Vương Gia Sợ Vợ

Chương 14



Long Kí Vân đã ngủ ở thư phòng nửa tháng nay, tuy rằng giường ở thư phòng rất lớn, đệm chăn cũng thật thoải mái, nhưng bởi vì thê tử không ở trên giường, cho nên hắn rất là bất mãn.

Làm cái gì chứ, không phải chỉ vì lúc hắn đi Phạm gia dự tiệc hình tượng uể oải chật vật một chút, thân hình mệt mỏi một chút, khiến cho lời đồn đãi trong kinh thành càng điên cuồng hơn một chút…

Vương phi nhẫn tâm vô lương khiến cho hắn vừa yêu vừa hận kia, liền tuyệt tình đá hắn ra phòng ngủ, đá đến thư phòng ngủ một mình nửa tháng.

Vốn là hắn có thể dùng "vũ lực" giải quyết, nhưng như vậy chỉ sợ quan hệ thật vất vả mới hòa hợp lại của hai người sẽ sinh ra gợn sóng. Khiến cho hắn tức giận là một đám thị vệ hắn cấp cho thê tử cư nhiên từng trận phản chiến, bắt đầu đối hắn - chủ tử chân chính này canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ.

Nguyên nhân trưởng nhóm thị vệ cho hắn là -- "Vương gia, ngài kỳ thật căn bản không có biện pháp làm gì Vương phi!"

Nghe một chút, thật đáng giận nha! Càng giận hơn là lời này còn thiên chân vạn xác.

Hắn xác thật không có cách nào làm gì nàng, đánh vào thân nàng, đau ở tim hắn, mắng nàng còn không bằng phỉ nhổ mình.

Nguyên lai yêu một người thật sự sẽ làm một người thay đổi, mà hắn đã vì nàng thay đổi nhiều lắm.

"Người đâu."

"Thỉnh Vương gia phân phó."

"Vương phi đâu?"

"Ở vườn hoa phía sau nướng cá."

Khóe mắt Long Kí Vân rút lại, "Nướng cá?"

"Vâng."

"Hôm nay không ra phủ sao?"

"Ở cùng với ai?"

Thị vệ cúi đầu càng thấp, thanh âm cũng trở nên nhỏ chút, "Lão tướng gia."

Hắn biết mà! Tay Long Kí Vân không tự giác nắm chặt, phàm là thê tử đi làm cá, hơn phân nửa không thoát được quan hệ với nhạc phụ đại nhân của hắn, bởi vì cả triều đều biết Tô tướng gia thích ăn nhất đó là cá -- nhất là do con gái ông tự tay làm.

Hắn thật không thoải mái, không phải nói ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chồng mất theo con sao? Sao thê tử của hắn qua cửa lâu như vậy cho tới bây giờ còn chưa nghĩ tới theo chồng? Tuy rằng chân lý theo cha tính ra cũng có thể thương lượng, nhưng nhạc phụ so với trượng phu như hắn lại được sủng ái hơn cũng là chuyện không tốt.

"Đến đây đã bao lâu?"

"Sau khi Vương gia vào triều."

Thật đúng là sớm!

Long Kí Vân mặt thối đi đến vườn hoa phía sau, vừa đi vừa nghĩ, hôm nay vào triều Tô tướng gia rõ ràng là thỉnh nghỉ bệnh, này quả thật chính là công khai khi quân!

Đến vườn hoa phía sau, chỉ thấy nguyên bản cây xanh hoa hồng, trời xanh mây trắng, cỏ xanh nước biếc, lúc này cảnh sắc vô song của vườn hoa phía sau vương phủ đã là khói hun lửa cháy, mùi thịt bốn phía.

Miệng hắn bất giác hơi hơi run rẩy, nhất là khi nhìn đến Thừa tướng không còn khí chất tay trái cầm một xâu cá nướng, tay phải cũng một xâu cá nướng, ăn thật kinh khủng, lửa giận trong mắt càng tăng lên.

Có lẽ, hắn nên quân pháp bất vị thân, hướng phụ hoàng vạch trần tội khi quân phạm thượng của tướng gia.

Người đang nướng ngẩng đầu nhìn lại đây, khóe miệng cong lên, "Vương gia, về từ khi nào?"

