Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 45



Edit: Annn

Chương 45

Đây là lần đầu Cố Yến nghe thấy Diệp Tử gọi mình như vậy. Y không nghĩ nhiều, duỗi tay xoa xoa sống lưng Diệp Tử an ủi, ôn nhu hỏi: “Sao? Ai chọc giận A Tử của ta?”

Ý thức Diệp Tử hỗn độn không rõ, tựa vào đầu vai Cố Yến, mơ hồ đáp: “Ngươi.”

Cố Yến sửng sốt, còn cho rằng Diệp Tử chỉ đang làm nũng với mình, cưới nói: “Bởi vì hôm nay ta không ở cạnh ngươi, còn không cho ngươi ra ngoài sao?”

“Do ta lo lắng cho ngươi mà.” Cố Yến vuốt tóc Diệp Tử, đôi mắt hơi nheo lại: “Nếu ngươi gặp chuyện gì, thì ta phải làm sao đây.”

Diệp Tử ngẩng đầu nhìn y, hai tròng mắt ngập nước, mang theo vài phần mê ly lúng liếng: “Vì sao....”

Cố Yến hỏi: “Cái gì?”

Diệp Tử khẽ cau mày lại, tựa hồ còn chưa tỉnh: “Vì sao lại.... Lo lắng cho ta?”

Cố Yến không trả lời mà cười nhẹ một tiếng: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Diệp Tử không phản ứng, Cố Yến sợ hắn sẽ bị ngã xuống giường, liền chậm rãi đặt hắn nằm lại xuống gối, tiếp tục cởi bỏ y phục bên ngòai của hắn. Diệp Tử ngoan ngoãn phối hợp với Cố Yến, nhìn y không chớp mắt, khóe mắt hiện lên màu đỏ hồng bất thường.

Tỳ nữ rất nhanh đã đem canh giải rượu tới, Cố Yến ngồi ở mép giường, đút cho Diệp Tử từng muỗng từng muỗng một.

Diệp Tử thuận theo uống hết chén canh, Cố Yến đang định đứng lên, lại bị Diệp Tử đưa tay giữ lại: “Đừng đi......”

Cố Yến chỉ đứng dậy đặt bát canh lên chiếc bàn gần đó, sau đó lập tức ngồi xuống giường, nắm lấy tay hắn: “Ừm, ta không đi.”

Căn phòng yên tĩnh một lúc, cơn buồn ngủ dần xâm chiếm, Diệp Tử dụi dụi mắt, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Cố Yến.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Cố Yến đột nhiên hỏi: “A Tử, ngươi cứ nhìn ta làm gì?”

Diệp Tử thành thật trả lời: “Muốn nhìn ngươi.”

“Vì sao muốn nhìn ta?”

Diệp Tử ngốc ngốc cười một tiếng: “Ngươi đẹp.”

Cố Yến thở dài, cúi đầu tới gần hắn: “Trừ cái này ra?”

Diệp Tử nghiêng đầu, không hiểu y đang ám chỉ cái gì.

Cố Yến đưa tay lướt nhẹ lên mặt Diệp Tử, ấm áp nói: “A Tử, vừa nãy ngươi hỏi vì sao ta lại phải lo lắng cho ngươi, đáp án của ta cũng giống như đáp án của ngươi bây giờ.”

“..... A Tử, ngươi thích ta.”

“Trong lòng ngươi có ta, cho nên lúc nào cũng nhớ đến ta, quan tâm đến suy nghĩ của ta, vì ta mà tức giận.” Bàn tay Cố Yến sờ soạng xuống dưới, đan vào lòng bàn tay Diệp Tử, kéo tay lên môi khẽ hôn nhẹ mu bàn tay hắn, “Không biết sau khi ngươi tỉnh có quên mất chuyện này không, nếu quên ta sẽ lặp lại một lần nữa.”

“A Tử, ngươi yêu ta, đúng không?”

Diệp Tử ngơ ngác nhìn y, hốc mắt đột nhiên đỏ ửng lên.

