Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác

Chương 10: Chê Ta Nói Nhiều



Hôm nay cũng chính là ngày Lạc Vũ Yên phải cùng Hàn Thương Nguyệt trở về Vương Phủ. Sau khi nói vài lời tiễn biệt với mẫu thân, cả người trong Lạc gia đứng trước cửa lớn tiễn nàng cùng Vương Gia. Lạc Vũ Yên sau khi lên kiệu, không quên kéo rèm che lên, đưa đầu ra ngoài gọi lớn.

"Mẫu thân, phụ thân đừng lo cho Yên nhi, nữ nhi sẽ sớm về thăm người"

Lạc Vũ Yên những ngày vừa qua sống tại Lạc Phủ tuy chỉ có vài ngày nhưng nàng thấy được bọn họ đối xử với nàng vô cùng tốt, vô cùng yêu thương, quan tâm nàng hết mực. Phải nói chính là đối với Lạc Vũ Yên chân chính mới đúng, nếu để bọn họ biết nàng hiện tại không phải nữ nhi của họ thì không biết sẽ đau lòng đến nhường nào. Lạc Vũ Yên tiểu thư ở nơi này thật sự đã chết rồi sao, hay linh hồn cũng như nàng mà xuyên đến nơi khác đây.

Hàn Thương Nguyệt ngồi đọc sách bên cạnh, nhìn nàng đang thẩn thờ ngồi im lặng vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

"Ngươi mấy ngày này có chỗ nào không khỏe sao?"

Lạc Vũ Yên đang thất thần chợt giật mình nhìn hắn.

"À~ Không có gì, ta rất khỏe"

Lạc Vũ Yên suy nghĩ một hồi mới nói tiếp.

"Vương Gia ta muốn xin ngài một chuyện có được không? "

Hàn Thương Nguyệt tay vẫn đang cầm sách đọc cũng không hề nhìn qua chỗ nàng.

"Ngươi nói đi"

"Vương Gia, ta muốn nói với ngài một chuyện. Trong đêm tân hôn lúc trước, không biết xảy ra chuyện gì mà ta lại bất tỉnh nên khi tỉnh lại ta cái gì cũng không nhớ, lòng ngực có chút ẩn đau, bên miệng còn lưu lại vết máu. Sau đó khi nghe ta mất trí nhớ,  bà bà có mời đại phu khám cho ta một chút, mới biết ta lúc trước do ta bị trúng độc, ngài có hay không giúp ta điều tra một chút được không?"

Lạc Vũ Yên sở dĩ muốn hắn giúp nàng điều tra xem đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai là người đã sát hại Lạc Vũ Yên tiểu thư. Nàng hiện tại sống trong thân sát của nàng ấy cũng nên có trách nhiệm giúp nàng điều tra rõ ràng. Huống hồ người đó đã không thành công lần này nhất định sẽ còn âm thầm tìm cách hại nàng lần nữa.

"Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi, ta đã biết, cũng sai người đi điều tra rồi nhưng hiện tại chưa có manh mối"

"Vương Gia ngài thật chu đáo, trở về ta làm chút điểm tâm gửi đến cho ngài a~"

Hàn Thương Nguyệt buông quyển sách xuống, nhìn nàng.

"Không cần phiền phức như vậy"

"Vương Gia ngài không thích điểm tâm ta làm sao? Ăn không ngon sao?"

Hàn Thương Nguyệt nhẹ giọng một chút, giải thích.

"Cũng không phải, điểm tâm ngươi làm không tệ"

"Vậy là được rồi, ta liền làm mang đến cho ngài là được, không phiền, không cần ngại"

Lạc Vũ Yên bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ lên không ít.

"Vương Gia"

"Chuyện gì?"

"Vương Gia ngài thích ăn loại nào đây, ta còn biết làm rất nhiều món ngon nha, chắc chắn ngài sẽ thích. Bà bà cùng mẫu thân cũng thích, hay là hôm nay ta về liền làm nha, ta ở Vương Phủ rất rảnh rỗi, đi tới đi lui cũng đem cái Vương Phủ mà đi hết, về sau ta sẽ...."

Lạc Vũ Yên còn đang định nói tiếp đã bị hắn ngăn lại.

"Lạc Vũ Yên, ngừng lại, ngươi từ khi mất trí nhớ lại sinh ra một cái tật nói nhiều"

Nàng nghe hắn nói cảm thấy có chút hụt hẫn, hắn đang chê nàng nói quá nhiều sao, so với lúc trước nàng đã nói rất ít rồi đó chứ. Lạc Vũ Yên nhớ đến chuyện lúc trước vẻ mặt cũng bất giác mà trầm xuống, im lặng quay người về phía cửa rèm.

Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng đang rất vui vẻ lại mất hứng mà có chút buồn phiền, vẻ mặt thương cảm quay đi. Làm hắn cảm thấy không khí trở nên quá im lặng, chỉ còn nghe mỗi tiếng đánh xe. Hắn còn tưởng không lẽ vừa rồi là do hắn nói hơi quá đáng rồi sao. Hàn Thương Nguyệt suy nghĩ một chút tay cung lại đưa lên miệng giả vờ ho ho hai tiếng.