"Vừa rồi."

"Hôm nay Hoàng Thượng không có việc gì cho ngươi làm sao?"

Vì sao hắn lại cảm thấy khẩu khí của nàng rất là tiếc nuối?

"Không có."

"Ăn cá không?"

Nhìn nhạc phụ nửa đường cướp lấy vỉ cá nướng nguyên bản là muốn đưa cho mình kia, Long Kí Vân hít sâu một hơi, tự nói với mình, phải nhẫn.

"Ta không đói bụng, để cho tướng gia ăn đi ."

"Đúng rồi, cha, người không phải nói có việc muốn nói với Vương gia sao?"

"A, cũng không phải chuyện gì lớn." Tô Thừa Viễn một bộ không có gì, phun xương cá ra, "Chính là Lễ bộ Phạm đại nhân bởi vì bị nghi ngờ phạm vào một vụ án nhận hối lộ, tạm thời cách chức chờ điều tra."

Nghe vậy, ánh mắt Long Kí Vân trong nháy mắt sáng ngời, sau đó lại đột nhiên trầm xuống.

Không đúng!

Hôm nay Tô tướng gia rõ ràng không bệnh lại xin nghỉ, mà chuyện Phạm đại nhân là hôm nay mới bị người tấu lên, mà hôm nay hắn lại bị kêu đi vào triều… Trong đó tựa hồ có hương vị hãm hại.

"Vương gia, lão phu đưa ngươi phần đại lễ này có thích không?" Tô Thừa Viễn cười ha ha nhìn con rể.

Quả nhiên! Lão hồ li này căn bản chính là đem hắn đổ lên mặt bàn, khiến cho tất cả mọi người cho rằng là hắn ra tay với Phạm đại nhân, nguyên nhân chính là Phạm đại nhân vẫn muốn đem con gái đẩy mạnh tiêu thụ đến Tấn vương phủ.

Tốt lắm, quả nhiên là lão thần phụ hoàng nể trọng, gian như nhau.

"Cha, sao hắn lại có thể thích?" Tô Linh Linh chuyên tâm bắt tay vào làm cá, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Phạm tiểu thư quốc sắc thiên hương, tài nghệ kinh người, vào phủ đảm đương một trắc phi là dư dả, hiện tại ngài khiến cho hắn kết oán với Phạm đại nhân, đây không phải đánh tan uyên ương sao?"

Long Kí Vân rất muốn nhìn ra dấu hiệu ghen của nàng, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy gì, nàng giống như đang nói một chuyện bình thường như ăn cơm.

"Thiên kim của Trình đại nhân cũng không tồi, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, tri thư đạt lễ, con gái a," Lão tướng gia cảm khái, "Con cùng các nàng thật là khác nhau một trời một vực."

Tô Linh Linh vân đạm phong khinh liếc mắt qua một cái, nhẹ nhàng nhàn thoại mở miệng, "Cha, lần sau con làm cá nữa sẽ nhớ rõ trét chút bùn đất vào, con cam đoan."

Long Kí Vân cười thành tiếng.

Tô tướng gia nghiêm trang giáo dục con gái. "Con gái à, làm người không thể thiển cận như vậy."

"Nói như thế nào?"

"Con phải biết rằng,coni phải đối mặt với những chuyện khó khăn không vui đó." Trong lời nói của ông có chuyện nói.

"Đó là chuyện của Vương gia." Vẫn đang thật lạnh nhạt.

Lời này Long Kí Vân cũng không vui khi nghe xong. "Vợ chồng là một thể, chuyện của bổn vương không phải là chuyện của nàng sao?"

Quơ quơ cá trong tay, Tô Linh Linh cười đến ý vị thâm trường, "Thật có chút việc nô tì không giúp Vương gia được."

"Hử?" Hắn nhướng mày.

"Nô tì có thể làm chủ thay Vương gia nạp trắc phi thu thị thiếp, nhưng nô tì không có biện pháp thay Vương gia đi chiếu cố các nàng."

Lời này vừa nói ra, thị vệ và tỳ nữ chung quanh không hẹn mà cùng lui lại mấy bước, ẩn ý trong câu nói này của Vương phi bọn họ cũng nghe ra, Vương gia tự nhiên lại càng không cần nói.

