Vương Gia, Ta Gả!!!

Chương 3: Thanh linh xà



Tiểu Chi âm thầm quan sát tiểu cô nương đồng bước với mình. Một mỹ nhân như tiên nữ giáng trần, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, mắt tròn to linh động, con ngươi trong vắt như mặt nước hồ thu, mi mày sắc sảo cong cong, sóng mũi cao thanh thúy, làn môi nhỏ mọng đỏ như son chúm chím. Haiza, người như thế mà phải làm sử thô nha hoàn thật phí phạm báu vật của tạo hóa nhân gian.Tiểu Chi thật lòng thích thú, chân thành hỏi han “Không biết phải xưng hô thế nào, tại sao lại vào vương phủ”?

Lạc Nguyệt cắn môi, đắn đo không biết có nên tin tưởng người bạn đồng phòng mới không? Nhưng nghĩ một chút đến hoàn cảnh lúc này của mình, hoàn toàn xa lạ, tự thân tách biệt càng sớm bị vong mạng, dè dặt trả lời “Tôi là Lạc Nguyệt, vì là vấy bẩn trang phục thiên tầm ti của vương gia nên dùng thân làm công trả nợ”.

Tiểu Chi cứng ngắc, mồm há tròn có thể nhét vào một quả trứng gà. Cái gì? Làm hỏng thiên tầm ti có thể làm công trả nợ sao? Phải biết thiên tầm ti ít nhất cũng giá trị năm nghìn lượng bạc, sử thô nha hoàn hàng tháng chỉ có hai lượng bạc, vị chi một năm hai mươi bốn lượng, một trăm năm mới được hai nghìn tư, con người có thể sống hơn trăm năm ư?

Lạc Nguyệt thấy biểu hiện sững sờ của cô nương trước mặt, tâm dãn ra, nơi đây không phải không có người đồng cảm với mình, bị áp bức dưới cường quyền vương giả!

Tiểu Chi choàng tỉnh, đây là chuyện của chủ tử, mình từ bao giờ lại sinh tâm để ý. An an ổn ổn đưa Lạc Nguyệt về phòng mình, chọn một bộ trang phục sạch sẽ, Tiểu Chi nói ngắn gọn “Nguyệt Nhi, thay vào bộ trang phục này, sau đó quấn tóc gọn gàng như ta, nhanh chóng bắt tay làm việc. Quy củ của vương phủ nghiêm ngặt, không thể khinh nhờn, nếu không hậu quả chính mình không đảm đang nổi”.

Lạc Nguyệt đưa tay nhận, trang phục màu xanh này vải vóc rất tốt, gấp mấy lần trang phục trên người mình, thật đúng là phủ đệ vương giả, đến thứ thấp kem nhất của nha hoàn cũng là hơn dân thường quá xa. Kế tiếp, Lạc Nguyệt một mặt rối rắm, trang phục cổ đại rườm rà, mấy tầng mấy lớp, dây nhợ lung tung, phải mặc thế nào còn chưa biết.

Tiểu Chi nhận thấy rối rắm của tiểu cô nương, nhăn mặt xuýt xoa “Ta cũng chỉ là nha hoàn nhị đẳng, trang phục này xem như đã là tốt, nếu không vừa ý thì không có cái khác đâu, nhanh nhanh lên”.

Lạc Nguyệt mím môi, cân nhắc từng chữ lí nhí “Ta không biết mặc nó thế nào”. Tiểu Chi nhíu mày, đơn giản mặc quần áo cũng không biết thì có thể làm công việc nặng nhọc được à, nếu không thực hiện được thì ngại mạng mình đủ không muốn đường sống sao?

Tiểu Chi cầm lòng không được, rùng mình một cái. Lại nhìn một lần mỹ nhân nha hoàn, “haiza”, thở dài một hơi, Tiểu Chi nhanh tay giúp nàng mặc quần áo, tiện thể quấn luôn hai búi tóc gọn gàng.

