Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 89: Cầu hôn



“Nàng tìm gì vậy?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cứ tới đi lui tìm cái gì đó, Mạnh Dịch Vân hỏi, “Thu dọn đồ đạc, ngộ nhỡ hoàng thượng hạ chỉ thật”, Hàn Nguyệt Nguyệt thuận miệng đáp, không thấy Mạnh Dịch Vân đen mặt.

“Làm gì, đừng rộn”, Hàn Nguyệt Nguyệt bị Mạnh Dịch Vân ôm, lập tức phản kháng nói, “Giận cũng giận xong rồi, còn nháo cái gì nữa”, biết rõ hắn sẽ không nghe theo Mạnh Hinh mà vẫn nói như vậy, nữ nhân này đúng là cố ý khiêu chiến hắn mà.

Thấy Mạnh Dịch Vân giận, Hàn Nguyệt Nguyệt biết là mình sai rồi, đầu năm đầu tháng cáu kỉnh không tốt, dù sao mặc cho người ta nói thế nào, bọn họ không quan tâm, chỉ cần Mạnh Dịch Vân kiên định là được không phải sao? Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay vuốt đôi mày đang nhíu lại của Mạnh Dịch Vân, “Cứ cau mày hoài, sẽ mau già đó”, Mạnh Dịch Vân bất lực, rõ ràng là hắn khuyên nàng không tức giận, sao giờ lại là nàng an ủi hắn chứ.

“Được rồi, thả ta xuống, ta muốn tìm đồ”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân nói, “Tìm đồ gì mà gấp như vậy, kêu bọn Sắc Âm tìm là được”, nàng cứ lục tung lên như vậy, nha hoàn lại phải dọn dẹp nữa.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Quà cho chàng, mau thả ta xuống”, Mạnh Dịch Vân thả nàng xuống, hỏi “Quà gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục lục những cái gương trước mặt, “Không nói trước được, nói trước không vui”.

“Có phải cái này không?”, Mạnh Dịch Vân lấy ra hai chiếc nhẫn, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chạy tới, “Sao chàng lại có?”, tìm hoài không thấy thì ra ở chỗ Mạnh Dịch Vân.

“Nhặt được”, nàng ném đồ loạn xạ, cái này là rớt ra từ người nàng ngày đó, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lấy, mặc dù hai chiếc nhẫn này không có khảm bảo thạch, nhưng cũng rất đẹp, tuy không có đám cưới, không có chụp hình cưới, cũng không có màn cầu hôn lãng mạn, nhưng có đôi nhẫn bạc này cũng coi như là nhẫn cưới.

Hàn Nguyệt Nguyệt đưa một chiếc cho Mạnh Dịch Vân, “Chàng đeo cho ta đi”, thấy dáng vẻ hưng phấn của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân khó hiểu, nhỏ như vậy sao mang được?

“Nhanh lên a”, thấy Mạnh Dịch Vân đứng im, Hàn Nguyệt Nguyệt vội thúc giục, “Phải làm sao?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Chàng đeo nó vào ngón áp út của ta, rồi nói, gả cho ta nhé?”, bắt hắn đường đường một vương gia mà quỳ xuống có chút không ổn, thôi thì đứng cũng được.

“Hả?”, thấy Mạnh Dịch Vân vẫn không hiểu, Hàn Nguyệt Nguyệt giải thích, “Ta đọc trong một quyển tạp ký, người phương tây lúc thành thân sẽ đeo nhẫn, cái này coi như là minh chứng, hơn nữa nam nhân còn phải cầu hôn, tức là cầm chiếc nhẫn quỳ xuống nói với nữ nhân, gả cho ta nhé?, nếu nữ nhân đồng ý sẽ đeo lên, nếu không chịu đeo tức là cự tuyệt lời cầu hôn, lúc đám cưới, hai bên sẽ đeo nhẫn cho nhau, tiếp nhận chúc phúc của bằng hữu, ta thấy rất lãng mạn, vừa hay tìm được cặp nhẫn này, chàng phối hợp chút đi mà”, Hàn Nguyệt Nguyệt khẩn cầu.

Mạnh Dịch Vân hơi mơ hồ, sao hắn chưa bao giờ nghe nói về điều này chứ, nhưng thấy bộ dạng mong đợi của nàng, không đành lòng cự tuyệt, “Giờ mới cầu hôn, có phải đã trễ rồi không?”, con cũng đã có luôn rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt, “Để ta có thể cảm nhận được cái loại cảm giác đó mà, nhanh lên đi, nhanh lên đi”.

