Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 29



Edit: Ann

Chương 29

Trong tịnh thất hơi nước nóng bốc lên hầm hập, Diệp Tử vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng từ sau tấm rèm lụa truyền tới.

Diệp Tử xốc mành lụa lên, bên trong là một cái ao nhỏ được làm bằng ngọc trắng. Trong ao nhỏ chứa nước tắm đang bốc khí nóng, nửa người Cố Yến được ngâm trong nước, mái tóc dài tùy ý xõa ra, đầu ngửa ra tựa vào thành ao, nhắm mắt dưỡng thần.

Thân trên của y để trần, tuy gầy nhưng lộ rõ làn da săn chắc và thân hình cân đối.

Diệp Tử hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, bước chân dừng lại một chút, bưng canh gừng đi qua chỗ y.

Cố Yến mở mắt nhìn hắn: “Ta gọi ngươi đã lâu, sao bây giờ mới tới?”

“Ta nấu canh gừng cho ngài mà.” Diệp Tử cúi đầu trả lời, đặt chén canh gừng lên chiếc bàn nhỏ gần y, “Ngài uống đi kẻo nguội.”

Cố Yến không cử động, lại cười nói: “Ta muốn ngươi đút.”

Diệp Tử mím môi dưới, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Cố Yến vốn chỉ đùa giỡn với hắn, không muốn làm hắn khó xử, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy Diệp Tử khom lưng quỳ xuống bên cạnh ao, bưng canh gừng lên.

Diệp Tử ngoan ngoãn múc một muỗng, đưa lên môi thổi thổi, dùng môi kiểm tra nhiệt độ, rồi đưa tới bên miệng Cố Yến. Cố Yến bị sốc nhẹ, ngay lập tức uống canh gừng hắn đút cho.

Canh gừng có bỏ một ít đường nâu, có chút vị ngọt và cay, dư vị kéo dài.

Một chén canh gừng xuống bụng, xua tan khí lạnh, Cố Yến thở dài một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Diệp Tử lấy khăn lụa lau khóe miệng cho y, không nhịn được oán trách nói: “Thân thể ngài đâu có khỏe mạnh gì, còn dám nhảy xuống nước cứu người. Bên bờ có nhiều thái giám cung nữ mà, cần gì ngài phải mạo hiểm chứ?”

Cố Yến cười cười, cũng không để bụng: “Nếu ta không nhảy xuống, chẳng phải chứng minh rằng ta đẩy nàng ta xuống?”

Tay Diệp Tử run lên một chút, cụp mắt xuống: “Thường Ninh quận chúa nàng ấy.....”

“Cô ta tự mình nhảy xuống, không liên quan gì đến ta.” Cố Yến buông tay, “Lúc đó ngươi cũng thấy, đừng có trách oan ta.”

“Đương nhiên là ta——” Diệp Tử ngẩn người, “Ngài biết ta ở đó?”

Cố Yến nghiêm mặt nói: “Tiên thảo của ta cho dù bị ẩn trong đám cỏ um tùm, vẫn là cây cỏ đẹp nhất, sao ta lại không nhìn ra được?”

Diệp Tử ngoài ý muốn lại thấy rất thích câu trả lời của y, trong lòng thấy ngọt ngào như được ăn đường, cơn tức giận buồn bực lúc sáng đều tan thành mây khói.

Hắn cố hết sức không cong môi lên, trở lại đề tài ban nãy: “Nhưng tại sao Thường Ninh quận chúa lại đột nhiên nhảy hồ?”

Cố Yến duỗi người trong nước, hơi híp đôi mắt lai: “Làm sao ta biết được.”

Y chỉ biết kiếp trước Ôn Chỉ bị rơi xuống nước mà chết khi y vẫn còn bị giam lỏng, lại không biết nàng rơi xuống nước khi nào. Nhưng ai ngờ nàng lại chọn thời điểm chỉ có hai người bọn họ.

Tự mình nhảy xuống.

Lần này vẫn giữ được mạng cho Ôn Chỉ, nếu chậm trễ không cứu sống được, thì mối quan hệ giữa Thụy Vương phủ và Hộ quốc công phủ không biết sẽ tệ tới mức nào nữa.

