Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 46



Edit: An

Chương 46

Nghe được những lời này, trong lòng Diệp Tử chua xót, hốc mắt hơi nóng lên. Hắn chớp mắt, đổi chủ đề: “Hôm nay ngài đi thẩm vấn thế nào, Tĩnh Hòa Đế có nói gì không?”

Cố Yến trách cứ nhìn hắn một cái, nói: “Lo ăn đi, có chuyện gì nói sau.”

Diệp Tử chỉ có thể làm theo.

Cố Yến đút cháo cho hắn xong, lại kêu người đến đem bát cháo đi, sau đó mới trở lại trước giường: “Những người bị bắt đã số đều đã nhận tội, nhưng cũng có vài tên khá cứng miệng, ta đoán chống cự nhiều nhất không đến tối ngày mai. Dựa vào lời khai, ta đã cho người đi tìm chứng cứ, chuẩn bị ba ngày tới sẽ trình lên cho Tĩnh Hòa Đế.”

Diệp Tử suy tư một chút, nói: “Còn Già Tà Đan.....”

“Hôm nay ta vừa gặp hắn.” Cố Yến cầm lấy áo ngoài giúp Diệp Tử mặc vào, ôn thanh nói, “Già Tà Đan là sứ thần, cũng là hoàng tử Bắc Man, tuy hiện tại tạm thời bị giam lỏng, nhưng cũng không bị đối xử tệ, không giống như đang ăn nhờ ở đậu.”

Cố Yến tinh tế cài cúc áo cho hắn: “Ta cho người khấu trừ chi phí ăn mặc của bọn họ, đổi ba bữa thành một bữa, còn thay nhóm lính canh ở dịch quán, dặn dò hạ nhân “chăm sóc” bọn họ thật tốt.”

“...... Để họ chịu khổ nhiều chút, miễn cho Tĩnh Hòa Đế nghi ngờ.”

Diệp Tử sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần.

Người này làm gì sợ Tĩnh Hòa Đế nghi ngờ, rõ ràng là đang trả thù Già Tà Đan làm liên liện hắn bị nhốt vào lao tù.

Nhưng nghe Cố Yến nói vậy, Diệp Tử cũng thoáng yên tâm: “Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng đã điều tra xong.”

Cố Yến lại lắc đầu: “Còn chưa đủ.”

Diệp Tử nghi hoặc nhìn về phía y.

Cố Yến nói: “Hiện tại người ta có thể bắt được hầu hết là mấy tên không quan trọng, bọn họ tuy có liên quan đến chuyện này, nhưng cũng không phải là nhân vật cốt lõi.”

Cố Yến nói: “Tĩnh Hòa Đế không ngu, ta bắt mấy tên lâu la không thể đối phó được với lão.”

Diệp Tử lập tức phản ứng lại.

Trong nguyên tác, khi việc thông đồng với địch phản quốc bị bại lộ, Tình Hòa Đế lập tức phái người điều tra. Khi đó, người trực tiếp phụ trách điều tra là tam hoàng tử Cố Huyên.

Điểm khác biệt chính là Cố Huyên có thời gian điều tra rất dư dả. Hắn loay hoay suốt ba tháng mới bắt được hết những quan viên đại thần có liên quan. Hơn nữa, hắn cũng vì bắt vị nhân vật cốt lõi kia mà tốn không ít công sức.

Nhưng hiện tại Cố Yến chỉ có thời gian ba ngày.

Diệp Tử chần chừ một lúc, thử hỏi: “Ngài biết người nọ là ai sao?”

“Biết.” Cố Yến giúp Diệp Tử sửa sang lại vạt áo, thẳng thắn nói: “Đương triều ngự sử trung thừa, Bùi Viễn Chí.”

Cố Yến nói: “Bùi Viễn Chí là thuộc hạ cũ của Hộ Quốc công Ôn Sơ Hậu, cũng là quân sư của lão. Hắn đi theo Ôn Sơ Hậu ra chinh chiến sa trường nhiều năm, sau đó Ôn Sơ Hậu từ chức, được phong tước vị, Bùi Viễn Chí vào Ngự Sử Đài, được phong làm Trung Thừa, đến nay đã được hơn ba mươi năm.”

