Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 14: 14: Em Là Người Ta Nâng Trong Lòng Bàn Tay




Cố Yến sống chết không chịu để Diệp Tử gọi người đến, cũng không để Diệp Tử đụng vào hắn, đi vào một phòng sạch xử lí cầm máu.

Đến khi hắn đi ra, Diệp Tử đã mặc y phục chỉnh tề, không tim không phổi mà ngồi vào bàn uống trà ăn trái cây.
Đó chính xác là loại mà Diệp Tử thích nhất.
Thấy Cố Yến đi ra, Diệp Tử liền rót cho hắn một chung trà, quan tâm nói: “ Mấy ngày nay thời tiết hanh khô, ngài nhớ uống nhiều nước ấm, tránh thượng hoả”
Cố Yến liếc y một cái, hít một hơi sâu, nói: “......!Biết rồi”
Cố Yến ngồi xuống bên cạnh y, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt y một lúc, rồi rơi xuống trái cây trong mâm.
Diệp Tử tưởng hắn cũng muốn ăn, vội vàng bảo vệ mâm trái cây, nói: “ Trái cây cũng thượng hoả”
Loại trái này trong Thụy Vương phủ không còn được bao nhiêu, mỗi ngày càng ăn càng ít đi, cho nên Diệp Tử cũng phải bấm bụng cam chịu mỗi ngày chỉ ăn một ít.

Cố Yến khẽ cười, đưa tay ra, đầu ngón tay lau đi vệt nước đỏ tươi trên môi y:
“ Những thứ này đều là của em, ta sẽ không giành với em đâu”
Diệp Tử có chút ngượng ngùng nghiêng đầu tránh khỏi tay của hắn, lái sang chủ đề khác nói: “ Có chỗ nào còn khó chịu hay không? Thật sự không cần mời đại phu?”
Cố Yến thấp giọng hỏi lại: “Em lo lắng cho ta à?”
Diệp Tử nói: “Ta đương nhiên là lo lắng, làm gì có ai quanh năm mỗi ngày đều bệnh.

Tuổi còn nhỏ mà đã như như vậy, sao này biết phải làm sao bây giờ?”
Ngón tay Cố Yến vuốt ve miệng chung, khoé môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Ta còn tưởng rằng em sẽ chán ghét ta, ta ép em ở lại nơi này, còn uy hiếp em phải gả cho ta.

Ở triều đại này chưa từng có tiền lệ lập nam phi, giờ đây em trở thành Thụy Vương phi, khó tránh khỏi bị người chỉ trỏ”
Diệp Tử như là đang có điều suy nghĩ, trầm ngâm gật đầu: “ Nếu nói như vậy, đúng là ta hy sinh hơi bị nhiều”
Y cười cười, lại nói: “ Nhưng mà không sao hết, những người đó lại không biết ta, họ muốn nói cái gì thì nói.

Còn về chuyện khác, mười năm qua đều là ngài chăm sóc cho ta, nếu như không phải vậy, sợ là ta đã bị lão mèo kia ăn hết, bây giờ ta có cơ hội báo ân rồi”
“Báo ân?” Cố Yến cười khẽ: “ Em có biết trong mấy cái thoại bản, một tiểu yêu như em, phải báo đáp ân tình như thế nào không?”
Diệp Tử đương nhiên là biết rồi.
Không biết là nghĩ tới cái gì, gương mặt Diệp Tử bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng lên, cúi đầu xuống gặm trái cây: “....ta cũng không biết rõ lắm”
Cố Yến nói: “Trong thành Trường An có một hiệu sách, là nơi thu thập các loại thoại bản và truyền thuyết trên khắp thiên hạ, đủ mọi thể loại, khi nào có thời gian rãnh ta liền dẫn em đi xem?”
Hai mắt Diệp Tử liền phát sáng: “Ta có thể ra ngoài chơi sao?”
“Em thật sự muốn ra ngoài chơi?”

