Đêm khuya, khi nàng trăng lặng lẽ đi về phía tây, Ấn Hoan cũng bưng khay
sơn, khe khẽ đẩy cửa thư phòng, lặng im không tiếng động đi vào.
"Sao còn chưa ngủ?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên hỏi, bàn tính trong tay vẫn tích tích táp táp vang lên.
"Không phải ngài cũng chưa đi ngủ đó sao?" Nàng đặt khay sơn lên bàn tròn, mở
nắp chén cháo bốc khói trắng, rồi đặt lên thư án. "Đã qua giờ Tý rồi,
không mệt mỏi sao?" Trong lúc nói chuyện, nàng thuận tay thay hắn mài
mực. Mấy ngày nay, tuy nàng không có việc gì để làm, nhưng cũng quan sát được không ít điều tâm đắc.
Hắn luôn đi ngủ vào giờ Tý, rời
giường vào giờ Mẹo, ba bữa cơm bình thường, không kén ăn, trước khi đi
ngủ có thói quen ăn một chén cháo trai, nhưng bình thường những chuyện
này đều có Lâu Tây hầu hạ, khó có dịp Lâu Tây ra ngoài làm việc, nàng
mới có cơ hội biểu hiện. Hắn khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Nàng thì sao? Mệt không?"
"Cả ngày không có việc gì làm, sao mà mệt mỏi được." Nàng lắc đầu, thần sắc quả nhiên không chút mệt mỏi.
Trước kia ở trong cốc, nàng sớm tối luyện võ, thỉnh thoảng Ấn Tâm Ấn hỉ tâm
huyết dâng trào, muốn nghiên cứu món ăn mới, nàng còn phải đảm đương vai trò thợ săn, lên trời xuống đất tìm kiếm các loại nguyên liệu “đặc
biệt”, nay nàng cả ngày không có việc làm, sao lại mệt mỏi.
Mà mọi người nói Duệ Vương gia hắn đây khí nhược thể hư, lại hữu danh vô thực.
Nói hắn khí nhược, thì bước chân hắn vững vàng, đi ra ngoài cũng không cần
ngồi kiệu; nói hắn thể hư, giọng nói hắn mặc dù chậm, lại tròn trĩnh có
lực. Thường ngày ngoài bận việc chính sự, hắn vẫn tinh thần sáng láng mà xử lý tư doanh buôn bán, chỉ dựa vào mấy điểm này, cũng có thể nhìn ra
thể lực hắn rất tốt.
Nếu như suy đoán của nàng không lầm, vậy thì lời đồn đại “không thật” kia, nhất định không thoát được quan hệ với
Hoàng thượng đêm hôm đó khóc ngã ở Cúc Hoan Đình —— "Sau này đừng làm
như vậy nữa." Âm thanh tích tích táp táp đột nhiên ngừng lại.
Khi một làn khí nóng lấn đến bên cạnh, Ấn Hoan mới phát hiện, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vốn đang ngồi ngay ngắn sau thư án, chẳng biết đã đứng dậy đi
tới cạnh nàng tự lúc nào.
Hắn mặc áo bào trắng, luôn khiêm tốn
lịch sự như thế, khi hắn ôn hòa mỉm cười thì dễ làm cho người ta quên đi sự cao lớn của hắn, chỉ có dựa vào thật gần thì mới có thể làm cho
người sâu sắc cảm nhận được, hắn cao to thế nào. Nhìn hắn có vẻ ôn hòa
vô hại, nhưng trong lúc lơ đãng lại phát ra khí thế khiếp người, nhất là khi hắn cúi đầu, dùng ánh mắt nghiêm khắc chằm chằm nhìn người, thì vẻ
kiên quyết này, ngay cả nàng cũng không thể chống đỡ được.
Nhưng so với sự nghiêm nghị của hắn, nàng càng để ý chuyện hắn hay nhìn nàng chăm chú.
Kể từ khi trở thành nha hoàn bên người hắn, nàng liền phát hiện việc thỉnh thoảng hắn lại nhìn nàng bằng một loại ánh mắt thâm thúy không thể miêu tả, ánh mắt ấy vừa nóng người vừa dịu dàng, khiến tâm tư bình tĩnh của
nàng bị xáo trộn đến rối loạn, giống như hiện tại —— dưới ánh nến, lông
mi dài đậm tựa như hai chiếc quạt nhỏ khẽ cụp xuống.