“Bùi Viễn Chí có dã tâm bừng bừng, lòng tham không đáy, không hài lòng với địa vị trong Ngự Sử Đài.” Cố Yến cười nhạo một tiếng, “Người Bắc Man chỉ cho hắn vài lợi ích, người nọ liền phản chiến, bán quốc cấu vinh, thật là nực cười.”

Diệp Tử nhăn mày lại.

Bùi Chí Viễn giữ chức vị cao, cho dù là Cố Yến, cũng không thể bắt giam hắn mà không có chứng cứ, càng đừng nói đến dùng nghiêm hình bắt hắn nhận tội.

Không có chứng cứ, không ai có thể ra tay với hắn.

Cố Yến nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt giữa mày đang nhăn lại của Diệp Tử: “Không cần lo lắng, ta đã có kế hoạch.”

Diệp Tử giữ chặt tay y: “Chúng ta nên làm gì?”

Cố Yến nghiêng người, nói nhỏ bên tai Diệp Tử gì đó.

Diệp Tử ngẩn ra, chần chừ nói: “Không phải là quá mạo hiểm sao, lỡ như xảy ra chuyện gì.....”

“A Tử,” Cố Yến cúi đầu, nhìn thật sâu vào mắt hắn, “Ngươi đang lo lắng cho ta.”

Diệp Tử né tránh ánh mắt y.

Cố Yến duỗi tay nâng mặt hắn lên, thấp giọng hỏi: “A Tử, ngươi có tâm sự gì sao?”

Diệp Tử không trả lời.

Cố Yến trầm mặc một lát, thở dài một tiếng: “Thôi vậy, nếu bây giờ ngươi không muốn nói ta cũng không ép. Đợi đến khi nào ngươi muốn nói, cứ đến tìm ta.”

“Ta còn có vài lời khai cần xem xét lại, tối nay hẳn là sẽ ngủ lại thư phòng, ngươi ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi. Đợi xử lý xong chuyện, ta sẽ về với ngươi.”

Cố Yến nói xong, rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng lại im lặng lần nữa, Diệp Tử thở dài một hơi, ngửa đầu nằm trở lại giường.

Trước khi y tới, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần chất vấn Cố Yến, phải hỏi y cho rõ ràng, trong lòng y đến tột cùng có phải có người khác không, xem hắn là người thế nào. Nhưng khi những lời đó vừa đến bên miệng, hắn lại không thế nói ra được.

Cố Yến đối xử với hắn thật tốt, tốt đến mức hắn thậm chí không dám nhắc lại việc này.

Hắn không dám nghĩ, nếu Cố Yến biết hắn đã biết chuyện, sẽ phản ứng thế nào?

Diệp Tử cảm thấy bản thân có hai nhân cách đang cãi nhau kịch liệt, một bên thì luôn canh cánh việc trong quá khứ, một bên lại không muốn buông bỏ hiện tại.

Nếu hắn không hỏi, làm bộ như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, liệu hắn và Cố Yến có thể tiếp tục như thế này mãi không?

Liệu Cố Yến sẽ đối xử với hắn như trước, hay thậm chí còn tốt hơn?

Diệp Tử miên man suy nghĩ, ôm chăn lăn lộn trên giường, rên rỉ: “A a a, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy, rốt cuộc có nên hỏi hay không đây!”

Trong phòng lóe lên một tia sáng, Diệp Tử biến trở về cỏ nhỏ, từ trong chăn lăn ra. Diệp Tử nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, ngẩn ngơ nhìn thanh xà gỗ trên đỉnh đầu.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên ngồi dậy.

Cỏ nhỏ ngồi trên giường, những chiếc lá nhỏ giãn ra, hai cành lá đưa lên phía trên, nhẹ nhàng chạm vào bông hoa nhỏ trên đầu.

Mỗi lần chạm vào một chiếc cánh, miệng hắn lẩm bẩm: “Hỏi y, không hỏi y, hỏi y, không hỏi y.....”

Bên kia, khi Cố Yến bước vào thư phòng Tư Nguy đã chờ sẵn ở bên trong.

Cố Yến khép cửa lại, ngồi xuống bên bàn: “Nói đi, tra được gì rồi?”

