Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 37



Edit: An

Chương 37

Diệp Tử giận điên người, hắn đè lên hai bả vai Cố Yến, bực bội cắn mạnh lên đôi môi làm mình tức giận kia, cạy môi y ra đưa lưỡi mình vào bên trong, như là muốn trút hết những ủy khuất mình đã chịu cả ngày hôm nay.

Người dưới thân hắn không phản kháng, hơi hé miệng tùy hắn “khi dễ”.

Đi khắp nơi với vị Già Tà Đan hoàng tử kia cả ngày, còn bị hắn đưa tới nơi hỗn loạn như thế này, trong bụng vốn đã có một cục tức to đùng, ai ngờ còn gặp được người này ở đây.

Thích mấy tiểu quan trong Yên Vân các đến vậy sao?

Là do bọn họ trắng trẻo đẹp trai hay ngọt ngào dẻo miệng?

Những người đó.... Còn tốt hơn cả hắn sao?

Diệp Tử càng nghĩ càng thấy ấm ức, mãi đến khi nếm được vị máu tanh trong miệng, hắn mới tỉnh táo lại một chút. Diệp Tử ngẩng đầu, thấy bên môi Cố Yến có một vết rách nhỏ, môi mỏng đỏ lên bất thường.

Cố Yến liếm liếm môi, mở miệng: “A Tử, ngươi......”

“Từ nay về sau ngài không được tới đây nữa.” Diệp Tử ngắt lời y, giống như một con thỏ nhỏ bị dồn đến đường cùng, hai mắt đỏ bừng hung ác nói, “Ta không cho ngài tới.”

Trong mắt Cố Yến thoáng hiện lên chút kinh ngạc, giơ tay sờ sờ mặt hắn, dịu giọng nói: “Ừm, không tới nữa.”

“Mấy kỹ viện khác cũng không cho đi.” Diệp Tử hung hãn tiếp tục nói, “Nếu ngài vẫn cứ đi, ta sẽ.... Ta sẽ méc hết với Thái vương phi!”

Cố Yến bật cười, bộ dạng nóng nảy của người này cũng thật là đáng yêu, đáng yêu quá mức cho phép.

Diệp Tử vẫn chưa nguôi giận, bực nói: “Ngài còn cười?”

“Không cười, không cười.” Cố Yến giơ tay đè khóe miệng đang nhếch lên, xin khoan hồng, “Ta không dám nữa, thật đó, ngươi tin ta đi.”

Cơn giận của Diệp Tử đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Vừa nghe y nói vậy, lập tức như quả bóng xì hơi. Hắn nhìn chằm chằm vết máu còn vương trên khóe miệng Cố Yến, thấp giọng hỏi: “Ngài có đau không?”

Cố Yến hơi ngừng lại, gật đầu nói: “Đau.”

Diệp Tử lại cúi đầu, nhẹ nhàng liếm đi giọt máu vương trên môi đối phương, âm thanh mềm mại nói: “Ai bảo ngài chọc ta....”

Sau khi liếm máu trên môi Cố Yến, Diệp Tử đang muốn ngồi dậy, đột nhiên bị Cố Yến kéo lại.

Một tay Cố Yến đè sau gáy hắn, tay kia nắm chặt eo hắn, lòng bàn tay ấn vào làn da trên eo nhỏ, mang theo cảm giác nóng bỏng.

Diệp Tử nhịn không được co rúm người, liền thấy Cố Yến không nói gì mà nhào tới hôn.

Nụ hôn này không như lúc trước giả vờ lướt qua, cũng khác với nụ hôn ôn nhu dịu dàng khi thưởng cho hắn, càng không giống với động tác mạnh bạo vừa nãy của Diệp Tử, Cố Yến hôn hắn thật sâu, hơi thở mang đầy tính xâm nhập, từng bước từng bước khai phá lớp bảo vệ của hắn.

Giường đệm của Yên Vân các mềm mại thoải mái, mùi gỗ đàn hương tựa như có tác dụng kích tình, vây quanh hai người, đốt sạch đi chút lý trí cuối cùng của bọn họ.

Đầu óc Diệp Tử chao đảo không ngừng, hơi thở ngập tràn mùi thuốc nhàn nhạt trên người Cố Yến, thậm chí không nhận ra hai người đã thay đổi tư thế từ khi nào.

