Thanh kiếm kia đâm vào ngay phần eo, gần như xỏ xuyên qua, cũng may Cố Yến có võ công cao cường, ngay lúc cấp bách tránh đi chỗ hiểm, nên mới không gây ra họa lớn.
Nhưng dù như vậy, khi vết thương rỉ máu đỏ tươi lên lụa trắng, không khỏi cảm thấy ghê người.
Diệp Tử nắm chặt đầu ngón tay rồi lại buông ra, run nhẹ nhẹ giúp Cố Yến thay thuốc, sau đó kỹ lưỡng quấn băng vải lại, mới ngẩng đầu nói: “Miệng vết thương đang lành rất tốt, mấy ngày tới ngài phải cẩn thận hơn, đừng để cho miệng vết thương lại rách ra.”
Cố Yến không để bụng nói: “Kỳ thực đã không sao từ lâu, là do các ngươi chuyện bé xé ra to thôi.”
Diệp Tử một bên giúp y mặc quần áo, một bên oán trách nói: “Ngài phá thân mình xong còn đổ lỗi cho thái y? Không chăm sóc kỹ thêm mấy ngày, ngài lại muốn ngày mai ngất xỉu ở bên ngoài à?”
Cố Yến không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Diệp Tử bị y nhìn đến mất tự nhiên, nghiêng đầu hỏi: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Cố Yến trêu đùa nói: “Ta chỉ cảm thấy.... Cách ngươi nói chuyện, càng ngày càng giống phu nhân của ta. Có đúng không, Thụy Vương phi?”
“Đừng nói bậy.” Diệp Tử bị y nhìn đến nóng hết cả mặt, vội vàng tránh né ánh mắt của y, vùi đầu gói băng gạc thuốc mỡ.
Cố Yến dù bận vẫn ung dung dựa trên đầu giường, nói: “Thụy Vương phi, bổn vương muốn đi tắm.”
Miệng vết thương của Cố Yến không được chạm vào nước, nên trong thời gian này đều là Diệp Tử phục vụ y tắm.
Diệp Tử đun xong nước ấm, cẩn thận đỡ y đến tịnh thất.
Cố Yến đang bệnh nên không đeo phát quan (đồ dùng để buộc búi tóc), chỉ tùy tay dùng dây buộc cao lên. Diệp Tử đỡ y nằm xuống đệm mềm, tháo dây buộc tóc ra, mái tóc dài đen nhánh như thác nước lập tức xõa xuống.
Nửa tháng bị bệnh Cố Yến gầy đi không ý, đường nét trên gương mặt càng thêm thâm thúy, dưới ánh đèn nhạt ở tịnh thất, làn da tái nhợt của y gần như trong suốt.
Diệp Tử nhìn đến mức hô hấp ngưng trệ, vội cúi đầu niệm phật.
Sau một lúc lâu, Cố Yến bỗng nhiên nói: “Hôm nay ta sẽ phái người đi điều tra ngọn người sự việc Tư Nguy nói, xem rốt cuộc là có chuyện lạ gì, hay là có người cố ý tung tin đồn.”
Diệp Tử múc một gáo nước ấm làm ướt tóc Cố Yến, thoa lên một ít bột xà phòng (tui cũng ko biết sao lại có xà phòng ở thời này), cẩn thận xoa xoa: “Được.”
Cố Yến ngửa đầu nhìn động tác Diệp Tử, dịu dàng nói: “Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động đến ngươi.”
Động tác Diệp Tử ngừng lại.
Đây là lời mà Cố Yến đã nói với hắn ở trong mơ, nói đúng hơn, là với Hoài Viễn......
Điểm khác thường này ủa Diệp Tử không tránh được tầm mắt Cố Yến, y thấp giọng hỏi: “A Tử, ngươi có chuyện gì sao.”
Diệp Tử sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không có....”
Cố Yến thở dài một tiếng, nâng tay lên, cẩn thận lau đi bọt nước dính trên mặt Diệp Tử: “Ngươi nghĩ bản thân mình rất giỏi che dấu sao?”
