Cố Yến quả nhiên nói được làm được, thẳng tay trừ phần thưởng ngày thứ hai của Diệp Tử, làm Diệp Tử tức giận đến mức không nói một lời với y từ lúc Cố Yến rời giường cho đến khi y vào triều.
Diệp Tử dùng xong bữa sáng, chọn hai người hầu trong vương phủ, đi đến dịch quán nơi đại sứ Bắc Man đang ở.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn phải dẫn Bắc Man hoàng tử Già Tà Đan đi du ngoạn xung quang Trường An.
Già Tà Đan còn chưa chuẩn bị, một gã sai vặt bưng chung trà cho Diệp Tử, Diệp Tử không nói gì, lẳng lặng ngồi trong phòng chính uống trà. Uống xong một chén trà, Già Tà Đan mới khoan thai đến muộn.
“Để Thụy Vương phi đợi lâu rồi.” Già Tà Đan bước nhanh vào, bồi tội với Diệp Tử nói, “Hôm qua Thánh Thượng giữ tại hạ ở lại trong cung dùng bữa, tại hạ có hơi kích động, không cẩn thận uống thêm mấy chén, nên hôm nay mới thức dậy muộn. Mong Thụy Vương phi chớ trách tội.”
Để thuận tiện cho việc đi lại, hắn thay một y phục của Trung Nguyên, ngoại trừ đôi con ngươi màu nâu nhạt kia, nhìn qua không khác gì người Trung Nguyên.
Diệp Tử nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu hôm nay thân thể điện hạ không khỏe thì cứ nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đi cũng không sao.”
“Này sao được.” Già Tà Đan ghé sát một chút, thấp giọng nói: “Tuy tại hạ sinh ra ở Bắc Cương, nhưng từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên. Người Trung Nguyên các vị rất trọng bốn chữ thương hương tiếc ngọc, tại hạ làm sao có thể để mỹ nhân tốn công vô ích được.”
Diệp Tử cau mày, lui về sau nửa bước: “Điện hạ tự trọng.”
Già Tà Đan “A” một tiếng, như chợt nhận ra nói: “Xin lỗi, người Bắc Cương bọn ta trước nay luôn không tiếc lời khen, đặc biệt là đối với mỹ nhân khó gặp như ngài. Là tại hạ nhất thời quá khích, thất lễ rồi.”
Diệp Tử không nhiều lời với hắn, nói thẳng: “Nếu ngươi đã nói như vậy thì đi thôi.”
Hắn nói rồi quay người bỏ đi thật nhanh.
Già Tà Đan nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị.
Thật thú vị. (Cái gì v má:)))))
Sau khi rời khỏi dịch quán, Già Tà Đan ngược lại cư xử rất quy củ, lời nói và hành động không có gì quá phận. Diệp Tử đưa hắn đi khắp thành Trường An, vừa ngắm cảnh vừa giảng giải một chút.
Qua giờ ngọ*, hai người tìm một quán trà nghe ca khúc.
*khoảng 11h-13h
Trong tiếng đàn kéo dài, một tiểu nha đầu ngồi quỳ trước mặt hai người rót trà, hương trà tràn ngập khắp bốn phía.
Diệp Tử dựa tay vào thanh gỗ trên lầu hai, nhìn xuống đường phố, không biết đang nghĩ gì. Người qua người lại tấp nập khắp thành, một nữ tử mặc y phục rách rưới đang ngồi quỳ bên đường, trong tay ôm một đứa trẻ sơ sinh. Nhìn bộ dạng kia, có lẽ là người dân chạy nạn.
Trà được pha xong, Già Tà Đan đuổi tiểu nha đầu đi, tự mình đứng dậy rót cho Diệp Tử một chén.
“Diệp công tử, thỉnh dùng.”
Để tránh rắc rối không cần thiết, ở bên ngoài Già Tà Đan sẽ gọi hắn như vậy.
Già Tà Đan nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng về phía Diệp Tử đang nhìn, thở dài nói: “Chiến sự không ổn định, trên đường tại hạ đi đến đây, cũng thấy không ít bá tánh chạy nạn đến gần thành Trường An.”
Diệp Tử đáp một tiếng, không trả lời.
