Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 2



Đoàn người chân trước vừa mới đi, chân sau, một nam tử vận áo khoác chồn tía ngắn tay đã bước ra từ vườn đào, miệng phát ra tiếng chậc chậc.

“Khá lắm! ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười gợi trăm mê luyến! gương mặt như hoa sen, má như hoa đào, mắt như nước thu, mũi như sáo ngọc, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn kia… Đúng là một nha hoàn nhan sắc tuyệt trần, đáng tiếc ôi đáng tiếc.”

“Nhãn lực Hoàng thượng tốt thật, cách sáu trượng cũng có thể nhìn người rõ ràng như thế. Cùng âm thanh trầm thấp chợt xen vào, một nam tử khác không báo trước mà xuất hiện bên hồ.

Người này không ai khác, chính là chủ nhân tòa phủ đệ này —— Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Thần thái hắn ung dung, đôi mắt đen tựa chim ưng, sâu thăm thẳm khiến người ta nhìn không thấu.

Thấy người tới, Hoàng Phủ Thao liền ngạc nhiên mừng rỡ, chạy đến bên cạnh hắn.

“Hoàng thúc, người tới lúc nào vậy?”

“Không lâu trước đấy.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lại sắc bén như dao. “Ngay vào lúc ngài lén lút trốn sau vườn hoa đào, như tên tiểu tặc nghe lén chuyện thị phi của người ta.”

Vốn còn đang cười hì hì, Hoàng Phủ Thao nhất thời ngượng đỏ mặt.

“Ta, ta đâu có nghe lén, ta chẳng qua… Đang ngắm hoa!” Y cãi chày cãi cối. “Hoàng thúc không phải cũng khen nhãn lực ta tốt sao? Một đám nha hoàn đứng ngay tại cây hoa đào này, ta chỉ vừa lúc nhìn thấy.”

“Vậy sao? Cũng tốt, Hoàng thượng có nhãn lực tốt như vậy, lần này ngự giá thân chinh Thương Lang quốc, chắc chắn có thể vừa đánh đã thắng, khải hoàn trở về, hiện giờ vi thần chúc mừng Hoàng thượng trước.”

“Sao Hoàng thúc lại biết việc này?” Hoàng Phủ Thao sửng sốt, tiếp theo vội vàng giải thích. “Đó chẳng qua là do đám cựu thần Ban Lỗ ngu ngốc kia nói xằng nói xiên, nhưng mà ta cũng không có đồng ý.”

“Một khi đã như vậy, kể từ giờ, tốt nhất là ngài nên bắt đầu tự suy nghĩ.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt có điều ngụ ý.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Suy nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó đám cựu thần kia.” Chắp tay sau lưng, đôi mắt sâu thẳm mênh mông gợn sóng, chậm rãi lộ ra ý cười.

“Trận đánh Thương Lang, tấu sớ dâng lên đã mấy ngày, ngài lại chậm chạp không phúc đáp, hai hôm nay lại ‘viện cớ’ thân thể vi thần bệnh nhẹ mà ở lại Vương phủ không về. Nghĩ đến tình nghĩa đồng liêu, nửa canh giờ trước, Ban đại nhân đã dẫn theo một nhóm cựu thần tới thăm hỏi vi thần, thuận tiện lĩnh tấu sớ gấp, hiện giờ đang ở trong sảnh, chờ ngài cùng thương lượng việc này.”

“Cái gì?” Không ngờ đám người Ban Lỗ lại đuổi tới tận đây, Hoàng Phủ Thao tức giận tới nỗi kêu oa oa. “Đám người kia ngay cả nơi này cũng không buông tha, ta mới không gặp!”

“Hoàng thái hậu cũng tới.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt bổ sung.

Lúc này, người nào đó không rên một tiếng, chỉ có sắc mặt trở nên bi thảm vô cùng.

