Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 38: Bạc dưỡng lão



Editor: Hương Cỏ

Sáng sớm hôm sau, Tần Liễu thị đi tìm trưởng thôn, nói ý định của nhà mình. Không nói chuyện nhà cũ Tần gia ép bà không được xây nhà mà phải giao bạc cho họ mà chỉ nói dù sao mình cũng là con dâu, muốn thay Tần Tín Nghiệp đã mất tẫn hiếu!

Lão thôn trưởng tất nhiên là khen ngợi Tần Liễu thị không ngớt, đối với hành vi hiếu kính trưởng bối càng thêm tán thưởng, nói đến nỗi Tần Liễu thị đỏ mặt! Lão thôn trưởng không chút do dự đồng ý với Tần Liễu thị, lấy bạc cùng Tần Liễu thị đi nhà cũ Tần gia!

Lão thôn trưởng cùng Tần Liễu thị đi vào cửa viện khép hờ, trong viện im ắng, hình như còn chưa dậy!

Lão thôn trưởng hừ một tiếng, "Đã giờ nào rồi mà vẫn còn chưa ai dậy!"

"Tần lão nhị, Tần lão nhị!" Ở Tần gia Tần gia lão gia đứng thứ hai, những người tuổi tác cũng tương đương với lão đều gọi là Tần lão nhị!

Nhà tổ Tần gia ở thôn Vĩ là Tần lão đại gia kế thừa!

Nghe giọng trưởng thôn, Tần lão gia khoác quần áo từ buồng trong đi ra. Nhìn thấy trưởng thôn, lại nhìn thấy Liễu thị đứng bên cạnh trưởng thôn thì cho rằng Liễu thị đã kể chuyện đêm qua cho trưởng thôn nghe, ngẩn người, tức giận nói "Mới sáng sớm mà trưởng thôn đến nhà nát của ta có chuyện gì vậy?"

Không mời trưởng thôn ngồi, cũng không rót nước, ba người đều đứng ngoài sân.

Trưởng thôn cũng không so đo, ông ta biết rõ cả nhà này tính tình thế nào, phất phất tay ném túi bạc trong tay sang "Lão đó, đang trong phúc mà không biết hưởng, con dâu tốt như vậy cũng đuổi ra ngoài! Đó, là bạc dưỡng lão tức phụ lão tam hiếu kính! Nàng ta nói về sau mỗi năm đều có!"

Tần lão gia tay luống cuống nhận lấy túi bạc ném tới, mở ra trước mặt trưởng thôn. Vừa thấy quả thật là năm lượng bạc thì nhất thời vui vẻ, nghĩ thôn trường vẫn còn ở đó lại thu cảm xúc, giả đứng đắn ho một tiếng "Ta cũng không cần chút bạc ấy, bọn họ cũng không dễ dàng, không cần phải làm thế!"

Vừa nói xong, một bàn tay gầy gò từ phía sau đoạt lấy gói bạc, cắt ngang lời Tần lão gia giả khách khí "Hừ, hiếu kính lão nhân là thiên kinh địa nghĩa, sao lại không cần phải làm!" Là Tần La thị, tóc rối tung, vành mắt biến thành màu đen, trời ấm áp như vậy mà trên người còn khoác một áo choàng dầy lớn!

Thôn trưởng nhìn lão bà tóc tai bù xù, bất mãn nói "Đừng quên, bọn họ là bị đuổi ra ngoài, đã tự tách hộ, hoàn toàn không cần phải dưỡng lão cho các người!"

Tần La thị không để ý, tự mở gói bạc ra xem, nhìn thấy chỉ có năm lương bạc thì  nhất thời đen mặt, khẽ nói "Gì đây, năm lương bạc? Đây là cho ăn xin à! Không được, còn phải đưa thêm năm lượng nữa đến!" Lão bà đã hỏi thăm qua, bây giờ muốn xây nhà, thuê nhân công, mua vật liệu ít nhất cũng phải tốn hơn mười lượng...

Tần Liễu thị nhíu nhíu mày, không nói chuyện.

Thôn trưởng nổi giận "La thị, bà đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Lòng tham không đáy! Tức phụ lão tam có thể không cho một đồng bạc nào đó!"

"Nàng dám!" Tần La thị không chút nghĩ ngợi liền rống lên!

