Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 25: Chương 25




Diệp Tử từ vành tai cho đến hai má đều đỏ bừng, theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Cố Yến nhanh tay ôm eo y lại.

Lòng bàn tay Cố Yến hơi dùng sức, ôm chặt Diệp Tử trong lồng ngực mình, mỉm cười thấp giọng hỏi: "Ái phi đây là đang làm gì, hửm?”
Diệp Tử hoảng sợ nói: "...!Giúp ngài chữa bệnh."
Ý cười trong mắt Cố Yến ngày càng sâu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Diệp Tử, chậm rãi nói: “Ồ! Hoá ra đây là đang chữa bệnh à?”
“Thật, thật sự là chữa bệnh!” Cơ thể Diệp Tử lập tức mềm nhũn, cãi chày cãi cối nói: “Ngài xem bây giờ có phải là tốt hơn rồi không? Không còn chút khó chịu nào phải không? Đó là phương thuốc bí mật của ta, cực kỳ tốt cho cơ thể.

Không có, ta không có cái ý nghĩ kia đâu, ý ta là.....ta.......”
Diệp Tử ngượng ngùng tới mức nói năng lộn xộn, Cố Yến đưa tay nhéo nhẹ lên má y một cái, ôn nhu nói: “Ta biết, vừa rồi em đút ta ăn cái gì vậy?”
Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng xác thực cảm giác khó chịu trong cơ thể đã dần dần biến mất.

Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Đó là tiên lộ của ta”.
“Tiên Lộ?”
“Đúng vậy” Diệp Tử chống đỡ cơ thể, nghiêm túc nhìn hắn: “Mấy tháng mới có một giọt, quý lắm luôn á.

Cách đây không lâu ta đã đút cho ngài ăn một lần, giọt vừa rồi là ta cố gắng tạo ra, rất hao tổn tinh lực”.
Diệp Tử chột dạ cắn môi dưới, vô cùng đáng thương nói: “Hành động lúc nảy của ta là vì muốn tốt cho ngài, ngài không được hiểu lầm ta”.
“Ta hiểu lầm?” Cố Yến rũ mắt nhìn y, cố ý hỏi: “Nhưng đút tiên lộ cũng cần phải duỗi đầu lưỡi ra sao? Cần phải liếm ta sao?”
Diệp Tử không rặn ra được chữ nào, y cúi đầu xuống, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

“Còn nói là không cố ý chiếm tiện nghi của ta? Em đúng là........” Cố Yến còn định trêu chọc thêm hai câu, chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, một tia sáng trắng chợt loé, thân thể Diệp Tử biến mất ngay trước mắt, chỉ còn lại bộ y phục màu trắng rơi trên giường.

Cố Yến xốc y phục lên, vừa vặn nhìn thấy một vệt màu xanh nhạt vụt qua, chui vào trong tấm chăn bên cạnh.

Động tác của Diệp Tử nhanh nhẹn, chui tọt vào trong chăn, nhanh chóng che kín người lại, không để lộ chút dấu vết nào.

Cố Yến bật cười: “A Tử, mau ra đây, em định để mình chết ngạt trong đó luôn hả?”
Diệp Tử ở trong chăn đang cuộn tròn thành một cây cỏ mắc cỡ, nhỏ giọng nói: “.....!Không ngạt chết được”
“Nhưng như vậy em sẽ thấy khó chịu”
“Sẽ không”
Cố Yến bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không nhây với y nữa, rời giường thay y phục.

Sắc trời bên ngoài hiển nhiên là đã tối mịt, Cố Yến hỏi: “Em không thấy đói bụng sao? Mau biến trở về đi, ta kêu người làm đồ ăn đem tới”.
Diệp Tử một lúc lâu vẫn không có trả lời, Cố Yến khẽ nhíu mày, hắn xốc chăn lên, một Tiểu Lục Thảo từ trong chăn lăn ra, ũ rũ cuộn tròn lại.
Cố Yến khẽ nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
Rễ cây của Diệp Tử theo bản năng quấn lên tay Cố Yến, mơ mơ màng màng mở miệng: “Không hiểu sao ta cảm thấy mệt mỏi quá......”

Ánh mắt Cố Yến tối lại: "Là bởi vì em đem Tiên Lộ đút cho ta?"
“Cũng có thể” Giọng nói Diệp Tử có chút ngái ngủ, nghe uể oải: “Lúc trước khi đem tiên □□ ra ngoài thân thể cũng sẽ có chút mệt, nhưng cũng không có nghiêm trọng như lần này.

