Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Già Tà Đan thấy Diệp Tử đứng lại, ngoái đầu lại hỏi hắn: "Diệp công tử, có chuyện gì vậy?"

Diệp Tử lắc đầu, không nói cho hắn những gì mình vừa thấy, chỉ nhàn nhạt đáp một câu "Không có gì", rồi đuổi theo hắn.

Tú bà dẫn bọn họ tới một nhã gian*, khép cửa phòng lại rồi lui ra ngoài.

*Nhã gian: Một phòng được chia thành nhiều gian,

Ảnh minh họa trong như ý truyện:))))



Các nhã gian hầu hết đều giống nhau, không gian rộng rãi, gian ngoài đặt một chiếc giường nhỏ bên cạnh bàn, để khách nhân có thể sử dụng nói chuyện phiếm hay thưởng thức ca khúc. Một tấm bình phong được khắc hoa vân ngăn cách căn phòng phía sau, mơ hồ có thể thấy được chiếc giường lấp ló trong lớp màn lụa đỏ thắm.

Căn phòng tràn ngập mùi gỗ đàn hương ái muội khiến Diệp Tử thấy có chút choáng váng.

Già Tà Đan nhìn quanh phòng một vòng, bước đến bên giường nhỏ một cách quen thuộc. Hắn lười biếng uể oải tựa người vào giường, liếc nhìn Diệp Tử đang đứng ngồi không yên bên cạnh: "Ngồi đi, ngươi đừng khách khí."

Diệp Tử cắn môi dưới, miễn cưỡng ngồi xuống.

Chỉ một lát sau, có người tới gõ cửa, hai tay ôm một cây đàn tỳ bàn bước vào phòng.

Cầm cơ* mặc một lớp y phục mỏng manh, nửa kín nửa hở, chỗ nên che thì không che được. Hai cầm cơ hành lễ với hai người, ngồi xuống trước mặt họ.

*Là người đánh đàn ý

Khi tiếng tỳ bà vang lên, Diệp Tử cuối cùng không thể ngồi yên nữa, hoảng sợ đứng lên.

Diệp Tử nói: "Điện..... Đan công tử, ở đây chán quá, ta ra ngoài đi dạo một vòng."

Già Tà Đan liếc hắn một cái, nói: "Đi ra ngoài cũng được, nhưng không được rời khỏi Yên Vân các, nếu không.... Ngươi sẽ biết hậu quả thế nào."

Diệp Tử không thể ở trong phòng thêm một giây nào nữa, đáp qua loa một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài. Già Tà Đan nhìn chằm chằm cánh cửa đang bị khép lại, rốt cuộc không khỏi nhếch miệng cười.

Phải một lúc lâu sau hắn mới thu lại ý cười, lẩm bẩm: "Vị Thụy Vương phi này..... Cũng thật là đáng yêu."

Bên ngoài, Diệp Tử vỗ vỗ hai má nóng bừng, đi đến ngồi xuống bộ bàn đá bên dưới giàn hoa.

Vừa lúc ánh trăng chiếu rọi lên những chiếc đèn lồng đỏ tươi treo khắp hành lang, Diệp Tử lại nhìn dãy phòng kia một lần nữa, không khỏi thở dài.

Chuyện vớ vẩn gì thế này.

Bị gió lạnh thổi qua, lòng Diệp Tử cuối cùng cũng bình tĩnh hơn chút. Già Tà Đan có thật lòng muốn cưới công chúa hay không, thích nam nhân hay nữ nhân, thích đến kỹ viện không, đối với hắn đều không quan trọng, ngược lại người hắn đã nhìn lướt thấy trong nhã gian, mới thực sự làm hắn để tâm.

Cái liếc mắt đó quá nhanh chóng, hắn không xác định được đó có phải là Cố Yến hay không.

Trước đây Cố Yến đúng là có sa vào hưởng lạc, ban đêm trở về phủ với đầy mùi rượu trên người cũng là chuyện thường. Nhưng từ sau khi thành hôn, y đã không còn như vậy nữa, không còn rong chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí còn không về nhà muộn.