Thân là Hoàng thượng, trên đời này y là lớn nhất, theo lý mà nói, y hẳn không có gì phải sợ, nhưng cố tình, y lại sợ nữ nhân khóc. Vừa khéo, mẫu thân y rất thích khóc, hơn nữa, đã khóc lên là trời long đất lở không dứt. Mấy ngày nay, y vì trốn đám lão tặc kia mà bơi tới nơi này, bà lại dẫn theo đám Ban Lỗ chạy tới, đây là tuyên bố muốn bắt người sao? Biến sắc, không nói hai lời, lập tức vận công đề khí, ngay lúc y tính nhảy lên đầu cành bỏ trốn thì hai cung nữ đã im hơi lặng tiếng xuất hiện hai bên y. Cả hai mỗi người một bên, nhẹ nhàng dìu tay y, khiến y trong nháy mắt không thể động đậy, có chạy đằng trời.

“Hoàng thượng cát tường.” Hai cung nữ mỉm cười rạng rỡ, cung kính đúng mực mà cúi chào Hoàng Phủ Thao.

“Nô tài to gan, dám vô lễ với Trẫm! Còn không mau buông Trẫm ra!” Phát hiện hai nha hoàn này chính là tỳ nữ bên người Hoàng thái hậu, Hoàng Phủ Thao lập tức thầm kêu không ổn, ngoài mặt lại làm ra bộ dáng nghiêm nghị.

“Nô tỳ mạo phạm Thánh thượng, tội đáng muốn chết, có điều Hoàng thái hậu cho mời, thỉnh ngài trước tiên vẫn nên theo nô tì đi thôi.” Hai người chẳng những không sợ, không ngại, không buông tay, mà còn cuốn chặt hơn.

Mắt thấy mình chạy trốn thất bại, Hoàng Phủ Thao vội tìm viện binh. “Hoàng thúc, người đừng khoanh tay đứng nhìn chứ, mau tới cứu ta đi!”

“Hoàng thái hậu cho mời, Hoàng thượng nên đi thì tốt hơn.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng nhúc nhích. “Mặt khác, cho dù là ở phủ đệ của vi thần, xin ngài cũng đừng quên thân phận, sau này vạn lần đừng bỏ mặc hộ vệ bên người, một mình đi dạo chơi khắp nơi. Nếu không, sau này có xảy ra chuyện gì, vi thần thực sự là lực bất tòng tâm.” Hắn chân thành khuyên can, trong mắt lại tràn ngập nghiêm khắc.

Lúc này, Hoàng Phủ Thao mới hiểu, rõ ràng hai cung nữ này là do Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mang đến.

“Hoàng thúc, bỏ lại hộ vệ đùa loạn khắp nơi là ta không tốt, lần sau ta không dám nữa, người không thể ——”

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẻ mặt ôn hòa cắt ngang.

“Hoàng thượng có thể ghi nhớ dạy dỗ là rất tốt, vậy cung thỉnh Hoàng thượng đi thong thả, thứ cho vi thần không tiễn.” Nói xong, hắn ngoảnh về phía hai cung nữ gật đầu, nhận được chỉ thị, hai cung nữ vội vàng cúi chào.

“Nô tỳ cảm tạ Vương gia dẫn đường, nô tỳ xin phép lui xuống.”

‘Xách’ theo đương kim Thánh thượng của Kim Huyễn Vương triều, hai người không dám chậm trễ, lập tức chạy như bay về phía đại sảnh.

Mấy đóa hoa đào hồng tươi bồng bềnh rơi xuống nơi ba người vừa mới rời đi, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng im tại chỗ, không đi ngay mà quay đầu, nhìn đại thụ Ấn Hoan mới ẩn nấp như có điều suy nghĩ.

Mỹ nhân tuyệt sắc mặc dù không nhiều, cũng không đáng làm người ta kinh ngạc, nhưng nếu là một mỹ nhân thông tuệ hơn người, biết che giấu hơi thở thì lại đáng giá để người ta phải suy nghĩ.