Xem ra quả nhiên là phải chờ cho tiên lộ hình thành tự nhiên....”
Y nói, rồi cuời ngu một tiếng.

“Em-----.” Cố Yến bị chọc tức tới mức không biết làm sao, tức giận nói: “Em là đồ ngốc đúng không? Ta đã nói với em, ta chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ, em tại sao còn phải làm như vậy hả?”.
Diệp Tử mơ mơ màng màng thì thầm: “Nhưng như vậy cơ thể của ngài sẽ khó chịu lắm.......”
Trong lòng Cố Yến mềm nhũn, thấp giọng hỏi: “A Tử, tại sao em lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Tiểu Lục Thảo không trả lời, hình như là đã ngủ mất rồi.
Cố Yến thở dài, đem Tiểu Lục Thảo mềm nhũn ỉu xìu đặt lên trên giường, lại dặn dò hạ nhân đem một cái chậu hoa cùng một chút đất tới, tự tay trồng Tiểu Lục Thảo vào trong chậu hoa.
Làm xong xuôi hết, Cố Yến cúi đầu đặt lên ngọn lá của y một nụ hôn: “Trả lại cho em, ngủ ngon”.

__
Ngày hôm sau, người của Thụy Vương phủ cũng nhận được tin tức, chạy đến hành cung, đi cùng còn có cả Thụy thái phi.
Cố Yến vừa mới đem Diệp Tử tạm thời không thể biến trở lại hình người cùng với chậu hoa giấu vào trong góc, hạ nhân liền gõ vang cửa tẩm điện, Cố Yến vội vã nằm lại trên giường, giả vờ suy nhược mà hô một nói: “Vào đi”.
Thụy thái phi mở cửa ra cùng với mấy tỳ nữ và thị vệ tiến vào.
Diệp Tử trốn sau tấm màn lụa, ló đầu hướng ra ngoài quan sát xung quanh.
Thụy thái phi đi tới bên cạnh giường: "Yến nhi, bây giờ con thấy sao rồi? Rõ ràng còn đang tốt, sao nói bệnh liền bệnh vậy chứ”.
Cố Yến ho nhẹ hai tiếng, yếu ớt nói: “Không có gì đáng ngại nữa, khiến cho mẫu thân phải lo lắng rồi”.
Thụy thái phi nhìn vẻ mặt của hắn một chút, quay đầu nói với thị vệ bên cạnh: “Ta có mang hạ nhân từ Thụy Vương phủ đến, ở đây có bọn họ là được rồi, trước hết ngươi cứ trở về phục mệnh đi”
Thị vệ kia do dự chốc lát, cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của Thụy Vương phi, chỉ có thể nghe theo lệnh, dẫn người rời khỏi tẩm điện.

Cửa lớn tẩm điện khép lại, trong tẩm điện chỉ còn lại Thụy thái phi cùng với mấy tỳ nữ.
Bà quay đầu lại, giọng nói lạnh xuống: “Được rồi, đừng có giả bộ nữa, còn không mau cút lại đây!”
Cố Yến thong dong đứng dậy: “Quả nhiên là không thể lừa được ngài mà”.
Thụy thái phi lườm hắn một cái: “Con đang yên đang lành, giả vờ bệnh làm cái gì? Không sợ thánh thượng và thái hậu phát hiện ra hay sao?”
Cố Yến nghẹn lời.
Vốn dĩ hắn định là cố chịu đựng đợt bệnh này, tiện thể lừa gạt luôn Thụy thái phi cũng không phải việc khó, nhưng không ngờ tới là đêm hôm trước Diệp Tử đã chữa hết bệnh cho hắn, lần này quả thật là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Cố Yến suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Thì tại săn bắn cũng chẳng có gì thú vị, còn không bằng ở lại chỗ này, yên tĩnh”.
“Con cái đứa nhỏ này......” Thụy thái phi một lời khó nói hết mà liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Vương phi đâu?"
Diệp Tử đang trốn sau màn lụa liền cứng đờ cả người, nghe Cố Yến biểu tình bĩnh thản nói: “Em ấy lần đầu tiên tới đây, cảm thấy tò mò.

