháu vẫn còn chưa thành thân đó! Chuyện của cháu sau này mới nói, bây giờ đang nói chuyện của Tam thẩm cháu!"

"Bọn họ đã bị gia và nãi đuổi đi ra ngoài, đuổi đi rồi thì đã không còn là tam thẩm của chúng cháu! Gia cũng không thể vì mấy người ngoài lấy phòng ở của cháu chứ!" Vừa rồi còn ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Giờ phút này Tần Phóng giống như một chú gà trống chiến đấu hung mãnh.

Tần Tinh âm thầm tán thưởng, thực là thêm sức cổ vũ cho nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.