Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác

Chương 61: Vương Phi Không Dễ Làm



Lạc Vũ Yên từ sớm đã xuống bếp làm rất nhiều món ngon cùng điểm tâm. Mọi thứ đều được bày biện đẹp mắt, mùi thơm lan tỏa khắp cả gian bếp của Vương phủ. Những người làm trong bếp tiến đến mở to hai mắt nhìn các món ăn mới lạ sắp trên bàn, xung quanh liền tò mò muốn hỏi.

" Vương Phi hôm nay lại có nhã hứng đích thân xuống bếp, những món này nô tài chưa từng thấy bao giờ "

" Nếu muốn học sau này ta sẽ chỉ cho các người "

" Thật hay quá "

Bọn họ thở phào trong lòng, Vương Phi chịu dạy cho họ là tốt rồi, nếu không nàng ngày nào cũng tự xuống bếp lại làm tốt đến như vậy chỉ sợ là bọn họ sẽ sớm mất việc mà ra khỏi vương phủ.

Cuối cùng cũng đã làm xong mọi thứ, nàng từ khi nào lại có phần chờ mong hắn về a~.

Giữa trưa...

" Từ thúc, thường ngày vương gia sẽ về vào giờ nào vậy? "

Từ thúc hướng nàng cung kính đáp

" Bẩm vương phi, theo như mọi khi ngài ấy có lẽ đã về từ sớm rồi "

Hắn có hay không bận việc gì đó, còn có thể đã quên hẹn với nàng trở về dùng bữa rồi cũng nên.

" Vương Phi cũng đã trễ hay là người..."

" Không sao...thúc đừng lo "

Nàng nhìn một bàn thức ăn thấy chúng cũng đã nguội hết, nàng nhờ hạ nhân đem trở lại bếp hâm nóng, tiếp tục ngồi đợi hắn trở về.

Hàn Thương Nguyệt ra khỏi tửu lâu liền tức tốc trở về, hắn không ngồi xe ngựa mà trực tiếp thúc ngựa phi nhanh. Tuy đoạn đường không xa nhưng đã qua giờ trưa hắn muốn mau chóng hồi phủ gặp nàng.

Vừa về đến liền nghe Từ quản gia bẩm báo.

" Vương Gia~Ngài đã về rồi "

" Vương Phi đang ở đâu? "

Còn chưa kịp nói tiếp, từ xa đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới, nàng lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát như một tiểu hài tử đáng yêu.

" Ngài về rồi "

" Ta có chút việc nên về muộn, nàng..."

" Được rồi đừng nói nữa mau đi ăn cơm thôi, ta đói rồi "

Lạc Vũ Yên vừa nói vừa kéo tay hắn đi về phía đại sảnh, thật không nên hành hạ cái bụng nhỏ này, đến lúc phải ăn no rồi.

Hạ nhân lần lượt mang thức ăn đến, bày ra cả một bàn lớn. Nàng vui vẻ nhận lấy chén cơm, trên tay chỉ đĩa này đến đĩa khác giới thiệu tên món ăn với hắn. Hai mắt mở to mong chờ hắn cho nhận xét, nàng chủ động gấp một cái đùi gà trực tiếp để vào chén hắn.

" Có ngon không? "

" Rất ngon, nàng mau ăn đi "

Hắn cảm thấy khung cảnh lúc này cứ như vậy thật quá tốt, ngày ngày có thể cùng nàng ăn cơm trò chuyện thật vui vẻ. Những chuyện đơn giản này hắn lúc trước chưa từng nghĩ tới, đây có thể chính là khi yêu thích một người thì mới có thể hiểu được.

Vài ngày sau...

Buổi tối, Lạc Vũ Yên sau khi đã tắm rửa xong liền ngồi trước gương lau khô tóc. Trên mặt hiện rõ nét buồn bực nhìn nhìn về phía giường ngủ, ở đó có một người trên mặt đầy ý cười ung dung nằm chờ.

Nàng tại sao lại buồn bực như vậy? Còn không phải là do hắn ta sao. Mấy ngày nay từ cái hôm bắt đầu ngoan ngoãn ngồi làm Vương Phi việc nhẹ lương cao kia nàng thấy hối hận rồi. Trong lòng muốn gào lớn " Vương Phi thật không dễ làm ".

Vì sao ư? Hắn lúc nào cũng quấn lấy nàng không rời, giúp hắn thay đồ, giúp hắn mài mực, giúp hắn xoa bốp...trừ lúc lên triều thời gian còn lại đều mang theo nàng ở bên người, câu hắn lập lại nhiều nhất chính là " Yên Nhi mau đến đâu " nàng nghe đến sợ luôn rồi.

Mà cũng thôi đi, những việc này chỉ là có chút phiền nhưng vẫn không sao. Điều đáng nói ở đây chính là lúc này đây, mỗi buổi tối khi ngủ cùng hắn lúc đầu cũng chỉ là ôm nhẹ coi như cũng không có việc gì đi nhưng...đến giữa đêm hắn lại giở trò âm thầm ăn đậu hữu của nàng, tay không an phận mà chiếm tiện nghi trên người nàng hại nàng ngủ cũng không ngon giấc.

