“Ta không sao.” Diệp Tử cười khẽ sờ sờ đầu nó, “Ta chỉ là...... Bỗng nhiên không biết phải làm gì bây giờ.”
Người mà hắn đã nhìn thấy trên bức chân dung kia, nhất định chính là nam tử tên Hoài Viễn.
Hắn không biết giữa Cố Yến và Hoài Viễn đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Cố Yến từ gian phòng nhỏ đó. Nhất định y đã phải chịu một đoạn quá khứ đau thương, mới biến người nọ thành khúc mắc trong lòng.
Diệp Tử chua xót, lẩm bẩm nói: “Tước nhi, y giữ ta bên người như vậy, có phải rất xấu xa không....”
Từ khi hắn thành Vương phi, Cố Yến cung phụng hắn hết mực, gần như đến mức phục tùng. Hắn vốn còn tưởng rằng, Cố Yến có ý với mình, nhưng bây giờ xem ra, chỉ là vì hắn có khuôn mặt giống người nọ mà thôi.
Nếu không có gương mặt này, liệu y có còn đối xử tốt với hắn như vậy không?
“Lá con, ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy?” Chim sẻ nhỏ nói bên tai hắn, “Vương gia giữ ngươi ở lại bên người, tất nhiên là bởi vì thích ngươi, làm gì có chuyện khác.”
“Đương nhiên.” Chim nhỏ vỗ cánh hai lần, giương cao giọng, “Hôm qua lúc ta bay khỏi tẩm điện đã nghe một tiểu thái giám nói, Vương gia vì ngươi mà cãi nhau một trận với hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, còn nói nếu ngươi thực sự có tội, y nguyện ý trả giá bằng mạng sống của mình.”
“...... Y sẵn sàng hy sinh mạng sống vì ngươi, đây không phải thích thì còn là gì nữa?”
“Ta không biết.” Diệp Tử rũ mắt, “Nhưng còn Hoài Viễn......”
“Đều là chuyện quá khứ thôi mà.” Chim sẻ nhỏ nói, “Lúc nãy là ta nói bậy bạ, Vương gia tốt với ngươi như vậy, sao lại có người khác bên ngoài được? Hơn nữa ngươi cũng từng nói qua, hơn một năm rồi Vương gia chưa đến đó lần nào nữa. Trong khoảng thời gian này, người luôn ở bên cạnh y là ngươi mà.”
Chim sẻ nhỏ dùng đầu cọ cọ mặt Diệp Tử: “Chuyện này ta không hiểu lắm, nhưng những công tử tiểu thư trong thoại bản không thể chỉ thích một người cả đời. Chẳng lẽ lúc trước từng thích một người, thì sau này không thể thích người khác à?”
Diệp Tử ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Ý ta không phải như vậy, ta chỉ là.... Có hơi khó chịu.”
Hắn từng cho rằng, Cố Yến chưa bao giờ để ai hay bất cứ thứ gì ở trong lòng, thậm chí y nói muốn thành hôn cũng rất khó tin. Nhưng bây giờ hắn hiểu rằng đó là vì trái tim y đã sớm tràn đầy hình bóng một người, không còn chỗ cho những thứ khác có thể chen vào.
Người nọ đã dùng tất cả sức lực, cùng trái tim nóng bỏng nhiệt tình, để yêu một người có khuôn mặt giống hệt hắn.
Tình cảm như vậy, Cố Yến có dễ dàng buông tay không?
Diệp Tử chìm vào suy nghĩ của mình, không chú ý phía sau vang lên tiếng vó ngựa cùng tiếng kêu kinh hãi. Mãi đến khi âm thanh đó đến gần hơn, chim nhỏ sợ hãi hét lên, Diệp Tử mới muộn màng nhận ra, quay đầu lại.
Một con ngựa to lớn phi như bay đến trước mặt hắn, người cưỡi ngựa nhìn thấy Diệp Tử, sắc mặt thay đổi, quát to: “Ngươi muốn chết à, mau cút ngay!”
Biểu tình Diệp Tử hoảng hốt, trong nhất thời quên cả phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn con ngựa lao nhanh về phía mình. Ngay khi Diệp Tử sắp bị vó ngựa dẫm bẹp, đột nhiên có người từ trong đám đông lao ra, một tay kéo Diệp Tử về phía sau, sau đó dùng chân đá mạnh vào con ngựa.
Con ngựa hí vang một tiếng, nghiêng thân ngã mạnh ra đất.