Diệp Tử nói: “Nghe nói thái y đã xem qua, may mắn là đến cứu kịp thời, không có gì đáng ngại, một hai ngày nữa là có thể tỉnh lại. Chỉ là....”

Diệp Tử không nói hết câu, hắn cúi đầu, bỗng nhiên không muốn Ôn Chỉ nhanh chóng tỉnh lại như vậy.

Từ khi nhìn thấy Ôn Chỉ rơi xuống nước, trong lòng hắn đã hấy có gì đó không ổn.

Trong sách, nguyên nhân cái chết của vị Thường Ninh quận chúa chỉ được mô tả đơn giản là “Trượt chân xuống nước mà chết”, hiện tại xem ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nàng có vẻ không đơn giản như vậy.

Hôm nay Ôn Chỉ nhảy xuống hồ trước mặt Cố Yến, việc này Cố Yến và Diệp Tử biết, nhưng nói ra nhất định người khác sẽ không tin. Trừ phi Ôn Chỉ tỉnh dậy nói rõ ràng mọi chuyện, xóa tan nghi ngờ cho Cố Yến.

Nhưng liệu nàng ta sẽ giúp sao?

Hiện tại không có bằng chứng, Diệp Tử cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng mà.... Nếu nàng thực sự không muốn liên lụy Cố Yến, tại sao phải chọn ngay lúc hai người ở riêng với nhau để hành động?

Trong lòng Diệp Tử đầy phiền muộn, Cố Yến lại nhẹ giọng cười cười: “Làm gì mà mặt buồn vậy, hiện tại người bị dính phiền phức là ta, có phải là ngươi đâu.”

Diệp Tử lẩm bẩm nói: “Ta không thèm lo lắng cho ngươi.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Hoàng Hậu, Hộ quốc công, với cả Ôn Dập tiểu tướng quân, bọn họ bày mưu tính kế nhiều như, còn không phải là đang nhắm tới ngài sao? Lần này quận chúa lại xảy ra chuyện, ta sợ rằng bọn họ sẽ lợi dụng nó.”

Cố Yến nói: “Ngươi biết bọn họ đang nhìn chằm chằm vào ta, vậy ngươi có biết là vì sao không?”

“Vương vị.” Diệp Tử trả lời: “Bây giờ các quan trọng thần trong triều đều muốn phế Thái Tử, đưa Tam hoàng tử lên kế vị, Hộ quốc công và Hoàng Hậu đều bên phe Thái Tử, bởi vậy mới muốn mượn sức Thụy Vương phủ. Bọn họ không phải muốn Vương gia ngài, mà muốn nắm ngài trong lòng bàn tay, dễ dàng khống chế lão thần sau lưng ngài.”

Cố Yến là con trai độc nhất của Thái Tử tiền triều, tuy hiện tại y trốn tránh việc tranh đoạt hoàng quyền, nhưng những tâm phúc của phụ thân y, những lão đại thần cấp cao vẫn luôn đứng phía sau ủng hộ y.

Khống chế y, chính là không chế đám người kia.

Cố Yến không trả lời, bỗng nhiên nói: “Ngươi có thấy nóng không?”

Diệp Tử ngẩn ra, không biết tại sao y lại đổi đề tài nhanh như vậy.

Cố Yến nâng tay nhéo nhéo má Diệp Tử, lau nước lên mặt hắn: “Nhìn ngươi kìa, đổ mồ hôi nhiều như vậy.”

Trong tịnh thất nhiệt độ tăng cực cao do hơi nước bốc lên, Diệp Tử chỉ mới ở đây một lúc mà giữa trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Gương mặt nhỏ bị hơi nước thổi bừng bừng, ngược lại càng xinh đẹp.

Cố Yến nhìn mà trong lòng nhộn nhạo không thôi, nhếch miệng cười: “Ngươi muốn vào cùng tắm rửa không?”

Sắc mặt Diệp Tử trong chốc lát lại còn nóng hơn, vội vàng đứng lên: “Không, không cần, ngài cứ——”

Hắn còn chưa dứt lời, cẳng tay bỗng nhiên bị Cố Yến nắm lấy, dùng sức kéo về phía y.