Diệp Tử bị Cố Yến ấn vào lớp chăn bông mềm mại, thân thể hoàn toàn mềm nhũn, tùy ý Cố Yến cởi bỏ đai lưng của hắn.

Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra.

Động tác Cố Yến khựng lại, theo bản năng dùng vạt áo che lại thân thể Diệp Tử.

Ngay sau đó, ngoài cửa có một âm thanh lười biếng truyền đến: “Xin lỗi đã quấy rầy hai vị, nhưng hai người còn chưa chịu kết thúc, thì chúng ta không còn thời gian để nói chuyện nữa đâu.”

Cố Yến không tiếng động thở dài, cúi người hôn hôn đuôi mắt ẩm ướt của Diệp Tử, nhẹ nhàng cẩn thận giúp hắn chỉnh lại y phục.

Một lát sau, Diệp Tử đỏ mặt, đi theo Cố Yến vòng qua bình phong.

Gian ngoài được thắp thêm hai ngọn đèn, Già Tà Đan không chút e dè ngồi bên cạnh bàn bình tĩnh uống trà. Thấy bọn họ đi ra, trêu đùa: “Diệp công tử đi lâu như thế mãi không về, ta mới đi tìm thử xem. Vương gia cũng thật là, Thánh Thượng đã yêu cầu Diệp công tử bồi ta đi du ngoạn thành Trường An, sao ngài lại giữa chừng bắt người đi chứ?”

Diệp Tử muốn giải thích: “Điện hạ, ta....”

Cố Yến lại ngắt lời hắn, nói: “Được rồi, hoàng tử, nói việc chính đi.”

Già Tà Đan rót trà cho hai người bọn họ, thở dài một hơi: “Thật là không thú vị, sao Diệp công tử lại thích loại người nhàm chán như ngài chứ.”

Diệp Tử khó hiểu chớp chớp mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ: “Các ngươi.....”

Cố Yến liếc Già Tà Đan một cái, giải thích nói: “Là ta hẹn hoàng tử gặp mặt ở chỗ này.”

Già Tà Đan nói: “Diệp công tử, ngài phải hiểu cho ta, ta không phải là cái loại háo sắc, ăn chơi trác táng. Tại hạ từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ đặt chân đến nơi như thế này. Là do Vương gia nói, Yên Vân các có đủ mọi hạng người*, có thể thuận tiện trốn khỏi tai mắt người ngoài, ta mới miễn cưỡng đồng ý tới đây.”

*Gốc “Tam giáo cửu lưu”: Tam giáo chỉ Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, cửu lưu chỉ Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Kiểu như người nào cũng có@@ chắc vậy ha.

Hắn hơi ngừng một chút, ý đồ xấu nói: “....... Nhìn bộ dạng của Vương gia, có vẻ như rất quen thuộc với nơi đây.”

Cố Yến lạnh lùng nói: “Già Tà Đan.”

Già Tà Đan nhún nhún vai, ngậm miệng lại.

Diệp Tử cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn về phía Cố Yến: “Vậy nghĩa là ngài không đến đây để... Gặp mấy tiểu quan?”

Cố Yến lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy vừa này ngài còn....” Diệp Tử nhấp môi dưới, thấp giọng nói, “Sao ngài không nói thật cho ta biết.”

Cố Yến dừng một chút, nói: “Ta vốn đến để truyền tin cho Già Tà Đan hoàng tử, bảo hắn trực tiếp mang ngươi đến gặp ta. Nhưng ai biết ta đúng hẹn ngồi trong phòng chờ, các ngươi lại mãi không tới.”

Già Tà Đan ho khan một tiếng, cười gượng nói: “Ta không phải.... Chỉ là muốn thử xem, Vương gia với Vương phi có thực sự giống lời đồn nói, tâm ý tương thông, tin tưởng lẫn nhau không. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.

Diệp Tử: “……”

“Cho nên ngươi cố ý cho ta thấy Vương gia ở chỗ này, muốn ta nghi ngờ ngài ấy?” Diệp Tử không thể tin nhìn hắn, “Sao ngươi có thể——”

Vừa rồi bị người này quấy rầy chuyện tốt, Diệp Tử đã có hơi bực trong lòng. Bây giờ biết được sự thật, lại càng tức giận hơn, hận không thể xông tới đấm người này vài cái cho hả giận.

Già Tà Đan nói: “Diệp công tử, ngươi thân là Vương phi, không thể tùy ý đả thương người khác.”