Người cưỡi ngựa tránh không kịp, cũng chật vật té xuống theo.
Diệp Tử phục hồi tinh thần lại, ngước mắt nhìn rõ người vừa kéo mình, vô thức lùi ra sau nửa bước: “..... Đa tạ Tiêu thế tử.”
Tiêu Man lúng túng buông tay ra, nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Diệp Tử lắc đầu, “Người này.....”
Có vài tên gia đinh từ sau đám người chạy ra, luống cuống tay chân nâng người vừa cưỡi ngựa dậy. Người nọ tuổi còn trẻ, bề ngoài ăn mặc bóng bẩy, rõ ràng là một người xuất thân cao quý.”
Gã được gia đinh đỡ đứng lên, to giọng chửi rủa: “Ai dám đá ngựa của bổn thiếu gia?”
Tiêu Mân cười lạnh một tiếng: “Ta đá.”
Người nọ nhìn về phía bọn họ, nhận ra người đàn ông trước mặt: “Thì ra là Tiêu thế tử.”
Gã nhìn lướt qua Diệp Tử, cười nói: “Tiêu thế tử lại tìm đâu ra một vị mỹ nhân nữa đây? Ta còn nghĩ là tên dân đen nào dám cản đường của bổn thiếu gia, nếu là người của Tiêu thế tử, thì bổn thiếu gia cũng sẽ không làm lớn chuyện.”
“Ngươi không làm lớn chuyện, nhưng ta muốn làm.” Tiêu Mân lạnh lùng nói, “Căn cứ theo pháp lệnh của triều đình, cưỡi ngựa tung hoành giữa phố xá sầm uất, phạt 50 gậy. Người đâu, bắt hắn áp giải đến quan phủ mau.”
Vài người hầu của Dự Vương phủ tiến đến, bao vây xung quanh người nọ và gia đinh của gã.
Người nọ giật mình, cả giật nói: “Tiêu Thủ Du, ngươi điên rồi sao? Ngươi có tin ta bảo cha ta.....”
Gã còn chưa nói xong, đã bị người hầu Dự Vương phủ bịt miệng, vác lên lưng đưa đi.
Lúc này Tiêu Mân mới quay đầu nhìn Diệp Tử, hỏi: “Ta nhớ rõ công phu của ngươi không phải rất lợi hại sao, vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy? Nếu ta không đến kịp, ngươi đã bị thương rồi.”
Diệp Tử rũ mắt xuống, không trả lời.
Tiêu Mân lại hỏi: “Sao hôm nay Tử Thừa không đi cùng ngươi, một mình ngươi đi ra ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu.”
Chuyện Cố Yến điều tra gian tế không có nhiều người biết, Diệp Tử cũng không giải thích nhiều: “Y có việc phải làm.”
“Vậy.....” Tiêu Mân suy nghĩ một chút rồi nói, “Ngươi dùng cơm trưa chưa? Ta biết gần đây có một tửu lầu làm đồ ăn không tệ. Nếu ngươi không chê....”
Lời gã còn chưa dứt, Diệp Tử đã gật đầu: “Được.”
.................
Hai người ngồi trong gian phòng riêng của tửu lầu.
Đã là giữa trưa, trong quán nhộn nhịp người qua lại, chỉ có phòng riêng là được yên tĩnh. Tiêu Mân cẩn thận dò hỏi khẩu vị Diệp Tử, theo thói quen gọi vài món rồi đuổi tiểu nhị đi.
Tiêu Mân đứng dậy rót rượu cho Diệp Tử, nói: “Lúc trước ta không hiểu chuyện, mạo phạm tới ngươi, ta vẫn luôn tìm cơ hội để đích thân xin lỗi ngươi. Rượu hoa quế ở đây rất ngon, ngươi có thể nếm thử, nếu thích.....”
Gã còn chưa nói xong, lập tức nhớ lại, lúc trước khi Tĩnh Hòa Đế mở tiệc, người này hình như đã nói hắn không thể uống rượu.
Tiêu Mân nói: “Đàu óc ta thật là, quên mất ngươi không uống rượu được, để ta kêu người đem rượu xuống hết——”
“Không cần.” Diệp Tử ngăn gã lại, “Uống một chút cũng không sao.”
Tiêu Mân còn muốn nói gì nữa, Diệp Tử đã ngắt lời: “Người vừa nãy là ai?”