Nhìn phòng bếp đang lượn lờ khói ở nơi xa xa, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nghiền ngẫm thì thầm. “Ấn Hoan… Phải không?”

Bởi vì Hoàng thái thậu và đoàn người Ban Lỗ viếng thăm không báo trước, cả tòa Vương phủ cơ hồ là vội tới muốn lật.

Tiền uyển, nô tỳ đang cấp tốc xuyên qua hành lang gấp khúc, vội vàng dâng nước trà và điểm tâm, đầu khác ở phòng bếp, lại càng thêm bận tới người ngã ngựa đổ.

Dưới sự chỉ huy của Lôi đại nương, mọi người không khỏi ba chân bốn cẳng đem hết bản lãnh, một người làm ba người ăn, xào nấu từng phần thức ăn khéo léo ngon miệng, vội vàng sai người khác mang lên.

Trong lúc bận rộn, ngày qua đêm xuống, bữa tối rốt cuộc cũng chấm dứt, sau khi kéo thân thể mệt mỏi thu dọn sạch sẽ nhà bếp, mọi người, bao gồm Lôi đại nương về phòng nghỉ ngơi sớm, chưa đến giờ Hợi, hậu uyển đã là một mảng im ắng. Ngay lúc này, Ấn Hoan đẩy cửa phòng ra, đề khí nhảy lên mái hiên.

Thừa dịp ánh trăng nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng, linh hoạt tựa như chim Yến, nhanh chóng lên xuống mái hiên cao thấp, không chút do dự nhắm hướng Đông - Di Phẩm lâu nơi ở của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mà đi.

Tiếng gió phần phật, vạn vật trôi đi cực nhanh bên khóe mắt, dọc theo đường đi, nàng quen thuộc, khéo léo tránh thoát toàn bộ Thị vệ tuần tra. Mãi cho đến khi liếc thấy trong tiểu đình xa xa có bóng dáng hai người, mới thu khí đan điền, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau một khối đá lớn.

Giày nhỏ xanh nhạt khẽ bước, từ đầu tới cuối không chút tiếng động.

Dựa vào tảng đá che phủ, đôi mắt trong vắt lướt qua Hoàng Phủ Thao cạnh lan can điêu khắc, trực tiếp nhìn vào người khác, một nam tử diện mạo tuấn mỹ.

Hắn hẳn là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Nàng vào phủ, chợt nghe nói hắn nhiễm phong hàn, bị bệnh liệt giường, bởi vậy không thể nhìn thấy hắn, buổi sáng cách ngày, đương kim Hoàng thượng lại dẫn Ngự y vào phủ chữa bệnh cho hắn.

Xem ra y thuật của Ngự y kia không tồi, không quá ba ngày, bệnh nhân như hắn lại có thể ra hóng gió, ngắm trăng, sắc mặt hồng hào, giống như đời này chưa từng một lần sinh bệnh.

Lúc này, hắn ngồi ngay ngắn trên ghế tử đàn khắc hoa, tay cầm quyển sách đọc chăm chú, bên cạnh hắn, Hoàng Phủ Thao dựa vào lan can ngắm trăng. Hai người một thân tôn quý, nhưng không có bất kì ai hầu hạ bên người, hiển nhiên là muốn ở một mình, trong Cúc Hoan đình, Hoàng Phủ Thao bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng —— “Hoàng thúc, không lẽ ngay cả người cũng cho rằng ta nên ngự giá thân chinh?”

Xưng hô của Hoàng thượng đối với hắn, chứng tỏ nàng đoán không lầm.

“Đối với việc này, vi thần không có ý kiến.”

“Gạt người! Người rõ ràng đứng về phía mấy lão tặc kia, hôm nay còn để cho tỳ nữ của mẫu hậu mang ta đi.” Nắm chặt tay, y nổi giận đùng đùng bước đến cạnh bàn đá.

