Thời tiết càng ngày càng lạnh, cỏ cây dần dần điêu tàn.
Xe ngựa ở trong xóc nảy chậm rãi đi, vợ chồng Long Kí Vân nguyên bản vốn
không có mục đích, cho nên cũng không để ý thời gian, tùy ý đi chung
quanh.
Bởi vì tham luyến cảnh sắc trong núi, bọn họ tránh đi
đường quan, cho nên ở thời điểm ngày càng tây tà (mặt trời xuống hướng
tây), bọn họ cư nhiên gặp sơn tặc.
"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn từ đây đi qua, lưu lại tiền mua đường."
Một tay vén lên nửa màn xe, Tô Linh Linh rất là cảm khái lẩm bẩm một câu,
"Thật sự là nghe nhiều nên thuộc, lời mở đầu tiêu chuẩn của bọn cướp ở
khắp bốn biển."
Long Kí Vân một cái không cẩn thận liền cười lên tiếng.
Thị vệ hóa thân đánh xe, cùng với hai thị vệ cưỡi ngựa cũng nhịn không được bật cười. Vương phi của bọn họ thật sự là rất không giống người thường!
"Thức thời liền giao hết tài vật tùy thân ra đây, còn có đem nữ nhân cũng lưu lại!"
Câu nói đầu tiên, không có người để ở trong lòng, câu thứ hai, mặt Tấn vương thay đổi, thị vệ cũng lạnh mặt.
Chỉ có Tấn vương phi hưng trí bừng bừng từ bên trong xe mở miệng hỏi: "Thật sự muốn ta lưu lại sao?"
"Vô nghĩa!"
"Cho dù ta là nam giả trang nữ?"
"Ngươi có bệnh sao? Giả nữ nhân?!" Sơn tặc đột nhiên phát hiện mình cùng người nói chuyện phiếm, tức giận đến mắng to.
Tô Linh Linh đưa tay gãi gãi tóc mai, thì thào lẩm bẩm: "Đúng nha, tựa như các ngươi đánh cướp Long Kí Vân." Trước không nói thân phận Tấn vương
điện hạ tôn quý của hắn, võ công xuất thần nhập hoá của một mình hắn
liền đủ bọn họ khóc, hơn nữa ba thị vệ bên cạnh này là lấy một chặn
trăm, nhóm người sơn tặc này thật sự là muốn chết không nghi ngờ, hại
nàng cũng đồng tình bọn họ.
Nghe thấy lầm bầm lầu bầu của nàng,
Long Kí Vân vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được mở miệng nhắc
nhở, "Người bị đánh cướp bao gồm cả nàng." Sao giống như nói một chút
quan hệ với nàng đều không có, nữ nhân này thật sự là…
"Đương
gia chúng ta là bài trí sao? Nhanh chút đem tài vật giao ra đây, nếu
không sẽ đưa các ngươi lên tây thiên!" Thủ lĩnh sơn tặc lại bị người bỏ
qua, nhịn không được thẹn quá thành giận.
Tô Linh Linh ghé vào
cửa sổ, thật nghiêm túc nhìn lén bọn họ, khẩu khí cũng đặc biệt thành
khẩn, "Nếu các ngươi thật là giết người cướp của, vì sao không ra đây
đoạt, còn hào hoa phong nhã theo chúng ta vô nghĩa nửa ngày như vậy?"
Sơn tặc vùng này hướng đến đánh cướp không giết người, trước kia nàng đã biết, cho nên, những người này có chút quái. Tuy rằng cố gắng làm ra bộ dáng hung thần ác sát, nhưng trên người bọn họ lại có một loại hương vị khác với sơn tặc.
"Nữ nhân chết tiệt, cút xuống cho lão tử!" Sơn tặc bị tức đến phát điên.
Tô Linh Linh chậm rãi đáp lại, "Ta là nam giả trang nữ."
Ở phía sau nàng, Long Kí Vân không tiếng động cười đến cong lưng. Gặp
được thổ phỉ đánh cướp, nữ nhân không phải đều đã sợ hãi phát run sao?