Mỗi đêm đều đối diện với ánh mắt mờ ám kia như bất cứ lúc nào cũng có thể đem nàng mà ăn sống...huhu nàng rất áp lực a~

" Yên Nhi ~ mau đến đây "

Haiz...lại nữa rồi, gọi còn ôn nhu, trầm giọng đến như vậy là có ý gì đây.

" Ta chưa buồn ngủ "

Bên kia vẫn không buông tha, kiên trì gọi

" Yên Nhi ~ mau đến đây "

"Haiz..." ( thở ra)

Nàng mà không đến hắn có thể sẽ gọi đến sáng luôn cũng nên. Cả người không tình nguyện đi đến chỗ hắn, không nói lời nào chỉ mạnh mẽ bực dọc nằm xuống giường kéo chăn mà ôm lấy. Trong lòng liền đếm thầm...1,2,3 quả nhiên không sai nàng đã bị người bên cạnh kéo về người ôm lấy. Không sao, nàng cứ việc nhắm mắt ngủ là được rồi.

Nàng lần này đoán sai rồi, Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng nhẹ cười mê hoặc liền hướng đến môi hôn xuống khiến nàng cũng không kịp trở tay.

" Ưm..."

Trên môi đã bị khóa chặt nên mọi lời nói đều không thể thành tiếng, âm thanh chỉ nghẹn lại ở cổ họng tạo thành tiếng ngân mê hoặc.

Hàn Thương Nguyệt mặc kệ hai tay nàng đang chống đỡ trên ngực hắn. Trên môi vẫn ôn nhu hôn nàng lúc thì nhẹ nhàng dụ hoặc lúc lại mạnh mẽ trầm luân. Lợi dụng cơ hội nàng muốn mở miệng nói gì đó hắn liền xâm nhập vào bên trong khoang miệng mà chiếm giữ.

Lạc Vũ Yên tim đập mạnh, cả người đến hơi thở cũng không thông, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì chỉ từng chút mà cảm nhận cảm xúc trên môi truyền đến.

Hàn Thương Nguyệt biết nàng đang thất thần bên tay đã di chuyển đến một bên vạt áo từ từ đem nút thắt tháo ra. Không nhanh không chậm thâm nhập vào bên trong.

Đến lúc nàng cảm nhận được trên ngực truyền đến cảm giác tê đau thì đã không còn phản kháng được nữa. Hắn cả người áp chế nàng dưới thân từ khi nào đã đem trung y nàng cởi ra chỉ còn lại phần nội y bên trong. Tay thon dài du tẩu khắp nơi trên người nàng cuối cùng cũng chịu rời khỏi môi nàng. Hai mắt đầy thâm ý nhìn nàng một bên tay vén vén tóc trên má xinh xắn.

" Ngài..."

" Yên Nhi cùng ta sinh bảo bối có được không? "

Lạc Vũ Yên nghe được cả mặt đều ửng đỏ đến mang tai, nàng lại không biết chính vẻ ngượng ngùng này của nàng lại đẹp đến động lòng người, muốn có bao nhiêu phần mê hoặc liền có bấy nhiêu.

Hàn Thương Nguyệt chính là không kiềm được lại một lần nữa hôn nàng. Nàng trước mắt hắn xinh đẹp động lòng người đến như vậy hắn thật muốn đem nàng giấu đi không muốn cho bất kì một ai nhìn thấy.

Môi di chuyển đến một bên vành tai ửng hồng nhẹ thổi một cái khiến nàng mẫn cảm mà run nhẹ. Theo bản năng mà nghiêng đầu né tránh nhưng không ngờ hành động này lại vô tình để lộ ra một bên cổ trắng sáng rất nhanh liền bị người kia hôn xuống.

" Ngột quá "

Nàng như con rùa mà rụt cổ lại, hắn nhìn nàng liền muốn cười...Vương Phi của hắn từ khi nào lại rụt rè đến như vậy, thật quá đáng yêu rồi. Được không hôn ở cổ cũng được thôi...hắn trực tiếp lượt đến xương quai xanh từng chút một mà cắn hút, lưu lại dấu vết thật rất tốt.

Nàng cảm nhận được hắn di chuyển đến đâu thì nơi đó nóng ran cả lên. Từng tất da thịt như bị đốt nóng lan khắp cả cơ thể. Còn đang thất thần suy tư thì cả người bất ngờ cảm thấy trống không, khí lạnh liền tràn đến. Hắn từ khi nào đã cởi bỏ hết y phục trên người nàng, Lạc Vũ Yên còn đang ngơ ngác nhìn lên liền đối diện với khuôn ngực rắn chắt kia.

" Ngài...ta..."

" Yên Nhi, ta thích nàng "

Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói thích nàng, cảm giác này thật khó tả. Đối với sự thay đổi thái độ của hắn với nàng không phải là nàng không cảm nhận được nhưng nàng còn đang phân vân...Đối với nam nhân ở cổ đại yêu thích ở đây cũng không chỉ một người, mà đồng thời còn có thể yêu nhiều nữ nhân khác nữa. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường ở nơi này, huống chi còn là một Vương Gia cao quý xuất thân từ hoàng tộc thì chuyện phi thiếp đương nhiên là phải có.

Nhưng nàng lại không giống với bọn họ, nàng là người hiện đại tư tưởng đương nhiên sẽ không chấp nhận được.

" Ta...chỉ muốn một đời, một kiếp, một người, chàng có đáp ứng được không? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.