Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 110: Chiến tranh



“Sao ngươi trở lại rồi?” Trương Tiểu Tinh mở cửa, thấy Hắc Ưng đứng bên ngoài, kinh ngạc hỏi, không phải đã đi rồi sao?

Hắc Ưng sửng sốt một chút, hắn có nói là đi đâu, “Vừa rồi ta đi làm ít việc”, tin tức cứ để ám vệ truyền về là được, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là bảo vệ vương phi và tiểu vương gia an toàn.

Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm đoán được Hắc Ưng sẽ trở lại, nhìn Hắc Ưng vào cửa cũng không có ý kiến gì, chỉ vào đống củi ở góc tường, “Đi bổ đống củi kia đi”, có nam nhân làm những việc nặng, chứ bắt Tiểu Tinh làm những việc này hoài đúng là quá cực rồi.

Nhà không nhiều phòng lắm, Hàn Nguyệt Nguyệt và Đoàn Đoàn, Viên Viên ở một gian, còn lại hai gian, một cho Tiểu Tinh, một Trương Nghiêm đang ở, đành để Hắc Ưng ở chung với Trương Nghiêm vậy.

Trương Tiểu Tinh đem thêm chăn nệm vào, Trương Nghiêm từ ngoài về, thấy trong nhà có thêm một nam nhân, thận trọng đi vào, không dám nói lời nào, không thể trách Trương Nghiêm nhát gan, chẳng qua là do nhìn Hắc Ưng chẳng khác nào hung thần giữ cửa, đứa bé nào thấy mà chả sợ.

Chạng vạng, Trương đại tẩu nghe chuyện hấp tấp chạy tới, vừa vào cửa, thấy Hắc Ưng lập tức đoán được đây chính là người mà Tường tẩu nói, lập tức cười nói, “Là ái nhân của Tiểu Tinh à, anh tuấn quá, Tiểu Tinh cô nương thật có phúc”. Hắc Ưng vẫn tiếp tục bổ củi, không phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe tiếng Cổ đại tẩu, ra khỏi phòng.

“Hắn vốn ít nói, đại tẩu đừng để bụng”. Cổ đại tẩu cười cười, “Ít nói càng tốt, đàng hoàng, tin cậy được, không giống những kẻ thích nói lời ngon tiếng ngọt, rảnh rỗi là lại đi trêu chọc hồ ly tinh”. Hàn Nguyệt Nguyệt lúng túng cười một tiếng, vội vàng kéo Cổ đại tẩu vào phòng.

Lúc ăn cơm tối, Hàn Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ bức bách, Hắc Ưng mới chịu ngồi xuống ăn cùng. Từ lúc ngồi vào bàn, Trương Nghiêm cứ cúi đầu và cơm.

“Tiểu Nghiêm, đây là Hắc Ưng đại ca, võ công rất cao cường, ngày sau đệ có thể theo học một ít”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Trương Nghiêm ngẩng đầu lên, len lén liếc người đối diện, không nói lời nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy Hắc Ưng quá kiệm lời, nếu gả Tiểu Tinh cho hắn, chẳng phải là chán chết sao, một người để nói chuyện cũng khôngcó.

Đầu tháng mười, Tây Lương tấn công Đại Khánh, dân chúng nhao nhao nghị luận, Đại Khánh là cường quốc, Tây Lương tấn công Đại Khánh không phải là lấy trứng chọi đá sao? Nhưng việc trong triều, dân chúng làm sao hiểu được, Hàn Nguyệt ở trong thôn nhỏ, mặc dù không nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được một ít tin tức.

Tây Lương đã xuất binh, bên Nam Tĩnh thế nào? Còn Thái Uyên nữa, không biết hiện tại Mạnh Dịch Vân đang làm gì, không có Hắc Ưng bên cạnh, xem như mất một trợ thủ đắc lực, Hàn Nguyệt Nguyệt đề cập với Hắc Ưng mấy lần, nhưng Hắc Ưng đều không chịu nghe, tiếp tục làm việc của mình.

Mấy ngày nay, Hàn Nguyệt Nguyệt thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, vì mơ thấy ác mộng, trong mơ Mạnh Dịch Vân máu me đầy người, nhìn rất khủng khiếp, mỗi lần như vậy đều không ngủ lại được, ngồi nhìn hai nhi tử ngẩn người, nếu không phải mình quá tùy hứng, nếu hiện tại mình ở bên cạnh chàng, ít nhất có thể giúp chàng nghĩ kế.

Qua mấy ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt đã gầy thấy rõ, Trương Tiểu Tinh rất lo lắng, thường thường sắc chút thuốc bổ có Hàn Nguyệt Nguyệt uống, lại sợ hai tiểu vương gia ban đêm không ngủ sẽ ầm ĩ, nên nghĩ hết biện pháp không cho hai nhóc ngủ trưa.