"Ừ, Linh Linh, cha đi về trước , ngày mai lại đến gặp con." Tô lão tướng gia cầm một xâu cá nướng đã cắn một nửa nhanh chóng chạy trốn.

"Các ngươi đi xuống." Bàn tay to của Long Kí Vân vung lên, tất cả hạ nhân lập tức tản ra.

Mà Tô Linh Linh vẫn nướng cá, như là tất cả không có liên quan với nàng.

"Náo loạn nửa ngày, nàng mấy ngày nay là đang ghen nha." Hắn vén áo ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay đặt lên thắt lưng của nàng.

"Không phải, ngươi suy nghĩ nhiều quá."

"Vậy nàng nói, đến tột cùng vì sao không cho bổn vương trở về phòng ngủ?" Hắn tựa đầu lên hõm vai của nàng, ngửi mùi hương hoa lài phát ra từ người nàng.

Mặt nàng không chút thay đổi trả lời, "Ta chỉ muốn cứu lại danh dự tràn ngập nguy cơ của ta, khiến cho Vương gia thanh tâm quả dục, thần thái bay lên một lần nữa đi làm tình lang trong mộng của khuê nữ mọi nhà."

"Lời này càng nghe càng chua." Hắn cười đến dị thường vui vẻ.

Tô Linh Linh lại không nói nữa. Hôm nay cha đến cùng nàng nói rất nhiều, lần đầu tiên nàng hiểu được dính dáng đến cuộc sống hoàng gia sẽ là phức tạp cỡ nào, có lẽ cuộc sống trước kia của nàng quá mức đơn thuần, cho nên nàng đối với những chuyện phức tạp nguy hiểm trong hoàng gia theo bản năng có chút sợ hãi.

Nàng không thích hợp phức tạp.

Không, phải nói cha vẫn đem nàng bảo hộ rất tốt, không cho nàng có cơ hội lây dính đến chuyện đó, nhưng nàng đúng là vẫn không thể tránh khỏi bị kéo vào, tha xuống nước.

Sự tình sẽ không chấm dứt như vậy, nàng hiểu được.

Tựa hồ cảm giác được cảm xúc của người trong lòng, Long Kí Vân không nói gì nữa, chỉ ôm chặt hơn, giống như muốn đem nàng khảm vào thân thể của mình, mặc kệ có bao nhiêu mưa gió, hắn đều thay nàng chống đỡ.

Tô tướng gia từ phía sau tới cửa, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là đến ăn cá như vậy, khẳng định là có vài lời nói với con gái, mà thê tử trầm mặc khác thường cũng làm cho hắn càng thêm xác nhận điều này.

Hậu cung, chỉ sợ lại nổi gợn sóng.

"Mẫu hậu, thật sự không có việc gì sao?"

Quốc mẫu của Đại Nghiệp hoàng triều tao nhã mỉm cười, ngón tay nhỏ và dài xếp thành hình hoa bưng lên ly trà xanh trước mặt, nhẹ nhàng thổi giãn ra phiến lá bập bềnh ở trên mặt, vân đạm phong khinh nói: "Người thông minh giống như Vân Nhi, phải lo lắng chỉ có người muốn động đến hắn."

"Nhưng, mẫu hậu phái người đi truyền chỉ." Thái tử cảm thấy thật không nỡ, vương đệ tuy rằng rất ít tức giận, nhưng cả đời nổi giận cũng rất đòi mạng, hắn cũng không muốn còn chưa đi lên ngôi vị hoàng đế đã bị đệ đệ dùng võ lực chèn ép, bắt đầu thành công một nửa là tốt, nhưng bắt đầu mà bị hư thì sẽ mang đến bóng ma cả đời.

"Nếu không như vậy, hắn sẽ hiền lành tiến cung sao?" Hoàng hậu tuyệt không cho rằng mình làm sai, cực kỳ đương nhiên.

"Mẫu hậu, ngài chơi với lửa."

"Ta là mẫu thân của các ngươi." Hoàng hậu không sợ hãi nói.

Thái tử vẫn lo lắng suy nghĩ. "Vạn nhất gặp chuyện không may làm sao bây giờ?"

