Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 73: Rơi xuống vực 1



“Minh Nhi, ngươi thế này là sao?”, Thái Minh Nhi xoay người, “Phụ thân, con không xuống tay được, van cầu người, đừng ép con”, người ngươi ngày nhớ đêm mong, khó khắn lắm mới gặp lại được, bảo ngươi làm sao xuống tay được đây.

“Minh Nhi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm, ngươi phải lấy đại cục làm trọng, bỏ qua cơ hội lần này, về sau sẽ ra rất khó ra tay”, nhiều sát thủ như vậy cũng không giết đươc hắn, hiện tại hắn tự chui đầu vào lưới, đây đúng là cơ hội trời cho.

“Con hiểu rồi, cho con thêm chút thời gian, con nhất định sẽ cho phụ thân một kết quả như mong muốn”, chỉ có một cơ hội, nếu như Mạnh Dịch Vân đã không quý trọng, thì đừng trách nàng vô tình.

“Được, nhất định phải ra tay trước khi hắn rời khỏi nơi này, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng”, đám người đi rồi, Thái Minh Nhi còn sững sờ đứng trong phòng mình, nhìn hai bàn tay của mình, từ lúc mười tuổi, nó bắt đầu dính máu tươi, bao nhiêu người đã chết dưới đôi tay này.

Nếu như được chọn lựa, nàng cũng muốn được làm một tiểu thư khuê các thực sự, đôi tay này là đôi tay đánh đàn, chứ không phải là đôi tay giết người, nàng không cam tâm, nàng muốn chạy trốn, nhưng lại không có cách nào.

“Vương gia”, nghe tiếng gõ cửa, Mạnh Dịch Vân lấy lại tinh thần, “Vào đi”, giờ Thái Minh Nguyệt đến tìm hắn không biết là có chuyện gì.

Thái Minh Nhi vào trong phòng, hai nha hoàn theo sau, bưng món ăn để lên bàn, “Vương gia chắc là đói bụng rồi, Minh Nhi đặc biệt bảo đầu bếp làm mấy món này, nếm thử một chút nha?”.

“Cám ơn Minh Nhi cô nương, chỉ là hiện tại bổn vương không có tâm tình ăn uống”, giờ hắn đang lo lắng an nguy của Hàn Nguyệt Nguyệt, đâu còn tâm tư mà ăn cái gì.

Thấy Mạnh Dịch Vân không động, Thái Minh Nhi ngồi đối diện Mạnh Dịch Vân, “Minh Nhi biết vương gia lo lắng cho vương phi, nhưng vương gia cũng không thể để bụng đói a, có lẽ vương phi chỉ là ra ngoài giải sầu mà thôi, hết rồi sẽ trở lại thôi.”

Thấy Thái Minh Nhi không có gì khác thường, Mạnh Dịch Vân không tìm ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là cầm đũa lên, “Phiền Minh Nhi cô nương quan tâm rồi”.

“Khó có dịp thế này, vương gia có thể cùng Minh Nhi uống rượu không?”, nha hoàn sau lưng tiến lên rót rượu, Mạnh Dịch Vân thấy ánh mắt kì vọng của nàng, gật đầu.

“Vương gia từ xa đến, Minh Nhhi kính vương gia một ly”, Thái Minh Nhi cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, Mạnh Dịch Vân thấy thế, đành cầm ly rượu lên, “Đa tạ Minh Nhi cô nương đã tiếp đãi”.

Uống xong mấy ly, Thái Minh Nhi giới thiệu cho Mạnh Dịch Vân biết mấy món ăn trên bàn, trò chuyện câu có câu không, Mạnh Dịch Vân thật đoán không ra Thái Minh Nhi có âm mưu gì.

“Các ngươi lui xuống đi”, Thái Minh Nhi vung tay lên, hai nha hoàn xoay người lui ra ngoài.

“Vương gia có còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta không?”, Thái Minh Nhi cười cười, nhìn Mạnh Dịch Vân, tiếp tục nói, “Nháy mắt đã qua vài năm, nhưng Minh Nhi luôn cảm thấy như mới chỉ hôm qua”, nhớ rất rõ ràng, từng ánh mắt, từng động tác, nàng đều ghi tạc trong lòng.

“Năm nay hội hoa Mẫu Đơn ở Từ Châu náo nhiệt hơn trước rất nhiều, đáng tiếc vương gia không đi xem”, nàng vì chờ ngày đó mà không biết bao đêm trằn trọc không ngủ, đáng tiếc ngày đó hắn lại không tới.

Thái Minh Nhi nói rất nhiều, đáng tiếc Mạnh Dịch Vân không chút để ý, xong bữa cơm, Thái Minh Nhi phát hiện chỉ có một mình mình độc thoại mà thôi.

“Đã khuya lắm rồi, Minh Nhi cô nương nên trở về nghỉ ngơi đi”, trời đã tối, cô nam quả nữ ở chung một phòng có chút không ổn.