Cố Yến đè lại mu bàn tay Diệp Tử: “A Tử, chính sự quan trọng hơn.”

Già Tà Đan vội nói: “Đúng vậy, chính sự quan trọng, chính sự quan trọng.”

Cố Yến bình tĩnh nói: “Chờ nói chính sự xong, cho hắn nếm mùi cũng không muộn.”

Già Tà Đan ớn lạng sống lưng, chưa kịp nói gì thì đã nghe Cố Yến hỏi trước: “Mấy ngày nay hoàng tử ở thành Trường An điều tra được những gì rồi?”

Già Tà Đan thu hồi ý cười, nghiêm túc nói: “Không tốt lắm.”

“Tĩnh Hòa Đế luôn dán mắt vào ta, thuộc hạ dưới trướng cũng khó có thể hành động.” Già Tà Đan thở dài, “May là các ngươi đã trở lại, có Vương gia hỗ trợ, ắt hẳn sẽ có tiến triển hơn.”

Diệp Tử nghe xong, trong lòng mơ hồ suy đoán. Hắn dừng một chút, hỏi: “Điện hạ, tại sao ngươi lại đến thành Trường An?”

Già Tà Đan chần chờ một lúc, không trả lời ngay.

Cố Yến nói: “Nói cho hắn cũng không sao.”

Già Tà Đan cười cười, thẳng thắn nói: “Xin lỗi Diệp công tử, tại hạ không cố ý giấu giếm, nhưng chuyện này rất quan trọng, tại hạ lo rằng sau khi ngươi biết sẽ bị người khác nhắm tới. Bất quá nếu Vương gia đã nói như vậy, thì ta cũng không giấu nữa.”

“Tại hạ đến nơi đây, là để điều tra xem người nào ở trong triều đã cấu kết với Bắc Man.”

Bắc Man vương có hai đứa con trai, đại nhi tử Ô Tạ dũng mãnh hơn người, được tộc nhân bồi dưỡng làm ngưởi thừa kế. Mà Già Tà Đan thân thể suy nhược, lại có một nửa dòng máu của Trung Nguyên, danh tiếng trong tộc kém xa Ô Tạ.

Già Tà Đan nói: “Huynh trưởng ta trời sinh hiếu chiến thích giết người, lần này cũng chính gã đã khơi mào trận chiến với Trung Nguyên. Phụ vương ta những năm gần đây vết thương cũ thường xuyên tái phát, sợ rằng thời gian không còn nhiều, Ô Tạ muốn dùng cuộc chiến này để chứng minh với lão, rằng gã chính là người phù hợp nhất để làm Bắc Man vương. Nhưng ta hiểu rõ gã, có sức mà không có tài, nếu không phải có sự hỗ trợ từ Trung Nguyên, gã không có khả năng đạt được nhiều thắng lợi như vậy.”

“...... Trong lòng ta đã đoán được một chút, nhưng không dám chắc, mãi đến khi ta nhận được tin Thụy Vương gia truyền đến.”

“Vương gia nói cho ta, trong triều có quan lại đại thần thông đồng với địch phản quốc, tư thông với Ô Tạ. Bởi vậy ta mới đến nơi này.” Già Tà Đan hạ mắt, cười nhạo một tiếng, “Các ngươi không muốn chiến tranh xảy ra, liên lụy bá tánh vô tội, còn ta không muốn Ô Tạ kế thừa vị trí Bắc Man vương, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Nhưng mà……”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Tử, Cố Yến giải thích nói: “Lúc trước ta cử Tư Nguy đến Bắc Cương, thống soái đang đóng giữ tại biên giới với Bắc Cương, Thẩm lão tướng quân từng là người quen của phụ thân ta. Thẩm lão tướng quân đã chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, ta truyền tin chỉ diểm cho ông ta, giúp ông nhận ra trong quân doanh có gian tế, lúc này mới có thể chuyển bại thành thắng.”

“Qua mấy lần như vậy, quân Bắc Man dần sa sút, mới đưa Già Tà Đan hoàng tử đến tìm cơ hội hòa thân.”

Diệp Tử nói: “Vậy ra hòa thân là giả, tìm được người đang thông đồng với địch phản quốc, cắt đứt liên hệ giữa Trung Nguyên với Bắc Man mới là thật?”