Cho dù là nữ tử hành tẩu giang hồ, đại khái cũng sẽ căm phẫn mà rút
kiếm, nhưng thê tử của hắn lại lão thần khắp nơi cùng thổ phỉ nhàn nhã
nói chuyện phiếm, bằng cái miệng bình tĩnh khiến đối phương tức đến nhảy dựng.
"Yêu nhân (ý là gay =]]), cút xuống đây cho lão tử!" Thủ lĩnh sơn tặc vung tay lên, một đám sơn tặc lập tức vây quanh xe ngựa.
Tô Linh Linh nhíu mày nhìn sơn tặc một cái, sau đó quay đầu, ôn nhu cười,
"Tướng công, phiền toái ngươi thu thập giải quyết tốt hậu quả, trượng
phu chính là dùng để dựa vào."
Nhìn thê tử trước mắt tựa như một con mèo nhỏ mệt mỏi đã chơi đủ, mị hí mắt, Long Kí Vân thật sự vừa tức
giận vừa buồn cười, "Ta thật cảm thấy nàng muốn nói là, trượng phu chính là dùng để hãm hại."
"Ta chưa nói." Chần chờ một chút, nàng vẫn là nói ra, "Cẩn thận chút, những người này chỉ sợ không phải sơn tặc
đơn giản như vậy."
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cười sờ mặt của nàng một phen, xốc lên màn xe chui ra ngoài.
"Chẳng lẽ ngươi là nữ giả trang nam?" Ngoài cửa xe, có ngượi kinh hô.
Lúc này đến phiên Tô Linh Linh ôm bụng cười ngã vào trong xe, nàng biết lần này có người gặp phải xui xẻo lớn, đánh cướp đương triều Tấn vương
không quan trọng, còn dám nói Tấn vương điện hạ như thế, thật sự là ngại mệnh dài.
Nghe được trong xe truyền đến tiếng cười, mặt Long Kí Vân nhất thời đen một mảnh, lạnh như băng mở miệng, "Động thủ." Lời còn chưa dứt, ba thị vệ liền hành động.
Mà khi nghe được ngoài xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Tô Linh Linh rốt cuộc cười không nổi.
Mấy năm nay hành tẩu bên ngoài, nàng không phải không có nhìn đến người
giang hồ tranh cường đấu ác, nhưng phát sinh gần như vậy ở trước mắt,
nàng vẫn là có chút không thích ứng.
Thân xe đột nhiên bị va chạm một chút, lại quay về ổn định.
Nàng mạnh cứng đờ, rõ ràng nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng
vang nặng nề của đao kiếm cắt qua thân thể người, nàng không khỏi nhấc
màn xe lên, lại vì nhìn đến màu đỏ trước mắt mà dạ dày sôi trào một
trận.
Sơn tặc kia bị thị vệ một kiếm phá ngực từ trước mắt nàng
bay qua, ngã trên mặt đất, huyết chảy như trút, nàng thấy, nhịn không
được "oa" một tiếng ói ra.
Mùi máu tươi dày đặc kích thích dạ
dày của nàng, thi thể khủng bố đánh sâu vào thị giác của nàng, giờ khắc
này Tô Linh Linh cực kỳ hy vọng mình có thể té xỉu, nếu có thể té xỉu,
nàng sẽ không phải chịu dày vò như vậy.
Chờ sau khi tất cả sơn tặc bị xử lý xong, nàng cũng sắp ói đến hư thoát, giống như dạ dày đã không thuộc về mình nữa.
"Linh nhi, nàng không sao chứ?" Long Kí Vân giúp đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, vẻ mặt kinh hoảng.
Nàng hé ra mặt trắng bệch, hướng hắn trừng mắt, hữu khí vô lực mắng, "Ngươi
xem ta giống không có việc gì sao?" Lời còn chưa dứt, nàng rốt cục đã
được như nguyện, té xỉu.
Một khắc lâm vào trong hắc ám ngọt hương kia, nàng nghe được hắn hoảng sợ hô, "Linh nhi --"
"Vương gia, không có người sống." Thị vệ kiểm tra tất cả thi thể, hồi báo kết quả.