“Hoàng thượng, tình cảnh này, ngài không nghĩ là im lặng còn hơn lên tiếng sao?” Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dời khỏi quyển sách cầm trên tay, chỉ thản nhiên khuyên nhủ.

“Không, ta càng muốn nói! Nếu không nói với người, trên đời này ta còn có thể nói với ai? Ta đã sớm phát hiện đám lão tặc Ban Lỗ kia không muốn thấy ta sống tốt. Từ khi ta đăng cơ tới nay, đã nhiều lần tìm tới ta gây phiền toái, giờ lại muốn ta ngự giá thân chinh, ta mới mấy tuổi, họ đã vội ước chi ta trẻ tuổi chết sớm, ta rốt cuộc đắc tội bọn họ chỗ nào?

“Ngài quá lo lắng, Ban đại nhân chỉ đơn thuần suy nghĩ cho chúng ta.”

“Nghĩ cái rắm, đám lão tặc kia ăn no không có chuyện làm, cả ngày nghĩ kế hại ta! Thương lang quốc kia đất rộng biết bao nhiêu? Chỉ một Kim Huyễn vương triều mà ta đã cai quản không xong, thêm một Thương Lang quốc nữa, chẳng phải là muốn là đoản mệnh ư?”

“Đoản mệnh thì đoản mệnh đi.” Tiếng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt truyền tới trong gió, bình thản nghe không ra cảm xúc. “Đoản mệnh dù sao vẫn tốt hơn so với hối hận.”

“Ta đã sớm hối hận rồi, hoàng đế này căn bản không phải để con người làm mà, ô… Hoàng thúc, không phải người đã sớm biết làm hoàng đế sẽ bị người ta đùa tới chết, cho nên lúc trước mới sống chết không chịu nhận ngôi vị hoàng đế này đấy chứ? Người nói đi! Người nói đi!”

Oa một tiếng, Hoàng Phủ Thao lại không báo trước nằm úp sấp trên mặt đất mà khóc, thấy vậy, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mới buông quyển sách trong tay, nhẹ nhàng nâng mắt.

“Khóc đi, ngài cứ khóc cho đủ trong một lần, rồi bảo đảm ngài không thể khóc được nữa.” Trong lời nói của hắn có điều cảm khái, đáng tiếc người nào đó lại không có nghe ra, ngược lại càng khóc thương tâm.

“Hoàng thúc, ngay cả người cũng chán nghe ta than phiền sao? Không được… Ô, ta cũng thật là đáng thương, vì cai trị vương triều, mỗi ngày ta ngủ không tới hai canh giờ, còn phải đối phó đám lão tặc kia, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, bọn họ nói cái gì được cái đó, ta đây làm hoàng đế nếu phản đối, sẽ bị bọn họ mắng không bằng heo chó, vì sao ta lúc nào cũng không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc như vậy chứ, ô... ”

“Nếm trải qua đau khổ, mới là người bề trên, tương lai ngài cũng sẽ thành thói quen.” Nói xong, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đột ngột quay đầu nhìn về phía tảng đá lớn mà Ấn Hoan ẩn thân.

Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu trong đình, ánh mắt sâu thẳm, tinh nhuệ như đao, xuyên qua bóng đêm dày đặc chuẩn xác chống lại một đôi mắt ngập nước.

Khoảnh khắc ấy, Ấn Hoan chỉ cảm thấy lòng run lên thật mạnh, vội vàng nín thở theo bản năng, muốn xoay người rời đi, lại không cẩn thận giẫm lên một đoạn cây khô.

Răng rắc! Âm thanh nứt gãy của cành khô, có vẻ đặc biệt vang dội giữa đêm yên tĩnh.

“Là ai?” Trong đình, Hoàng Phủ Thao không khỏi kinh hoảng kêu lớn.

Thị vệ ở gần đấy, nghe thấy tiếng y la, lập tức chạy như bay đến từ bốn phương tám hướng, trong đó có người tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện Ấn Hoan, vội cầm đao chém tới, những người khác cũng gia nhập cuộc chiến.