"Cùng lắm thì cưới thêm một người thôi." Thập phần không cho là đúng.

Thái tử nhấp mím môi, cảm thấy cần phải nói ra, "Chỉ sợ hậu viện của vương đệ sẽ bị châm lửa." Gần đây lời đồn đãi trong kinh thành nhiều lắm, hắn sắp nhịn không được muốn đi Tấn vương phủ ở lâu xem diễn .

"Nếu ngay cả lửa trong hậu viện nhà mình đều diệt không được, hắn có thể chấp chưởng binh quyền của Đại Nghiệp hoàng triều sao?"

Đây căn bản là hai việc không liên quan! Nhưng hắn không dám nói ra miệng, theo tuổi càng lúc càng lớn, hắn sớm hiểu được cùng nữ nhân nói đạo lý căn bản là chuyện cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt, hơn nữa đối tượng lại là mẫu hẫu.

Ngay tại lúc hai mẫu tử một người nhàn nhã một người lo lắng, Long Kí Vân đã được nữ quan cấp cao nhất của Phượng Tường cung mời vào cung.

"Đây hình như không phải đường đi Phượng Tường cung." Hắn thản nhiên mở miệng, dưới chân sớm chậm lại cước bộ. Lúc vào cung hắn đã có cảm giác xấu, hiện tại loại cảm giác này càng rõ ràng.

"Hoàng hậu đi đến Xuân Hoa cung của quý phi nương nương." Nữ quan không hổ là tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, không đổi sắc mặt đối đáp trôi chảy.

Cho dù lòng có nghi hoặc, nhưng Long Kí Vân cũng không ngừng tiếp tục đi về phía trước. Thôi được, mặc kệ phía trước chờ hắn là cái gì, cẩn thận ứng phó là được.

Kết quả hoàng hậu không có ở Xuân Hoa cung, thậm chí chưa có tới.

Long Kí Vân quay đầu đến hỏi nữ quan mời mình, nhưng đối phương sớm không thấy bóng dáng, hắn lập tức xác định chuyện này cùng mẫu hậu thoát không được quan hệ, cùng quý phi nương nương đang mỉm cười với hắn cũng có quan hệ chặt chẽ.

Hậu cung quả nhiên chiến hỏa mạnh mẽ, chẳng qua, hắn đối với phương pháp mẫu hậu quăng mình ra rất có thành kiến.

Làm quốc mẫu, nàng làm được người người ca tụng, nhưng làm mẫu thân, hắn thật sự không thể không thừa nhận, nàng cùng phụ hoàng đều yêu thích những trò đùa quái đản.

Vợ chồng vợ chồng, không biết là chồng ảnh hưởng vợ, hay là vợ ảnh hưởng chồng, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ là một đôi tuyệt phối.

"Tấn vương, người đã lâu chưa vào trong cung thỉnh an, ngày gần đây khỏe không?" Quý phi vẫn xinh đẹp như trước nhàn nhã mở miệng như nói việc nhà.

"Đa tạ nương nương nhớ, nhi thần tốt lắm."

Hai người đang hết sức khách sáo, một bóng hình xinh đẹp từ bên ngoài đi vào.

Quý phi lập tức lúm đồng tiền như hoa, nâng tay lấy khăn che đậy môi anh đào nói: "Xem, thật khéo, hôm nay Hoa nhi vừa vặn ở trong cung, còn làm hoa sen tô[1] sở trường, nếu Vương gia đã đến, đừng ngại cũng ăn một chút."

[1]Hoa sen tô: ta không biết cụ thể món này làm từ gì, chỉ biết đây là một món điểm tâm xốp giòn, có hình như hoa sen.

Mắt thấy không thể thoát thân, Long Kí Vân cũng chỉ buồn cười nói: "Vậy quấy rầy nương nương."

"Không có, Hoa nhi, còn không mang qua cho Tấn vương?"

Mặt Phạm Nguyệt Hoa cụp xuống, đang cầm một cái đĩa tinh xảo đi tới, nhẹ nhàng đặt bên tay trái của hắn, "Vương gia, mời."