Lạc Nguyệt lúc này mới bình tâm ngắm mình qua gương đồng, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt giống mình ở hiện tại như đúc, nhưng thần thái non nớt khoảng mười lăm tuổi. Trên người mình có hai vật tùy thân là viên ngọc tròn mang nơi cổ và chiếc vòng thép đơn giản ở cổ chân phải, suy nghĩ cẩn thận có thể sau này nhờ nó để biết thân thế thật của cơ thể này, đến lúc đó có thể giúp mình trả nợ, thoát khỏi vận mệnh đen đủi thì không có gì có thể tốt hơn.

Tiểu Chi đứng lên, kéo tay Lạc Nguyệt hướng sân sau vương phủ, nơi tập trung các công việc nặng nhọc của sử thô nha hoàn.

“Phì, phì, phì…”, âm thanh hơi thở nặng nề, Lạc Nguyệt nổi mấy tầng da gà dừng chân. Ôi mẹ ơi, rắn, một con rắn lớn bằng chân người trưởng thành màu xanh bắt mắt đang thè cái lưỡi dài màu đỏ tươi thị uy.

Lạc Nguyệt bình sinh sợ nhất loại động vật không chân lạnh lẽo này. Vì thế, đối diện với nó, hai mắt hoa lên, tứ chi nhũn ra, miệng lắp bắp “Rắn… có rắn… cứu mạng!”, liền kề nhấc chân xoay người chạy nhanh hết lực.

Con rắn hai mắt màu lục lóe sáng, toàn thân toát ra ánh sáng mờ ảo, định tỉnh nhanh chóng uốn mình đuổi theo sát sao.

Lạc Nguyệt hoảng hốt, mắng chửi không thôi “con mẹ nó, dai như rắn, có ai chọc mày đâu mà đuổi đòi mạng chứ”. Miệng thở gấp “phù, phù”, chân vắt lên cổ vượt chạy băng băng không xác định phương hướng, chỉ toàn tâm toàn ý thoát khỏi con vật đáng sợ bám phía sau mình.

Rắn xanh không vừa, mắt mở to, nhắm đúng hướng mỹ nhân nha hoàn mà phóng theo.

Cảnh tượng xưa nay chưa từng có trong vương phủ diễn trước mắt mọi người, một người một rắn chạy loạn một đoàn bất chấp mọi cản trở khắp hang cùng ngõ hẹp.

Lạc Nguyệt thở bằng miệng bằng tai, ôi trời ơi, mệt quá. Ước lượng thời gian rượt đuổi chắc một canh giờ, đến bờ hồ rộng lớn, Lạc Nguyệt định tính dừng chân, có chết cũng được chứ không còn chút sức lực nào nữa. Đúng lúc này, nàng gặp phải một quý nhân của vương phủ, một mỹ nhân hoa lệ đang dạo bộ.

Ngọc Mẫn đang buồn bực dạo quanh hồ vì từ lúc bước vào vương phủ, chưa một ngày thân cận được vương gia. Thấy một nha hoàn hành động thất thố, có dịp xả ra tức giận, hét lớn “Hay cho một cái nha hoàn, nhe răng há mồm, chân tay loạn xạ chạy điên khắp vương phủ, còn ra thể thống gì, còn có quy củ vương phủ không?”.

Lạc Nguyệt mặt nhăn thành một nhúm, phía sau thú dữ, phía trước cường nhân, lòng mắng chửi mười tám tổ tiên kẻ nào đưa mình xuyên đến đây, cho hắn loạt hố sa hầm, ngày tâm loạn, đêm can đau không yên!