“Đương nhiên là muốn, kể từ khi đến đây cho tới bây giờ, ta chưa từng bước ra khỏi Thụy Vương phủ đâu” Diệp Tử tức giận nói: “ Đều tại lão miêu ngu ngốc kia, mỗi lần ta định chuồn ra ngoài chơi đều bị nó ngán chân, ngài nói xem có phải là ní thành tinh rồi hay không, cố ý không cho ta chuồn đi”
Cố Yến mỉm cười, nhỏ giọng nói: “ Nếu thật là như vậy, ta phải cảm tạ nó thật chu đáo”
“Cái gì?”
Cố Yến lắc đầu: “ Không có gì”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Nghe nói hiệu sách kia thường mời những tiên sinh kể chuyện nổi tiếng đến kể chuyện, sinh ý cực kì tốt.

Đám Tiêu Mẫn thường xuyên đến đó, chỉ là ta chưa từng đặt chân đến lần nào, nếu em thích, hôm khác ta liền dẫn em đến chơi”
Diệp Tử dùng một đôi mắt trông mong mà nhìn hắn: “......!Hôm này không được sao?”
Cố Yến nói: “ Hôm này e là không được rồi, ta còn có việc phải làm”
Diệp Tử thất vọng gục đầu xuống.
Cố Yến vừa nhìn liền không đành lòng, ngay lập không hề có nguyên tắc mà bổ sung thêm một câu: “Tuy nhiên, hôm nay em có thể đi cùng với ta”
~.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.

Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3.

Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4.

Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Đường phố Trường An hết sức phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường đầy những sạp hàng hoá, trên đường kẻ đi qua người đi lại, hết sức tấp nập.

Diệp Tử vén rèm xe ngựa lên, giống như một tên nhà quê mới lên phố, tò mò ghé vào trên song cửa nhìn ra ngoài.

Bắt đầu từ lúc đến đây, y vẫn luôn ở trong Thụy Vương phủ, hiện tại được ra ngoài nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, nếu không phải sợ làm Cố Yến bỏ lỡ chính sự, y thật sự muốn ngay lập tức lao ra khỏi xa mà dạo chơi trên phố.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trong thành Trường An, thỉnh thoảng có mấy người nhìn vào trong xe ngựa, khi nhìn thấy Diệp Tử đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không bao lâu sau, liền có nhiều người tụ tập lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía xe ngựa.
Diệp Tử sửng sốt một lúc, liền tỉnh táo lại.
Trong kinh thành này, có bốn vị công tử có địa vị cao, vì tài năng và dung mạo xuất chúng nên rất được các cô nương ái mộ, được mệnh danh là Trường An Tứ đại công tử.

Mà Cố Yến chính là người nổi bậc nhất trong bốn người đó.
Nổi tiếng không kém còn có Dự Vương thế tử Tiêu Mân, tam hoàng tử Cố Huyên, cùng với nhi tử của Hộ quốc công, Ôn Dập.
Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên lúc tin tức Cố Yến sắp sửa đại hôn được truyền ra mới có thể khiến dư luận xôn xao.

Mà cố tình dáng dấp và lai lịch của Thụy Vương phi lại bị che giấu gắt gao, càng khơi gợi lên tâm tư hiếu kỳ của mọi người.
Xe ngựa của Cố Yến chưa bao giờ để người ngoài dùng, mà bây giờ lại xuất hiện một vị tiểu công tử ngồi trong xe của hắn, thân phận tự nhiên không cần nói cũng biết.
Diệp Tử không ngại kho bị nhiều người nhìn chằm chằm, một chút cũng không để ở trong lòng, nhưng bỗng nhiên, một cánh tay rơi xuống bả vai y.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Yến lướt qua ngoài phía xe ngựa, làm cho đám đông đang nghị luận sôi nổi nhất thời nín họng.

Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy, cái người trong lòng họ chính là Thụy Vương điện hạ luôn hận không thể tránh xa người khác vạn dặm, ôn nhu ôm bả vai của tiểu công tử, nửa ôm người kéo trở vào trong xe.

Tấm rèm sang trọng được hạ xuống, hoàn toàn che khuất khung cảnh bên trong xe ngựa.

Trên đường nhất thời náo nhiệt hơn chút.
Bên trong xe ngựa, Diệp Tử từng chút đẩy người ra: “ Ngài làm cái gì đấy?”
Cố Yến dựa vào bên cạnh y, nhàn nhã nói: “Diễn trò.”
Diệp Tử trả cho hắn vẻ mặt hoang mang, Cố Yến giải thích: “ Gần đây có không ít tin đồn liên quan đến em, tuy nói em không bận tâm, nhưng lại có dính dáng đến danh dự của Thụy Vương phủ, ta không thể không quản.