"Ngươi muốn nói thì cứ nói tiếp đi"

Lạc Vũ Yên vẫn không nhúc nhích, không thèm nhìn hắn.

"Là tiểu nữ đã nhiều lời làm phiền Vương Gia đọc sách"

"Cũng không sao, ngươi thích thì cứ nói"

"Không dám"

Hàn Thương Nguyệt thấy nàng thật bướng bỉnh, chưa có nữ nhân nào đối với hắn lại hoan cố như vậy. Hắn định cứ thế mặc kệ nàng nhưng không hiểu sao hắn lúc này lại thấy không khí im lặng có chút nhàm chán, muốn nghe nàng ồn ào một chút.

"Lạc Vũ Yên, lúc nãy ngươi nói về Vương phủ sẽ làm gì sao?"

"Cũng không có gì, ta là một mình nói cũng không ai muốn nghe"

"Nói ta nghe thử"

"Ngài không chê ta phiền nữa sao?"

"Ừmm"

Lạc Vũ Yên vui vẻ trở lại, quay người đối diện với hắn, cười như tiểu hài tử được kẹo.

" Vương Gia ngài cũng đừng suốt ngài chỉ thích trầm lặng mãi, nói nhiều một chút cũng tốt... lúc nãy là ta muốn nói sau này ta rãnh rỗi đều sẽ tự mình xuống bếp nấu thức ăn, như vậy sẽ không còn chán nữa, ta để ý thấy các món ăn ở nơi đây rất nhiều dầu mỡ a~ sẽ không tốt đâu, còn nữa ta....@$@$#@"

Hàn Thương Nguyệt ngồi một bên im lặng nghe nàng nói cả buổi không ngừng, càng nói nàng càng vui vẻ, hắn bất giác khẽ cười. Lúc đầu nhiều lần quan sát nàng hắn đều nghi ngờ nàng là đang có việc gì che giấu hắn. Về sau thấy con người nàng sau khi mất trí lại trở thành người rất đơn thuần, trên khuôn mặt còn có biểu tình rất đa dạng, có chút đáng yêu thu hút hắn, làm hắn buông bỏ thái độ ghét bỏ nàng như lúc trước còn trở nên có hảo cảm với nàng.

Cuối cùng cũng trở về Vương Phủ, nàng cùng hắn bước vào, người làm trong Vương Phủ lần lượt hành lễ, hắn định đi về phía Tây viện, mắt thấy nàng rẽ qua hướng khác.

"Lạc Vũ Yên, nàng không trở về Tây phòng sao?"

Lạc Vũ Yên quay đầu nhìn hắn lắc đầu.

"Ta đến Đông viện thăm bà bà, muốn thông báo rằng ta đã trở về rồi, ngài có muốn đi cùng không?"

Lạc Vũ Yên nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi, cuối cùng hắn cũng gật đầu.

"Tiểu Hương, muội giúp ta chuẩn bị nước tắm một chút, ta lát sau liền quay về"

"Vâng tiểu thư"

Hai người họ cùng nhau hướng về phía Đông viện, vừa đến trước cửa nàng liền vội vàng tiến vào.

"Bà bà, Yên nhi đã trở về rồi đây"

Bà bà từ xa đã nghe tiếng nàng, lòng hết sức vui mừng, Hàn Thương Nguyệt đi phía sau thấy nàng chạy vội phía trước, không khỏi nhắc nhở

"Lạc Vũ Yên, nàng nghiêm chỉnh một chút"

Hai người cùng nhau tiến đến chỗ tổ mẫu, Lạc Vũ Yên hỏi thăm sức khỏe của bà bà còn rót trà nhân sâm cho người.

"Yên nhi thật rất hiểu chuyện, Thương Nguyệt cưới được con chính là phúc của nhà chúng ta"

Lạc Vũ Yên cầm tay bà bà, cười nói vui vẻ.

"Vì bà bà rất tốt với Yên Nhi, ở đây người đối tốt với con nhất"

"Haha, Đúng là đứa trẻ ngoan, Yên nhi tuổi ta đã lớn, tâm nguyện lớn nhất lúc này là sớm có cháu ẩm bồng, có thế ta ra đi cũng không còn tiếc nuối. Con và Thương Nguyệt phải cố gắng sinh cho ta một đứa bé có thế ta mới an lòng, Yên nhi gần đây con thấy trong người có tính hiệu gì chưa, chẳng hạn như khó chịu, buồn nôn?

Lạc Vũ Yên nghe đến đây thì đứng hình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, da mặt cũng ửng hồng. Nàng đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyệt thấy hắn vẫn im lặng không để lộ ra biểu cảm gì, nàng lúc này cũng không biết nói làm sao nữa.

"Bà bà chuyện này...con thấy trong người rất khỏe, ngày mai lại đến thăm bà nha, đưa bà bà đi dạo một chút được không?"

"Được được, con cùng Thương Nguyệt về phòng nghỉ ngơi sớm đi"

Hàn Thương Nguyệt  cùng nàng hành lễ sau đó cũng cáo lui.

Hai người cùng nhau men theo lối đi về Tây viện, cả hai đều rất im lặng, bỗng nàng ngước mặt lên hỏi hắn.

"Vương Gia ngài định khi nào cưới Diệp cô nương vào phủ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.