Hạ thỏi mực, nàng cảm thấy mình nên làm gì đó để phá vỡ sự yên lặng này, vì vậy liền vội vàng bưng chén cháo bên cạnh lên.
Hắn không đón lấy chén cháo, mà lại xoa mặt nàng! Hắn luôn nho nhã lễ độ,
thế nhưng, thế nhưng lại làm ra động tác vượt khuôn phép, mà nàng . . . . . .
Lại tuyệt không cảm thấy chán ghét.
Dưới sự nâng niu của bàn tay, gương mặt nàng tựa như lò lửa than, trong nháy mắt đã trở nên thật nóng, thật nóng.
"Đồng ý với ta, về sau đừng làm như vậy nữa." Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa, khuôn mặt thiếu đi nụ cười ôn hòa, lại nghiêm túc kinh người. "Làm cái
gì?" Nàng chỉ có thể ngây ngốc hỏi, đồng thời cảm thấy trái tim của mình đang mất đi bình tĩnh.
"Để cho mình bị thương." Hắn nhìn nàng thật sâu. "Ta không cho phép nàng để mình bị thương."
Không ngờ hắn sẽ nói tới chuyện ban ngày, mặc dù lòng dạ Ấn Hoan rối bời,
nhưng vẫn còn nhớ lại rõ ràng, bộ dáng tức giận của hắn dọa người đến
mức nào.
Mặc dù lúc ấy hắn đã tương đối kiềm chế, thế nhưng ánh
mắt nghiêm khắc kia vẫn khiến hai vị tiểu thư hai nhà Tào, Mao bị dọa
tới khóc. Vị Duệ Vương gia ôn hòa hữu lễ này trước nay hiếm khi tức
giận, các vị đại thần đi theo phía sau tự nhiên cũng sợ hãi, không đợi
hắn làm khó làm dễ, hai vị đại thần Tào, Mao đã lập tức mắng nữ nhi mình xối xả, sau khi cúi đầu xin lỗi, liền vội vàng mang người rời phủ.
Kết quả, Tào, Mao tiểu thư quỷ kế không thành, ngược lại còn chọc tai họa cho mình.
Lúc hai người rời đi, khóc đến một phen nước mắt nước mũi chan hòa, cuối
cùng không để ý hình tượng, liên tục thúc giục kiệu phu chạy nhanh về
nhà.
Nàng có thể nắm chắc mười phần, hai gốc “hoa đào” kia tuyệt đối không thể tới cửa được nữa rồi.
"Thật ra thì ta chịu bị thương, còn không vội chút nào, ngài cần gì dữ như vậy chứ?” Ấn Hoan không khỏi thở dài.
"Dọa nàng sợ sao?" Hắn nhíu mày, chỉ quan tâm cảm nhận của nàng. Lòng bàn
tay nóng bỏng, lại cẩn thận, chậm rãi mơn trớn da thịt trơn mềm trắng
mịn kia.
Động tác của hắn tựa như đang chạm vào một bảo vật, tràn đầy trìu mến, êm ái vuốt ve, không ngừng tạo ra cảm giác tê dại khác
thường.
"Không có." Nàng rụt cổ, ngượng ngùng muốn quay đầu tránh đi sự kiềm chế của hắn, không ngờ hắn lại không buông tay. Cháo trai
trong tay, vẫn còn lượn lờ khói trắng, hơi nóng và độ ấm kia hấp cho
khuôn mặt nàng càng thêm tươi đẹp lạ kỳ. "Vậy thì tốt." Hắn vẫn vuốt ve
nàng như cũ, đôi mắt đen lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thật, cũng chỉ thiếu một chút nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã phải gặp nạn.
Nếu không phải tâm tình của hắn rất tốt, khó được tự mình tiễn khách đến
Trừng Tâm Viên, hắn cũng sẽ không thể ngờ tới, nàng lại dùng tới phương
pháp ngốc nghếch như vậy để giải quyết! Từ đêm đó ở ngoài Cúc Hoan Đình, nàng dùng ánh mắt trong suốt nhất, ngây thơ nhất thế gian mà nghiêm túc ngắm nhìn hắn, đã in xuống một dấu ấn trong lòng hắn.