Lòng bàn tay Cố Yến nhẹ nhàng vuốt ve má mềm của Diệp Tử, âm thanh ôn hòa: “Gần đây ngươi ngày nào cũng lo lắng, lúc nào cũng treo sẵn bốn chữ “Tâm trạng không tốt” trên mặt.”
“A Tử, ta không muốn ép ngươi, nhưng..... Ta cũng không muốn thấy ngươi tiếp tục như thế này, ta đau lòng.”
Diệp Tử hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn y: “Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”
Cố Yến nhẹ nhàng cười: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta thích ngươi.”
Diệp Tử mím môi, không nói gì.
Hắn giúp Cố Yến gội sạch tóc, lại vắt khăn khô lau mình cho y. Trong tịnh thất yên tĩnh một lát, Cố Yến bỗng nhiên kéo tay hắn qua: “A Tử, đây là lần đầu tiên ta đối xử với người khác như vậy.”
Cố Yến gương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lần đầu lộ ra vẻ xấu hổ. Y mím môi, châm chước nói: “Ta không biết làm sao để đối tốt với người khác, chỉ có thể đem những gì ta nghĩ là tốt nhất đến cho ngươi, nhưng ta không biết bản thân có phải làm sai điều gì, khiến cho ngươi không vui.”
“Nếu ta đã làm gì mạo phạm đến ngươi, hoặc làm ngươi cảm thấy chán ghét, ngươi nói cho ta, ta có thể sừa. Ta chỉ là... Không muốn nhìn ngươi như thế này.”
Diệp Tử khàn khàn nói: “Lần đầu ngài đối xử với người khác như vậy?”
Cố Yến gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy.....” Diệp Tử nhắm mắt, cố gắng đè nén cái tên sắp thốt ra khỏi miệng. Hắn lại hỏi: “Bỏ qua đi, trước đây ngài chưa từng thích người nào khác sao?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
Ánh mắt Diệp Tử trốn tránh một chút, không nhiều lời nữa.
Cố Yến nắm chặt cổ tay Diệp Tử, ngửa đầu nhìn thanh xà gỗ vuông vắn trên trần tịnh thất, ánh mắt xa xăm: “Rất lâu trước đây, đúng là có một người, hắn đối với ta rất tốt, tốt đến mức sẵn sàng từ bỏ cả sinh mạng vì ta.”
Ngón tay Diệp Tử run rẩy, trong lòng như có một trận bão tuyết lạnh lẽo đang cuốn lấy trái tim.
Cố Yến hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta cái gì cũng không biết.”
“Ta coi mọi chuyện là đương nhiên, dùng sự thờ ơ đáp lại sự chân thành từ hắn, lại chưa từng quan tâm đến cảm xúc hắn. Ta, ta thậm chí còn chưa bao giờ đối xử tốt với hắn, một lần cũng không.”
“..... Chờ đến khi ta nhận ra, ta đã đánh mất hắn mãi mãi.”
Cố Yến không biết nghĩ tới chuyện gì, quay đầu đi, trong mắt dần hiện lên tia máu. Vẻ mặt y bình tĩnh lại, trong giọng nói có phần u ám: “Ta không muốn đạp phải vết xe đổ lúc trước nữa, ta không thể.... Không thể chịu đựng việc mất đi bất cứ thứ gì.”
Tay y vô thức siết chặt, khiến Diệp Tử cảm thấy đau đớn.
Diệp Tử cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy y.
“Sẽ không.” Diệp Tử thì thầm bên tai y, “Vương gia...... Tử Thừa, ngài sẽ không mất đi thứ gì nữa, nhất định sẽ không.”
Đôi mắt Cố Yến giật giật: “Ngươi gọi ta là gì, gọi lại một lần nữa.”
Tia máu trong mắt Cố Yến nhạt đi đôi chút, y mệt mỏi ngã người xuống đệm mềm, ôn nhu cười: “Đỡ ta trở về, ta mệt rồi.”
Diệp Tử giúp Cố Yến lau người sạch sẽ, mặc vào y phục, đỡ y trở về giường. Hắn lệnh cho tỳ nữ đốt than sưởi ấm trong phòng, sau đó lại lấy một chiếc khăn lau khô tóc Cố Yến.
