Cố Yến im lặng một lát, thử hỏi: “Nếu ta nói, lúc ấy do ta không kịp phán ứng, nên mới không tránh được nhát kiếm kia, ngươi có tin không?”
Diệp Tử quét mắt liếc y một cái, tức giận không nói, đứng dậy lấy một cái đệm mềm cho Cố Yến, nhét vào sau lưng y.
“Được rồi, ta biết ngươi sẽ không tin.” Cố Yến che vết thương, dựa vào đệm mềm, cười nhạo một tiếng, “Không phải do ta không còn lựa chọn nào khác ư?”
Cố Yến nói: “Bùi Viễn Chí muốn liều chết với Tĩnh Hòa Đế, nhát kiếm kia đột ngột xông tới, thị vệ không phản ứng kịp, ta lại ở gần Tĩnh Hòa Đế nhất, tuy có cơ hội ngăn cản hắn, nhưng nếu làm vậy, chẳng phải Tĩnh Hòa Đế sẽ nhìn ra ta có võ công sao?”
“..... Thà chịu nhát kiếm này, còn hơn bị phát hiện tội khi quân.”
Diệp Tử cúi đầu nhìn chỗ bị thương của Cố Yến, miệng vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn, trong lớp băng vải còn có chút máu rỉ ra. Cơn giận trong lòng hắn cũng tiêu tan một phần, ánh mắt tối sầm: “Vậy cũng không được lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, lỡ như thanh kiếm kia lệch một chút.....”
Cố Yến từ từ nói: “Nếu lệch một chút, ta nghĩ đó chính là thứ Tĩnh Hòa Đế mong muốn.”
Tĩnh Hòa Đế đích thân thẩm vấn tội nhân, nhưng lại bị ám sát ngay tại chỗ, thật nhiều thị vệ như vậy cũng không ngăn được một tên quan, việc này không khỏi quá bất thường.
Trong lòng Diệp Tử có chút suy đoán, nhỏ giọng hỏi: “Lão cố ý làm vậy?”
“Ai biết được.” Cố Yến ngừng lại, trấn an hắn, “Thật ra hôm nay ta cũng không cần thiết phải chắn thanh kiếm đó. Nhưng mà thỉnh thoảng thể hiện một chút tình cảm chú cháu trước mặt Tĩnh Hòa Đế, có thể được phép hồi phủ tĩnh dưỡng mấy tháng, tránh trở thành tâm điểm chú ý của người khác, đây mới là thứ ta cần. Huống chi.....”
Cố Yến giương mắt nhìn Diệp Tử, khóe miệng cong cong: “Ta đã hứa sẽ trở về với ngươi, cùng ngươi đi chơi, đây không phải là cơ hội tốt sao? Chịu nhát kiếm này cũng không tính là lỗ.”
Gương mặt Diệp Tử nóng lên, co quắp nói: “Cái này, mà cũng tính là lý do, làm gì có ai giống như ngài, ngài....”
Cố Yến giữ chặy tay hắn, dịu giọng nói: “A Tử, đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu.”
Diệp Tử vốn định tránh tay ra, nhưng lại không nỡ. Bởi vì mất máu, sắc mặt Cố Yến trắng bệch, ngón tay lạnh băng đến đáng sợ. Diệp Tử trầm mặc mà cúi đầu, nắm lấy đôi bàn tay Cố Yến, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm cho y.
Sức khỏe của Cố Yến vốn không tốt, bây giờ lại bị thương, không biết đến khi nào mới bình phục.
Trong lòng Diệp Tử đau đớn, lẩm bẩm một câu: “Ngài nhất định là cố ý.”
Cố Yến dán sát hắn một chút, cười nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Tử không nhịn được đẩy y trở lại đệm mềm, quay đầu đi, “Vương gia bị thương thì phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Xe ngựa trở về Thụy Vương phủ, khi Thụy thái phi biết Cố Yến xảy ra chuyện, nàng lo lắng đến mức lệ rơi không ngừng. Diệp Tử và Cố Yến an ủi nàng một lúc lâu, Thái vương phi mới bình tĩnh lại, được tỳ nữ đỡ xuống nghỉ ngơi.