Diệp Tử đứng không vững trượt chân té xuống hồ, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Quần áo Diệp Tử lập tức ướt đẫm, ngay lúc hắn ngã xuống nước, Cố Yến cũng không quên bước tới bảo vệ gáy Diệp Tử, tránh để hắn bị sặc nước.

Trên mặt Diệp Tử hiện lên một tia xấu hổ: “Ngươi ——”

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã không nói lên lời.

Hồ nước khá rộng, hai nam tử trưởng thành cùng ngồi vào cũng còn dư dả. Cố Yến thong thả chậm rãi đến gần Diệp Tử, ép hắn lùi đến mép hồ. Tư thế giữa hai người thực sự quá ái muội, Diệp Tử cứng đơ cả người, mắt không biết nhìn vào đâu, tay chân cũng không dám cử động.

Trên lông mi Diệp Tử treo một giọt nước, khẽ run lên.

Cố Yến nuốt một ngụm nước bọt, kiên nhẫn lau lau nước dính trên mặt hắn, nhẹ giọng nói: “A Tử, ngươi lo lắng cho ta.”

Cố Yến dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn hắn: “....... Vì sao vậy?”

Diệp Tử ngẩn ra.

“Ta uy hiếp ngươi giả làm Vương phi, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi hoàn toàn có thể rời khỏi ta, lấy lại tự do.” Cố Yến nói lời này gần như dán sát vào tai Diệp Tử, khiến hai chân Diệp Tử mềm nhũn.

“........ Nhưng ngươi không làm vậy, ngược lại ngươi còn lên kế hoạch cho ta, lo lắng cho ta.”

Cố Yến rũ mắt nhìn hắn, ôn thanh nói: “A Tử, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Nước trong hồ bốc hơi, quần áo Diệp Tử ướt đẫm bám chặt vào người, khiến đầu hắn choáng váng. Cố Yến lại dựa rất gần, tim Diệp Tử như muốn đập bay ra ngoài, đầu óc mơ mơ hồ hồ, không còn nghe rõ y nói gì nữa.

Diệp Tử không chịu được y dựa gần như vậy, sốt ruôt đẩy đẩy ngực Cố Yến, thấp giọng nói: “Vương gia, ta thở không nổi......”

Cố Yến buông hắn ra.

Diệp Tử vừa mới thở phào một hơi thì nghe Cố Yến nói: “Lần này ngươi không cần quá lo lắng.”

Cố Yến nhàn nhạt mở miệng: “Một cái Hộ quốc công hèn hạ, còn không xứng để vào mắt ta, huống gì để cho bọn chúng thao túng ta. Nói trắng ra, cho dù hôm nay chính ta đã đẩy Thường Ninh xuống nước, bọn chúng cũng không làm gì được.”

“Tĩnh Hòa Đế sẽ không vì một vị quận chúa mà động đến ta, không đáng, cũng không cần thiết, cùng lắm cũng chỉ phạt vài tháng bổng lộc, phạt ở phủ tự nghĩ đến lỗi lầm của mình.”

Diệp Tử nghe y nói vậy, cũng thoáng thấy yên tâm.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng ta vẫn có chút lo lắng……”

Cố Yến bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, ấn lên môi Diệp Tử. Y thở dài, dùng đầu ngón tay xoa xoa môi Diệp Tử một chút: “A Tử, nếu ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ phạt ngươi.”

Diệp Tử cảm thấy bản thân sắp bị nhiệt độ thiêu đốt, hắn nuốt mấy ngụm nước miếng, thấp thỏm hỏi: “Phạt, phạt như thế nào?”

Cố Yến khẽ cười một tiếng, giơ tay gỡ buộc tóc của Diệp Tử xuống, mái tóc dài xõa xuống như thác nước.

Y kề tới bên tai Diệp Tử, lại cười nói: “Phạt ngươi.... Từ giờ trở đi, cho dù ta làm gì, ngươi cũng không được cự tuyệt, cũng không cho phản kháng, được không?”

Vừa nói, ngón tay y vừa chậm rãi di chuyển xuống, từ từ cởi những chiếc cúc áo đầu tiên.

Trong đầu Diệp Tử nổ tung một tiếng, bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lòng Cố Yến.