Già Tà Đàn nói: “Mấy năm gần đây, không chỉ Trung Nguyên gặp thiên tai liên miên, bên phía Bắc Cương chúng ta cũng gặp không ít khó khăn. Lương thực càng ngày càng ít, chưa kể đến thức ăn cho bò, ngựa, ngay cả con người cũng khó sống sót. Cũng chính vì như vậy, phụ vương của ta mới buộc phải xâm chiếm Trung Nguyên, lo nguồn sống cho tộc nhân của chúng ta thôi.
Diệp Tử nhàn nhạt nói: “Biên cương xảy ra chiến sự, các ngươi có thể sống sót, nhưng nhân dân sống bên biên giới bị quân lính các ngươi giết hại đánh cướp thì sao có thể sống?”
Ánh mắt Già Tà Đan rơi xuống mặt hắn, cười khẽ: “Diệp công tử cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta.”
“..... Tộc của ta quen lối sống du mục, phụ vương của ta Bắc Man vương đi lên địa vị này từ một con chiến mã. Ngươi nói giết hại đánh cướp đúng không sai, ngay cả mẫu thân của ta cũng là bị Bắc Man vương bắt từ Trung Nguyên không phải sao?”
Già Tà Đan thu ánh mắt lại, lại nhấp thêm một ngụm trà, chậm rãi nói: “Mẹ ta là người Trung Nguyên, lúc còn trẻ gả cho một phú thương, đi theo hắn đến Bắc Cương buôn bán. Phụ vương ta từ lần đầu gặp đã yêu thích nàng, tên trượng phu nhát gan của nàng vì sợ phiền phức, liền giao mẹ ta cho lão. “
“Mẹ ta không muốn ở nơi đó, muốn bỏ chạy về Trung Nguyên. Nhưng ở đó khắp nơi đều là thảo nguyên mênh mông, không có nơi nào để trốn. Mỗi khi nàng bỏ trốn, liền bị phụ vương ta bắt về tra tấn, cho đến sau khi có thai, nàng mới từ bỏ ý niệm đào tẩu.”
Già Tà Đan dừng một chút, tiếp tục nói: “...... Cứ như vậy, nàng ở lại trong tộc, đến lúc chết cũng không thể đặt chân đến Trung Nguyên nửa bước.”
Diệp Tử sửng sốt một chút, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Già Tà Đan cười cười, tỏ vẻ không quan tâm, “Bắc Man trong mắt người Trung Nguyên hầu hết đều là loại dã man thô lỗ, trong người ta chảy dòng máu của Bắc Man, Diệp công tử hiểu lầm ta, ta có thể hiểu được.”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta không có.....”
Già Tà Dân đặt tay lên mu bàn tay của hắn, ngắt lời: “Ta đã nói rồi, dù cho có hiểu lầm cũng không sao.”
Diệp Tử nhanh chóng rút tay ra.
Ánh mắt của Già Tà Đan dừng trên sườn mặt Diệp Tử một chút, nói: “Diệp công tử hôm nay có vẻ tâm trạng không được tốt, nếu có gì phiền lòng, ngài có thể nói cho ta, có lẽ ta có thể giúp được.”
Diệp Tử cúi đầu uống trà, trả lời một câu cho có lệ: “Không có gì.”
Già Tà Đan vẫn không buông tha, hạ giọng nói: “Để ta đoán, chẳng lẽ có liên quan đến Thụy thân vương?”
Nhắc tới Cố Yến, đôi mắt Diệp Tử hơi động một chút, biểu tình có hơi mất tự nhiên.
“Đúng là như thế sao?” Già Tà Đan hơi nghiêng người về phía Diệp Tử, “Thụy thân vương cũng thật là, có một vị mỹ nhân như vậy bên người, không nâng niu trong tay thì thôi đi, còn dám chọc ngươi giận. Nếu đổi lại là ta....”
“Điện hạ” Diệp Tử nhịn không được ngắt lời hắn, “Ngươi sắp thành hôn với công chúa, lời nói và hành động không được có gì quá giới hạn.”
Ý cười trong mắt Già Tà Đan càng sâu hơn: “Nếu lời nói việc làm của ta có gì sai thì sao? Chẳng lẽ Diệp công tử sẽ tố cáo ta trước mặt Thánh Thượng, nói ta đùa giỡn ngươi?”