Thấy nha hoàn trước mắt dừng lại, chưa hồi phục thần hồn mà tư sắc tỏa sáng, Ngọc Mẫn hầm hừ sinh tâm đè ép, có thể vì nghĩ đây là một nguy cơ cướp đi người trong lòng. Nha hoàn Hồng Liên bên cạnh Ngọc Mẫn lớn lối quát “Thấy Ngọc phu nhân không hành lễ, dĩ hạ phạm thượng, còn không mau nhận sai chịu phạt”.

Lạc Nguyệt nghe thanh âm quát mắng, nội tâm run run, cái quy củ chết tiệt, cớ chi hết người này đến người nhắc mãi. Anh hùng không ngại thiệt trước mắt, cũng nên cúi đầu khuất phục, chính mình nào có thể bảo trụ mạng mình đâu. Nghĩ đến đây, Lạc Nguyệt hạ gối quỳ xuống, cẩn trọng mở lời “Nô tỳ bị con rắn lớn rượt đuổi, hoảng sợ mà phạm sai, mong Ngọc phu nhân rộng lòng bỏ qua”.

Ngọc Mẫn quyết ý không buông, nào có dễ dàng tha thứ, cất cao giọng phách lối “Nếu ai sai phạm cũng cúi đầu nhận sai là hết tội, thì quy củ lập ra để làm gì? Người đâu, tát hai mươi cái xem là cảnh cáo”.

Lạc Nguyệt ngớ người, một mỹ nhân xuất sắc lại hẹp hòi xấu xa, người ta bị rượt chạy trối chết, cũng đã thành tâm nhận lỗi, vẫn còn tát hai mươi cái, vậy mặt mình khi đó ra hình dạng gì?

Hồng Liên quen thói của chủ bắt nạt người, nhanh chóng tiến lên trước mặt Lạc Nguyệt, tay giơ cao thực hiện trừng phạt.

Lạc Nguyệt nhắm mắt đón nhận hình phạt, lạ thay một lúc rồi mà chưa thấy đau đớn. Nhẹ nhàng hé mắt, Lạc Nguyệt ngây ngốc thấy con rắn màu xanh quấn hai người chủ tớ sợ ngây dại không thốt nên lời lại với nhau, miệng phun phì phì kinh tởm.

Lạc Nguyệt không có thời gian suy nghĩ, quên mất chính mình sợ hãi, đẩy hai người Ngọc Mẫn, mong họ thoát khỏi tầm kiểm soát của rắn dữ. “Bùm”, âm thanh nặng nề, nước bắn tung tóe, cả rắn cả người rơi vào hồ nước.

Lạc Nguyệt hô hoảng “Cứu, mau cứu người rơi xuống nước!”, thu hút mấy gia đinh lân cận chạy đến, mọi người xô bồ cùng nhau ứng cứu.

Rắn xanh bơi vào bờ, bỏ mặc hai chủ tớ lặn ngụp uống không ít nước trong hồ. Chật vật bò lên bờ, mắt nó hướng Lạc Nguyệt có giận hờn, có ủy khuất như muốn nói “Ta muốn giúp ngươi lại bị ngươi hại thê thảm quá!”.

Lạc Nguyệt giật lùi bước chân né tránh rắn xanh, không chút cảm động, không thấu hiểu tâm tư rắn xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng “Con rắn đáng ghét, sao lại không chết đi”.

“Thanh linh xà mà chết, bổn vương cho ngươi chôn cùng!” âm thanh băng lãnh cất cao, hồn Lạc Nguyệt xuất khỏi cơ thể, trân trối một khắc mới hoàn hồn. Chửi trong lòng “mẹ nó, đừng có dọa người, không ngại gây chết người à”.

Thanh linh xà nhận ra chủ nhân đã về, nịnh nọt uốn éo quấn chân cọ xát. Phương Kỳ dùng tay nâng sủng vật có linh tính, ánh mắt ôn nhu, nhìn sâu vào mắt xanh của nó như muốn tìm hiểu hôm nay xảy ra việc gì mà nó lại nổi điên rượt đuổi nha hoàn chết tiệt kia làm loạn vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.