Sở dĩ phải thu nàng làm nha hoàn bên người là vì muốn bất kể đi tới đâu cũng có
thể mang nàng theo, không để nàng ra khỏi tầm mắt. Không phải để giám
thị, mà là hắn không có cách nào khống chế ý muốn chiếm lấy và bảo vệ.
Có lẽ ngay chính nàng còn không chú ý tới, bất luận là trong phủ hay trong cung, tầm mắt của mọi người đều không thể rời khỏi nàng, dù cho nàng
luôn khiêm tốn cúi thấp đầu, khí chất thanh nhã tự nhiên kia, vẫn dễ
dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nếu không phải có hắn ở bên
cạnh, nàng sao có thể bình yên vô sự? Nhưng trăm kín vẫn có một thưa,
chẳng qua chỉ mới để cho nàng rời đi một lát, nàng liền gặp phải phiền
toái —— nhớ tới thái độ nhẫn nhục chịu đựng của nàng, hắn nhíu mày một
cái, chợt buông nàng ra.
Hắn buông tay, rốt cuộc cũng để Ấn Hoan
có thể thở ra một hơi, nhưng còn chưa kịp thở xong, lời nói kế tiếp của
hắn, đã lại khiến cho nàng chấn động hơn nữa.
"Có lẽ, ta không nên để nàng làm nha hoàn cận thân ."
"Tại sao? Có phải ta làm gì không được tốt hay không?" Khẽ cau mày, nàng đột nhiên cảm thấy, trong lòng như có thứ gì bị người ta đào đi, trở nên
trống rỗng. "Hay ngài thật sự cho rằng ta là thích khách?" Nhớ tới khả
năng này, sự trống rỗng lại biến thành đau đớn.
Giám thị lâu như
vậy, hắn vẫn còn chưa tin tưởng nàng sao? "Ta chưa bao giờ nghĩ nàng là
thích khách." Không bỏ sót vẻ mặt tổn thương của nàng, hắn thương tiếc
cười một tiếng, săn sóc bưng đi chén cháo Trai trong tay nàng. "Vậy tại
sao muốn bỏ đi thân phận nha hoàn?" Nói như vậy, nàng sẽ thể ở bên cạnh
hắn nữa ư? Khi ý tưởng này chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu thì Ấn
Hoan không khỏi nặng nề sững sờ, lúc này mới phát hiện ra, so với bị
giám thị, bị người chỉ trích, thì thứ nàng để ý, chính là cái nhìn của
hắn, cùng với việc có thể ở lại bên cạnh hắn hay không. Mặc dù hắn vẫn
luôn có lòng hoài nghi nàng, nhưng chưa từng đối xử tệ với nàng.
Mỗi khi có người nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt đắm đuối là hắn ra mặt,
không để lại dấu vết thay nàng ngăn cản ánh mắt khiến người ta chán ghét kia; nàng không học được tôn ti, hắn cũng chưa từng chê trách, hay thử
thay đổi nàng. Hắn luôn ôn hòa như vậy, luôn tùy theo tính tình nàng, ôn nhu đối đãi nàng.
Hắn đối xử với nàng rất tốt, khiến lòng nàng thật ấm áp, nhưng sao bây giờ, hắn lại… lại …
"Ta để nàng trở thành nha hoàn, cũng không phải để cho người ta có lý do
khi dễ nàng, nếu thân phận nha hoàn trói buộc nàng, vậy không cần cũng
được." Nhìn nàng u mê lại ngây thơ, ánh mắt của hắn dịu dàng như muốn ứa ra nước. Nhưng suy nghĩ rối rắm lại khiến nàng không thể bận tâm quá
nhiều, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, kiên định nói ra quyết tâm.
"Ta tới để bảo vệ ngài, bất luận như thế nào, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngài."
"Nàng tự nhiên là phải đi theo ta." Hắn không nhịn được mà cười khẽ, thật sự
cực kỳ yêu sự cố chấp và nghiêm túc của nàng. "Có điều, từ hôm nay trở
đi, nàng phải lấy thân phận khách mời mà ở lại cạnh ta." Cho dù về sau
nàng có muốn rời đi, thì hắn cũng sẽ không chấp thuận.