Thấy Mạnh Dịch Vân muốn tiễn khách, Thái Minh Nhi mượn rượu làm loạn, giả bộ say, nằm sấp xuống bàn, không để ý lời Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân thấy Thái Minh Nhi không có phản ứng, lay lay “Minh Nhi cô nương? Minh Nhi cô nương?” đáng tiếc không có một chút phản ứng nào, đứng dậy định ra ngoài kêu nha hoàn tới đỡ Thái Minh Nhi về.

Không ngờ vừa mới bước đi, bên hông xuất hiện một đôi tay, nhất thời sửng sốt, “Minh Nhi cô nương nếu tỉnh, trở về nghỉ ngơi đi, uống nhiều rượu hại thân”.

Thái Minh Nhi dán mặt vào sau lưng Mạnh Dịch Vân, “Đừng động, một lát thôi, là được rồi”, nàng đã bao ngày ảo tưởng được hắn ôm vào lòng, nhắm mắt lại, Thái Minh Nhi khẽ mỉm cười.

“Vương gia”, ngoài cửa truyền đến tiếng của Hắc Ưng, Mạnh Dịch Vân lập tức gỡ tay Thái Minh Nhi ra, “Minh Nhi cô nương xin tự trọng”.

Thái Minh Nhi đột nhiên bị Mạnh Dịch Vân đẩy ra, lùi mấy bước mới đứng vững lại được, nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Vân, trong nháy mắt rơi hai hàng lệ, “Trong mắt chàng, ta là như vậy sao? Ta không quan tâm chàng đã thành thân, ta cũng không quan tâm trong lòng chàng có nàng ta, ta chỉ hi vọng, chàng có thể để cho ta được ở lại bên cạnh chàng, dù là làm nha hoàn ta cũng không có ý kiến, có được hay không?”.

Thấy dáng vẻ Thái Minh Nhi, Mạnh Dịch Vân đen mặt, cô nương này sao lại trắng trợn như vậy, “Vương gia? Có chuyện gì sao ạ?”, ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Hắc Ưng.

“Đa tạ Minh Nhi cô nương đã ưu ái, đáng tiếc trong lòng bổn vương đã có người, cô nương quá tốt đẹp, bổn vương không cách nào tiếp nhận được, cô nương nên trở về nghỉ ngơi cho sớm đi”, đời này thể tử của hắn chỉ có thể là Hàn Nguyệt Nguyệt mà thôi.

“Mạnh Dịch Vân, ngươi vô tình như thế, vậy đừng trách ta không khách khí”, nói xong, Thái Minh Nhi liền đánh tới Mạnh Dịch Vân, hắn không ngờ một cô nương bình thường nhìn nhu nhược thế kia, ra chiêu lại hung ác như vậy

Nghe trong phòng truyền tới tiếng đánh nhau, Hắc Ưng lập tức xông vào, Trương Tiểu Tinh theo sau, Như Ngọc đã sớm trốn ở góc phòng, hi vọng mình không liên lụy bọn họ.

Hắc Ưng và Tiểu Tinh cũng coi như là cao thủ, nhưng đối với Thái Minh Nhi mà mà nói, bọn họ vẫn còn kém xa, không ngờ cô nương nhìn nhu nhược thế kia, võ công lại cao như vậy, giang hồ thật là ngọa hổ tang long a.

“Đừng đuổi theo, chúng ta nhanh đi tìm Nguyệt Nguyệt”, thấy Thái Minh Nhi chạy trốn, Mạnh DịchVân lập tức ngăn hai ngươi đuổi theo lại, hiện tại quan trọng nhất là tìm được Nguyệt Nguyệt, bây giờ đuổi theo Thái Minh Nhi, Nguyệt Nguyệt gặp nguy hiểm.

Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh dừng bước, tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân, “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, bọn họ đã tìm suốt một ngày cũng không thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, xem ra bọn chúng đã dự mưu từ lâu rồi.

“Như Ngọc đến trước cổng đợi, chú ý xem bọn chúng có đem người đi nơi khác không, có tin tức lập tức thông báo, hai người các ngươi tiếp tục tìm trong trang, xem có chỗ nào khả nghi không, ta đi theo dõi Thái Minh Nhi”.

Nghe xong lời Mạnh Dịch Vân phân phó, mấy người lập tức hành động, Như Ngọc không có võ công, nhưng nếu gặp nguy hiểm, vẫn có thể chạy trốn được.

Trong trang vẫn yên tĩnh như trước kia, như không có gì xảy ra, Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh lặng lẽ thị sát xung quanh.

“Các ngươi yêu nhau sao? Vậy ta xem các ngươi có thể yêu nhau bao lâu, nam nhân luôn không chịu nổi tịch mịch, chỉ cần ngươi biến mất, chắc chắn chỉ mấy tháng sau, hắn sẽ quên mất ngươi thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Thái Minh Nhi, nữ nhân này tự nhiên nổi điên cái gì không biết, vốn là khuôn mặt đẹp đẽ động lòng người, giờ đột nhiên trở nên ác độc như thế.

“Mang nàng ta vào Vạn Nguyên Cốc”, Vạn Nguyên Cốc chính là vực sâu vạn trượng trong sơn cốc, chỉ cần rớt xuống đó, dù võ công cao cỡ nào đi nữa cũng sẽ mất mạng.

