Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 53: Khách quý đến



Rốt cục Tần Ngọc vẫn là đứa bé, cũng rất tò mò "Nước màu xanh lam, cô lại ba hoa rồi."

Tần Tinh hơi đồng tình với Ngọc Thiên. Tiểu tử Tần Ngọc này đi xa nhất cũng mới chỉ đến trấn Thanh Thủy, làm sao có thể biết trên thế giới này còn có biển xanh thăm thẳm. Nàng buồn cười nhìn về phía Ngọc Thiên, quả nhiên thấy mặt nàng ta đỏ bừng, lại không biết phải giải thích như thế nào. Vì thế dùng cánh tay chọc chọc Tần Ngọc, "Ngọc Nhi, thế giới này lớn lắm, điều đệ không biết còn rất nhiều. Chờ đệ lớn, ra ngoài tìm hiểu sẽ biết."

Tần Ngọc nhìn về phía Tần Tinh "Nhị tỷ, thật sự có biển sao?"

Tần Tinh gật gật đầu, "Vài ngày trước tỷ mượn được sách bên chỗ Lưu tiên sinh, đệ cẩn thận đọc đi."

Ngọc Thiên cảm kích nhìn về phía Tần Tinh, kinh hỉ kéo tay nàng, "Cô biết biển sao?"

Tần Tinh tránh tay của mình ra, không có biểu cảm nói "Biết một chút." Trong lòng lại thầm nói, đâu chỉ là biết, nước biển còn không biết đã uống bao nhiêu rồi.

Ngọc Thiên thấy Tần Tinh không hồ hởi để ý mình thì nhíu mày, "Y như Vương... Ca ca, chút biểu cảm cũng không có..."

Tần Ngọc không chú ý, Tần Tinh lại chú ý tới Ngọc Thiên nhắc tới một chữ "Vương", bất động thanh sắc lại đánh giá vài lần Ngọc Thiên vẫn còn đang hạ giọng nói thì thầm, cây trâm san hô cài trên tóc là trân phẩm tốt nhất, ngọc bội bên hông là chất ngọc vô cùng tốt. Nha hoàn Tín nhi tuy rằng quần áo kém một chút nhưng cây thoa ngọc cài trên đầu cũng rất đáng giá.

Bên này Tần Tinh đang phân tích thân phận của Ngọc Thiên, bên kia, Ngọc Thiên vẫn đang líu ríu nói chuyện trên trời dưới biển mới mẻ với Tần Ngọc.

Tần Ngọc đã tin tưởng quả thật là có biển, chỉ cần nhị tỷ nói cậu đều tin.

Tần Tinh không muốn Tần Ngọc nói qua lại nhiều lời với Ngọc Thiên, miễn cho phát sinh liên lụy với mấy người không phú tức quý này. Nhưng lúc nhìn thấy Tần Ngọc hưng trí bừng bừng hỏi đông hỏi tây lại không đành lòng. Hiểu biết thêm một ít tóm lại là tốt.

Đợi đến cửa trấn, mọi người đều lục tục xuống xe, Tần Ngọc đã rất quen thuộc với Ngọc Thiên, biết Ngọc Thiên cùng Tín nhi này là người vùng biển, đi theo người nhà ra ngoài học việc buôn bán, thừa dịp người trong nhà không chú ý đã lén rời đội ngũ ra ngoài dạo chơi.

Tần Tinh ở bên cạnh nghe cũng chỉ tin ba phần, ước đoán có lẽ  chỉ có chuyện lén rời đi là sự thật.

Tần Ngọc cùng Ngọc Thiên, từ chuyện nước biển cho tới chuyện cua biển, lại từ cua biển chuyển tới san hô, lại theo san hô cho tới thuyền lớn. Tần Ngọc thích nghe, Ngọc Thiên khoái giảng, dọc theo đường đi thật đúng là náo nhiệt.

Xuống xe, hai tỷ đệ trả tiền xe chuẩn bị đi, Ngọc Thiên giữ chặt Tần Tinh, "Tần Tinh, các cô đi đâu vậy?"

Tần Tinh giật tay khỏi nàng ta, "Cô nương, bây giờ chúng ta phải đi làm chút việc buôn bán nhỏ, kiếm tiền sống tạm."

"Làm buôn bán nhỏ ư? Ta có thể làm cùng với các cô không?" Ngọc Thiên hưng trí bừng bừng.

Lúc này, Tín nhi đứng một bên vẻ mặt hoảng sợ, lôi kéo áo Ngọc Thiên "Tiểu thư, gói tiền của chúng ta rớt rồi..."

"Cái gì?" Giọng Ngọc Thiên tăng cao âm độ làm Tần Ngọc giật mình nhảy dựng lên.

"Túi tiền của chúng ta rớt từ khi nào rồi " Tín nhi lo đến sắp khóc.

"Vậy, chúng ta không còn một văn tiền nào ư?" Vẻ mặt Ngọc Thiên mờ mịt, không có bạc chơi thế nào đây.

Tần Tinh nghe hai chủ tớ nói chuyện thì lôi kéo Tần Ngọc đi vào trấn.

Ngọc Thiên chỉ lo cùng Tín nhi xoay người tìm xem túi tiền của mình rơi ở đâu, không để ý Tần Tinh cùng Tần Ngọc phải đi rồi.

Tần Ngọc bị Tần Tinh kéo, quay đầu nhìn Ngọc Thiên cùng Tín nhi qua lại mấy lần cũng không tìm được một văn tiền thì không đành lòng, vì thế giữ chặt Tần Tinh, "Nhị tỷ, nhị tỷ..."