"Hừ, thật xem bổn vương là ngốc tử sao?" Long Kí Vân nhìn một thi thể, sắc
mặt âm hàn lạnh như băng. Bên trong những người này có mấy người có bản
lĩnh cao, hơn nữa mục tiêu chỉ có mình cùng Linh nhi.
Cho dù bọn họ không lưu người sống, chẳng lẽ hắn cũng không biết là từ đâu đến sao?
Giống như bị một đống bông trắng vây quanh, thật ấm thật thoải mái, thoải mái khiến cho Tô Linh Linh luyến tiếc tỉnh lại.
Nhưng nàng vẫn là tỉnh lại, cả người suy yếu vô lực, lười biếng một chút cũng không muốn động.
Nàng muốn nâng tay che ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào một chút, nhưng lại
phát hiện tay mình không động đậy, nhìn qua mới phát hiện tay mình bị
người gắt gao nắm.
Động tác của nàng khiến cho người nguyên bản
ghé vào trước giường chợp mắt tỉnh lại, tươi cười đầy mặt gọi một tiếng, "Linh nhi."
Vì sao nàng lại cảm thấy hắn cười tràn ngập quyến
rũ đây? Tô Linh Linh không tự chủ được nhíu nhíu mày, hồ nghi nhìn
trượng phu nhà mình.
"Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Ta đói bụng." Nàng không có quên trước khi mình hôn mê từng ói đến dạ dày trống không.
Long Kí Vân ngay cả đầu cũng chưa quay một chút, trực tiếp phân phó, "Người tới, đi lấy thức ăn vào."
Nàng thấy nhưng không thể trách, dù sao những thị vệ này hoặc sáng hoặc tối
không hề thiếu, dưới sự trợ giúp của hắn, nàng từ trên giường nửa ngồi
dậy, "Ta ngủ thật lâu sao?"
"Không quá lâu." Hắn cười đến giống một ngốc tử.
"Vì sao ngươi kỳ quái như vậy?" Nàng nhịn không được hỏi.
"Linh nhi" Hắn ngồi trên đầu giường, vươn tay ôm nàng, thanh âm có chút kích động, "Nàng có thai."
"A… " Nàng nhất thời không thể phản ứng, chỉ có thể há miệng, hơi giật mình nhìn khuôn mặt tuấn tú hớn hở trước mặt này.
"Thật sự nơi này đã có bảo bối của chúng ta." Bàn tay to đặt lên cái bụng
bằng phẳng của nàng, Long Kí Vân vẻ mặt hạnh phúc nói.
Nàng mang thai?
Tô Linh Linh tiêu hóa sự thật này, nhìn cái bụng bằng phẳng như trước của
mình, có chút khó có thể tin, nàng một chút cũng chưa cảm giác được.
"Không cần mang vẻ mặt này, ta cố gắng như vậy, có kết quả này là thật bình thường."
Mặt của nàng bỗng dưng đỏ bừng. Người này nói chuyện luôn miệng không kiêng nể như vậy, nói sau, hắn có cố gắng như vậy sao? Hưng trí gần đây cả
đêm không ngủ, hại nàng cũng không thể ngủ.
"Xấu hổ cái gì? Giữa vợ chồng loại sự tình này thật bình thường." Hắn cắn vành tai của nàng nỉ non.
Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Long Kí Vân mới không mấy cam nguyện thẳng đứng dậy, "Tiến vào."
Một gã thị vệ bưng mâm thức ăn vào, sau khi đem đồ ăn đặt lên trên bàn, lui đi ra ngoài.
"Đi, ăn chút gì, hiện tại nàng một người ăn, hai người bổ, cũng không thể bị đói." Hắn một tay ôm lấy nàng trên giường lên, đi đến trước bàn ngồi
xuống.
Nàng đỏ mặt trừng hắn. "Bỏ ta xuống dưới."
"Ta ôm nàng ăn." Hắn cười hì hì nói.
"Ta là tiểu hài tử sao."
"Nhưng, nơi này có tiểu hài tử." Hắn vuốt bụng của nàng, nghiêm trang nói.