"Khách?"
Lời nói của hắn cuối cùng cũng làm nàng thoáng yên tâm. Mi tâm cau chặt
giãn ra, sự đau đớn đâm vào lòng cũng lặng lẽ tiêu tán, không còn lo
lắng, nàng lại trở nên do dự. "Thật ra thì bình thường ta cũng không làm gì, bất luận là thân phận nào, ta cũng không ngại."
"Nhưng ta để ý." Ánh mắt hắn ôn nhu. “Ở bên cạnh ta, ta không muốn nàng chịu một
chút uất ức nào." "Ta không có uất ức mà." Nàng có chút hoang mang, cũng có chút nghiêm túc giải thích.
Ở bên cạnh hắn, mặc dù không
ngừng có lời đồn đại, nhưng nàng chưa từng để trong lòng, huống chi, hắn nơi nơi chăm sóc nàng, bao dung nàng, nàng cảm kích đã không kịp rồi,
sao lại còn uất ức? "Nàng quá ngây thơ rồi". Nhìn Ấn Hoan ngây thơ như
thế, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt động lòng, thiếu chút nữa đã ôm nàng vào lòng.
Ngây thơ như nàng, dĩ nhiên là sẽ không hiểu ý định phức tạp của hắn.
Những cựu thần kia dùng ánh mắt như thế nào dò xét nàng, hắn còn rõ ràng hơn
nàng, nếu không phải danh bất chính ngôn bất thuận, hắn đã sớm nổi giận
đuổi người; Hắn vốn tính toán từng bước hướng dẫn nàng, nhưng xét theo
tình huống trước mắt, phải thay đổi một chút.
(*)Danh bất chính, ngôn bất thuận: danh nghĩa không thỏa đáng/ hợp lẽ, không tiện nói.
Mà thay đổi, phải bắt đầu từ “người nào đó” mới được.
Một ngày kia, “nghe nói” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại ngã bệnh.
Theo lệ thường, Hoàng Phủ Thao vừa hạ triều liền dẫn Ngự y, lên liễn tới Duệ Vương phủ, thăm nhìn vị Hoàng thúc ‘thể yếu nhiều bệnh’ của hắn.
(*)Liễn: Xe dành cho vua.
Tình cảm chú cháu sâu đậm, văn võ bá quan không khỏi bàn tán say sưa, nhưng
sợ rằng ai cũng không ngờ tới, lúc này ở Duệ Vương phủ, người vốn nên
nằm trên giường, lại êm đẹp đứng trầm tư bên cửa sổ; người phải đứng ở
bên giường gấp gáp lo lắng, lại nhàn nhã ngồi ở đằng kia, cầm một chùm
nho, từng quả từng quả nhét vào miệng.
Nhưng đột nhiên, người nọ trừng lớn mắt, quát to lên với vẻ mặt đầy đả kích.
"Người, người nói cái gì? Người đem lời mới vừa nói, lặp lại lần nữa xem!"
"Nàng không có đáng nghi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bên cửa sổ xoay người.
"Không phải câu đó, câu tiếp theo, câu tiếp theo!"
"Vì vậy vi thần quyết định, tạm thời lấy thân phận khách mời, để nàng ở lại trong phủ."
"Ta không cho phép!" Bịch một tiếng, Hoàng Phủ Thao giận dữ đến nỗi nhảy từ trên ghế lên. "Tôn thích khách thành khách, Hoàng thúc người điên rồi
phải không?"
"Nàng không phải thích khách." Đối mặt với Hoàng Phủ Thao cực kì tức giận, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại không hề gợn sóng. "Còn
nữa, tức giận sẽ tổn hại sức khỏe, Hoàng thượng vẫn đừng nên tức giận
thì tốt hơn."
"Người nói ta làm sao mà không tức? Đêm đó, chính
mắt nàng bắt gặp ta làm trò hề đó, người không phái người gắt gao nhìn
chằm chằm nàng, ngược lại còn muốn để cho nàng làm thiên kim đại tiểu
thư? Đây. . . . . . Đây thật là muốn phản! Phản!" Hoàng Phủ Thao giận
đến mức hô to gọi nhỏ, chỉ thiếu nước không phun lửa.