Cố Yến nhắm mắt nằm trên giường, đầu đau như sắp nứt ra, mơ hồ bắt lấy tay hắn: “Đừng làm nữa, nằm xuống với ta một lát.”
Diệp Tử nói: “Không được, lau khô tóc rồi hẵng ngủ, nếu không ngày mai sẽ bị đau đầu.”
“Sẽ không đau hơn bây giờ đâu.” Cố Yến cố gắng duy trì ý thức, thì thầm với hắn.
Diệp Tử nghĩ nghĩ, sau đó đốt thêm một ít than trong phòng, cởi áo ngoài nằm xuống bên người Cố Yến. Trong phòng tức khắc được sưởi ấm bởi lò than, trên người Cố Yến mang theo hơi ẩm, xen lẫn mùi trầm hương và thảo dược, làm tâm tình Diệp Tử dần thoải mái hơn.
Hắn nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho Cố Yến, một bên nhẹ nhàng nói: “Vương gia, ngài không cần phải cảm thấy áy náy.”
Cố Yến cau mày, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Diệp Tử nói: “Nếu ta là người nọ, ta nhất định sẽ không oán hận ngài.”
“Mỗi người một cuộc đời, muốn sống thế nào, muốn đối tốt với ai, đều do tự mình lựa chọn, không liên quan đến người khác. Nếu đã là tình nguyện thì sẽ không mong đợi được hồi đáp. Ta nghĩ, hắn sẽ không để bụng đâu.”
“Sao lại không chứ.” Cố Yến mở mắt, đáy máu đã nhuộm đỏ tơ máu, “Bây giờ ngươi đang gạt ta.”
Bộ dạng này của y có hơi đáng sợ, Diệp Tử co rúm người một chút, không đợi hắn đáp lại, Cố Yến lại nói tiếp: “Tình nguyện, không mong được hồi đáp? Ngươi nghĩ rằng mình là người như vậy? Không, đương nhiên ngươi không phải..... Ngươi từ trước nay.....”
“Là một người ích kỷ, mỗi điều ngươi làm với ta, dù vô tình hay cố ý... Ngươi đều muốn làm ta vĩnh viễn nhớ đến ngươi, làm ta không thể quên được, không thể rời xa ngươi, có đúng không?”
“Quá khứ là ta sai, ta không nên bỏ mặc cảm xúc của ngươi, cho nên ngươi muốn trả thù ta. Ngươi được ra đi sạch sẽ, bỏ lại ta trên cõi đời này, vĩnh viễn nhớ đến ngươi...”
“....... Ngươi thành công rồi.”
Giọng nói của y vừa trầm lại vừa khàn, gần như khiến Diệp Tử ngạt thở.
Đáy lòng Diệp Tử ẩn ẩn đau, hốc máu từ từ đỏ lên: “Vương gia, ngài lại phát bệnh rồi, ta giúp ngài đi sắc thuốc.”
“Ta không cho ngươi đi.” Cố Yến giữ chặt cổ tay hắn, ép hắn nằm trên giường.
Diệp Tử sợ đến mức co người ngọ ngoậy, lại không dám dùng sức, cảm giác được băng vải buộc quanh eo đối phương trong lúc di chuyển đã lỏng ra một chút: “Vương gia, vết thương của ngài......”
Cố Yến không nghe thấy nữa, hai mắt y đỏ ngầu đến đáng sợ, trừng lớn đến mức gần như sắp chảy máu. Diệp Tử còn tính nói tiếp, đã bị một nụ hôn mãnh liệt chặn lại. Động tác Cố Yến nhìn có vẻ hung ác, nhưng khi chạm vào môi Diệp Tử, lại vẫn ôn nhu nhẹ nhàng như trước.
Diệp Tử rất nhanh đã chìm đắm vào nụ hôn nồng nàn này, hắn dần không giãy giụa nữa, không nhịn được túm lấy y phục người nọ.