Giữa đao quang kiếm ảnh, Ấn Hoan cho dù lấy một địch mười, tay không tấc sắt cũng không hề kinh hoảng, ngược lại khí định thần nhàn mà thi triển một bộ pháp kì dị khéo léo, thong dong tránh từng nhát đao lạnh lẽo. Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, đã đột phá hết vòng vây đánh.

Đề khí một cái, mắt thấy có thể thuận lợi chạy khỏi, nhưng trong đêm đen, một viên đá nhỏ đột nhiên xé gió mà đến, ngay giữa huyệt đạo của nàng, nháy mắt toàn thân chấn động tê liệt, lập tức ngã xuống, không thể động đậy.

Thị vệ tám hướng không để lỡ thời cơ, nhanh chóng cầm vũ khí muốn chém về phía cổ nàng —— “Vương gia?” Không hay Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã tới bên cạnh, tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt, nhưng nhớ tới thân thủ Ấn Hoan không tệ, lại vội vàng đề phòng. “Vương gia, người này thân thủ không kém, ngài trăm ngàn lần đừng đến gần ——”

Hắn giơ tay lên, chặn hết thảy âm thanh.

“Tỳ nữ này không có ý đả thương người, tất cả lui sang một bên!” Hắn thản nhiên chỉ thị, tuy mọi người đều vì hắn mà lo lắng, nhưng không ai dám nghi ngờ uy nghiêm của hắn, vậy nên toàn bộ đều ‘thùng thùng thùng’ rút sang một bên.

Có điều cho dù như vậy, đoàn người vẫn không hạ vũ khí xuống, ngược lại nín thở tập trung, bày sẵn trận địa đón địch, chỉ sợ Ấn Hoan cùng đường phản công.

Đúng vào lúc này, một trận gió đêm đột ngột quét qua, tầng mây mỏng manh nhẹ nhàng dời đi, nàng Trăng lại lần nữa rạng rỡ mặt mày, mềm mại chiếu một tầng ánh sáng rực rỡ lên mặt đất. Đồng thời cũng soi rọi gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ vô song của Ấn Hoan, dưới ánh trăng, gương mặt ấy lại càng tuyệt mỹ xuất trần.

Đám thị vệ vốn đang đằng đằng sát khí, vừa nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo kia, không khỏi đánh mất thần hồn, chỉ có Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là không bị ảnh hưởng, ánh mắt vẫn như cũ không hề thay đổi.

“Quả nhiên là ngươi.” Hắn cúi đầu, nhìn thẳng cặp mắt trong suốt không một tia tạp chất kia.

“Ngươi biết ta?” Ấn Hoan nhướng mày, không cho rằng cả hai đã từng gặp mặt.

Hắn không đáp mà hỏi lại: “Ngươi lấy thân phận nha hoàn trà trộn vào phủ đệ của ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Được lệnh của gia sư, đến làm nhiệm vụ.” Nàng không chút chần chừ, nói ra sự thật.

Kế hoạch của nàng vốn là âm thầm bảo vệ hắn, nhưng bây giờ bị phát hiện rồi, nàng cũng dứt khoát mở cánh cửa ra, nói cho rõ ràng, có điều Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dễ gì tin tưởng lời nói từ một phía của nàng.

Từ sớm, sau khi hắn phát hiện thân phận khả nghi của nàng, liền gọi Tổng quản đến hỏi rõ lai lịch.

Theo lời Tổng quản, nàng là do một ông lão bảy mươi nhờ vả, ông lão này mấy năm trước từng có ân với ông ta, ông ta vẫn khắc sâu trong lòng, cho nên mới phá lệ nhận nàng làm nha hoàn. Mới vào phủ ba ngày.