Tư Nguy nói: “Hành tung hôm nay của Vương phi rất cẩn thận, chỉ có người thấy ngài ấy đến tửu lầu cùng Dự Vương thế tử Tiêu Mân dùng bữa, những chuyện khác, tạm thời chưa thể tra ra.”

Cố Yến lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi đi theo hắn, các ngươi để lạc hắn coi như bỏ qua, nhưng đến việc điều tra hôm nay hắn đi nơi nào, cũng không tra ra được, ta cần các ngươi làm gì?”

Tư Nguy quỳ một chân xuống đất: “Chủ tử trị tội.”

“Thôi.” Cố Yến nhắm mắt, ra lệnh, “Tiếp tục tra, ta không tin cả thành Trường An không ai thấy hôm nay hắn đi đâu, làm gì.”

Tư Nguy trầm mặc một chút, thấp giọng đáp: “..... Vâng.”

Cố Yến liếc hắn: “Sao vậy, ngươi làm việc không tốt, ta mắng ngươi một câu, ngươi thấy không phục sao?”

Tư Nguy cắn cắn môi dưới, nhịn không được nói: “Chủ tử, là ngài nói ảnh vệ đừng nên đi quá gần, miễn cho bị Vương phi phát hiện, cho rằng đang bị ngài theo dõi. Nhưng Vương phi võ công cao cường, lại rất quen thuộc với hầu hết ảnh vệ bên cạnh ngài. Vừa để không bị phát hiện, lại còn phải luôn luôn theo dõi sát sao, việc này thực sự.....”

Hắn dừng lại một chút, ầm ừ: “..... Thực sự có chút khó khăn.”

Cố Yến nhất thời nghẹn lời.

Y ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: “Không khó ta cần ngươi làm gì? Ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy, hẳn có thể tìm được mấy người có thể đảm đương việc này. Sự việc hôm nay ta có thể không truy cứ, nếu ngươi điều tra được rõ ràng, ta nhất định có trọng thưởng, được không?”

Tư Nguy vui vẻ đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”

Đuỗi Tư Nguy đi, lúc này Cố Yến mới mở hồ sơ ra đọc kỹ.

Thời hạn ba ngày sắp đến.

Trong ba ngày này, Thụy Thân vương vốn nhàn rỗi nhiều năm phải tung vài thủ đoạn sắc bén, nhanh chóng bắt giữ quan viên liên quan, cũng đem tất cả chứng cứ tìm được trình lên cho Tĩnh Hòa Đế.

Tĩnh Hòa Đế vui mừng, ban thưởng cho Cố Yến, còn phá lệ cho y ở lại trong cung dùng bữa.

Mọi chuyện tưởng như cứ trôi qua như vậy, chỉ có Diệp Tử biết, người chủ mưu thông đồng với địch phản quốc vẫn chưa bắt được, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Mấy ngày nay hắn ngoan ngoãn ở trong vương phủ, không quấy rầy Cố Yến tra án, nếu hắn đoán không sai, đêm nay là lúc Cố Yến hành động.

Ba ngày trước, Cố Yến đã nói cho hắn biết kế hoạch.

Bọn họ không tìm được bằng chứng người nọ phản quốc, chỉ có thể tự mình tạo ra chứng cứ.

Kế hoạch của Cố Yến là sắp xếp để người Bắc Man liên hệ với Bùi Viễn Chí, ép Bùi Viễn Chí không kìm nén được, lộ ra dấu vết.

Trong mấy ngày qua Cố Yến gióng trống khua chiêng điều tra việc tư thông phản quốc, lại cố ý thấm vẫn từng tên quan viên, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tạo mọi áp lực, tất cả nhằm khiến Bùi Viễn Chí lo lắng mà đề phòng. Dây thần kinh của hắn đã bị căng quá lâu, chờ đến khi Cố Yến đem chứng cứ cho Tĩnh Hòa Đế, chấm dứt vụ án này, chắc chắn sẽ mất cảnh giác.

Lúc này, Già Tà Đan an bài một người Bắc Man đến, giả trang thành người truyền tin.