“Hắc Ưng, kinh thành thế nào rồi?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Hắc Ưng đáp, “Nam Tĩnh vẫn chưa xuất binh, Thái Uyên không có động tĩnh, Tây Lương đã chiếm được hai thành trì, trong triều có ý cho Tào tướng quân dẫn binh đánh Tây Lương”.

Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ bàn, “Vậy sao được, Tây Lương chỉ là mồi nhử, Nam Tĩnh mới là chính, nếu phái Tào tướng quân đối phó với Tây Lương, vậy đến lúc Nam Tĩnh tấn công, chẳng phải là.....” đúng là đề xuất bỏ đi, Tào tướng quân là đại tướng, sao có thể dùng dao mổ trâu để giết gà.

“Hẳn là Thái Uyên nhúng tay vào, vương gia đã tận lực kéo dài thời gian, nhưng bên Nam Tĩnh vẫn chưa thấy gì”, chẳng lẽ kế hoạch của họ bị lộ? Hàn Nguyệt Nguyệt không dám nghĩ, nếu đúng như vậy, chẳng phải Mạnh Dịch Vân đang rất nguy hiểm.

“Chúng ta về ngay bây giờ”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ở chỗ này lo lắng suông, không bằng về xem thế nào, có lẽ có thể giúp được gì.

“Phu nhân, vương gia nói người tạm thời đừng trở lại kinh thành”, Hàn Nguyệt Nguyệt yêu cầu Hắc Ưng gọi là ‘phu nhân’, nếu cứ gọi vương phi, không lộ thân phận mới lạ.

“Cũng được, hiện giờ Đại Khánh không yên ổn, dẫn hai đứa về ta cũng không yên tâm, ngươi và Tiểu Tinh ở lại đây chăm sóc tiểu vương gia, tự ta trở về”, việc lớn nàng không làm được, nhưng cho Thái Uyên thêm ít phiền phức thì dư sức, mặc kệ thế nào, nàng muốn trở về ngay bây giờ, ở bên cạnh hắn.

“Phu nhân, vương gia tự có tính toán, Tần Minh đã đến Nam Tĩnh, chờ thêm mấy ngày nữa, có tin tức rồi tính tiếp”, nếu không phải vương gia ra tử lệnh, muốn hắn bảo vệ vương phi và tiểu vương gia, hiện tại hắn đã chẳng ở đây, hận sao không lập tức bay về được.

“Mạnh phu nhân, trượng phu ta muốn lên phố mua ít lương thực, phu nhân có muốn gửi gì không?” Cổ đại tẩu đứng ngoài cổng hô, Hắc Ưng lui ra, Hàn Nguyệt Nguyệt ra mở cửa, cười cười nói, “Không phải mấy ngày trước mới vừa mua sao?”

Cổ đại tẩu tiến tới nói nhỏ bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt, “Nghe nói có đánh nhau, cứ mua nhiều lương thực để dành, qua một thời gian ngắn nữa sợ là lương thực sẽ tăng giá”.

Đánh nhau, chịu khổ chính là dân đen bọn họ, mấy năm nay thật vất vả mới ăn no mặc ấm được một chút, lại muốn đánh nhau, đúng là gây nghiệp chướng mà.

“Không phải là tấn công Đại Khánh sao? Cũng chẳng phải Đại Khánh đánh tới, chắc không có chuyện gì đâu!” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Cổ đại tẩu lắc đầu, “Quan lại đúng là ăn no không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, làm gì chú ý đến sống chết của dân đen chúng ta, mấy năm trước vừa mới đánh xong, mới tốt được một chút, lại muốn đánh tiếp, cứ nghe ta không sai đâu”. Hàn Nguyệt Nguyệt có chút áy náy, nếu nàng không đề nghị Mạnh Dịch Vân hợp tác với Tây Lương, cũng sẽ không liên lụy đến những người này.

“Vậy tẩu mua giúp ta một túi gạo đi”, Cổ đại tẩu gật đầu một cái, “Được”, Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà lấy túi, đưa bạc. “Một túi gạo không cần nhiều bạc như vậy, còn chưa tăng giá mà”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đưa hai thỏi bạc, Cổ đại tẩu nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Nhà ta không có phòng để chứa, tẩu xem bạc này có thể mua được bao nhiều thì cứ mua hết, rồi cất ở nhà tẩu giùm” Cổ đại tẩu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói cũng đúng, gật đầu một cái, “Cũng được, bất quá chỉ có trượng phu ta và Xuân Mẫn sợ không đủ sức”, Cổ đại tẩu khó xử nói, gạo cũng nặng đó.