"Hừ, đó là bà nói, nàng ta có cái gì không dám! Tướng công nàng ta vừa mất thì ai đã đuổi mẹ con các nàng khỏi gia môn, là ai mà cả chút quần áo cũng không cho bọn họ lấy, là ai buộc bọn họ phải ra khỏi nhà giữa mùa đông, ngay cả chỗ ở cũng đều không có? Bà có cho họ bạc khám bệnh lúc sinh bệnh hay là cho họ khoai lang lúc bọn họ đói bụng không?" Thôn trường thật sự là tức không nhẹ!

Tần lão gia thấy trưởng thôn tức giận lắm rồi thì kéo Tần La thị một cái, Tần La thị nhìn nhìn thôn trưởng đen mặt, tự biết mình không thể đắc tội lão hừ một tiếng, không cam lòng nói "Nhưng năm lượng quả thật là ít, trước kia lão tam một năm cho sáu lượng đó!"

Thôn trưởng thật sự là không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người này, chỉ phải nói "Vậy bà đi tìm lão tam mà đòi!" Nói xong, cũng không quay đầu lại đi luôn!

Tần Liễu thị cũng không ở lại, xoay người đi theo. Từ đầu tới cuối bà đều nghe lời Tần Tinh không nói điều gì.

Đi qua nhìn cửa phòng Tần đại gia cùng nhị gia đều đóng kín, hai người này bình thường mà thấy có bạc thí rất thích vô giúp vui mà giờ không ai bước ra...

Tần Liễu thị hơi bồn chồn bước nhanh ra sân!

Trưởng thôn và Tần Liễu thị ra sân, Tần lão bà còn đang lải nhải "Hừ, năm lượng bạc mà đã tính đuổi ta rồi! Đồ sao chổi, hạ lưu, ta thèm vào!" Cất bạc, nhìn cửa phòng lão đại cùng lão nhị không chút động tĩnh, đứng ở trong viện bắt đầu mắng "Đồ đàn bà hết ăn lại nằm! Đã giờ nào rồi mà còn không dậy làm điểm tâm! Chẳng lẽ muốn lão nương đến hầu hạ các ngươi!"

Mắng chửi om sòm một trận, các phòng mới có động tĩnh. Sau một lúc lâu thì cửa mở, ai nấy đều mặc áo ngủ, tóc rối tung, mắt màu đen bầm, Tần Lưu thị đỏ mặt lên!

Tần lão bà nhìn hai nàng dâu lôi thôi hung hăng trừng mắt, mắng "Các cô nhìn xem, xem các cô có giống quỷ không! Nói xem giống cái gì! Tần gia chúng ta ở thôn Thanh Thủy tốt xấu cũng là nhà khá giả, các cô cẩn thận nhìn lại mình xem!"

Tần Hồ thị cùng Tần Lưu thị nhìn nhau một cái rồi tự quay lại nhìn Tần La thị đang chống nạnh trừng mắt, tóc tai rối bù, áo xộc xệch giống như bọn họ đang đứng trong viện, không hẹn mà cùng im lặng quay về phòng mình.

Tần La thị vừa định mắng nữa, Tần lão gia đã hừ một tiếng, "Bà đó, nhìn trước mình đi đã." Xoay người cũng không quay đầu lại đi vào trong buồng.

Tần La thị sửng sốt, sờ sờ tóc mình, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người, nét mặt già nua lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ không chịu nổi!

Tần Liễu thị cùng thôn trưởng nói lời từ biệt ở cửa, sau khi nghe được tiếng mắng, trưởng thôn nói lời thấm thía "Lão tam gia, cô đó, dẫn theo bọn nhỏ sống thật tốt, chỗ này ư, nếu có thể không tới thì đừng tới, ôi!"

Tần Liễu thị quay lại nhìn cửa viện gật gật đầu, nói lời cảm tạ rồi xoay người đi về nhà!

Trở về nhà, Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ đã đến, cùng dẫn theo sáu người làm công, nói là còn có hai người thôn bên sẽ tới vào ngày mai vì nhà họ còn hoa mầu chưa thu hoạch xong!

Bảy tám người, người người cao lớn khỏe manh, đều là người quen làm việc nặng! Vương Hổ dẫn theo một nam tử cao lớn tên là Trần Phú Quý đi mua vật liệu.

Vương Thiện Võ dẫn theo những người khác bắt đầu làm nhà. Dùng búa lớn đập tường của nhà cũ. Nhà này xây tường đất, lại đã lâu năm nên không phải tốn nhiều công sức đã đập vỡ hết!

Tiếng đập phá tường rất lớn nên không ít người trong thôn kéo đến xem náo nhiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.