Mà hiện tại con đang giả bệnh, không có cách nào đi cùng em ấy, chỉ có thể để em ấy tự mình ra ngoài chơi”.
Vẻ mặt Thụy thái phi cũng dịu lại: “Thấy các con chung đụng với nhau cũng không tồi, ta cũng yên tâm rồi”.
Bà dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: “Con......lần trước vị Cổ đại phu kia chẩn trị, có thấy khá hơn chút nào không?”.

Cố Yến: “...”
Diệp Tử: “...”
Cố Yến nhéo nhéo giữa mày: "Mẫu thân, sao ngài cứ để ý chuyện này mãi vậy”.
“Nương không để ý đến chuyện này, thì còn để ý chuyện gì nữa?” Thụy thái phi không vui: “Ta còn không phải là hy vọng con cùng Vương phi ở chung càng hòa hợp hay sao? Ta nghe nói thánh thượng chưa từ bỏ ý định ban hôn cho con với Thường Ninh, hừ, Thường Ninh ngược lại là một đứa trẻ tốt, nhưng phủ Hộ quốc công kia ta thấy chẳng ra làm sao hết”.
“......Có được một Vương phi như là Tiểu Tử, quả thực là so với người khác càng tốt hơn ngàn vạn lần, con tuyệt đối không được ủy khuất người ta”.
Cố Yến nghe mà nhức nhức cái đầu, ứng phó nói: “Vâng, chuyện này con đều hiểu được.

Đúng rồi, ngài định khi nào thì trở về?”.
Thụy thái phi lườm hắn một cái, tức giận nói: “Ô hay nhỉ, đúng là cứng cánh rồi, ngay cả nương mình mà cũng dám đuổi đi.

Yên tâm, ta chỉ ở lại nghỉ ngơi một lát rồi đến bãi săn bắn, sẽ không quấy rầy đôi vợ chồng son các ngươi đâu”.
Thụy thái phi dừng một chút, lại nói: “Bất quá, ta phải nhắc nhở con, hai ngày sau chính là tiệc mừng thọ của thái hậu, ta nghe nói hoàng tử Bắc Man cũng sẽ đến để chúc thọ thái hậu.

Ngay dịp như vậy, con nhất định phải đi”.
Cố Yến đáp một tiếng: “Mọi chuyện đều nghe theo mẫu thân.”
Thụy thái phi nói liên miên cằn nhằn dặn dò vài câu, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Cố Yến không được đối xử tệ với Diệp Tử, nói nếu cảm thấy tốt rồi thì mau chóng viên phòng.

Xả một tràng lời đem Cố Yến nói đến hoa mắt chóng mặt, mời hài lòng rời đi.
Nhưng chung quy mong muốn của Thụy thái phi không thể đạt thành.
Chưa kể giữa hai người còn chưa chọc thủng tầng giấy ngăn cách cả hai, càng quan trọng hơn là, lần này thời gian Diệp Tử biến trở về nguyên hình dài đến mức quá đáng, mãi cho đến sáng sớm tiệc mừng thọ thái hậu, vẫn không có cách nào biến trở lại hình người.

Cố Yến hữu tâm vô lực.

( Có lòng những không có sức).
Bất đắc dĩ, Cố Yến không còn cách nào khác nên phải tuyên bố với bên ngoài là Thụy Vương phi vì chăm sóc cho hắn, một tấc cũng không rời, cho nên bị lây nhiễm bệnh phong hàn, chỉ có thể ở lại trong hành cung nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cố Yến rời khỏi hành cung đi đến tiệc mừng thọ thái hậu, Diệp Tử thì ở lại trong tẩm điện nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay y cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, nếu không có ai quấy rầy, y còn có thể ngủ hơn nữa ngày.

Diệp Tử đánh một giấc, ngủ từ buổi sáng ngủ cho đến tận hoàng hôn.
Sắc trời dần dần tối lại, bên trong tẩm điện yên tĩnh không có một tiếng động.
Bỗng nhiên, trong tẩm điện loé lên một luồng ánh sáng trắng, Diệp Tử dưới hình dạng con người xuất hiện từ trong luồng ánh sáng trắng đó.
Cảm giác khác thường trong cơ thể khiến Diệp Tử tỉnh lại, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, cúi đầu nhìn hai tay của mình một chút.
Sao tự nhiên biến trở lại rồi?

Mấy ngày nay, Diệp Tử đã thử biến lại hình dáng con người không chỉ một lần, nhưng trước sau đều cảm thấy sức mạnh trong cơ thể cứ khuyết thiếu, không có cách nào bù đắp vào được.
Nhưng bây giờ...
Y suy tư một chút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Màn đêm dần buông xuống, ngoài cửa sổ ánh sáng mờ ảo, cả bầu trời như được bao bọc bởi tấm lụa xanh thẫm.