Quỳ xuống là không thể nào, Mạnh Dịch Vân đành cầm nhẫn, nói “Nguyệt Nguyệt, gả cho ta nhé?”, giờ phút này Hàn Nguyệt Nguyệt cảm tưởng như mình đang được cầu hôn, hạnh phúc mỉm cười, “Ta đồng ý”, Mạnh Dịch liền đeo nhẫn lên ngón áp út của nàng.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn tay mình, cười cười, đeo chiếc nhẫn còn lại cho Mạnh Dịch Vân, “Từ nay về sao, chàng là của ta, người phương tây là một phu một thê, không cho phép cưới thiếp, đây là minh chứng”, Hàn Nguyệt Nguyệt quơ quơ bàn tay đeo nhẫn trước mặt Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, mới biết nàng có ý gì, nhưng dù cho không có cái này, đời này hắn cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

“Buổi lễ kết thúc rồi, vậy kế tiếp là động phòng phải không?”, Mạnh Dịch Vân ôm Hàn Nguyệt Nguyệt lên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt không phản kháng, đưa tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân.

Mùng hai là ngày phụ mẫu, Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị một đống lễ vật, về tướng phủ với tướng công và nhi tử, đến cửa, đã có người đứng chờ từ sớm, Mạnh Dịch Vân xuống xe, sau đó đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống, hai bà vú ôm Đoàn Đoàn và Viên Viên theo sau.

Nhị phu nhân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân đến, liền tiến lên đón, “Ta cứ mong mãi, rốt cuộc hai người cũng tới rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt không có gì bất mãn với Nhị phu nhân, người ta nhiệt tình, nàng cũng tươi cười lại, “Làm phiền nhị phu nhân rồi, phụ thân và đại phu nhân có nhà không”.

Dù gì Mạnh Dịch Vân cũng là vương gia, sao lại không nể mặt như vậy, chỉ phái nhị phu nhân ra đón, chẳng lẽ không muốn mình tới? Cũng đúng, đại phu nhân thì ước gì mình vĩnh viễn không về, Hàn Diệu Văn thì không thân thiết gì.

“Nhị tiểu thư vừa trở về, lão gia và đại phu nhân đang nói chuyện với bọn họ, mau mau vào đi, trời rất lạnh, đừng để hai đứa nhỏ cảm lạnh”, thì ra là Hàn Thanh Tư tới, khó trách, trong lòng Hàn Diệu Văn, dù mình có hiếu thuận thế nào đi nữa cũng mãi mãi không thể bằng nữ nhi bảo bối kia.

“Đi thôi”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không vui, liền nói, nhị phu nhân cảm kích nhìn Mạnh Dịch Vân, đại phu nhân và lão gia cũng thiệt là, đại tiểu thư giờ đã là vương phi rồi, nhị tiểu thư dù gì cũng chỉ là phu nhân nhà quan thôi, ai nặng ai nhẹ cũng không phân rõ, lại đẩy mình ra làm bia đỡ.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đầu, Mạnh Dịch Vân và nhị phu nhân theo sau, vừa vào trong, đã nghe tiếng nói cười truyền ra, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh: đúng là gia đình ấm áp a.

Nhị phu nhân thấy không ổn, lập tức tiến lên trước, cao giọng nói, “Đại tiểu thư và vương gia tới, lão thái gia cứ nhắc mãi, giờ tới rồi đây”, nghe thấy tiếng nhị phu nhân, tiếng cười nói bên trong dừng lại, rối rít nhìn ra ngoài.

Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân bước vào, Hàn lão tướng gia và Hàn lão phu nhân ngồi ở ghế trên, tiếp theo là Hàn Diệu Văn, trượng phu Hàn Thanh Tư, đại phu nhân, rồi Hàn Thanh Tư, hai mẹ con đang nắm tay nhau không biết tán gẫu cái gì, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân vào, Hàn Diệu Văn và trượng phu Hàn Thanh Tư còn cả Hàn lão tướng gia đứng lên, “Tham kiến vương gia, vương phi nương nương”, đại phu nhân thấy thế, mặc dù không tình nguyện, nhưng vì cấp bậc, cũng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy hành lễ.