Cùng lắm là thêm một người nha hoàn, cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nàng thân mang võ công, lại thêm thời gian vào phủ cùng lúc Hoàng thượng đến viếng thăm, trùng hợp chồng chất, khiến người ta không thể không cẩn thận đề phòng.

Hắn lại cẩn thận hỏi: “Lệnh sư là?”

“Ấn Phong.” Nàng thản nhiên trả lời, nhìn thẳng ánh mắt của của hắn, trong suốt như nước. “Ông phái ta tới bảo vệ ngài.” “Ta?” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sửng sốt.

Hắn xuất thân từ dòng dõi quý tộc, từ nhỏ đã lớn lên ở cung đình, tuy rằng mười tám tuổi chuyển ra ngoài, nhưng cũng chỉ lui tới với những người thuộc hoàng thân quốc thích, công thương văn nhân, chưa bao giờ có bất kì dính dáng gì với giang hồ, lại càng chưa từng nghe qua người tên Ấn phong này.

Một người vốn không quen biết, nhưng lại phái đồ nhi tới bảo vệ hắn, chẳng phải kì quái ư? “Sư phụ tính ra ngài gặp năm hạn bất lợi, năm nay có tai nạn, ắt có tử nạn.” Nàng nói cặn kẽ sự tình hơn, lại trông thấy mọi người cùng nhau biến sắc.

“Cái gì?” Ngay cả Hoàng Phủ Thao tới trễ cũng thay đổi sắc mặt, nhưng y không dám ló mặt, chỉ dám đứng sau lưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, giơ ngón trỏ đeo nhẫn ngọc ra, tức giận phì phò chửi mắng. “Tỳ nữ lớn mật, thân phận Hoàng thúc ta là gì? Ngươi lại dám ở đây nói xằng nói bậy, rủa hắn chết sớm!? Ngươi không muốn sống nữa có phải không?” “Ta không hề nói bậy.” Ấn Hoan nhìn đầu ngón tay kia, giọng điệu kiên quyết. “Gia sư tinh thông bói toán, am hiểu Huyền hoàng thuật, quẻ ông bói ra, chưa bao giờ sai.”

“Ngươi còn dám nói láo!”

“Ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi.” Nàng nhíu mày, không muốn tranh cãi nhiều. “Trái lại, đường đường là vua một nước, chỉ dám trốn sau lưng người khác la hét, chẳng lẽ không dám gặp người?” Nhìn bóng dáng trốn sau cánh tay rộng rãi kia, nàng không cung kính như người bình thường, mà lại càng không khiêm tốn, trực tiếp dùng ‘ta’, ‘ngươi’ xưng hô.

Không ít người đều vì thái độ bất kính của nàng mà thở hốc kinh ngạc, không thể tin được lá gan của nàng lại lớn tới mức này, tin chắc, nàng tuyệt đối không sống qua đêm nay.

Vừa nguyền rủa Vương gia chết sớm, vừa bất kính với Hoàng thượng, chính là tội chết đó. Hoàng thượng nhất định sẽ cho người chém đầu nàng, thậm chí còn có thể giết cửu tộc nhà nàng! Mọi người không khỏi nhìn về phía Hoàng thượng, chờ xem y xử trí Ấn Hoan như thế nào, ai ngờ người này, lại một hồi lâu không lên tiếng, hơn nữa còn từng chút từng chút rụt ngón trỏ về.

Mọi người không khỏi lộ vẻ hoang mang, chỉ có Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là nhàn nhạt ý cười, lên tiếng phá vỡ yên lặng.

“Hoàng thượng, ngài nên về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.”