Làm cho bọn họ tận mắt thấy em được sủng ái, vẫn tốt hơn là để mặc bọn họ suy đoán lung tung”
Diệp Tử hiểu rõ: “ Cho nên ngài là vì muốn cho bọn họ nhìn thấy ta nên mới mang ta ra khỏi phủ?”
Cố Yến không nói nên lời nhìn y, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “ Thật sự là một đứa nhỏ ngốc”

Diệp Tử bất mãn: “Ta ngốc chỗ nào chứ?”
“Tự mình suy nghĩ đi” Cố Yến không nể mặt mũi mà ném lại câu này.
Diệp Tử đang định trả lời, nhưng vào đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Đã đến nơi.
Diệp Tử vén rèm lên nhìn ra ngoài, xe ngựa dừng trước cổng của y quán tên “ Vĩnh viễn xuân đường”
“Y quán?” Diệp Tử quay đầu lại hỏi Cố Yến, “Thân thể ngài không khỏe?”
“Không phải, chỉ là lúc trước tìm Bùi đại phu kê một ít thuốc, hẹn hôm nay đến lấy”
Diệp Tử sửng sốt: “ Thuốc ngài từng uống đều được nơi này kê đơn? Thuốc kia uống lâu như vậy cũng không thấy có chút cải thiện nào, sao ngài không để ngự y tới xem, loại y quán dân gian này....”
“ Đây không phải là y quán bình thường” Cố Yến nói: “ Chủ nhân y quán họ Bùi, đến từ Nam Cương, sư thừa* cao nhân, chính là một vị diệu thủ thần y.

Từ nhỏ hắn đã cùng gia đình đến đây, được ta giúp đỡ, trợ giúp hắn mở một y quán trong thành.

Y thuật của hắn, nếu đem so với ngự y quả thật là không kém hơn chút nào”
*Sư thừa là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư)
“Bùi Qua?” Diệp Tử bật thốt lên một cái tên.
Nghe Cố Yến nhắc đến đoạn chuyện cũ này, y mới nhớ tới trong sách đúng là có một vị đại phu họ Bùi, nhưng cái người đó căn bản là không có đứng về phe Cố Yến.
Bùi Qua là thần y Nam Cương, không phân biệt y và độc, đồng thời hắn cũng là một cao thủ chế độc.

Trong sách, người này cùng gia đình đến Trường An, được tam hoàng tử Cố Huyên thu làm môn khách.

Vì báo ân hắn ở lại giúp Cố Huyên bày mưu tính kế bắt đầu chế độc dược, trợ giúp Cố Huyên loại bỏ không ít chướng ngại trên con đường tranh đoạt hoàng quyền.
Nhưng mà bây giờ, đối tượng hắn báo ân lại đổi thành Cố Yến.
Chuyện này chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?
Diệp Tử còn đang suy tư, không chú ý tới biểu tình của Cố Yến dần dần thay đổi, bỗng nhiên hắn túm lấy người Diệp Tử hỏi: “Ta chưa từng đề cập đến tên của hắn, em làm sao mà biết hắn gọi là Bùi Qua? Em....”
Có phải là còn nhớ đến hay không?
Diệp Tử sửng sốt một chút, ý thức được mình nói bậy.
Chuyện của Bùi Qua, y đáng lí không nên biết.
Cố Yến còn đang đợi câu trả lời của y, Diệp Tử né tránh ánh mắt như thiêu đối của đối phương, gấp đến mức áo trong ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Y ấp a ấp úng nói: “Ta....ta nghe mấy hạ nhân nói”
“ Hả?”
Diệp Tử nói: “Trong thành Trường An này không phải chỉ có một vị Bùi đại phu thôi sao?, Ta nghe mấy hạ nhân nói chuyện phiếm, có nhắc qua tên của hắn”
Cố Yến nhìn chằm chằm y, giống như là muốn từ trên người y tìm ra sơ hở.