Diệp Tử nhịn không được lùi lại, nhưng Cố Yến vẫn không có cho hắn trốn, tiến lại gần, khóa hắn lại trong góc hồ.

Cố Yến quan sát sắc mặt hắn, thấp giọng thúc giục: “Nói đi ái phi, hiện tại bổn vương muốn phạt ngươi, ngươi có muốn chịu phạt không?”

Tim Diệp Tử đập dồn dập, vừa thẹn vừa lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

Bọn họ đều là nam nhân, trải qua chuyện đêm qua, thực ra Cố Yến thấy rất thoải mái, nên giờ cũng muốn nếm lại cảm giác đó.

Nhưng nếu với ngừơi này.... Có phải có hơi mạo phạm không.

Diệp Tử liếc nhìn Cố Yến một cái, trên người đối phương phủ đầy sương mù, khuôn mặt vốn có vẻ u ám lạnh lùng lại ôn nhu vô cùng, so với trước kia còn đẹp trai hơn. Diệp Tử nhìn mà buồn bực, trong lòng có gì đó đang động.

Hắn giật giật môi, trong giọng nói lại có một chút chờ mong, nói: “..... Ta nhận phạt.”

“Giờ mới ngoan.”

Cố Yến vừa lòng mà cười cười, động tác không còn chần chừ nữa, lưu loát cởi quần áo vướng víu ra.

Mái tóc Diệp Tử đen dài xõa ngang vai, làn da trên người đỏ hồng không biết là do thẹn hay do ngâm nước nóng.

Hơi thở Cố Yến đột nhiên trở nên nặng nề hơn hút.

Y bình tĩnh lại, vứt quần áo ướt đẫm của hắn lên bờ, lấy ra một tấm vải mềm đưa cho Diệp Tử.

Diệp Tử sửng sốt, không nhận.

Cố Yến nhướng mày nhìn hắn: “Còn không mau cầm?”

Diệp Tử chầm chậm nhận lấy, ngây thơ hỏi: “Để.... Làm cái gì?”

Cố Yến nói: “Lau mình cho ta.”

Diệp Tử: “……”

Diệp Tử cảm thấy não mình đã bị nhiệt độ hấp cho nhão nên sinh ra ảo giác, hiểu lầm ý tứ Cố Yến. Tay hắn run rẩy, hỏi lại lần nữa: “Không phải ngài muốn phạt ta sao?”

Cố Yến cười: “Đây không phải là đang trừng phạt sao?”

Diệp Tử hoảng sợ: “Đây là đang trừng phạt?”

Cố Yến gật gật đầu: “Ừm.”

Diệp Tử giận đến tức ngực: “Vậy ngài cởi quần áo của ta làm gì chứ?”

Cố Yến đứng đắn nói: “Ở đây ngột ngạt quá, ngươi mặt nhiều quần áo xuống nước, ta sợ một lát nữa ngươi sẽ ngất xỉu mất.”

Diệp Tử: “……”

Không khí ái muội ban nãy tức khắc biến mất không còn gì, Diệp Tử căm tức nắm chặt chiếc khăn mềm: “Đã biết.”

Cố Yến cố nén cười, đưa lưng về phía hắn, còn nghiêm túc mà ra lệnh: “Cẩn thận làm, đừng lười biếng.”

Diệp Tử cắn răng, tức giận nói: “…… Biết rồi.”

Trong lòng Cố Yến đương nhiên hiểu Diệp Tử đang muốn gì, nhưng người nọ vẫn không chịu thành thật với trái tim mình, Cố Yến mới đành phải tìm cách để ép hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, y không tin người nọ có thể tiếp tục giả vờ được nữa.

Tuy nhiên, y cũng phải trả một cái giá kha khá.

Vì thế, Thụy thân vương được sống trong nhung lụa từ nhỏ, phải cảm nhận trận lau mình đau đớn nhất trong đời. Cho đến khi hai người trở về tẩm điện, y vẫn có thể cảm nhận được cơn đau rát trên tấm lưng.

Cố Yến bất lực lắc lắc đầu nhìn cây cỏ nhỏ đã tự trồng mình vào chậu hoa, không nói lời nào cũng không để ý tới y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.