Vương Gia Tha Mạng

Chương 4



Vương gia nghe tiếng vang bên ngoài, từ trên giường đứng lên, nhìn ra ngoài, lại thấy Thang Viên từ gian ngoài bay vào, liền cau mày hướng trong viện hỏi: “Sao vậy?”

“Dạ, bị tiểu nhân dọa.” Từ bên ngoài đi vào một hắc y nhân, trên người ẩm ướt ngượng ngùng, trên đầu còn nhỏ xuống vài giọt nước, trong tay mang theo cái chậu đồng.

Vương gia nhìn Thang Viên, bất đắc dĩ phất tay: “Đi thay quần áo đi!”

Người nọ nhận được lệnh Vương gia, buông chậu đồng rồi rời đi. Thang Viên vẫn nằm sấp nơi đó sững sờ, Vương gia nhân tiện nói: “Đó là ám vệ của bổn vương, không rời bổn vương nửa bước.”

“Nga.” Thang Viên trả lời một tiếng, mới thu hồn, đứng lên nhìn Vương gia, đang chân trần đứng trên mặt đất. Vẫn phải đi múc nước cho Vương gia rửa chân. Lần này đổ nước này, Thang Viên rất cẩn thận đi ra phía sau hành lang, không dám hất nước vào hòn non bộ nữa, nghĩ ra hồi trước mình có đổ dược ngay góc tường trống không, liền đem nước hất vào nơi đó, xong việc liền nhanh chóng cầm chậu đồng đi.

Từ góc tường một ám vệ mặt đầy bi phẫn, âm thầm nắm tay của mình thành quyền: “Ô ô ô… Sớm biết như thế, vừa rồi sẽ không cười nhạo Hắc Ưng…”

==========

Thang Viên trở lại phòng, Vương gia đã nằm xuống giường. Thang Viên nhìn Vương gia nằm ở bên giường, vị trí bên trong vị trí hiển nhiên là dành cho mình, lắp bắp đi tới trước giường, cũng không thấy Vương gia có động tĩnh gì, vừa nhấc quần áo vừa bò qua người Vương gia.

Vừa cưỡi trên người Vương gia, tay Vương gia liền đem y ôm lấy. Thang Viên xấu hổ từ chối, làm sao có thể thoát thân đây? Tay Vương gia lại giải quần áo y, có một nút áo bất luận thế nào cũng không mở được, Vương gia nhíu mắt, trên tay dùng một chút lực, “Xoẹt” một tiếng động lớn, chính là tiếng quần áo bị xé.

“Vương… Vương gia…” Thang Viên mặt đầy xấu hổ bên tai đỏ cả lên, âm thanh cầu xin càng phát ra ngọt lịm.

Vương gia ôm thắt lưng y, nhẹ nhàng, liền đưa y đặt ở dưới thân, miệng cắn môi.

Thang Viên lại tránh, Vương gia nhân lúc này nhéo nhéo lỗ tai y, ở bên tai y nói: “Đỏ.”

Thang Viên nghe Vương gia trêu đùa, mặt liền đỏ thêm vài phần, bất an động thân mình, tay nắm chặt vạt áo Vương gia. Vương gia nhìn bộ dáng này của y, đầu ngón tay ở trên môi y vuốt nhẹ vài cái, liền theo cằm trượt xuống dưới.

“Vương gia…” Thang Viên khó chịu kêu một tiếng. Đầu ngón tay Vương gia đang ở phía trên hầu kết y nhẹ nhàng vuốt, nghe được y gọi, Vương gia liền trượt xuống dưới, ở trước ngực ngừng một chút, liền ấn nhẹ thù du nho nhỏ trước ngực.

“Ngô…” Thang Viên không rõ là khổ sở hay là cao hứng hừ một tiếng, vừa kêu xong, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, liền cắn môi dưới nhắm mắt không dám nhìn Vương gia.

“Nhìn ta.” Vương gia ở bên tai Thang Viên nói. Thang Viên nhăn mũi nhanh chóng nhắm mắt không chịu mở. “Nhìn ta.” Vương gia ở bên tai ra lệnh, dùng đầu ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng gảy hồng châu nho nhỏ kia.