Hơn nữa, lúc trước Tư Nguy cũng từng nói với hắn, Cố Yến không bao giờ đặt chân đến thanh lâu.

Mấy chuyện như vầy, Diệp Tử chưa từng dám nghi ngờ Cố Yến.

Nhưng lỡ như Tư Nguy lừa hắn, lỡ như người nọ không ra ngoài hưởng lạc vì ngại Diệp Tử luôn ở Vương phủ thì sao?

Vậy nên hôm nay là lần đầu Diệp Tử không ở trong phủ, người nọ mới gấp gáp đi tìm thú vui?

Diệp Tử càng nghĩ càng thấy có lý, môi giật giật, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Sao y lại như thế chứ...."

Cho dù muốn bắt gian thì cũng phải bắt trên giường, Diệp Tử không suy nghĩ nữa, hít sâu một hơi, lặng lẽ tìm đến căn phòng đã nhìn thấy người nọ. Cánh cửa màu đỏ son đã đóng chặt lại, ánh sáng lập lòe chiếu lên chiếc cửa sổ giấy, Diệp Tử ghé lên cửa nghe lén một lát, nhưng một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Diệp Tử không dám tùy tiện xông vào, lỡ như bên trong không phải Cố Yến, nhất định sẽ xấu hổ muốn chết luôn.

Hắn cứ tựa đầu lên cửa, nhất thời rơi vào tình thế khó xử.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau. Diệp Tử ngoái đầu lại nhìn, thấy nữ nhân lúc trước dẫn bọn họ vào đang tiến vào trong viện, theo sau là một tên sai vặt.

Nữ tử hùng hùng hổ hổ mắng chửi: "Sao lại làm ra như vậy, cho ngươi đi bưng rượu cũng không xong, chọc giận tới khách nhân thì ta đánh chết ngươi. "

Tên sai vặt tuổi không lớn, hốc mắt đỏ hoe nhỏ giọng nói: "Hắn.... Hắn chạm vào ta."

"Chạm ngươi thì sao, ngươi quý giá đến nỗi chạm một chút cũng không được? Ngươi đã bán mình cho lão nương, không bắt ngươi làm tiểu quan đã là ban ơn cho ngươi rồi, ngươi còn dám ở đây tỏ vẻ công tử thiếu gia." Nữ tử liếc nhìn hắn, nói, "Mau đi thay y phục, rồi bồi tội với khách nhân, mau lên!"

Nữ tử nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi. Thiếu niên lau mặt vài cái, cúi đầu đi về phía tiểu viện cho người hầu.

Diệp Tử lặng yên không tiếng động bám theo.

Thiếu niên đi vào một gian phòng nhỏ, đang muốn khép cửa lại, Diệp Tử lập tức bước tới, một tay giữ cửa.

Thiếu niên cả kinh, Diệp Tử lại cười thân thiện với hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nợ tú bà kia bao nhiêu tiền, ta trả cho ngươi, ngươi giúp ta một việc được không?"

............

Một lát sau, Diệp Tử đã thay trang phục người hầu, bưng nước trà một lần nữa đi đến căn phòng kia. Hắn đứng trước cửa, nhìn trái nhìn phải, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Không có tiếng đáp lại.

Diệp Tử kiên nhẫn chờ một lát, lại gõ thêm hai lần nữa, hạ giọng nói: "Khách nhân, tiểu nhân tới đưa nước trà."

Vẫn không có đáp lại.

Diệp Tử bối rối, hiếu kỳ trong lòng lại càng dâng cao, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trên chiếc bàn ở gian ngoài chỉ còn để lại một cây đèn dầu nhỏ, ngọn đèn dầu ánh sáng mờ ảo không rõ, người vốn ngồi bên bàn đã không còn thấy. Diệp Tử bưng nước trà lặng lẽ đi vào trong, khép cửa phòng.

Diệp Tử đặt nước trà lên bàn, thử kêu một tiếng: "Khách nhân, ngài có ở đó không?"

Hắn nhìn xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng kẻ nào.

Gian ngoài không có, vậy thì ở gian phòng bên trong.