Diệp Tử đỡ Cố Yến lên giường, lại bưng nước ấm giúp y lau mình. Cố Yến nghiêng đầu nhìn Diệp Tử bận rộn chạy qua chạy lại, thấp giọng kêu: “A Tử.”
Diệp Tử đi đến mép giường: “Sao vậy?”
Cố Yến nói: “Mấy việc đó cứ để hạ nhân làm đi.”
Diệp Tử đã làm vương phi lâu như vậy, nhưng hắn vẫn chưa quen với việc sai sử hạ nhân, chuyện có thể làm tất nhiên là tự tay làm lấy.
Diệp Tử lắc đầu: “Không sao đâu, ta tự làm mới yên tâm, ngươi mau nghỉ ngơi đi.”
“Không được,” Cố Yến kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nói, “Muốn ngươi ở cùng với ta.”
Diệp Tử dừng một chút, nhẹ giọng đáp: “...... Được.”
Diệp Tử cúi người chỉnh lại chăn cho Cố Yến, sau đó quỳ xuống bên mép giường, nghiêng đầu nhìn y.
Đã nhiều ngày Cố Yến bận điều tra án tư thông với địch, mỗi tối sau khi hồi phủ đều ở trong thư phòng xem xét hồ sơ, gấp đến nỗi thời gian về phòng ngủ cũng không có.
Đã lâu lắm rồi hai người bọn họ mới yên tĩnh ở bên nhau giống như bây giờ, nói không nhớ y là giả.
Diệp Tử nhéo tay Cố Yến, chơi đùa với ngón tay y, bỗng nhiên nghe thấy Cố Yến nói: “Ngươi lên giường nằm đi, trên mặt đất lạnh.”
Diệp Tử lắc đầu: “Không cần, lỡ như đụng đến vết thương của ngươi.....”
Diệp Tử sửng sốt, Cố Yến hơi ngẩng đầu, nghiêng người lại gần khẽ hôn lên mặt hắn: “A Tử, ta muốn ôm ngươi, ta rất nhớ ngươi.”
Lòng Diệp Tử lập tức mềm nhũn.
Một canh giờ trước, khi hắn biết Cố Yến bị thương, chưa rõ sống chết, hắn vừa sốt ruột vừa đau lòng, ước gì có thể ngay lập tức bay tới chỗ y. Sau khi nghe được lý do từ y, hắn không nhịn được tức giận. Giận người này không coi trọng thân thể mình, giận người này làm việc hấp tấp.
Nhưng tính đi tính lại, Cố Yến cũng là vì hắn mà bị liên lụy, hắn lại không có tư cách để trách cứ y.
Huống chi, y còn ăn một nhát kiếm sâu như vậy, chảy nhiều máu như vậy.
Diệp Tử cởi áo người, nằm lên giường, nắm lấy tay Cố Yến đặt lên eo mình, cố gắng cẩn thận để không chạm vào vết thương của y. Động tác này không khác gì đang ủi vào lòng ngực của người ta, hai tai Diệp Tử đỏ ửng, thấp giọng hỏi: “Như vậy... Được chưa?”
Cố Yến cười cười: “Được rồi.”
Diệp Tử bị Cố Yến nhìn chằm chằm, ngượng không chịu được quay đầu đi: “Vậy sao ngài còn chưa ngủ....”
Cố Yến không trả lời, bỗng nhiên nói: “A Tử, ta bị thương.”
Không đợi Diệp Tử trả lời, Cố Yến tiếp tục nói: “Vết thương rất sâu, thái y nói ta phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng.”
“Nhưng cứ như vậy, việc ăn cơm, thay quần áo, tắm gội, còn vài chuyện khác... Đều phải cần người khác hỗ trợ.”
Diệp Tử không biết nghĩ gì, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hắn co quắp nói: “Ngày mai ta cho hai tỳ nữ lại đây hầu hạ ngài.”
Cố Yến kề sát bên tai hắn, hạ thấp âm thanh, mang theo chút ủy khuất: “Ta không muốn người khác hầu hạ, mấy tiểu nha đầu đó tay chân vụng về, làm gì cũng không tốt.”
“.... Ta chỉ muốn ngươi.”
Cố Yến ở quá gần, Diệp Tử theo bản năng lùi về phía sau, làm như khó thở nói: “Ta cũng không làm tốt.”