Người hầu Diệp Tử mang đến đều đang chờ bên ngoài gian phòng, không biết bọn họ nói gì.
Già Tà Đan hạ giọng nói: “Ta nghe Thánh Thượng nhắc qua Diệp công tử, có vẻ như ngài ấy không có ấn tượng tốt với ngươi. Nếu ta thực sự làm gì, ngươi cho rằng Thánh Thượng sẽ vì ngươi, phá vỡ giao ước giữa Bắc Man và Trung Nguyên sao?”
Lời nói này đã chạm vào chỗ đau của Diệp Tử.
Tĩnh Hòa Đế đã bất mãn với Diệp Tử từ lâu, nhưng vẫn không có lý do gì để động tới hắn, lần này bắt hắn đưa Già Tà Đan đi tham quan thành Trường An, chính là cố tình làm khó hắn. Nếu Diệp Tử nhớ không lầm, trong sách, vị Già Tà Đan hoàng tử này đúng là thích nam nhân.
Diệp Tử đau đầu.
Nếu lần này có gì sai sót, sẽ tạo thuận lợi cho Tĩnh Hòa Đế bắt được nhược điểm.
Diệp Tử bất đắc dĩ nói: “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
Già Tà Đan cười cười: “Diệp công tử không thấy sao, ta có hứng thú với ngươi.”
Diệp Tử bị sự vô liêm sỉ của hắn dọa sợ, châm chước một chút, mới nói: “Ngươi nói như vậy, không sợ chọc giận Thụy Vương sao?”
“Ta không sợ.” Già Tà Đan nói, “Y có cái gì tốt, chẳng qua chỉ là một Vương gia bù nhìn, một chút quyền lực thực sự cũng không có, còn phải nhìn sắc mặt Thánh Thượng sống qua ngày. Ngươi đi theo y, chi bằng theo ta. Ta mang ngươi đến thảo nguyên tiêu dao tự tại, rời xa cuộc tranh giành quyền lực ở hoàng thành, có phải tốt hơn không?”
Diệp Tử bình tĩnh nói: “Không thể được.”
Già Tà Đan hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật lòng với Thụy Vương?”
“Đúng vậy thì sao?”
Đôi mắt nâu nhạt của Già Tà Đan nhìn chăm chú hắn, tựa như đang đánh giá lời nói của hắn là thật hay giả. Một lát sau, Già Tà Đan thu hồi ánh mât, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.”
Diệp Tử bất đắc dĩ: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho ta?”
“Đơn giản thôi.” Già Tà Đan nói, “Chỉ cần ngươi nguyện ý đi với ta đến một nơi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. Nhưng.......”
Hắn nhướng mi, liếc mắt nhìn hai gã hầu của Thụy Vương phủ đang đứng ở gian ngoài: “Ngươi không được mang theo hạ nhân.”
Diệp Tử suy nghĩ một lát, nói: “Ta đồng ý.”
............
Sắc trời đã tối, Diệp Tử đuổi hai gã hầu, rồi đi theo Già Tà Đan.
Hắn không sợ Già Tà Đan sẽ làm gì với hắn. Dưới mắt thiên tử, Già Tà Đan cũng chỉ dám nói mấy lời trêu chọc hắn, không dám làm gì trái phép tắc hơn.
Huống chi, hắn còn có võ công, người khác căn bản là không chạm vào hắn được.
Nhưng khi Diệp Tử đến nơi Già Tà Đan đã nói, lại bị người này làm tức giận đến mức bỏ đi lễ nghĩa đã duy trì suốt một ngày.
Diệp Tử nhìn những chiếc đền lồng đỏ rực rỡ, ngói đen lưu li cách đó không xa, cắn răng nói: “Ngươi có ý gì?”
Hai người đang đứng trong khu chợ đêm náo nhiệt, trước mặt là tòa tiểu lâu đèn đuốc sáng lóa, trên tấm bảng có viết ba chữ lớn.
“Yên Vân các.”
Yên Vân các, là kỹ quán nổi tiếng nhất trong thành Trường An.
Diệp Tử tức giận đến run cả tay, kiên nhẫn nói: “Điện hạ, ngươi đến đây vì hòa thân, ngươi muốn thành hôn với Đức An công chúa, nhi nữ mà Thánh Thượng thương yêu nhất. Ngươi nghĩ nếu ngươi ở dưới mí mắt của ngài ấy đến nơi hoan lạc này, ngài ấy vẫn gả Đức An công chúa cho ngươi sao?”