“Không sai.” Già Tà Đan nhấp một ngụm trà, cười, “Một khi chuyện này lộ ra, Tĩnh Hòa Đế sợ là sẽ không còn ý định hòa thân, vị Đức An công chúa kia cũng không cần phải gả xa đến Bắc Cương. Huống chi.....”

Hắn mỉm cười tán tỉnh với Diệp Tử: “Diệp công tử, tại hạ đã nói rồi, ta thích nam nhân.”

Diệp Tử: “……”

Quả nhiên vẫn phải đập hắn một trận mà.

Đêm khuya, Diệp Tử cùng Cố Yến trở về vương phủ.

Diệp Tử vẫn có chút không yên lòng về chuyện của Già Tà Đan, khi Cố Yến đang rửa mặt chải đầu, hắn dựa vào mép giường hỏi y: “Làm sao ngài biết trong triều có người cấu kết với Bắc Man?”

Động tác Cố Yến khựng lại, nói: “Đương nhiên ta có cách của ta.”

Diệp Tử không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Nếu ngươi biết có gian tế, vì sao không trực tiếp nói cho Già Tà Đan biết người nọ là ai?”

Cố Yến nói: “Nếu ngươi là hắn, ta đem hết mọi chuyện nói cho ngươi, ngươi có tin được không?”

Diệp Tử dừng một chút, lắc đầu nói: “…… Không.”

Cố Yến cười nói: “Mẫu thân Già Tà Đan là người Trung Nguyên, hắn lại có được vị trí nhất định ở Bắc Man, thậm chí sau khi ta nói chuyện có gian tế cho hắn biết, hắn liền có thể làm cho Bắc Man vương đình chiến, đáp ứng hòa thân, có thể thấy được thủ đoạn của hắn.”

“Người như vậy, không cần ta nói cho hắn, hắn cũng có thể tự mình điều tra ra. Chúng ta cứ ở một bên xem chuyện là được rồi.”

Diệp Tử suy tư một lát, lại hỏi: “Nhưng sao ngài không nghĩ tới, lỡ như Già Tà Đan mới là đối tượng đang cấu kết với bọn gian thần thì sao?”

Động tác Cố Yến khựng lại, trầm ngâm rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Ngay sau đó, y thu lại biểu tình, dùng khăn lụa lau tay, đi đến bên mép giường.

Cố Yến duỗi tay đè Diệp Tử lên trên giường, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve đôi môi xinh đẹp: “Ngươi quên lời ta nói rồi sao? Nếu cứ lo nghĩ mấy chuyện không đâu, không sợ ta sẽ trừ hết phần thưởng của ngươi sao?

Hai bên tai Diệp Tử đỏ lên, thấp giọng nói: “Chỉ biết bắt nạt người khác.....”

“Ta bắt nạt ngươi?” Cố Yến bật cười, cố ý ghé sát mặt hắn, “Hôm nay không phải ngươi mới là người bắt nạt ta sao?”

Cố Yến kéo tay hắn, đặt vào môi, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương bên cạnh: “Ngươi cắn tàn nhẫn như vậy, vết rách trên môi ta mấy ngày sau nữa cũng chưa lành. Ngày mai ta lâm triều phải làm sao bây giờ? Người khác hỏi ta vì sao lại bị thương, ngươi muốn ta nói thế nào? Bị cỏ nhỏ ở nhà cắn một cái?”

Nhắc tới chuyện này, Diệp Tử thẹn tới mức muốn chui xuống đất.

Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, chỉ cần nghĩ lại một chút sẽ hiểu, Cố Yến căn bản không phải người như vậy. Nhưng lúc ấy đầu óc của hắn bị cái gì, chuyện gì cũng tưởng tượng ra được, còn tự mình làm mình ấm ức nữa.

Thật là mất mặt quá đi.

Diệp Tử mãi không chịu nói chuyện, Cố Yến còn đang muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên tay y nhẹ bẫng đi.

Ánh sáng trắng lóe lên, một gốc cây cỏ nhỏ ngồi xổng trong đống y phục, cuộn thân mình lại thành một quả bóng nhỏ

Cố Yến: “……”

Xem ra đã đến lúc phải thêm một quy tắc khác, tự ý biến trở về nguyên hình cũng trừ thưởng, trừ đến hai ngày luôn.

Cố Yến bất đắc dĩ nghĩ, lại không dám kích thích cục cỏ nhỏ này nữa.