Lão phu nhân cậy già lên mặt, không muốn đứng dậy hành lễ với một tiểu bối, lại là một tiểu bối bà không ưa, Hàn lão tướng gia trừng mắt, lão phu nhân sợ hãi, đành chậm rãi đứng dậy, nếu đắc tội vương gia coi như xong.

“Đứng lên hết đi, hôm nay bổn vương bồi vương phi về phủ, không nên đa lễ”, Hàn Nguyệt Nguyệt thân nhất với Hàn lão tướng gia, đi tới đỡ lão dậy, “Gia gia xin đứng lên đi, làm con tổn thọ mất”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đỡ Hàn lão tướng gia mà không đỡ mình, lão phu nhân “Hừ” một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thèm để ý.

“Con giờ là vương phi, lễ không thể bỏ, vương gia, mời ngồi”, Mạnh Dịch Vân cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh lão, “Mau ôm hai chắt tới cho ta nhìn chút nào”, nghe vậy hai bà vú ẵm Đoàn Đoàn và Viên Viên tới, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh Mạnh Dịch Vân, không ai hỏi, nàng cũng lười nói.

“Đại tiểu thư thật là có phúc, hai tiểu vương gia thật ngoan khiến người thích”, nhị phu nhân nói, nhận được ánh mắt bất mãn của đại phu nhân, đành ngậm miệng.

“Gia gia, hai đứa rất huyên náo, để cho bà vú ôm đi”, Hàn lão tướng gia vui vẻ nói, “Khó khăn lắm mới có được hai đứa chắt này, sao có thể không ẵm chứ, không sao đâu, bộ xương gia này vẫn chịu được mà”, bà vú nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, tháy nàng không phản đối, liền giao Đoàn Đoàn cho lão.

“Đứa nào là lão đại vậy?”, Hàn lão tướng gia vừa chơi đùa với Đoàn Đoàn, mắt vẫn không quên nhìn Viên Viên, hai đứa thật giống nhau.

Đại phu nhân vẫn làm mặt lạnh, khinh thường nhìn, chỉ là ăn may mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, còn chẳng biết lúc nào thì bị bỏ kìa.

Hàn Thanh Tư vẫn mỉm cười.

“Gia gia đang ôm lão đại đó, gọi là Giang Thụy, trong tay bà vú là lão nhị Trạch Thụy, bình thường rất quậy, không biết sao được gia gia ẵm lại ngoan ngoãn như vậy”, Đoàn Đoàn thấy mình bị một người lạ ôm, cha mẹ ngồi đó không để ý tới mình, rất uất ức chu chu môi, ngược lại Viên Viên thì đang mở to mắt nhìn khắp nói, có vẻ rất hưng phấn.

“Trẻ con thì phải nghịch ngợm mới đúng mà”, Hàn Diệu Văn khó được một lần mở miệng vàng, Hàn lão tướng gia hài lòng cười, đại phu nhân bất mãn liếc một cái.

Lão phu nhân nhìn đứa bé trong tay Hàn lão tướng gia, càng nhìn càng cảm thấy đáng hận, “Đưa bà vú ẵm đi, lão gìa khọm rồi, ngộ nhỡ làm rớt thì sao?”, lão phu nhân nói, mọi người im tiếng, Mạnh Dịch Vân rất không hài lòng, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Cũng được, gia gia để bà vú ẵm đi, Trúc Thanh, dâng lễ vật lên”.

“Những thứ này là vương gia mang về từ vùng khác, không biết các vị phu nhân và muội muội có thích hay không?”, nhị phu nhân và tam phu nhân được nhận một tấm vải lụa thượng hạng, đại phu nhân là một vòng trân châu, Hàn Thanh Tư, Hàn Thanh Diệp, và Hàn Thanh Vân mỗi người một bộ trang sức thượng hạng, Hàn Nguyệt Nguyệt không biết lão phu nhân trở lại, nên không chuẩn bị quà, bèn lấy ra một cái lọ nhỏ từ ống tay áo, nói “Không biết lão phu nhân trở lại, cho nên không chuẩn bị, hi vọng lão phu nhân không để bụng, đây là Dưỡng Sinh Hoàn quý hiếm, ba ngày ăn một viên, rất tốt cho sức khỏe”, Sắc Âm đặt cái lọ trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân liếc nhìn, “Chỉ là một lọ thuốc bổ mà thôi, có gì quý hiếm chứ”, người ta đều là trân châu, tơ tằm thượng hạn, tại sao mình lại là một lọ thuốc bé xíu, rõ ràng là khinh thường mình mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.