“Ân… Ân… Vương gia…” Thang Viên vặn vẹo thân mình tránh né ngón tay Vương gia, như thế nào thoát được?

Vương gia nhanh chóng nhìn chằm chằm biểu tình của Thang Viên, nhìn phản ứng y nhấp hé môi như thế, lại dán sát vào lỗ tai y nói: “Xem ta, nhìn ta.”

Thang Viên chậm rãi mở to mắt, run rẩy cắn môi dưới nhìn Vương gia, Vương gia cúi xuống hướng trên môi y, vươn đầu lưỡi ở khóe miệng y liếm một cái, liền ngậm thù du trước ngực y nhẹ nhàng hút.

“A…” Thang Viên ngửa cổ ra phía sau, sợ hãi kêu một tiếng.

Vương gia giương mắt nhìn y, vươn một bàn tay nhẹ nhàng miết vành tai y, Thang Viên lúc này giống con tôm luộc, cả người đều nhiễm màu hồng phấn. Vương gia nhẹ nhàng trượt xuống phía bụng Thang Viên, ở cái rốn xinh xắn trằn trọc một hồi, cầm dục vọng đã ngẩng đầu của Thang Viên.

“Vương gia… Vương gia…” Thang Viên kinh ngạc thở hổn hển vài tiếng, hai tay bắt lấy cổ tay Vương gia.

“Vương triều này có mười bốn vị Thân vương, tám vị Quận vương, ngươi muốn gọi người nào?” Vương gia đùa bỡn đặt câu hỏi, ngón tay thật mạnh kìm lại dục vọng của Thang Viên.

“A… A… Ân…” Thang Viên kêu ngọt lịm trong hỗn loạn thống khổ, dục vọng bị trêu chọc đến sắp cháy: “Vương gia… Vương gia…”

“Gọi người nào?”

“Ân… Ân…” Thang Viên bị Vương gia làm cho đôi mắt trở nên đỏ, hơi nước trong mắt càng dày: “Gọi… Ngươi…”

“Hàn Triệt, tên của ta.” Vương gia nhìn ánh mắt Thang Viên từng chữ từng chữ nói.

“Ngô… Vương gia…”

“Tên.”

“Triệt… Hàn Triệt…” Thang Viên nhỏ giọng kêu.

Vương gia vừa lòng “Ân” một tiếng, ngậm vành tai Thang Viên nhẹ nhàng cắn cắn, trên tay động tác nhanh hơn. Thang Viên vặn vẹo thân mình kêu vài tiếng, mạnh mẽ buộc chặt thân mình, lưng cong lên, Vương gia chỉ cảm thấy trên tay nóng dần lên, tiếp theo cảm giác một mảng ướt đẫm. Thang Viên xấu hổ co rút thân mình, quay đầu sang một bên không dám nhìn Vương gia.

“Tôm con ah`, ngươi chín rồi.” Vương gia cắn vành tai Thang Viên nói.

“Ngô.” Đầu Thang Viên xoay lại chui vào trong lòngVương gia, mong muốn đem nỗi buồn bực của mình quên đi.

Thang Viên lúc này không khác gì tự chui đầu vô lưới, bị Vương gia vừa vặn ôm, một đôi bàn tay to ở trên lưng y vuốt ve vài cái, liền dọc theo khe mông trượt xuống dưới, ở mông y bóp nhẹ một cái, chỉ cảm thấy mềm mại nhu nhu thập phần thoải mái, nhân tiện nói: “Chả trách nhìn ngươi gầy teo ốm yếu lại kêu là Bánh Trôi (Thang Viên), thì ra là vì cái này.”

“Không… Không phải…” Thang Viên đầu chui vào trong lòng Vương gia, thanh âm ấp úng.

Vương gia làm sao còn tâm trí nghe y giải thích, ngón tay đã ở cửa vào sờ soạng.

“Ngô… Vương gia…” Thang Viên thân thể căng thẳng, trong miệng không ngừng gọi: “Vương gia… Tha ta đi…”

Vương gia thừa dịp Thang Viên ra sức thở dốc, đem một cây ngón tay dò xét đi vào, Thang Viên đột nhiên kêu một tiếng, vặn vẹo cơ thể, không ngừng cầu xin. Vương gia đâu chịu tha cho y, nâng một chân y lên, chuyển động đến nơi mẫn cảm của y tiếp tục khai thác, cánh tay ở nơi mẫn cảm của y không ngừng đụng chạm, làm cho nơi mới vừa phát tiết lại bắt đầu rục rịch.