Nói thêm hai câu, sợ rằng người này không chịu ngủ trên giường luôn, bỏ chạy đến ngủ trong chậu hoa.

Cố Yến thổi tắt đèn dầu, ôm cỏ nhỏ của y nằm lên giường.

Căn phòng chìm trong bóng tối, một lát sau, Diệp Tử chui ra khỏi lòng bàn tay Cố Yến, ngồi xổm bên mặt y, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đến xuất thần.

Trong thành Trường An có người tư thông cùng Bắc Man, chuyện này hắn đã biết từ lâu. Nhưng trong trí nhớ của hắn, sự tình không diễn ra như thế.

Hắn nhớ rõ, là Bắc Man khơi mào chiến tranh, thế trận như chẻ tre, mấy năm chinh chiến liên tục làm cho quân Trung Nguyên không thể phản kháng, Tĩnh Hòa Đế chỉ có thể xin đình chiến, liên hôn.

Vì thế, Già Tà Đan lấy danh nghĩa hòa thân, vào thành Trường An.

Nhưng người nọ đến đây không bao lâu, liền bị phát hiện đã cấu kết cùng loạn thần trong triều. Tĩnh Hòa Đế nổi cơn tam bành giam lỏng Già Tà Đan, cũng cho quân ra chinh phạt phương Bắc.

Lần đó thống soái dẫn quân đến phương Bắc, chính là Cố Yến.

Cố Yến ở Bắc Cương cửu tử nhất sinh, mất ba năm mới bình định được Bắc Man, giết chết Bắc Man vương, buộc Ô Tạ thề trong ba mươi năm không được xâm lược Trung Nguyên. Mà Già Tà Đan trong lúc bị áp giải trở về, đã gặp bệnh nặng rồi bỏ mình.

Cố Yến lập được chiến công lớn ở Bắc Man, trở thành thống soái của ba đội quân, cung cấp lực lượng hỗ trợ rất lớn cho y sau này tạo phản.

Diệp Tử từ trong ký ức trở về.

Hắn biết hôm nay Cố Yến cố ý giấu giếm hắn, người này không muốn nói, hắn cũng không muốn ép y.

Trước nay Diệp Tử luôn cho rằng người này không động đến việc gì, không quan tâm đến ai, hôm nay hắn mới phát hiện ra, hình như mọi chuyện không giống như vậy.

Vì sự yên bình ngày hôm nay, Cố Yến đã làm rất nhiều điều mà hắn không biết.

Kế hoạch của Cố Yến hiện tại hắn chỉ thấy được một chút, cũng không biết người này còn có âm mưu gì ở sau lưng. Nhưng hắn có thể khẳng định rằng, người này so với người ở trong trí nhớ của hắn, mọi hành động đều bất đồng.

Diệp Tử còn mơ hồ cảm thấy, Cố Yến có vẻ như đã biết trước chuyện gì xảy ra, cho nên y mới lựa chọn tránh đi kết quả xấu nhất.

Y còn từng nói qua, điều làm y thấy hối hận nhất.

Trước đây Diệp Tử không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lại mới thấy nghi hoặc khó hiểu. Hắn ở trong vương phủ mười năm, người này cũng vừa mới cập quan* không lâu, rốt cuộc là y đã trải qua những gì?

*cập quan: tròn 20 tủi

Trong lòng Diệp Tử như đang bị cuộn chỉ rối quấn lấy, càng nghĩ càng khó đưa ra kế luận, chỉ có thể mệt mỏi thở dài.

Chờ đến khi có cơ hội, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng mọi nghi ngờ của mình.

Cơn buồn ngủ dần ập tới, cỏ nhỏ vươn cành lá duỗi người, đứng lên nhìn trái nhìn phải một chút, dường như cảm thấy ngủ như vậy không được thoải mái lắm.

Diệp Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một lát sau, trong phòng hiện lên một tia sáng.

Diệp Tử biến về hình người, lén lút chui vào trong lòng ngực Cố Yến, kéo tay đối phương đắp lên người mình, nhìn qua giống như hai người đang ôm nhau ngủ.

Cố Yến ngủ thật sâu, Diệp Tử lay động cỡ nào cũng không tỉnh lại.

Diệp Tử đắc ý mà cười trộm một cái, tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực Cố Yến, mới hài lòng nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.