Hàn Nguyệt Nguyệt muốn giãy giụa, đáng tiếc toàn thân không nhúc nhích được, muốn mắng, lại không phát ra âm thanh, nếu nàng thoát được, nhất định phải đem con hồ ly tinh này chặt làm trăm mảnh, Mạnh Dịch Vân không biết ở đâu rồi, chẳng lẽ nàng thật phải chết trong tay nữ nhân này sao? Kẻ thứ ba mưu sá tchính thê, đoạt trượng phu, vào giờ phút này, trong đầu Hàn Nguyệt Nguyệt toàn là hình ảnh Mạnh Dịch Vân và đồ hồ ly tinh này ân ái với nhau, nếu sau khi nàng chết đi, hai người bọn họ thật như vậy, nàng dù có thành quỷ cũng nhất định không cho hai người họ sống thoải mái.

Hàn Nguyệt Nguyệt bị một đại hán vác trên vai, bụng bị xương vai cứng rắn của hắn cạ đau.

Hiện tại trời đã tối mịt, không thấy được đường đi, Hàn Nguyệt Nguyệt cố gắng mở to mắt, nhìn lại thời đại này một chút, biến đâu khi nàng chết đi sẽ đến một thời không khác.

“Đáng tiếc bây giờ trời quá tối, không thấy được vực sâu phía dưới, không có cảm giác khinh khủng, coi như tiện nghi cho ngươi”, một đại hán kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, Thái Minh Nhi giải á huyệt cho Hàn Nguyệt Nguyệt.

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức hắng giọng, nhìn chằm chằm Thái Minh Nhi, “Ngươi cho rằng ta chết rồi Mạnh Dịch Vân sẽ cưới ngươi sao? Mơ đi, cứ cho là ngươi đeo bám hắn không tha, nhưng đến già trong lòng hắn cũng chỉ có mình ta mà thôi, thế nào? Có phải không phục không?”, cho dù chết, cũng phải khiến nàng ta tức chết.

Nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, sắc mặt Thái Minh Nhi lập tức biến đổi, “Tại sao? Ngươi không đẹp bằng ta, không có tài hoa như ta, tại sao chàng lại chọn ngươi, nhất định là do ngươi quyến rũ hắn, dùng bùa mê với chàng, nhất định là như vậy, ngươi chết rồi , chàng sẽ từ từ quên, chàng là của ta, chỉ có thể là của một mình ta”.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, “Hả? Vậy a, đáng tiếc bùa mê ta cho hắn dùng không có cách giải, sợ là làm ngươi thất vọng rồi”.

“Ngươi cứ mạnh miệng đi, người đâu, ném nàng ta xuống, xem nàng còn nói được nữa không”, đại hán kia kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh vách đá, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống, từ nơi này rơi xuống, nhất định là thịt nát xương tan.

“Tiểu thư, ả tiện nhân này, mau thả tiểu thư nhà ta ra”, Như Ngọc đột nhiên vọt tới trước mặt Thái Minh Nhi.

“Con nha đầu này rất trung thành nha, chẳng qua ta khuyên ngươi nên nói lời từ biệt với tiểu thư nhà ngươi đi, không biết khi nào thì nàng ta sẽ rơi xuống đâu.”

Nghe được lời Thái Minh Nhi, Như Ngọc dừng bước.

“Ngươi mau thả tiểu thư nhà ta ra, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm”, vương gia sao còn chưa tới, nếu chậm chút, tiểu thư sẽ mất mạng a.

“Hả? vậy ta muốn xem ngươi có bản lãnh gì để làm ta chết rất thảm, ném nàng ta xuống đi”, nha đầu này nếu có thể tìm tới nơi này, Mạnh Dịch Vân chắc cũng sắp đến rồi.

“Như Ngọc, chạy đi, không cần lo cho ta”, mặc dù nàng rất sợ chết, nhưng cũng không muốn liên lụy người khác.

“Tiểu thư, ta liều mạng với ngươi” Như Ngọc xoay người đánh về phía sau Thái Minh Nhi, đáng tiếc, nha hoàn của Thái Minh Nhi lập tức tiếp chiêu, “Khinh công thật tốt a”, thấy Như Ngọc có thể né được, Thái Minh Nhi nói, một nha hoàn nho nhỏ đã có khinh công cao thế này, phải chăng khinh công của Hàn Nguyệt Nguyệt còn cao hơn rất nhiều?

“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi”, đại hán ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt mới nhìn thấy bản mặt yêu nghiệt của Mạnh Dịch Vân.

“Không sao rồi, đừng sợ”, Mạnh Dịch Vân ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ như vậy, sợ mất đi nàng.

“Hừ, một đôi phu thê ân ái, ha ha, sợ là các ngươi phải gặp Diêm Vương để nối lại tiền duyên rồi, các người lên”, trong rừng cây lập tức xuất hiện một đoàn người áo đen, xem ra là đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ Mạnh Dịch Vân tự chui đầu vào lưới.

“Mau giải huyệt cho ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt nóng nảy nói, thân thể rốt cuộc được tự do, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức bay tới chỗ Thái Minh Nhi, nàng phải cho nữ nhân này biết tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.