Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 43: Giờ này ngày này



Tần Tinh yên lặng tán thưởng Tần Nguyệt cùng Tần Ngọc, "Nương, lam sao con biết loại ớt này chứ? Là trước đây cha đã từng nói cho con nghe. Thay đổi thôi mà, luôn phải có chứ. Con đã tới quỷ môn quan về thì ít nhiều cũng phải có thay đổi thôi."

Lời này của Tần Tinh là lời nói thật, chính mình từ quỷ môn quan đi tới dị thế này, quả thật cũng thay đổi thật nhiều. Ví dụ như trước đây, cho tới bây giờ nàng không biết nàng còn có thể nằm chen chúc với mấy người trên một chiếc giường, trong lòng lại lo lắng quan tâm nhiều người như vậy, còn có thể quanh co lâu đến thế với mấy người nhà cũ. Nếu là trước kia, trực tiếp một chiêu cho ngươi thống khoái. Nàng cũng thích mình bây giờ, vui vẻ, khoái hoạt, trái tim cũng đập mạnh mẽ.

Tần Liễu thị nghe xong lời mấy đứa trẻ, nghĩ đến Tần Tinh suýt nữa thì chết, trong lòng liền đau đớn, vẻ mặt thương xót nhìn Tần Tinh, gật gật đầu "Ừ, không có việc gì là tốt rồi! Ta chỉ lo lắng trúng tà gì đó thôi."

Tần Tinh cười "Nương, cho dù trúng tà nhưng làm con thế này thì cũng rất tốt mà!" Chuyện linh hồn xuyên không này hẳn cũng coi như trúng tà đi.

"Tinh nhi, không nên nói lung tung." Tần Liễu thị trầm trầm mặt, sự sợ hãi của cổ nhân đối với thần linh không phải chỉ là một chút.

Tần Tinh thè lưỡi, không bỏ lỡ cơ hội bày tỏ tư thái tiểu nữ nhi.

Tần Nguyệt cùng Tần Ngọc đều nhếch miệng nở nụ cười.

Vài người bận bịu một thoáng đã tới trưa mới dọn được một đám đất. Tần Tinh lấy hạt giống đưa cho Tần Liễu thị, Tần Liễu thị cẩn thận gieo hạt mầm vào đám đất mới cày xới, sau đó phủ đất lên, tưới nước rồi vác cuốc cùng nhau về nhà.

Lúc trở lại lều, Vương Hổ cùng Trần Phú Quý đã mua vật liệu trở về, để tràn đầy ngoài tiểu viện của nhà cũ.

Vương Hổ nhìn thấy Tần Tinh thì đi tới, cười nói "Tinh nhi, đây là một phần, ta tính dùng trước, chờ gần hết thì lại đi mua thêm, nếu không mang về cũng không có chỗ để!"

Tần Tinh đứng múc nước bên cạnh giếng, tay không ngừng, miệng vẫn nói "Hổ ca, ca làm chủ, ca nói sao thì làm vậy đi!"

Vương Hổ đi tới nhận thùng nước trong tay Tần Tinh, "Ta đến làm cho, nhìn muội nhỏ bé thế kia, đứng bên cạnh chờ đi! Còn nữa, nhiều vật liệu như vậy mà không có người trông coi thì không yên tâm, chỗ này lại còn ở ven đường. Ta đã thương lượng với Phú Quý, ta và hắn sẽ thay phiên trông, sẽ dựng tạm một cái lều ở đó."

Tần Tinh cảm thấy Vương Hổ nói có lý, vì thế quay đầu nhìn Tần Liễu thị, thấy Tần Liễu thị nhíu mày lại có vẻ rối rắm thì biết có lẽ bà đang nghĩ tới nhà mình có mấy khuê nữ, để một nam tử dựng lều ở trong này thì sợ có người nói lung tung!

Tần Tinh ngẫm nghĩ, tuy rằng chính mình không cần nhưng dù sao còn có đại tỷ, Tần Liên, bây giờ nương cũng là quả phụ. Trong thời đại mà  ngôn luận có thể giết người này thì cũng phải chú ý. Nhưng nhiều vật liệu như vậy để ngoài trời, bên kia là đường đi, nếu đặt lều ở xa cũng không tiện lắm.

Suy nghĩ một lúc, Tần Tinh nói với Vương Hổ "Hổ ca, như vậy đi, ca cùng Phú Quý ca đều không cần trông, ban ngày làm việc cũng đủ mệt rồi, chúng ta sẽ tự trông."

Vương Hổ xách một thùng nước lên nhìn Tần Liễu thị cùng Tần Tinh cười nói "Liễu thẩm không sao đâu, con hiểu được băn khoăn của thẩm. Thẩm yên tâm, buổi tối Hương Tú sẽ đến đây với con!" Nói xong đỏ mặt, gãi gãi gáy.

Tần Tinh sửng sốt nhớ ra, nàng dâu của Vương Hổ gọi là Lý Hương Tú.

Tần Liễu thị ngồi xổm xuống rửa tay, "Vậy không được, không được, các con nghe thẩm đi, nào có chuyện bắt nàng dâu mới đi theo ngủ túp lều, thẩm không đồng ý."

Vương Hổ thấy Tần Liễu thị nói kiên định thì nhìn về phía Tần Tinh, Tần Tinh gật gật đầu đối với Vương Hổ "Hổ ca, cứ nghe nương ta đi. Ban ngày mọi người làm việc đã rất mệt, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt. Ta còn trông cậy được vào ở nhà mới sớm chứ."

Nghe vậy Vương Hổ mới gật đầu "Nhưng vật liệu để khắp nơi như vậy sao trông đây!"

Tần Liễu thị nhìn một đống lớn vật liệu xây nhà cũng phát sầu.

Tần Tinh cúi đầu lầm bầm nói "Nếu có con chó thì tốt rồi!"

Hổ ca vừa nghe vội nói "Đúng rồi, đưa Hắc tử nhà ta tới đây, cột vào cửa viện. Buổi tối cho nó canh giữ!"

Tần Liễu thị cảm thấy có thể làm, Tần Tinh cũng cảm thấy không tệ!

Hổ ca lại nói "Vậy ta về mang nó tới luôn!"

Đáp ứng rồi, Tần Liễu thị dẫn theo Tần Tinh trở về lều, Vương Hổ trở về nhà mang Hắc tử tới.

Vừa cơm nước xong, Vương Hổ đến chào, nói đem hắc tử đến rồi.

Phải nói con chó này rất thông minh, hiểu ý người, thấy mấy người Tần Liễu thị thì sủa inh ỏi như chào hỏi. Tần Ngọc bưng đến một chén cơm thừa lớn đổ ra cho nó ăn, Hắc tử cũng không khách khí cúi đầu ăn liền.

Vương Hổ ngồi xổm xuống nói chuyện với Hắc tử "Hắc tử, vật liệu trong viện này đều giao cho mày! Mày phải trông giữ cẩn thận, nếu không thực xin lỗi chén cơm của thẩm này đấy! Mày ăn chén cơm này ngon như của người ta ăn vậy!" Hắc tử còn rất nắm rõ tình hình sủa hai tiếng, như thể nó nghe hiểu hết vậy.

Tần Ngọc nhìn trợn mắt, cực kỳ hiếu kỳ, cũng rất hâm mộ Vương Hổ.

Dàn xếp cho con chó xong Vương Hổ liền đi về nhà.

Buổi tối sau khi rửa mặt xong thì trời vẫn còn sớm, cả nhà liền chen chúc trên tấm ván gỗ ghép làm giường trong lều, ngắm trăng, nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.