Gian phía trong là nơi để khách nhân và kỹ nữ tiểu quan cùng nhau vui đùa, trái tim Diệp Tử đập loạn xạ, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, hắn không dám xác nhận. Nhưng hai chân hắn lại mất kiểm soát mà đi lên phía trước, dẫn Diệp Tử vòng qua bình phong.

Trên giường không có người.

Diệp Tử vừa mới thở phào một cái, bỗng nhiên cảm nhận được có người từ trong bống tối bắt lấy cổ tay hắn.

Diệp Tử theo bản năng đánh trả lại, nhưng đối phương tựa như đã thuộc rõ các chiêu thức của hắn trong lòng bàn tay, dễ dàng leo lên thế thượng phong, thậm chí còn nắm chặt lấy cổ tay của hắn. Người nọ hung hăn kéo hai tay hắn ra sau lưng, Diệp Tử tức khắc cảm thấy trời đất đang quay cuồng.

Hắn ngã vào một lớp đệm mềm mại.

Diệp Tử bị người nọ đè lên giường, xoang mũi toàn là mùi son phấn nồng đậm pha với mùi gỗ đàn hương, khiến hắn choáng váng cả đầu. Cổ tay hắn bị người nắm chặt, một thân hình rắn chắc mạnh mẽ đè lên người hắn.

Trong đầu Diệp Tử đột nhiên nổ tung, không kịp suy nghĩ, hắn lập tức vùng vẫy hét lớn: "Ngươi là ai, mau thả ta ra!"

Nhưng người đã chế trụ hắn có sức lực lớn không tưởng, Diệp Tử căn bản không thoát ra được. Người nọ cúi đầu, Diệp Tử thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của y thổi qua tai mình.

Sau đó, đối phương nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn.

Động tác giãy dụa của Diệp Tử lập tức ngừng lại.

Người phía trên cười khẽ một tiếng, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Sao không phản kháng nữa?"

Âm thanh này trầm đục mà lạnh lẽo, mang theo sự mềm mại ấm áp quen thuộc.

Đầu óc Diệp Tử hỗn loạn, nói: "Làm sao ngài....."

Như là lo lắng sẽ siết đau tay hắn, lực tay Cố Yến buông lỏng vài phần, nhưng vẫn không thả hắn ra, lặp lại lời vừa nói: "Vừa rồi không phải rất lợi hại sao, sao bây giờ lại không phản kháng nữa?"

Diệp Tử bĩu môi, chôn mặt vào chăn bông mềm mại, buồn bực nói: "Phản kháng làm gì, cũng đâu có đánh lại ngài."

"Đánh không lại thì không thèm đánh nữa? Không lẽ ngươi không biết quy định của nơi này?" Cố Yến cười khẽ một chút, kiên nhẫn giải thích, "Khi vào đây ta đã trả tiền, ngươi đi vào phòng của ta, nghĩa là đồng ý ở lại với ta đêm nay."

Cố Yến ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi đã nằm trên giường, nghĩa là muốn cùng ta làm gì đó."

Khoảng cách giữa hắn và Cố Yến quá gần, khi nói chuyện hơi thở nóng rực của y cứ phả vào tai Diệp Tử, Diệp Tử nhịn không được rùng mình một cái

Diệp Tử cử động cánh tay tê dại, xin tha: "Đau ta....."

Hắn vừa dứt lời, áp lực trên cổ tay lập tức biến mất. Không chờ Diệp Tử phục hồi tinh thần, người nọ liền trở mình, một lần nữa siết chặt cổ tay hắn áp lên giường mềm mại.

Trong giây lát, hắn lại bị người khống chế, nhưng Diệp Tử đã không còn hoảng loạn như trước. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gan tấc, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ ngây thơ bối rối.

Quả nhiên đang ám chỉ người muốn làm gì hắn thì làm

Hô hấp Cố Yến nặng nề, không khỏi siết chặt tay, tiếp tục hù dọa hắn: "Nếu ngươi không phản kháng, ta sẽ bắt đầu làm đó?"