Tần Tinh rất hiểu Tần Ngọc, biết tiểu tử này lại tràn đầy đồng tình với người ta bèn thở dài "Ngọc Nhi, không phải đã nói đệ đừng có quá tốt bụng sao?"

Tần Ngọc cúi đầu ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu nói "Nhưng tỷ, các nàng chỉ là hai cô nương, trên người không có đồng nào, nhà lại không ở đây."

Tần Tinh nghĩ nghĩ, nhìn nhìn hai chủ tớ đang nóng vội sắp khóc thì nghĩ kỳ thật hai bọn họ chỉ cần tháo bất kỳ trang sức nào trên người cũng có thể đổi không ít tiền. Nhưng rõ ràng hai người kia không hề nghĩ đến điểm này, có lẽ là lần đầu tiên ra ngoài. Tần Ngọc muốn giúp các nàng, giữ lòng thiện lương cũng không phải là chuyện xấu. Vì thế, lấy một lượng bạc trong người ra đưa cho Tần Ngọc.

Tần Ngọc giương khuôn mặt tươi cười lên, "Nhị tỷ, tỷ thật tốt."

Tần Tinh cũng trả lại một nụ cười cho cậu, "Đi thôi, nhanh lên, nếu không cua chết hết."

Tần Ngọc chạy tới chỗ Ngọc Thiên cùng Tín nhi, đưa bạc qua, không đợi hai người kịp phản ứng thì đã xoay người chạy về chỗ Tần Tinh. Hai tỷ đệ đi nhanh vào cửa trấn, phía sau vọng tới tiếng gọi "Tần Tinh, Tần Ngọc, mọi người đợi ta với, đợi ta với..."

Tần Tinh không để ý, kéo Tần Ngọc cấp tốc rời đi.

Hai tỷ đệ đi đến Túy Ngư hiên, còn chưa tới giờ cơm đã thấy nhiều người lục tục đi vào tìm chỗ ngồi, có thể thấy được sinh ý tốt cỡ nào.

Mới vừa đi vào tiệm, Đông Tử đã ra đón, "Tần cô nương, các ngươi tới rồi."

Tần Ngọc kêu to "Chào Đông Tử ca."

Đông Tử ngượng ngùng hơi cúi đầu, nói với Tần Tinh cùng Tần Ngọc nói, "Chưởng quầy ở phía sau, để tôi đi gọi."

Tần Tinh gọi Đông Tử lại "Không cần, ta muốn đến hậu viện, cậu dẫn chúng ta đi thôi."

"Được rồi." Đông Tử mang theo Tần Tinh cùng Tần Ngọc thẳng đến hậu viện.

Từ khi Tần Tinh làm món cá nấu cải chua cùng lẩu đầu cá ở trong này, Đông Tử cực kỳ bội phục đối với Tần Tinh. Từ nhỏ cậu ta không có cha mẹ, được Tân chưởng quầy thu dưỡng, đi theo bên cạnh Tân chưởng quầy đã nhiều năm, đã thấy vô vàn các món ăn từ cá. Tuy vậy lại chưa thấy qua hai món Tần Tinh làm kia, làm cho người ta ăn rồi mà còn muốn ăn nữa, cậu ta rất bội phục người có bản lĩnh.

"Lần trước, tôi trở về nói với chưởng quầy chuyện Tần cô nương nói đặt hẹn trước, chưởng quầy theo lời cô nương làm, không ngờ việc kinh doanh càng thêm nhộn nhịp, các cuộc hẹn trước đều xếp đến tận tháng sau rồi." Đông Tử vừa đi vừa nói, cười híp cả mắt.

Tần Tinh gật gật đầu, marketing đói khát này được các thương gia ở hiện đại vận dụng lô hỏa thuần thanh.

Nghĩ đến chuyện hạt ớt lại hỏi Đông Tử "Đông Tử, vấn đề ớt này giải quyết được không?"

"Coi như giải quyết thôi, dù sao tạm thời là đủ dùng. Chỉ cung cấp cho tiệm của chúng ta và tiệm trên phủ Thanh Châu, những nơi khác đều chưa bán, không dám bán vì sợ không đủ để chia." Đông Tử lắc đầu lại gật đầu.

Tần Ngọc nhịn không được "Đông Tử ca, cái gì mà gọi là coi như giải quyết tạm thời?"

"Chưởng quầy nói chuyện với chủ tử, chủ tử mang tới trăm cân ớt không biết lấy từ đâu" nói xong, lại thần bí nói với Tần Ngọc, "Nghe nói là lấy từ ngoại truyện."

Tần Tinh hiểu rõ, nhất định là từ ngoại truyện, nếu không chỗ nào mà có. Nhưng vậy cũng chứng thực suy đoán của mình, hậu trường Túy Ngư hiên này có lẽ cũng có chút bản sự. Nếu không, hàng từ ngoại truyện cũng không dễ dàng tìm được về như vậy.

Nói chưa hết lời thì đã thấy Tân chưởng quầy ở ngay hậu viện, đang chỉ huy mấy nữ nhân phụ bếp làm cá.

"Con này, con này, cắt đầu cá ra, đưa sang phòng bếp nhỏ giao cho đại đầu bếp." Tân chưởng quầy chỉ vào một đầu cá lớn nói với một bà tử nhanh nhẹn.

Tần Tinh nghe được phòng bếp nhỏ thì ngẩng đầu chăm chú nhìn, cửa phòng bếp mở ra, bên trong có một đầu bếp và một sai vặt còn trẻ đang vội vàng, trong lòng thầm nghĩ, "Đây là có khách quý chăng?"

Không hiếu kỳ, nàng tuyệt không quan tâm người nào đến Túy Ngư hiên này, nàng chỉ quan tâm bạc mình sẽ được chia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.