“Không sao.” Cố Yến nhịn không được duỗi tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: “Ta có thể dạy ngươi.”
Diệp Tử muốn trốn, nhưng lại sợ chạm tới vết thương của y, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, không dám cử động. Cũng may Cố Yến không nói thêm gì nữa, giữ nguyên tư thế ôm chặt Diệp Tử, nhắm hai mắt lại.
Hô hấp Cố Yến đều dần, Diệp Tử nhìn chằm chằm sườn mặt say ngủ của y, chỉ chốc lát sau cũng ngủ thiếp đi.
Thụy thân vương bị ám sát, vụ án tư thông cùng Bắc Man cũng coi như đã kết thúc. Bùi Viễn Chí bị giam lại, rất nhiều bằng chứng hắn cấu kết với Bắc Man được tìm thấy ở nhà. Tĩnh Hòa Đế lấy cái cớ này ép Bắc Man vương phải cho lời giải thích rõ ràng, nếu không sẽ xé bỏ hiệp ước, cho binh đánh vào Bắc Man.
Chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa Già Tà Đan vẫn nằm trong tay Tĩnh Hòa Đế, Bắc Man vương rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác giáng tội Ô Tạ, tước đi vị trí Thống soái của gã, biếm thành thứ dân.
Sau sự việc này, chuyện hòa thân với Bắc Man cũng tan vỡ theo. Nửa tháng sau, Tĩnh Hòa Đế hạ lệnh bỏ giam Già Tà Đan, ngay lập tức cho người đưa hắn rời khỏi thành Trường An, trở lại Bắc Man.
Ngày Già Tà Đan ra khỏi thành, Diệp Tử có đến tiễn hắn, ở một dịch quán ngoại thành gặp Già Tà Đan.
Hơn nửa tháng không gặp, Già Tà Đan gầy đi không ít, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Hắn dựa vào trước cửa sổ, lại nhìn thành Trường An ở xa xa, buồn bã nói: “Trường An quả nhiên phồn thịnh như lời đồn, đáng tiếc, lần này đến đã phải nhanh chóng rời đi, không thể tận hưởng một cách trọn vẹn được.”
Diệp Tử ngồi bên cạnh bàn uống trà, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn: “Được rồi, Già Tà Đan điện hạ, ngươi còn muốn tận hưởng nữa, ta và Vương gia sẽ bị ngươi xoay như chong chóng mất.”
Già Tà Đan quay đầu, áy náy nói: “Thật xin lỗi, lần này tại hạ thực sự liên lụy Diệp công tử và Thụy Vương gia.”
Diệp Tử rũ mắt, không nói gì.
Già Tà Đan cúi người tiến đến gần hắn: “Diệp công tử, ngươi có tâm sự gì sao?”
Đôi mắt Diệp Tử khẽ động, lặng lẽ lui về phía sau một chút.
Già Tà Đan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thấp giọng nói: “Kỳ thật, đôi khi ta rất hâm mộ Thụy Vương gia, có được một giai nhân như vậy ở bên. Nếu ta đến đây sớm hơn mấy tháng, có lẽ.....”
Diệp Tử ngắt lời hắn: “Điện hạ.”
Già Tà Đan khẽ cười một tiếng, ngồi dậy, vẻ mặt trở lại như thường: “Được rồi, biết ngươi và Thụy Vương gia tình đầu ý hợp, ta sẽ không làm gì phá hoại tình cảm của hai ngươi.”
Khi hai người nói chuyện, thủ hạ của Già Tà Đan đã chuẩn bị xe ngựa xong, từ bên ngoài cửa sổ gọi hắn.
Già Tà Đan lên tiếng, quay đầu đi về phía cửa. Hắn tựa như lại nghĩ đến gì đó, xoay người nói: “Nhưng mà, nếu sau này ngươi bị Thụy Vương gia đối xử tệ bạc, có thể đến Bắc Cương tìm ta. Cổng lớn tộc ta luôn rộng mở với ngươi.”
Diệp Tử cười khẽ: “Đa tạ, nhưng không cần.”
Già Tà Đan lắc đầu, rất là thất vọng nói: “Ngươi lạnh nhạt với người khác thật đó.”