"Đa tạ." Một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, hoa sen tô trong cái đĩa phối hợp cùng nhau lẫn vào trong cơ thể, lại làm cho Long Kí Vân có chút tâm thần không xong, hắn không khỏi thầm kêu nguy rồi.

"Vương gia, ăn nhiều một chút." Quý phi cười khuyến khích.

"Vâng." Hắn gắp khối điểm tâm, chậm rãi từ từ thưởng thức, trong đầu mau chuyển động, hiện tại phải chạy nhanh thoát thân, nếu không nói không chừng liền thật sự té ngã xuống cống ngầm, mới vừa được đến lòng thê tử, lúc này nếu xảy ra sự cố, chỉ sợ đời này đều không lưu được nàng.

Phạm Nguyệt Hoa đứng ở bên cạnh sợ hãi hỏi: "Ăn ngon không?"

"Nga, ăn ngon lắm." Hắn bảo trì mỉm cười, tâm cũng rất lo lắng, mấy khẩu điểm tâm xuống bụng, hắn càng không ổn, thứ này, sợ là bỏ thêm vị.

"Đây là trà hạt sen do thần nữ tự tay pha, mời Vương gia dùng."

Hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, bình tĩnh tự nhiên, "Đa tạ."

Thân là đệ tử hoàng tộc, đan dược giải độc hắn tất nhiên là có, nhưng xuân dược không độc, hắn muỗn giải cũng không giải được, duy trì hết sức, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Lúc đưa ly trà qua, đột nhiên một cái vô ý đánh nghiêng, đổ nước trà đầy thân hắn.

Vẻ mặt Phạm Nguyệt Hoa sợ hãi, liền cầm khăn tay của mình lau lên, "Vương gia, thật xin lỗi… Ta giúp ngài lau… "

"Không cần!" Này sao có thể là giúp hắn lau, quả thật là dụ dỗ!

"Hoa nhi, mang Vương gia đến phía sau thay quần áo đi." Quý phi hợp thời đánh gãy một đoàn hỗn loạn kia.

"Không cần, nhi thần sẽ hồi phủ thay."

"Nào có chuyện như vậy, người bên ngoài còn tưởng Vương gia ở nơi của bản cung bị ngược đãi gì."

Quả thật là ngược đãi trên cả hai phương diện tinh thần cùng thân thể! Long Kí Vân vừa cố nén không phát tác, vừa hết sức không dấu vết tránh né sự trêu chọc cố ý lại như vô tình của Phạm Nguyệt Hoa.

"Nhi thần liền thất lễ." Tất cả bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lưu lại, cũng hiểu được khảo nghiệm lớn hơn nữa đang ở phía sau.

Đi theo Phạm Nguyệt Hoa đến một gian phòng trống sau điện, hắn vẫy tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống, lại không nghĩ lúc nàng đột nhiên đi đến cạnh cửa lại ra sức đóng cửa lại.

Sự tình quả nhiên phức tạp!

Nhưng hắn không biết là, khi hắn cùng với dục vọng bản thân giằng co, giãy dụa phủ nhận, liều lĩnh xông ra cung, người hắn chú ý nhất đã được một cung nữ dẫn dắt vào cung, cũng chậm rãi mà đến Xuân Hoa cung.

**** **** ***** ***** ****** ****

Long Kí Vân giống như gió thổi vào Tấn vương phủ, vẻ mặt bối rối khó được.

"Vương phi đâu?"

"Bẩm Vương gia, Vương phi chưa trở về."

Thanh âm cất cao. "Chưa trở về?!"

"Vâng, chưa trở về."

"Không có khả năng, vừa rồi người thủ vệ rõ ràng nói nàng đã hồi phủ!"

"Nô tỳ không thấy Vương phi."

Một thị vệ đã chạy tới hồi bẩm, "Vương gia, Vương phi vừa mới đi về phía chuồng ngựa."

"Cái gì?" Long Kí Vân biến sắc, quay đầu liền chạy về phía chuồng ngựa.

Nhưng lúc hắn đuổi tới chuồng ngựa, chỉ kịp nhìn theo bóng dáng thê tử trên ngựa giơ roi, đó là bóng dáng mang theo rào rạt giận dữ, bừa bãi lại yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.