Cách ngày mà y đút tiên lộ cho Cố Yến, vừa đúng ba ngày.
Diệp Tử suy tư nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy cửa tẩm điện bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Trước khi đi Cố Yến đã dặn dò mọi người không được vào quấy rầy, nên Diệp Tử liền ngủ một mạch từ sáng cho đến tận bây giờ, bởi vậy trong tẩm điện không có đốt đèn, ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ, không thể nhìn rõ dáng dấp người đang đi đến.
Diệp Tử nhanh chóng mặc thêm bộ quần áo, cẩn thận che giấu hơi thở của chính mình, bước chân trần xuống khỏi giường.
Người đến không bước vào trong điện, mà bước nhanh đến bên cạnh bàn, hình như là đặt thứ gì đó xuống.
Diệp Tử lấy ra con dao găm mà Cố Yến để lại, yên lặng không một tiếng động mà dán lên người nọ.
“Ngươi là ai?”
“A!!” Người đến bị y doạ sợ hết hồn, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh sợ hãi của nữ tử.
Diệp Tử dường như nhận ra được âm thanh này: “Thu Đường?”
__
Một bên khác, tiệc mừng thọ thái hậu.

Tĩnh Hoà đế tổ chức tiệc ngay tại bãi săn bắn, vương công quý tộc, dòng họ hoàng thất ngồi ngay ngắn trật tự ở hai bên, ở giữa đốt lửa trại, tạo nên một khung cảnh hòa thuận vui vẻ, trông giống như là ca múa mừng cảnh thái bình.
Mọi người thay phiên nhau nâng rượu chúc thọ, Cố Yến chống cằm ngồi ở một chỗ, lại có chút mất tập trung.
- -----Đang nghĩ đến bụi cây Tiểu Lục Thảo nhà mình.
Bỗng nhiên, một tiểu thái giám theo hầu đi tới bên người Cố Yến.

Trong tiệc mừng thọ kẻ đến người đi, không có ai chú ý tới chỗ này xảy ra chuyện gì.

Tiểu thái giám kia nhỏ giọng nói gì đó bên tai Cố Yến, hắn đột nhiên đứng bật dậy.

Ánh mắt từ bốn phía đều tập trung lên người Cố Yến, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Hắn bưng chén rượu lên, nói với thái hậu: “Tôn nhi chúc hoàng tổ mẫu Phúc Thọ an khang.”
Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi nói: “Thân thể tôn nhi hôm nay không được khoẻ, xin được rời đi trước”.
Thái hậu hỏi: “Sao rồi, có phải là phong hàn còn chưa có khỏi hẳn? Hay là để thái y bắt mạch lần nữa thử xem?”
“Không cần đâu” Cố Yến nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là vừa rồi uống hơi nhiều rượu, nên bây giờ cảm thấy có chút đau đầu”.
Tĩnh Hòa đế khẽ nhíu mày, đang muốn nói cái gì, thái hậu liền nói trước: “Cũng được, vậy con mau trở về nghỉ ngơi đi thôi”.
Cố Yến đáp một tiếng, hành lễ với thái hậu cùng Tĩnh hoà đế một cái, quay đầu đi ra khỏi lều trại.
Còn chưa bước ra khỏi lều, liền nghe ở bên ngoài truyền đến âm thanh bẩm báo: “Hoàng tử Già Tà Đan đến."
Màn lều bị xốc lên, một nam tử mũi cao mắt sâu, mặc y phục Bắc Man bước vào.
Già Tà Đan là con trai út của Vương Bắc Man, mẫu thân là người Trung Nguyên, dung mạo có sự kết hợp giữa huyết thống Trung Nguyên cùng với huyết thống Bắc Man.

Hắn có nước da trắng, dáng dấp coi như thanh tú, chỉ có cặp mắt với đôi con ngươi màu nâu nhạt kia, để lộ ra cảm giác sâu không thấy đáy.
Cố Yến mắt nhìn thẳng, thoáng liếc nhìn hắn.

Già Tà Đan quay đầu lại, giống như có điều suy nghĩ mà đánh giá bóng lưng hắn.