Cố Yến cẩn thận hôn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời đi, tuyệt đối không.”
Ngón tay đang nắm chặt của Diệp Tử khựng lại, từ đầu đến chân như bị dội một chậu nước lạnh, buốt đến tận tim.
Diệp Tử mở mắt nhìn y, bỗng nhiên nói: “Ngài đang nói ai?”
Âm thanh của hắn run lên nhè nhẹ, cổ họng từng đợt chua xót: “....... Là ta, hay là Hoài Viễn?”
Ý thức của Cố Yến hỗn độn không rõ, y sờ sờ mặt Diệp Tử, cúi người hôn lên đuôi mắt hắn, dịu giọng nói: “Ngươi chính là Hoài Viễn.”
Diệp Tử sững sờ, đầu óc choáng váng không ngừng, đến mức quên cả phản ứng. Không biết qua bao lâu, Cố Yến cũng cạn kiệt sức lực, không thể chống đỡ được nữa liền ngủ thiếp đi trên người Diệp Tử.
Phải một lúc sau Diệp Tử mới nhận ra đối phương đã không còn động tĩnh nữa, hắn cẩn thận đặt người nằm trên giường, vừa đứng dậy đã thấy băng vải trên bụng người nọ đã hoàn toàn thõng ra, máu nhạt nhuộm đầy trên lớp lụa trắng, trông có chút ghê rợn.
Diệp Tử trầm mặc băng bó lại chỗ bị thương giúp Cố Yến, lau khô tóc y, sau đó mới đắp chăn đàng hoàng.
Làm xong mọi việc, Diệp Tử ngồi bên giường, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt ngủ say của Cố Yến.
Một lát sau, trong phòng có một luồng ánh sáng lóe lên, cỏ nhỏ đã biến trở về nguyên bình, chậm rãi bò ra khỏi lớp y phục.
Hắn lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ, bò vào trong bụi cỏ.
Diệp Tử cuộn mình giữa thảm cỏ, bông hoa nhỏ cũng che thân trong kẽ lá, cành lá mềm mại mảnh khảnh đung đưa theo gió.
Bầu trời đêm bên ngoài không trăng cũng không sao, mây đen bao trùm toàn bộ thành Trường An, khiến người ta thấy mệt mỏi.
Ngày hôm sau khi Cố Yến tỉnh lại, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Y khó chịu than nhẹ một tiếng, lập tức có người vươn tay nâng y dậy. Một chén nước đưa tới trước mặt y, Cố Yến liền uống một ngụm, cả khuôn miệng liền cảm thấy đắng chát.
Cố Yến nhíu mày nói: “Thứ gì……”
Thu Đường trả lời: “Thuốc của ngài.”
Cố Yến mở mắt ra, vả mặt lập tức lạnh hẳn đi: “Sao lại là ngươi, Vương phi đâu?”
Thu Đường nói: “Hôm qua miệng vết thương của ngài hở ra, Vương phi từ sớm đã ra ngoài tìm đại phu cho ngài.”
Cố Yến nhận lấy chén thuốc, nói: “Muốn tìm đại phu thì phái hạ nhân đi là được, hắn tự mình chạy lung tung ra ngoài làm gì?”
Thu Đường lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Cố Yến không nói gì nữa, một ngụm đã uống xong chén thuốc, ra lệnh: “Lui xuống đi, cho người gọi Tư Nguy tới.”
Thu Đường đáp “Vâng”, quay đầu đi ra ngoài.Cố Yến dựa trên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, chẳng qua bao lâu, nghe thấy cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tư Nguy đi vào: “Chủ tử, ngài tìm ta?”
Cố Yến mở mắt ra, hỏi: “Lúc trước cho ngươi điều tra xem Thụy Vương phi đi đâu, tra được gì rồi?”
Tư Nguy hơi do dự một chút, Cố Yến hỏi lại: “Vẫn chưa tra được?”
Tư Nguy cúi đầu: “Vâng.”
Cố Yến xoa huyệt thái dương, thở dài một tiếng: “Ngươi đã nói với hắn chuyện ở biệt trang ngoài thành?”