Một khi Bùi Viễn Chí gặp mặt người kia, Cố Yến lập tức cho thủ hạ bắt hắn lại.

Diệp Tử thấp thỏm bất an chờ ở vương phủ, chờ đến đem khuya, trong cung cuối cùng mới truyền ra tin tức.

Cố Yến bị thương.

Diệp Tử không để ý đến thứ gì khác, vội vàng chạy vào cung. Cố Yến đã được dẫn đến một thiên điện.

Diệp Tử theo thái giám truyền tin vào đại điện, Tĩnh Hòa Đế đang ngồi bên trong, một đám cung nhân đứng thành hàng ở hai bên. Trong nội điện bị mấy lớp màn rèm che lại, Diệp Tử nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có vài tấm vải dính máu.

Sắc mặt Diệp Tử trắng bệch, đang định quỳ xuống hành lễ với Tĩnh Hòa Đế, Tĩnh Hòa Đế xua xua tay, miễn lễ hắn: “Yến nhi bị thương, trẫm biết ngươi nhất định rất lo lắng, cho nên mới phái người tìm ngươi vào đây. Thái y đang ở bên trong chẩn trị cho Yến nhi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. “

Đôi mắt Diệp Tử khẽ nhúc nhích, thấp giọng đáp: “Vâng.”

Tĩnh Hòa Đế có vẻ hơi kinh ngạc, mệt mỏi nói: “Hôm nay là trẫm bất cẩn, không nên khăn khăn đích thân thẩm vấn Bùi Viễn Chí. Trẫm không ngờ được người nọ đã sập bẫy, nhưng vẫn muốn liều mạng với trẫm. May nhờ có Yến nhi giúp trẫm chặn thanh kiếm kia, nếu không.....”

Lão không nói thêm gì, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, vài Thái y đi ra từ trong điện.

Tĩnh Hòa Đế hỏi: “Thụy Vương như thế nào rồi?”

Một vị Thái y trong đó nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Thụy Vương điện hạ được trời cao phù hộ, nhát kiếm kia tuy đâm vào sâu, nhưng may mắn không trúng tim. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, hẳn cũng không có gì đáng ngại.”

Tĩnh Hòa Đế lại hỏi Thái y những việc cần chú ý để tĩnh dưỡng, lệnh cho Cố Yến ở lại trong vương phủ cẩn thận dưỡng thương mấy tháng, cũng dặn dò Diệp Tử chăm sóc y thật tốt. Phân phó xong, Tĩnh Hòa Đế lên kiệu trở về cung, Diệp Tử cuối cùng cũng có thể đi vào nội điện.

Trong nội điện, Cố Yến đã tỉnh lại. Quanh eo vào bụng y có quấn băng vải, nghiêng đầu nhìn Diệp Tử, như muốn ngồi dậy.

Diệp Tử vội vàng tiến lên đỡ y: “Ngài đừng nhúc nhích.”

Sắc mặt tái nhợt của Cố Yến hiện lên một nụ cười nhạt, thản nhiên nói: “Là bọn họ chuyện bé xé ra to, vết thương nhỏ này không là gì cả, đừng lo lắng.”

Diệp Tử không nói gì nữa, lấy áo ngoài đắp lên người Cố Yến, thấp giọng nói: “Ta đưa ngài về phủ.”

Diệp Tử đỡ Cố Yến lên xe ngựa của Thụy Vương phủ.

Cố Yến vừa đi đã đụng đến chỗ bị thương, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tự giễu nói: “Thân thể này thật sự không còn tốt như trước, chỉ là vết rách nhỏ, nhưng suýt nữa thì đi cũng không nổi.”

Diệp Tử rót một ly nước ấm cho y, bình tình nói:”Bùi Viễn Chí chẳng qua chỉ là quan văn, cho dù có vài công phu, cũng không thế so sánh với thị vệ trong cung, huống chi là phá vỡ tầng tầng hộ vệ, ám sát Tĩnh Hòa Đế. Hơn nữa ta không nghĩ có tên thị vệ nào xứng đáng là đối thủ của ngài.”

Diệp Tử giương mắt nhìn y: “Ngài gần đây rảnh rỗi quá, bị thọc hai nhát kiếm mới vui vẻ đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.