Già Tà Đan cà lơ phất phơ cười nói: “Đúng là như vậy, cho nên ta mới bảo ngươi đuổi hết người hầu đi không phải sao? Đêm nay chúng ta tới đây chỉ có hai người biết, Diệp công tử chỉ cần giữ bí mật, sẽ không có ai biết nữa.”
Già Tà Đan làm bộ dạng ăn chơi trác táng, nói: “Tại hạ từ lâu đã biết đến danh tiếng của Yên Vân các, đến thành Trường An đã được mười mấy ngày, nhưng vẫn chưa có cơ hội đến xem một lần. Diệp công tử, ngươi cùng ta vào đây một chút, ta đảm bảo về sau sẽ không dám quấy rầy tới ngươi nữa.”
Diệp Tử giận đến mức hai bên tai đỏ bừng, cả giận nói: “Ngươi thích thì đi một mình đi, ta không vào.”
Hắn nói xong liền muốn rời đi, lại bị Già Tà Đan bắt lấy cổ tay. Diệp Tử vặn tay lại, dùng hai phần nội lực cố gẳng đẩy người ra, Già Tà Đan khéo léo né tránh đòn, lại quấn lấy tay hắn.
Hai người bắt đầu đánh nhay trên đường, Già Tà Đan có chút võ công, nhưng so với Diệp Tử thì còn kém xa, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Trận chiến giữa hai người ngày càng thu hút nhiều người chú ý tới, Già Tà Đan thấp giọng nói: “Diệp công tử thực sự muốn đánh với ta ở đây?”
Động tác Diệp Tử đột nhiên ngừng lại.
Hiện tại là thời điểm phố xá nhộn nhịp nhất, cho dù ai trong số họ bị người khác nhận ra, đều sẽ là một rắc rối lớn.
Diệp Tử đè nén tức giận trong lòng, nói: “Thôi được, ta đi cùng ngươi.”
Hai người bước vào Yên Vân các, liền có tú bà ăn mặc gợi cảm cầm theo thẻ bài đến chào đón, quấn lấy bọn họ giới thiệu mỹ cơ tiểu quan trong các. Già Tà Đan không giống như lần đầu đến, nghiêm túc chọn từng tấm thẻ.
Diệp Tử trầm mặc đi theo phía sau hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không nghe không thấy không biết.
Già Tà Đan không biết nói gì đó với nàng ta, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc rồi đưa qua. Nữ tử nở nụ cười đến tận mang tai, lập tức dẫn hai người vào hậu viện
Hậu viện của Yên Vân các là một dãy các phòng nhỏ, cánh cửa màu đỏ son đóng chặt, so với sảnh ngoài yên tĩnh sạch sẽ hơn nhiều.
Diệp Tử là lần đầu tiên đến một nơi như vậy, dọc đường đi không nghe được một âm thanh nào, không khỏi tò mò bên trong đang xảy ra chuyện gì. Hắn đi theo Già Tà Đan xuyên qua hành lang tràn ngập hoa, khi đi ngang qua một gian phòng khép hờ cửa, ma xui quỷ khiến liếc nhìn vào bên trong.
Trong phòng được thắp đầy nến đỏ tươi, làn khói ấm nóng lượn lờ khắp phòng, khiến thân ảnh bên trong không được rõ ràng.
Diệp Tử sợ bị người phát hiện, chỉ nhìn thoáng qua liền chột dạ quay sang chỗ khác, tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng khi hắn đang đi, bước chân lại dừng.
Vừa rồi, hắn đã nhìn được trong phòng sườn mặt của một vị khách làng chơi.
Ánh mắt người nọ lạnh lùng, cho dù ở một nơi tình ái lẫn lộn như thế này, vẫn mang theo vẻ hững hờ thoát tục, không để tâm tới những thứ xung quanh.
Diệp Tử tựa như bị huân hương ấm áp hun nóng đầu óc, hắn mơ mơ màng màng nhớ lại một chút, cảm thấy vị khác kia quen mắt đến lạ thường.
Người nọ...... Sao lại giống Cố Yến đến như vậy?
...........
Edit có lời mún nói: Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaa🎉🎉