Hắn đã tỉnh táo hơn trước một chút, nhưng cũng chưa tỉnh hoàn toàn.

Hắn dường như đang bước chân vào khoảng không, bốn phía là bóng tối vô tận, mơ hồ và hỗn loạn. Trong không gian trống rỗng này, chỉ có một nơi có ánh sáng.

Ánh sáng duy nhất, Cố Yến.

Diệp Tử si mê nhìn tầng ánh sáng kia, cảm giác quay cuồng trong đầu khiến hắn nảy ra một ý nghĩ.

Hắn không ngại trong lòng Cố Yến đã có người, hắn muốn được ở bên cạnh y.

Như chim sẻ nhỏ đã nói, cả một đời, làm gì có chuyện chỉ yêu duy nhất một người. Chỉ cần Cố Yến chịu cho hắn một phần của trái tim y, hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Tầm mắt Diệp Tử đã không còn rõ ràng, hắn quay đầu đi, một giọt nước rơi xuống từ khóe mắt, thấm vào tóc hắn.

Cố Yến cúi đầu hôn hôn đôi mắt hắn, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Sao lại khóc rồi, ngươi phản ứng như vậy làm ta cảm thấy giống như đang ép buộc ngươi vậy.”

“Ta thừa nhận, ban đầu đúng là ta đã ép ngươi ở lại. Nhưng ta không hối hận, nếu không làm như vậy, ngươi làm sao có thể ở bên ta.” Y nâng mặt Diệp Tử, dịu dàng nói, “A Tử, lúc trước ta không hiểu vì sao bản thân lại sống. Ta không bảo vệ được quê hương, không bảo vệ được bá tánh, cũng không bảo vệ được người ta thương yêu.”

“Ngày ngày đêm đêm ta bị ác mộng hành hạ, chưa bao giờ ngừng căm ghét chính mình.”

“.... Nhưng sau đó ta đã hiểu, là do ta mong muốn quá nhiều.”

Cố Yến nghiêng người ôm Diệp Tử vào lòng, hạ thấp âm thanh: “Ngươi có biết không, tên và tự của ta đều do hoàng tổ phụ đặt, nghĩa là.... Trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình*. Người coi ta là hoàng trữ**, muốn ta những năm sau thay người gánh vác gian sơn xã tắc này. Ta đã hứa với người, cũng từng coi đây là mục tiêu của mình.”

*câu này:海晏河清,天下承平, trong câu có chữ Yến (晏) và chữ Thừa (承)

**hoàng trữ: vị trí kế vị của một hoàng đế.

“Nhưng việc này quá khó khăn.”

“Ta vì tâm nguyện của người, gần như liều lĩnh đánh đổi tất cả, cũng mất đi rất nhiều thứ mà ta trân quý.” Cố Yến nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Cho nên ta tự nhủ, mong muốn duy nhất trong đời này, chỉ là được ở bên người yêu sống thật tốt. Còn những thứ khác, ta nghĩ ta phải buông bỏ.”

Kiếp trước, y vì lời hứa thiên hạ thái bình, cả đời chỉ chém chém giết giết, hy sinh tất thảy, cuối cùng đổi lại chỉ là tay trắng.

Trời cao cho y cơ hội sống lại một lần nữa, đương nhiên y chỉ muốn sống theo trái tim mình.

Cố Yến cúi đầu, trịnh trọng mà thành kính hôn lên giữa mày Diệp Tử: “A Tử, ta thích ngươi, ngươi có nguyện ý trở thành Thụy Vương phi chân chính của ta không?”

Nước mắt hắn càng chảy ra nhiều hơn, Diệp Tử cắn môi, thân thể khẽ co giật.

Cố Yến có chút hoảng hốt, vội vàng ôm người vào lòng. Nhận thấy được thân thể trong lòng đang dần bình tĩnh lại, y mới bật cười: “Sao ngươi lại thế này, ta nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ ngươi vui vẻ, ngươi không vui thì thôi, sao lại khóc chứ?”

“Ta... Ta không.....” Diệp Tử vừa khóc vừa nói.