"Ngươi muốn biết khách nhân tới đây sẽ đối xử với người khác như thế nào trên giường không?" Ngón tay Cố Yến nhẹ nhàng vuốt tay Diệp Tử, không nhanh không chậm nói, "Đầu tiên dùng dây thừng trói tay đối phương lên đầu giường, rồi xé bỏ hết lớp y phục vướng víu, từ từ thưởng thức từng tấc da thịt....."

Diệp Tử run lên một chút, dường như đang sợ hãi.

Ngọn đèn dầu nhỏ bên ngoài không đủ để chiếu sáng đến gian phòng phía trong, Diệp Tử không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ có thể dựa vào ánh trăng soi xuống bên cửa sổ, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mặt.

Bỗng nhiên, Cố Yến buông tay hắn ra.

Cố Yến đốt sáng đèn dầu bên giường, ngồi xuống bên mép giường, dịu dàng nói: "Dọa ngươi sợ rồi sao? Yên tâm, không khi dễ ngươi. Nếu ta thật sự đối xử với ngươi như vậy, ngươi chịu nổi không?"

Còn chưa thử, sao biết hắn không chịu nổi? Diệp Tử chửi thầm một câu trong lòng, lại không dám nói ra.

Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Yến, ngồi dậy: "Sao ngài lại ở chỗ này?"

Cố Yến cố ý trêu hắn, hỏi ngược lại: "Đến nơi này để làm gì, bộ ngươi không biết sao?"

Diệp Tử giật mình một chút: "Ngài tới để...."

Hắn mím môi, có chết cũng không chịu nói ra mấy từ kia.

Cố Yến hiểu ý hắn, gật đầu nói: "Nếu vậy thì sao?"

Lòng Diệp Tử bùng lên một ngọn lửa giận, lần đầu tiên y bị người bắt quả tang khi đang dạo kỹ viện, vậy mà còn tỏ vẻ hợp tình hợp lý như vậy.

Cố Yến lại hỏi: "Vậy còn ngươi, tới đây làm gì?"

Diệp Tử giận y, khó chịu nói: "Giống ngài thôi."

Cố Yến hứng thú nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ồ, thì ra là giống ta, nhưng sao lại ăn mặc như thế này?"

Diệp Tử nói: "Ta thích."

Khi Diệp Tử đối mặt với Cố Yến, từ trước đến giờ vẫn luôn tỏ ra khách khí và cẩn thận. Cố Yến chưa từng thấy Diệp Tử dùng giọng điệu cứng cỏi như vậy khi nói chuyện với y, nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ.

Cố Yến lại ghé sát hơn chút, rũ mắt nhìn hắn: "A Tử, ngươi giận sao?"

Diệp Tử quay đầu không thèm để ý đến y, Cố Yến lại áp sát tới, ép hắn đến đầu giường, bất đắc dĩ nói: "Ngươi tức giận vì vừa rồi ta khi dễ ngươi, hay là giận ta vì đã gạt ngươi đi đến chỗ này?"

Ánh mắt Diệp Tử động một chút, không trả lời.

Cố Yến nâng mặt hắn lên, áp bức nói: "Trả lời, nếu ngươi không chịu nói, ta sẽ thật sự gọi người tới hầu hạ. Vừa rồi ta mới nhìn qua một chút, tư sắc của mấy tiểu quan trong Yên Vân các không giống nhau, nhưng cẩn thận lựa kỹ, có thể chọn ra được vài người vừa ý."

Y nói xong, giả vờ đứng dậy muốn đi gọi người.

Diệp Tử duỗi tay bắt lấy ống tay áo của y

Bước chân Cố Yến dừng lại, liền nghe Diệp Tử nhỏ giọng nói: "Ngài không được đi."

Khóe miệng Cố Yến từ từ cong lên, còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tử bỗng nhiên kéo mạnh y một phen. Cố Yến đứng không vững, ngã xuống bên giường, Diệp Tử xoay người đè lên thân mình y.

Hốc mắt Diệp Tử đỏ lên, hắn túm lấy cổ áo Cố Yến, tức giận lặp lại một câu: "Ngài không được đi."

Nói xong, Diệp Tử cúi đầu, như muốn trút giận cắn một cú thật mạnh lên môi Cố Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.