Hàn Nguyệt Nguyệt kêu Hắc Ưng ra, nói, “Để Hắc Ưng đi theo đi, sức hắn lớn”, Cổ đại tẩu cười cười, “Được, ái nhân của Tiểu Tinh, nhanh lên một chút, xe đang đợi ngoài cửa”, Hắc Ưng đã chẳng còn hới sức đâu mà chỉnh lại cách gọi của mấy người trong thôn nữa.

Hàn Nguyệt Nguyệt tiễn Cổ đại tẩu đi, tự nhủ: hi vọng số gạo này đủ cho nhà Cổ đại tẩu chống đỡ được tới lúc chiến tranh chấm dứt, hiện giờ đây là việc duy nhất nàng có thể làm.

Tần quả phụ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa ngẩn người, đi tới, “Mạnh phu nhân, nhìn gì vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, thấy Tần quả phụ, lười giả bộ thân thiện, “Không có gì”, đi vào chuẩn bị đóng cửa.

Tần quả phụ vội chạy tới, chặn cửa lại. “Làm gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt lạnh mặt hỏi. Tần quả phụ nhìn quét qua một lần, không thấy người muốn gặp, trong lòng có chút mất mác, “Không có gì, chỉ nhìn chút thôi”.

Thấy vậy, tất nhiên Hàn Nguyệt Nguyệt biết nàng ta nghĩ gì, đừng tưởng nàng không biết, từ sau khi Hắc Ưng đến, Tần quả phụ liền ném đi thâm cừu đại hận với nàng, mỗi lần gặp đều trưng ra vẻ mặt tươi cười.

“Không có gì thì mời về, ta rất bận, không có thời gian tiếp đãi”, nói xong, không đợi Tần quả phụ rút tay về, đã kéo cửa lại, nghe được tiếng “Ai u” của Tần quả phụ, Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười: thật đúng là mặt dày, tới tận cửa nhà người ta tìm nam nhân.

Tần quả phụ thổi thổi ngón tay bị cửa kẹp, đá đá mấy phát vào cánh cửa đã đóng chặt, không thấy tay mình đang còn trên cửa sao? Thật là đau muốn chết, trên đường về, vừa đi vừa mắng Hàn Nguyệt Nguyệt, Tường tẩu thấy vậy, cười trêu, “Tần quả phụ, lại bị đuổi về à?”

Tần quả phụ nhìn Tường tẩu, “Gì mà bị đuổi về chứ, đừng nói lung tung”, nói xong vội vàng bước nhanh về nhà. Tường tẩu nhìn theo bóng lưng Tần quả phụ, “Xì” mấy tiếng: cũng không tự nhìn xem bản thân là bộ dáng gì, còn dám tới tận cửa quyến rũ người ta, Tiểu Tinh cô nương mặc dù là nha hoàn, nhưng dầu gì cũng là thiếu nữ, dung mạo lại xinh đẹp, chẳng lẽ Hắc Ưng lại đi bỏ mẫu đơn để nhặt cỏ đuôi chó vừa già vừa xấu.

Thật ra, Tần quả phụ cũng mới hơn 20 tuổi mà thôi, nhưng đã có một nhi tử 5,6 tuổi, lại thêm trượng phu đã mất, nên mọi người mới cố ý nói như là rất già. Nếu nàng ta đàng hoàng một chút, chịu an phận, thì thấy hoàn cảnh nàng ta như vậy, mọi người cũng sẽ quan tâm giúp đỡ nhiều chút, lại cố tình thích quyến rũ nam nhân, không bị mọi người ghét bỏ mới là lạ, ai cũng lo giữ trượng phu mình cho tốt, tránh bị nàng ta quyến rũ.

Tường tẩu xách rổ tới nhà Hàn Nguyệt Nguyệt. Từ sau khi trượng phu mình ăn đồ ăn Mạnh phu nhân làm, liền bắt đầu chê tay nghề mình, lúc thì mùi không đúng, lúc lại quá mặn, khi thì quá nhạt. Chọc mình tức giận, nhưng không có cách nào, đành ngày ngày dành chút thời gian qua nhà Mạnh phu nhân học cách nấu nướng. Qua mấy ngày, mùi vị quả nhiên đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn còn kém xa Mạnh phu nhân.

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy đều là hàng xóm, có lúc làm xong, liền cho họ đem về nhà luôn, dù sao mình cũng không thiếu, coi như để đền đáp mọi người.

Vậy nên, chỉ cần Hàn Nguyệt Nguyệt có chuyện, tất cả mọi người đều sẵn sàng hỗ trợ, tỷ như chuyện Tần quả phụ, sau khi biết, ai cũng rối rít bày tỏ đứng về phía nàng. Cũng không có gì to tát, chỉ là mỗi lần thấy Tần quả phụ sẽ châm chọc nàng ta mấy câu. Khiến cho Tần quả phụ giờ như chuột thấy mèo, dù da mặt nàng ta có dầy hơn nữa,cũng không dám ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.