Cố Yến đặt tay lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, nếu ngươi vẫn chưa suy nghĩ câu trả lời, thì cứ từ từ mà nghĩ. Nhưng ngươi phải hứa với ta, đến khi ngươi nghĩ thông rồi, nhất định phải cho ta một đáp án, được không?”

Diệp Tử vùi đầu trong lòng ngực Cố Yến, nhẹ đáp.

Cố Yến hỏi: “Đầu còn choáng không? Ta ôm ngươi ngủ một lát?”

Diệp Tử đã khóc đến đau đầu, gật gật: “Ưm.”

Cố Yến cởi áo ngoài, đỡ lấy Diệp Tử nằm trên giường. Y nghiêng người vòng tay ôm Diệp Tử vào lòng, hắn quả nhiên đã cực kỳ mệt mỏi, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Hàng mi Diệp Tử vẫn còn dính chút nước, hắn chau mày, ngủ không yên ổn lắm.

Cố Yến nhìn hắn, ánh mắt dần tối sầm.

Người này hôm nay rất không bình thường.

Cố Yến hiểu rõ hắn, Diệp Tử luôn lấy đại cục làm trọng, hành sự đúng mực, nếu không phải vì lý do khác, hắn tuyệt đối sẽ không ra ngoài uống rượu say xỉn. Càng đừng nói tới phản ứng của hắn khi Cố Yến nói lời vừa rồi.

Thật sự không giống hắn ngày xưa chút nào.

Là do gặp điều gì đó ở bên ngoài sao? Hay là vì sự tình đêm qua....

Cố Yến khi phát bệnh không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng y cũng biết độ dạng của mình khi đó chắc chắc không thể nào tốt đẹp. Chẳng lẽ đã dọa hắn rồi?

Cố Yến im lặng thở dài một hơi, đột nhiên có chút hối hận hôm nay đã nói nhiều như vậy với Diệp Tử.

Quá hấp tấp.

Lúc Diệp Tử tỉnh lại đã là đêm khuya, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ xuyên qua bóng cây chiếu vào trong phòng, đề lại trên mặt đất vài vệt ánh sáng loang lổ.

Hắn mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như sắp nứt, toàn thân bủn rủn không còn tí sức lực. Y phục trên người hắn đã được đổi qua, bên mép giường cũng được đặt một tấm áo ngoài sạch sẽ, nhưng Cố Yến vốn nằm bên cạnh hắn đã không thấy đâu nữa.

Diệp Tử duỗi tay sờ soạng một chút, phần giường bên cạnh đã lạnh hoàn toàn.

Trong phòng có thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, Diệp Tử bò dậy, dựa vào đầu giường, trong đầu nhớ lại những lời Cố Yến đã nói với hắn.

Cố Yến hỏi hắn, có nguyện ý trở thành Thụy Vương phi chân chính không.

Ngay khi hắn tưởng rằng mình đã mất đi Cố Yến, người nọ bỗng nhiên nhiệt tình bày tỏ với hắn, không hề báo trước một lời, giống như đó là điều đương nhiên.

Diệp Tử sững sờ dựa lên đầu giường, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mùi hương thơm lừng của thức ăn tràn ngập khắp căn phòng. Diệp Tử ngửi được mùi này, không khỏi cảm thấy đói bụng.

Cố Yến bước vào phòng, liếc mắt thấy Diệp Tử đã ngồi dậy, quay đầu nói: “Bỏ xuống đi.”

“Vâng.” Tỳ nữ đem hộp đồ ăn đặt lên bàn, không nói nhiều lời rời khỏi phòng.

Cố Yến múc một chén cháo, đi đến trước giường: “Tỉnh?”

Diệp Tử ngước mắt nhìn y, Cố Yến đặt chén cháo lên chiếc bàn cạnh giường, dùng gối lót dưới lưng Diệp Tử, sau đó mới lại bưng chén lên.

Cố Yến nói: “Ta cho người nấu một ít cháo, buổi trưa ngươi vừa uống rượu, giờ uống chút cháo nóng cho ấm bụng. Còn thấy khó chịu không?”