“Ngô… Không… Nơi đó không cần… Không nên đụng…” Thang Viên húc đầu vào ngực Vương gia không ngừng lắc đầu: “Không cần… A!” Ngón tay Thang Viên trên lưng Vương gia bấu chặt, móng tay gần như khảm vào thịt.

“Đau?” Vương gia bên tai Thang Viên nhỏ giọng hỏi.

Thang Viên lắc đầu: “Không… Không phải… Đừng chạm… Ngô…”

Vương gia nghe thấy không đau, liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào, làm cho Thang Viên co rút một cái, miệng bao lấy ngón tay Vương gia: “A! Không cần! Không… Không…”

Vương gia nhìn y phản ứng như vậy, trong lòng cho là được, cũng bất chấp nhiều, đem y đặt dưới thân, cực đại cự vật liền để ở cửa vào nhẹ nhàng cọ xát.

“Ngô… Vương gia…”

“Gọi ta là gì?”

“Triệt…. A!” Vương gia một nhịp thân liền toàn bộ tiến vào, Thang Viên hét lên một tiếng, tay đặt trên lưng Vương gia ôm lấy cổ.

“Vương gia, tha ta đi, không được….”

“Từ bỏ… Vương gia… Chết mất… Tha mạng a!”

“Tha ta đi…” Thang Viên thanh âm vẫn như cũ khàn khàn, vẫn không ngừng cầu xin. Vương gia ngừng chuyển động thân dưới, cau mày nghe tiếng ám ách của y, tay lần đến cái bàn nhỏ trước giường cầm một quả La Hán nhét vào trong miệng Thang Viên.

“Ngô… Ngô… Ân…” Thang Viên kêu không ra tiếng, chỉ trong cổ họng nức nở, nước trong khoé mắt ngưng đọng, nước miếng cũng khống chế không được.

Vương gia nhìn bộ dạng này của y, nhịn không được ở trên mặt y nhéo mấy cái, cắn cắn môi y, ở trên lưng y bấu một cái, cắn răng nói: “Yêu tinh!”

“Ngô… Ngô…” Thang Viên ánh mắt hồng hồng nửa nhắm nửa mở nhìn Vương gia, trong mắt như có ý, chỉ bạc trong miệng nhè nhẹ rơi xuống cổ, hai tay bám lấy cổ tay Vương gia bấu chặt. Vương gia nhìn thấy vậy tâm liền ngứa ngáy, tay đưa vào miệng y lấy quả kia ra, đem ngón tay của mình dò xét đi vào, đùa đầu lưỡi ướt sũng của y. Thang Viên quay đầu muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể ngậm ngón tay Vương gia, lúc đầu còn dùng đầu lưỡi, muốn đẩy ra, lại bị Vương gia bắt được đầu lưỡi mềm mại trêu đùa.

“Ngô… Ân…” Theo ngón tay Vương gia không ngừng trêu đùa, sợi chỉ bạc trong miệng Thang Viên nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi xuống, ở trên gối tạo thành một trũng: “Ngô.. Ngô.. A!” Thang Viên rầu rĩ kêu một tiếng, thân mình không ngừng run rẩy, móng tay hung hăng giữ lấy cổ tay Vương gia, co rút lưng lại, dùng lực tựa đầu qua một bên.

Vương gia chỉ cảm thấy trên bụng nóng hầm hập, cúi đầu nhìn, là một mảnh bạch trọc ướt sũng.“Yêu tinh!” Vương gia nói một câu, bất chấp tất cả húc vào y.

“Tha ta đi…” Thang Viên còn sức kêu to, thanh âm ám ách, lại không ngừng kêu.

Hung hăng vài cái, Vương gia đè bả vai Thang Viên lại đem dịch nóng ấm đưa vào chỗ sâu trong trong cơ thể Thang Viên. Thang Viên co rút lại, cũng không còn khí lực nói, nhắm chặt mắt há miệng thở dốc.

Vương gia đem y ôm vào, chỉ chốc lát liền nặng nề ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.