“Đại công tử của Trung Thư thị lang, Tề đại nhân.” Tiêu Mân khinh thường nói, “Một tên ăn chơi trác táng, nghe nói đây không phải lần đầu hắn phi ngựa giữa phố đông người, hắn còn ỷ có phụ thân chống lưng cho, không ai dám động vào.”
Diệp Tử nói: “Thế tử không nên chống đối hắn vì ta.”
“Không sao, người khác sợ hắn, chứ ta không sợ hắn.” Tiêu Mân nói, “Hơn nữa, nếu hôm nay Tử Thừa ở đây, tên họ Tề kia suýt nữa làm ngươi bị thương, sẽ không đơn giản là chịu phạt 50 gậy như vậy đâu.”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Diệp Tử có chút trầm xuống.
Tiêu Mân không để ý tới phản ứng của hắn, cười nói: “Nói thật, ta và Tử Thừa lớn lên với nhau từ nhỏ, cùng nhau đọc sách viết chữ, cùng bị thái phó dùng gậy khẽ tay, lần đầu tiên ta thấy y quan tâm người khác đến như vậy.”
Đôi mắt Diệp Tử chuyển động: “Lần đầu tiên?”
“Đúng, làm sao vậy?”
Diệp Tử lại cụp mắt: “Ta nghe nói..... Trong lòng y từng có một người khác.”
“Có chuyện như vậy sao?” Tiêu Mân hơi giật mình, không khỏi cao giọng hơn chút. Tựa hồ cảm thấy mình có chút thất thố, gã ho nhẹ một tiếng, nói, “Tử Thừa trước giờ không thích kể chuyện của mình, việc này ta thực sự không biết gì cả. Nhưng ta thề trừ ngươi ra, ta chưa bao giờ thấy bên người y có ai khác cả. Ngươi không biết đâu, Tử Thừa y....”
Tiêu Mân cực kỳ lắm lời, lải nhải với Diệp Tử mình quen biết với Cố Yến thế nào, nhưng Diệp Tử hầu như không nghe nổi chút nào.
Lúc trước hắn luôn chìm đắm trong cảm xúc buồn bực, đã quên mất một việc, nếu Cố Yến và Hoài Viễn thực sự từng ở bên nhau, vậy vì sao hắn ở Thụy Vương phủ mười năm, lại chưa bao giờ gặp mặt người nọ?
Hơn nữa ngay cả người cùng y lớn lên, cùng học một trường, cả ảnh vệ đã ở bên y mấy năm cũng không biết đến sự tồn tại của người đó.
Chuyện này cuối cùng là như thế nào?
Trong lòng Diệp Tử có tâm sự, ăn không nổi, còn nhịn không được uống thêm hai ly rượu. Rượu hoa quế này không giống loại rượu Diệp Tử đã từng uống trước đó, rượu không tính là gắt, sau khi uống tuy có hơi choáng váng, nhưng lại không có cảm giác say.
Dùng bữa trưa xong, Tiêu Mân có việc phải rời đi, gã đề nghị đưa Diệp Tử hồi phủ, nhưng lại bị hắn từ chối.
Hắn cáo biệt Tiêu Mân, một mình bước trên đường.
Chim sẻ nhỏ bay về phía hắn, lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng: “Lá con, sao ngươi lại uống rượu?”
Nó sợ bị người khác phát hiện, không dám cùng hắn vào tửu lầu, ngồi một mình trên cành cây ven đường đợi, bởi vậy nó không biết hai người đã nói gì.
Ý thức của Diệp Tử dần trở nên hỗn loạn, bước chân cũng có chút lộn xộn, hắn lắc đầu cười: “Không sao, chỉ uống một chút thôi.”
Chim sẻ nhỏ lo lắng nhìn hắn.
Một lát sau, Diệp Tử lại hỏi: “Tước nhi, ngươi nghĩ ta có nên hỏi y không?”
“Nhưng ta có thể hỏi y chuyện gì? Hỏi y đã có người trong lòng sao, có phải không buông tay được, không thể quên được không?” Cơn say chợt ập đến, đầu Diệp Tử choáng váng, dựa vào bên tường nghỉ ngơi.
Diệp Tử ngồi xổm xuống, dùng tay ôm lấy đầu gối: “Nhưng nếu y nói đúng, ta nên làm gì bây giờ?”
Chim nhỏ đậu trên đầu vai Diệp Tử, nói: “Lá con, ta nghĩ ngươi đúng là nên hỏi.”