Quãng thời
gian này, y thấy Hoàng thúc mỗi ngày mang người ra ngoài, còn mừng thầm
Hoàng thúc đủ tỉnh táo, biết nên trói người bên cạnh mà giám thị, sao
bây giờ tình huống lại đột nhiên thay đổi? Nếu để cho người khác biết
được, vị Hoàng đế như y đây lại vô năng quỳ trên mặt đất khóc lóc nức
nở, không bằng hắn chết đi cho rồi.
"Nàng sẽ không nói ra." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tự tin nói.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, hiện tại chưa nói, không có nghĩa là sau này sẽ không nói!"
"Vi thần tin nàng."
Đúng vậy, hắn tin tưởng nàng.
Khi nàng giương mắt to trong suốt, ngửa đầu ngắm nhìn hắn thì hắn chưa bao
giờ từng hoài nghi nàng, dù là nàng xấu hổ rũ mắt xuống, tránh tầm mắt
của hắn thì cũng chỉ khiến hắn vô cùng động lòng.
Nàng là người
ngây thơ như thế, cho tới bây giờ đều không biết che giấu, có lẽ ngay
chính nàng cũng không biết, nàng tránh né, e lệ, đại biểu cho ý gì.
"Nhưng ta không tin được!" Hoàng Phủ Thao còn phản đối. "Nghe cách người nói,
lai lịch, thân thế nàng đều không rõ, quả thật chính là một ẩn số, thứ
người như thế sao có thể tin!" Dừng lại, giống như là nhớ ra cái gì đó, y bỗng dưng xanh cả mặt. "Hoàng thúc, chẳng lẽ những lời đồn đại kia đều
là thật sao? Người thật sự đối với nữ nhân kia. . . . . ." Mấy ngày nay, không ít văn võ bá quan đều bàn luận xôn xao, nói quan hệ giữa hắn và
nha hoàn đẹp như tiên kia, tuyệt đối không phải bình thường, y tình cờ
nghe, còn cho là tin đồn vô căn cứ, chưa từng để ở trong lòng, không
nghĩ tới. . . . . .
Nhìn gương mặt trắng xanh lần lượt thay đổi của Hoàng Phủ Thao, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt cười
Nụ cười thoáng qua này, dịu dàng đến nỗi muốn chảy ra nước.
"Không sai, ta thật như vậy."
Trả lời khẳng định như thế, khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Thao trong nháy mắt càng thêm xanh mét.
"Người như vậy cái gì?" Y hét lên, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng. "Ta nói
không rõ ràng như vậy, người cũng có thể khẳng định, có lầm hay không?"
"Ta với ngài chú cháu chung đụng hơn hai mươi năm, ý nghĩ của ngài, vi thần há lại không hiểu? Tương tự, lòng của vi thần, chắc hẳn ngài cũng hiểu
được ít nhiều."
"Ta tình nguyện cái gì cũng không hiểu đấy,
người ai không chọn, lại chọn trúng một thích khách, hay là ngay cả
người cũng si mê tướng mạo của nữ nhân kia?"
Nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thao, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi lập tức nhớ
tới, lúc ban đầu y nhìn thấy Ấn Hoan thì lộ ra ánh mắt si mê. Nhưng lúc
đấy hắn cho rằng, đó chẳng qua chỉ là một lúc mê hoặc, y có hậu cung ba
ngàn giai lệ, sẽ không để Ấn Hoan trong lòng quá lâu, nhưng hôm nay xem
ra, tựa hồ không phải chuyện như vậy! Không ngờ tới ngay cả người cháu
tình như thủ túc của mình, cũng âm thầm mê luyến Ấn Hoan, một cảm giác
không vui cực lớn làm hắn giận tái mặt, khiến hắn thoạt nhìn giống như
một con báo đen đầy lực uy hiếp.
"Oái. . . . . . Ta, ta không có ý đó, Hoàng thúc người đừng có hiểu lầm!" Không ngờ chính mình trong một
lúc nhanh miệng, lại tiết lộ ra chút “động lòng” kia, Hoàng Phủ Thao bị
dọa đến nỗi lập tức giải thích: "Ý của ta là, nàng là một thích khách
không rõ lai lịch, mà người thân là hoàng tộc, không môn đăng hộ đối!"