Lúc lâu sau, đôi mày nhíu chặt của hắn giãn ra, thở dài một tiếng: “ Xuống xe đi”
Hai người tiến vào vĩnh viễn xuân đường.
Y quán này có quy mô không nhỏ, bệnh nhân xếp thành hàng dài có trật tự đàng hoàng, ở cuối hàng là một gian phòng chẩn bệnh.

Vị Bùi Qua đại phu kia giờ đây đang ở trong phòng đó chẫn bệnh cho bệnh nhân.

Bên trong y quán người đến người đi, Cố Yến cùng Diệp Tử đều mặc y phục gia đình bình thường, nên không bị nhận ra.
Một nữ tử dung nhan xinh đẹp tiến lên tiếp đón.
Nữ tử mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt, trên eo thọn đeo một cái hà bao tinh xảo, dáng dấp ước chừng hai mươi, gương mặt thanh tú xinh đẹp, nhìn vào đặc biệt dễ chịu.
“Bái kiến Thụy Vương gia, Vương gia hôm này đến còn sớm hơn so với dự đoán” nàng hành lễ với Cố Yến, sau khi đứng dậy, ánh mắt lại rơi xuống trên người Diệp Tử.
“Ồ, này vị chẳng lẽ là Thụy vương phi? Dân nữ Bùi Uyển Nhi, bái kiến Vương phi.”
Bùi Uyển Nhi, chính là muội muội ruột của Bùi Qua.
Bùi Uyển Nhi nói: “Huynh trưởng đang xem bệnh ở bên trong, hai vị trước tiên xin theo tiểu nữ vào phòng chờ”
Cố Yến gật gật đầu, biểu cảm tự nhiên nắm lấy Diệp Tử tay, nói: “Dẫn đường đi.”
Diệp Tử theo bản năng kháng cự một chút, nhưng không thoát ra được.
Ánh mắt của Bùi Uyển Nhi lướt qua hai tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, che miệng cười khẽ, quay đầu đi về phía gian phòng trong.
Gian phòng trong là phòng nhỏ phía y quán, bên trong phòng có đốt huân hương nhàn nhạt, so với bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bùi Uyển Nhi dẫn cả hai vào gian phòng trong, rồi rót cho hai người chung trà, mới nói: “Hai vị chờ, tiểu nữ liền tìm huynh trưởng đến”
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Làm phiền.”
Bùi Uyển Nhi khép cửa phòng lại rồi rời đi, Diệp Tử nhanh chóng thoát khỏi tay Cố Yến.
Cố Yến nở nụ cười: “Làm sao, xấu hổ hả?”
“ Ngài ——“ Diệp Tử vừa thẹn vừa giận, tức giận nói: “ Ở trước mặt cô nương người ta sao ngài có thể làm vậy được, cho dù chúng ta thật sự là phu phu, thì cũng không thể như vậy....như vậy....”
Cố Yến nhìn chằm đối phương vì tức giận mà vành tai ửng đỏ, nhịn không được nhẹ nhàng bóp một cái, mỉm cười ôn nhu nói: “ Lời này là em nói sai rồi, nếu bây giờ chúng ta là phu phu thật sự, thì không chỉ là một cái nắm tay đơn giản trước mặt người khác thôi đâu”
Hắn áp sát tới, thì thầm bên tai Diệp Tử: “Ta nếu như yêu thích ai, phải thời thời khắc khắc đem y khoá chặt bên mình, bất cứ lúc nào cũng ôm ôm không nỡ buông tay.

Ta phải để cho người trong cả thiên hạ này biết, y là người mà ta nâng trong lòng bàn tay”.
Cố Yến dựa vào rất gần, lời này cơ hồ là dán chặt bên lỗ tai Diệp Tử nói ra.

Âm thanh khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vài tai y, Diệp Tử nghe được hai chân liền run rẩy cơ hồ không đứng vững được.
Y ngơ ngơ ngác ngác nhìn sang Cố Yến, trong mắt đối phương không hề nhìn thấy chút thần sắc sờ hững nào, mà thay vào đó chính là sự ôn nhu tràn đầy.

Diệp Tử hoảng hốt, suýt chút nữa cho rằng cái người bên trong lời nói này chính là y..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.