“Ngươi biết không, trong thoại bản có rất nhiều chuyện hiểu lầm giữa nam nữ, bọn họ giấu giếm tình cảm của mình, không nói ra, cuối cùng càng tích tụ càng nhiều thêm, khiến bản thân mình khó chịu. Ngươi đừng như vậy.....”
Diệp Tử vùi đầu vào hai cánh tay, lẩm bẩm một tiếng, không biết đang nói gì.
“Lá con?” Chim sẻ nhỏ gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời.
Nó vùng vẫy cánh chui vào giữa cánh tay Diệp Tử, lại thấy đôi mắt người nọ đã nắm chặt, giống như đã ngủ say.
Chim nhỏ nhảy nhảy trên cánh tay Diệp Tử, ảo não nói: “Ngươi không thể ngủ ở chỗ này được đâu, làm sao ta đưa ngươi trở về được đây? Lá con, lá con!”
Nhưng cho dù chim sẻ nhỏ có kêu hắn như thế nào, Diệp Tử vẫn như cũ không phản ứng lại.
Bọn họ đã ra khỏi khu đông người, nơi đây không có nhiều người lui tới. Chim nhỏ không đánh thức hắn được, đành phải ngồi xổm bên cạnh Diệp Tử chờ hắn tỉnh lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tiên bước chân từ đầu hẻm truyền tới.
Người tới là hai tên nam tử, một cao một thấp, y phục bình thường, trên mặt tên cao hơn còn có một vết sẹo dài.
Tên lùn xách theo cái túi tiền, vừa ước lượng vừa nói: “Đại ca thật lợi hạ, chỉ nói mấy câu đã lừa được nha đầu kia. Nhờ nó mà bây giờ chúng ta tạm thời không cần lo chuyện ăn uống nữa.
Người cao hơn cười nói: “Ngươi thì biết cái gì, ta không lừa nó. Mấy tiểu nha đầu chạy nạn đến đây đến cơm cũng không có mà ăn, vào câu lan viện ít nhất sẽ không bị đói bụng. Ta là đang cho các nàng con đường sống.”
Hai người đang nói thì thấy Diệp Tử ngồi bên đường.
Diệp Tử co ro cuộn tròn bên tường, thân hình mảnh khảnh ốm yếu được bọc trong lớp y phục quý giá, chỉ để lộ ra một phần cánh tay trắng nõn cùng sườn mặt thanh tú.
Tên lùn nhìn đến ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại: “Đại ca, ngươi nhìn người này.... Có phải uống nhiều quá không?”
Tên cao lớn khom người xuống, duỗi tay nâng mặt Diệp Tử lên: “Gương mặt này thật là đẹp, nếu bán vào câu lan viện, nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn mấy tiểu nha đầu nghèo đói lúc trước.”
Tên lùn có chút chần chừ: “Bán sao? Ta thấy người này mặc toàn y phục thượng hạng, không giống như người thường, lỡ như là công tử của nhà nào đó....”
“Ngươi biết gì mà nói.” Tên cao hơn liếc mắt một cái, từ từ nói: “Mặc kệ hắn là công tử nhà ai, cho hắn một ít dược rồi đưa ra ngoài thành, khi hắn tỉnh lại cũng không biết đang ở đâu, ngươi sợ làm gì.”
Tên lùn lập tức phụ họa theo: “Đại ca nói đúng.”
Khi hai người nói chuyện đã đánh thức chim nhỏ, nó mở mắt ra, tình cờ thấy bàn tay của tên đàn ông cao lớn vẫn còn đang nắm mặt Diệp Tử. Nó không nghĩ nhiều, lập tức bay lên, mổ mạnh vào tay tên đó.
Tên đàn ông cao lớn bị đau rút bàn tay lại, chửi: “Con chim ngu ngốc này ở đâu ra vậy?”
Chim sẻ nhỏ không chịu nhượng bộ, vùng vẫy cánh tiếp tục mổ lên tay người nọ. Hai tên đó dường như biết chút võ công, chim sẻ nhỏ tránh không kịp, bị một chưởng tát bay lên tưởng.
Chim nhỏ bị đập mạnh vào tường rồi trượt xuống dưới, rơi mạnh đến nổi hai mắt nó hiện đầy sao.
Nó lắc lắc đầu, giương mắt nhìn thấy hai bọn chúng đã ôm Diệp Tử đứng dậy.
Trong mắt chim nhỏ đột nhiên lóe lên một tia sáng quỷ dị.