"Ngài là vua một nước, thứ nên quan tâm là quốc sự, việc này không cần ngài
quan tâm!" Ánh mắt lạnh lẽo, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cố ý kết thúc đề tài.
"Ai nói!" Chỉ là Hoàng Phủ Thao lại không hiểu ý hắn, quyết ý cãi cọ đến
cùng. "Người là Hoàng thúc của ta, chuyện của người dĩ nhiên chính là
chuyện của ta, nói tóm lại, ta. . . . . . Trẫm không cho phép người có ý tứ đối với nữ nhân kia, hơn nữa Trẫm cảnh cáo trước, nếu tương lai
Hoàng thúc muốn kết hôn, đối tượng tất phải do trẫm lựa chọn!" "Hồ đồ!"
Không ngờ Hoàng Phủ Thao lại có thể đem chuyện đó ra nói như thế, Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt không khỏi quở trách ra tiếng.
"Trẫm. . . . . .
Trẫm mới không phải hồ đồ, trước đó vài ngày Thái hậu mới nói với trẫm
về chuyện của người, nói người năm nay đã hai mươi sáu, hi vọng trẫm
giúp người chọn mấy người dâu hiền, trẫm vốn tính toán hỏi qua ý tứ
Hoàng thúc trước rồi mới ra quyết định, nhưng mà bây giờ xem ra, chuyện
này là phải làm, hơn nữa phải làm cho khẩn cấp!"
Không sai! Hoàng thúc là người quan trọng đối với y, y sao có thể tùy tiện để cho hắn bị một nữ thích khách không rõ lai lịch lừa mất trái tim? Mặc dù chỉ gặp
mặt qua mấy lần, nhưng thực lực của nữ nhân kia thật sự không thể khinh
thường.
Mặc dù không nói nhiều, thế nhưng đôi mắt trầm tĩnh kia,
tựa hồ luôn có thể nhìn thấu lòng người, mỗi lần gặp mặt, đường đường là vua một nước như y, không những khí thế không bằng nàng, còn luôn bị
nàng ép đến tâm hoảng ý loạn, vì vậy bất luận như thế nào, y tuyệt đối
không chấp nhận nàng trở thành Hoàng thẩm! Ngay từ trước, y đã quyết
định tốt, đối tượng Hoàng thúc lấy nhất định phải là loại nữ nhi dễ gạt, lại dễ ăn hiếp, để từ đó, dẫu về sau y có lui tới ăn vạ, khóc lóc kể
khổ cũng không sợ có người bắt được nhược điểm! "Vậy ý Hoàng thượng, là
muốn thay vi thần chọn vợ rồi hả ?", Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng cạnh cửa
sổ, tay chắp sau lưng, chợt nở nụ cười khiến da đầu người ta tê dại.
Sự tức giận ẩn chứa kia, còn làm người ta phát rét hơn cả dụng cụ tra tấn
khủng bố, Hoàng Phủ Thao cơ hồ là trong nháy mắt đã đổ mồ hôi lạnh toàn
thân, nhưng mà kiêu ngạo bẩm sinh, cũng không cho phép y lùi bước.
"Đương, đương nhiên! Vì để tránh cho Hoàng thúc lầm đường lỡ bước, trẫm quyết
định việc này không thể chậm trễ, lập tức giúp người tổ chức một bữa
tiệc chọn vợ!" Hừ! Coi như nữ nhân kia ngày thường xinh đẹp vô song thì
như thế nào? Y tìm nhiều nữ nhân đẹp hơn tới, sẽ không sợ Hoàng thúc
không động lòng!
Hoàng Phủ Thao dương dương tự đắc mà tính toán,
không chút nào chú ý tới, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trong lúc tức giận lạnh
lẽo, không để lại dấu vết liếc cửa phòng một cái. Mắt đen hơi dao động,
tiếp đó làm như có điều suy nghĩ, ra sức dùng ngón trỏ gõ gõ lên song
cửa sổ. Một lát sau, hắn cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Cũng tốt."
"Hở. . . . . . Tốt?" Không ngờ hắn sẽ sảng khoái đồng ý, Hoàng Phủ Thao không khỏi nặng nề sửng sốt.