“Chuyện này …………”

Hoàng Phủ Thao quả thực rất giận, có điều nghĩ tới mình mới vừa làm trò hề, hơn nữa rất có khả năng —— kì thực hẳn là đã bị tiểu mỹ nhân này nhìn thấy hết, y muốn đâm đầu chết cho rồi! Nếu nàng truyền việc này ra ngoài, sau này y còn mặt mũi gì sống trên đời nữa? “Đêm đã khuya, sáng sớm ngày mai ngài còn phải hồi cung lâm triều.” Hắn tiếp tục nhắc nhở, đồng thời ra hiệu thị vệ bên người Hoàng Phủ Thao, dùng thân thể cao lớn, hoàn toàn che phủ y. “Việc này giao cho vi thần xử lí là tốt rồi.” “Cũng tốt, cứ làm thế!” Hoàng Phủ Thao cũng biết mình không thích hợp ở lại, nhưng vẫn cứ nhịn không được mà cường điệu. “Có điều người nên trông chừng nha hoàn này cho kĩ, nhất thiết đừng để nàng trốn thoát, đợi sau khi tra ra manh mối sự tình, nhất định phải bẩm báo cho Trẫm.”

“Đó là đương nhiên.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Nhận được bảo đảm, Hoàng Phủ Thao mới cam tâm tình nguyện để cho thủ hạ che chắn rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất sau hành lang dài, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mới chậm rãi quay đầu, không ngờ lại đối diện với một đôi mắt trong suốt.

Nàng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lại có ý nghiên cứu.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi còn điều gì muốn nói?”

Nàng gật đầu, quả thật thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng —— “Ngài có gần gũi nữ nhân không?”

Uống! Không ngờ Ấn Hoan mở miệng, vẫn to gan lớn mật như vậy, nói lời giật gân, Thị vệ bên cạnh đều ào ào hít sâu một hơi, vẻ mặt giận dữ, đao thương kiếm kích trong tay kêu leng keng leng keng, giống như chỉ cần Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ra lệnh một tiếng, sẽ quét lên cổ nàng.

“Tại hạ chưa cưới vợ, đương nhiên là không có.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không bị ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt như cười như không. “Vậy sao?” Ấn Hoan thất vọng khép mi, nhưng cũng chưa hết hi vọng. “Vậy có gần gũi nam tử không?” Nàng lại hỏi, ánh mắt tràn ngập chờ đợi, như ước sao hắn có thể dùng sức mà gật đầu.

Lúc này, ngay cả cằm của mọi người cũng đều rụng xuống.

Bọn họ không dám tin, trừng mắt mà nhìn Ấn Hoan, cứ như trên đầu nàng bỗng dưng mọc ra một đôi sừng, vũ khí trong tay cũng run lợi hại hơn, sắc mặt càng thêm xanh mét.

“Vì sao hỏi như thế?” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn không tức giận, đáy mắt chứa ý cười, càng lúc càng đậm.

Hai tay chắp sau lưng, hắn nhích gần một chút về phía nàng, lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng mềm mại tao nhã.

“Bởi vì ta muốn biết, rốt cuộc ta nên đề phòng nam hay nữ.” Vẻ mặt nàng vẫn nghiêm túc. “Theo như cách nói của gia sư, đối tượng có thể là là nam cũng có thể là nữ, bởi vì đào hoa kiếp cũng không chỉ giới hạn trong nữ nhân, ta phải biết rõ ràng đối tượng mới được.

“Đào hoa kiếp?” Hắn nhíu mày, đồng thời cũng phân rõ, hương thơm trên cơ thể nàng, đúng là mùi hoa đào say lòng người.

Nàng gật đầu, mấy sợi tóc đen mềm mại như tơ lụa rủ xuống trước ngực, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Lúc này phía chân trời, gió lại bắt đầu nổi lên, tầng mây lững lờ trôi, hoa đào rực rỡ tươi đẹp thi nhau rơi xuống, gặp phải gió, bay đến tóc nàng, mép váy, cùng với —— trên lồng ngực của hắn.

Nhặt cánh hoa đào quá đỗi tươi đẹp đã vừa vặn rơi vào vị trí trái tim, hắn nghe thấy nàng dùng âm thanh cực kì mượt mà thanh thúy nói: “Đúng vậy, năm nay ngài phạm đào hoa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.