Diệp Tử lắc đầu: “Không.”

Cố Yến đáp lại, múc một muỗng cháo để bên miệng, thổi cho nguội rồi đưa đến miệng Diệp Tử.

Diệp Tử sửng sốt, theo bản năng đưa tay nhận lấy chén cháo trong tay y: “Ta tự làm....”

Cố Yến không đưa cho hắn, chỉ nói: “Ta đút ngươi.”

Diệp Tử nói: “Vương gia, ta thật sự không sao đâu, người ta cũng không thấy khó chịu chỗ nào, ta có thể tự mình ăn được.

Cố Yến nhìn hắn một cái: “Ta biết ngươi không sao.”

“Vậy....”

Cố Yến không cho hắn nói: “Mau ăn nhanh kẻo nguội.”

Diệp Tử không còn cách nào, đành phải nghe lời ngậm lấy.

Cháo gạo kê, được đun lửa vừa phải nên vừa mềm vừa thơm, khi ăn còn có chút vị ngọt. Sau khi ăn một ngụm, dạ dày đang kêu gào của Diệp Tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Đút Diệp Tử mấy muỗng cháo nóng, Cố Yến mới cẩn thận hỏi: “Ngươi thấy hương vị thế nào?”

Cháo có làm thế nào cũng không đến nỗi khó ăn, Diệp Tử không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: “Cũng được.”

Cố Yến tiếp tục truy vấn: “Cũng được thôi sao? So với lúc trước thì thế nào?”

Diệp Tử ngẩn người, mơ hồ nhận ra điều gì đó: “Cháo này.... Là ngài tự nấu à?”

Cố Yến đáp: “Đúng.”

“... Nấu bao lâu?”

Cố Yến tính một chút: “Quay qua quay lại, chắc tầm ba canh giờ.”

Diệp Tử trầm mặc, thăm dò thử: “Nhà bếp còn ổn không”

“Cũng ổn.” Cố Yến dừng lại, bình tĩnh nói, “Chỉ là hôm nay trong phủ có lẽ không nấu thức ăn được, ta đã phái người đến tửu lầu mua đồ ăn về.”

Diệp Tử: “……”

Cố Yến nghĩ nghĩ, tự bào chữa: “Ngươi không thể trách ta được. Ta làm đúng theo các bước bọn họ nói, là do cái nồi kia không chịu được lửa nên mới vỡ ra, suýt nữa thiêu rụi luôn bệ bếp. Nhưng không sao đâu, những cái nồi bị cháy hầu hết là mấy thứ không chất lượng, ta đã cho bọn họ đổi nồi mới, tránh trường hợp này xảy ra lần nữa.”

Y dùng muỗng khuấy bát cháo, oán hận nói: “Nếu không có chuyện này thì ta đã làm xong từ lâu rồi.”

Diệp Tử nghẹn lời.

Người này suýt nữa thiêu rụi phòng bếp, còn phàn nàn nói rằng do cái nồi. Diệp Tử có thể tưởng tưởng được gia đinh trong phòng bếp đã nhìn Vương gia nhà mình đốt phòng bếp như thế nào, bản thân thì không dám hé lời nửa câu.

Diệp Tử vừa giận vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Vương gia, ngài không cần làm vậy.”

Cố Yến ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nghe nói nam tử bình thường khi theo đuổi người trong lòng phải bỏ ra không ít công sức. Nếu không tự tay làm gì đó cho người thương, nếu chỉ dựa vào mấy lời âu yếm, người đó làm sao yên tâm gả cho họ. Lúc trước ta không biết chuyện này, nhưng bây giờ đã biết rồi. Bọn họ làm có thể làm được, ta cũng có thể làm được.”

Y đặt chén cháo xuống, lấy khăn lụa lau khóe miệng Diệp Tử, ôn nhu nói: “..... Ta chỉ muốn đối tốt với ngươi một chút thôi.”

.....................

Edit có lời muốn nói: Đi được nửa chặng đường ròi mn ơi🤗🫶🫶

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.