( Editor: ê sao tui có cảm giác thằng cha này về sau sẽ cờ rút bạn Yến dị ta ????).
Người hầu bên cạnh Già Tà Đan nhắc nhở: “Hoàng tử, nên đi vào thôi”.
“Được, xin lỗi”.
Già Tà Đan mở miệng, giọng nói trầm ấm, rất tiêu chuẩn tiếng Hán.
Cố Yến ra khỏi lều trại, xe ngựa của Thụy Vương phủ đã đứng cách đó không xa, Thu Đường đang lo lắng đứng cạnh bên xe ngựa.

Thấy Cố Yến đi ra, Thu Đường vội vã quỳ xuống: “Vương gia tha tội”.
Cố Yến liếc mắt nhìn nàng một cái, nhanh chóng nói: "Lên xe."
Xe ngựa một đường đi nhanh về phía hành cung, ở trên xe, Thu Đường đem hết mọi chuyện xảy ra trong tẩm điện kể lại cho Cố Yến nghe.
“Lần trước thời điểm vị Cổ đại phu kia đến xem bệnh, đã từng để lại một cái toa thuốc, tên là □□." (Editor: mấy cái ô này hong phải tui tự để dô đâu nha.

Ko bt nghĩa là bị mà bị ẩn dị không bt).
“Cổ đại phu kia nói, nếu như thấy bệnh tình của ngài cứ chậm chạp không có chuyển biến tốt, thì cứ đem thuốc này cho ngài cùng vương phi dùng, thuốc này rất tốt có tác dụng ích dương bổ khí, có thể giúp ngài và vương phi...!□□ được”.
“Thái vương phi dặn người thêm thuốc này vào trong điểm tâm, lệnh cho nô tỳ đem điểm tâm đến tẩm điện của ngài.
Trước đó nô tỳ đã nhờ người đến xem, không thấy Vương phi, còn cho là y không có trong tẩm điện, lúc này mới yên tâm, đang định để điểm tâm lại, nhưng không ngờ là đụng phải Vương phi ở đó”.
“Nô tỳ không dám nói cho y biết đó là cái gì, chỉ nói là Thái vương phi sai người chuẩn bị điểm tâm.

Nhưng.....nhưng Vương phi nói là vừa lúc đang đói bụng, liền đem điểm tâm đó......ăn hết luôn”.

“Sau khi Vương phi ăn xong, nói cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi” Giọng nói của Thu Đường mang tiếng khóc nức nở: “Bây giờ đã gần hai canh giờ rồi, nô tỳ thật sự lo lắng, không thể làm gì khác hơn là chạy đến tìm ngài”.
Xe ngựa đến hành cung, Cố Yến ngơ ngơ ngác ngác xuống xe, cho người hầu lui xuống hết, nhanh chân bước đi về phía tẩm điện.
□□, thứ thuốc này chỉ cần nghe tên thôi là cũng biết dùng để làm gì.
Cố Yến đối với loại thuốc □□ này hiểu biết không nhiều, nhưng cũng biết sơ sơ, người trúng phải thứ thuốc này, cả người sẽ cảm thấy khô nóng khó chịu, nếu như không được giải toả, sẽ không có cách nào giảm bớt khó chịu.

Hai canh giờ...
Tại sao đến tận bây giờ mới đến nói cho hắn biết!.
Cố Yến gấp đến mức viền mắt đỏ bừng, đẩy cửa lớn tẩm điện ra.
Trong tẩm điện to lớn, chỉ có trong nội thất mới có một ngọn đèn nhỏ.

Tấm màn giường không biết đã buông xuống lúc nào, xuyên qua tấm màn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Diệp Tử nằm cuộn tròn trên giường.
Cố Yến xốc tấm màn lên ngồi lên giường.
Diệp Tử khẽ nhíu mày, cũng không có tỉnh lại.

Y không thể nào ngủ an ổn được, dung mạo thanh tú bị ánh đèn phản chiếu càng tăng thêm mấy phần diễm sắc.
Cố Yến hít sâu một hơi, nắm chặt tay Diệp Tử: “A Tử?”
Lòng bàn tay của đối phương rất nóng, toả ra nhiệt độ khác thường.

Hình như nghe được có người gọi y, Diệp Tử không có mở mắt, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “......!Hả?”
Cố Yến nhắm mắt lại, cúi người dịu dàng hôn đặt một nụ hôn lên gò má của y, giúp y cởi bỏ lớp y phục thứ nhất trên người.

“Xin lỗi, ta đã tới chậm”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.