Nói xong, Già Tà Đan rời khỏi dịch quán.
Xe ngựa Bắc Man thong thả rời đi, Diệp Tử uống xong chén trà, đứng dậy trở về Vương phủ.
Nửa tháng qua, Cố Yến ở Thụy Vương phủ dưỡng thương, Diệp Tử thì luôn theo sát, một tấc cũng không rời chăm sóc y. Diệp Tử còn chưa bước vào vương phủ, từ xa đã thấy vài tên gia đinh của Thụy Vương phủ đang hối hả chạy về phía hắn.
Diệp Tử giữ chặt người nọ: “Sao vậy?”
Gia đinh vừa chạy vừa thở hổn hển, vội la lên: “Vương phi, ngài mau về xem đi, Vương gia xảy ra chuyện rồi!”
Diệp Tử sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, không đợi gia đinh nói xong, lập tức vội vàng chạy vào trong phủ.
Hắn nhanh chóng quay lại đình viện nơi hai người ở, đẩy cửa phòng ra, hét lên: “Vương gia!”
Trong phòng ngủ, Cố Yến dựa vào mép giường, nhàn nhã cầm một cuốn sách trong tay. Thấy hắn chạy vào, Cố Yến từ từ giương mắt: “Về rồi?”
Diệp Tử: “……”
Diệp Tử hít sâu một hơi, nén giận nói: “Không phải ngài xảy ra chuyện sao?”
Cố Yến nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “Có sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Cố Tử Thừa!”
“Ta ở đây.” Cố Yến khẽ cười, vẫy vẫy tay với hắn, “Lại đây, uống một ngụm trà rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, sao lại chạy nhanh thế.”
Y vừa nói, vừa nâng thân trên lên cầm lấy ấm trà trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nhưng lại vô tình chạm vào chỗ bị thương, đau đến kêu một tiếng.
Diệp Tử vội vàng bước tới dìa y: “Ta tự mình rót, ngài đừng nhúc nhích.”
Hắn vừa đụng tới cánh tay Cố Yến, đã lập tức bị người phía sau kéo vào lòng. Diệp Tử đang muốn giãy dụa, Cố Yến đã ở bên tai hắn thì thầm: “Đừng lộn xộn, nếu không miệng vết thương lại rách ra mất.”
Diệp Tử lập tức không dám động.
Cố Yến vuốt tóc của hắn, hỏi: “Già Tà Đan đi rồi?”
Diệp Tử đáp: “Ừ.”
Cố Yến nói: “Trước khi đi hắn nói gì với ngươi?”
Diệp Tử dừng một chút, thành thật trả lời: “Hắn nói nếu sau này ta chịu ủy khuất, có thể đến Bắc Cương tìm hắn.”
Cố Yến siết chặt cánh tay: “Không được đi.”
Diệp Tử rốt cuộc không nhịn được, bị y chọc cười: “Vương gia, ngài là đứa trẻ ba tuổi sao, còn biết ghen tỵ như vậy nữa?”
Không muốn hắn ở chung với Già Tà Đan, cố ý cho gia đinh đi tìm hắn, còn nói dối rằng y xảy ra chuyện, người này trở nên ấu trĩ từ khi nào vậy?
“Đúng, ta ghen đó.” Cố Yến thẳng thắn nói, “Ai bảo tiểu tiên thảo của bổn vương hấp dẫn như vậy, nếu không phải ta không thế đi ra ngoài, ta sẽ không để ngươi một mình gặp mặt hắn.”
Diệp Tử bị y nói có chút xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa nãy ngài đang đọc sách gì vậy?”
Cố Yến cầm lấy cuốn sách mình vừa vứt sang một bên, đưa qua: “《Chuyện tình lãng mạn của Vương phủ》mới ra quyển thứ hai, ta vừa bảo Thu Đường mua về.
Diệp Tử: “……”
Thu La vừa mới vào để rót nước trà: “.......”
...................
Edit có lời mún nói: Từ giờ tui phải tập trung ôn thi tốt nghịp nên sẽ không ra chương thường xuyên dc nữa😢 tuii sẽ cố gắng mỗi tuần một chương, mong mn vẫn ủng hộ tui🫶🫶🫶