"Vi thần không dám trái ý Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn làm gì thì làm
như thế đó đi!" khép mi, hắn vung áo bào, ngồi vào sau thư án. "Thời
gian cũng không còn sớm, ngài nên trở về cung rồi."
Hồi cung. . . . . .
Đúng, cũng nên đến lúc rồi, nhưng đợi chút, Hoàng thúc vậy mà lại nói tốt?!
Nhìn thái độ không đổi, làm người ta mịt mờ không rõ của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao cực kì kinh ngạc.
"Hoàng thúc, người ——"
"Không tiễn." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vô tình cắt lời, tiếp theo liền cầm một
quyển sách lên, bắt đầu chăm chú đọc. Thấy thái độ hắn lạnh nhạt, Hoàng
Phủ Thao cũng không dám hỏi nhiều.
Hoàng thúc nhìn như ôn hòa
lịch sự, nhưng trên thực tế còn bá đạo lãnh tính hơn bất cứ kẻ nào, đối
với chuyện của mình, từ trước đến giờ không cho phép người khác chi
phối, mặc dù hắn không hiểu vì nguyên nhân gì, khiến hoàng thúc đột
nhiên thay đổi tâm ý, nhưng mà nếu Hoàng thúc gật đầu đáp ứng, y tốt
nhất là nên tự kiềm chế, tránh cho mình lại chọc giận hắn. Nhớ tới Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vừa mới tức giận, lòng y liền sợ hãi rụt cổ một cái, vội vàng chạy tới cạnh cửa.
"Nếu Hoàng thúc cũng đồng ý, vậy ta liền nhanh chóng hồi cung xử lý chuyện này." Vừa nói chuyện, hắn vừa vội vã
kéo cửa phòng ra, chuẩn bị chuồn mất, ai ngờ lại thiếu chút nữa đụng vào một bóng người. "Oa ô! Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?" Nhìn chằm chằm
Ấn Hoan yên tĩnh đứng nghiêm ngoài cửa, Hoàng Phủ Thao bị dọa thiếu điều trái tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhưng ngay sau đó liền chột dạ
quay đầu. Hỏng bét, nàng đã tới bao lâu? Vừa nãy, y nói xấu nàng không
ít, chẳng lẽ đã để nàng nghe hết tất cả? Đối mặt với nghi vấn của Hoàng
Phủ Thao, Ấn Hoan vẫn mắt điếc tai ngơ, bưng chén thuốc nóng hổi, ánh
mắt của nàng lướt qua hắn, rơi thẳng vào người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
Hôm nay Lâu Tây không có ở đây, căn cứ vào chức trách, nàng vốn nên nhắm
mắt theo đuôi đi theo hắn, nhưng sau khi Hoàng Phủ Thao tới, hắn liền
lấy lý do để nàng tránh đi.
Thật ra thì hai người tính toán làm
cái gì, lòng nàng biết rõ ràng, nể mặt mũi Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nàng
tốt bụng lui đến ngoài Cúc Hoan Đình mấy trượng, nếu không phải thấy nha hoàn đưa thuốc tới, nàng cũng sẽ không tới cạnh cửa chờ đợi, nhưng
không nghĩ tới, sẽ nghe được việc —— yến tiệc chọn vợ. . . . . .
Thì ra, hắn muốn lấy vợ ...
Bàn tay đang cầm chén thuốc dần dần thu lại, thuốc trong chén bởi vì sự chấn động này mà sinh ra từng vòng sóng gợn.
Sóng gợn đảo loạn, đảo loạn mặt nước yên tĩnh, đồng thời cũng —— đảo loạn lòng nàng.
Một sự kích động đột ngột, khiến nàng không tự giác mở miệng: "Ngài phải
lấy vợ ư?" Nàng hỏi, giọng nói rất nhẹ, lại khẽ căng thẳng.
Rõ
ràng đã chính tai nghe, nàng lại còn muốn chính miệng xác nhận lần nữa,
đến tột cùng nàng đang mong đợi cái gì đây? Nhìn ánh mắt long lanh kia,
vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nghiêm túc, không một chút ý cười, chỉ nhẹ
nhàng gật đầu.