*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đầu nghe nói trong thành Trường An có yêu tà quấy phá, Diệp Tử cùng Cố Yến còn tưởng có người ở trong bóng tối lén lút giở trò. Bây giờ xem ra, người nọ không còn ai ngoài Ôn Dập.
Nhưng tại sao gã phải làm như vậy?
Ôn Dập vẫn luôn bất mãn với Cố Yến cùng Diệp Tử vì chuyện của Thường Ninh quận chúa, vô tình Diệp Tử lại là cỏ yêu biết hóa thành người, tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Quảng Hư Tử còn đang khoác lác rằng mình thu phục được nhiều yêu thế nào, có năng lực mạnh mẽ ra sao, Diệp Tử cũng không để ý lắm. Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Đạo trưởng không cần khách khí, nếu ngài khăng khăng muốn như thế, có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tại hạ được không.”
Diệp Tử hơi ngừng, nghiêm túc nói: “Ta muốn cùng ngài đi thu ma phục yêu.”
Quảng Hư Tử đương nhiên không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chần chừ nói: “Chuyện này.....”
Diệp Tử hỏi: “Không được sao?”
Quảng Hư Tử nói: “Cũng không phải là không được, chỉ là đối phó với yêu quái chỉ là việc tốn sức, có ích gì cho ngươi sao?”
Diệp Tử thành khẩn nói: “Có lẽ đạo trưởng không biết, tại hạ từ nhỏ đã có hứng thú với những chuyện quỷ thần tâm linh, đặc biệt kính nể nhất những bậc pháp sư hàng yêu trừ ma như ngài. Lần này gặp được ngài thực sự có duyên, bởi vậy tại hạ muốn được tận mắt thấy tư thế oai hùng của ngài khi trừ ma, mong rằng đạo trưởng sẽ thành toàn cho tâm nguyện này của ta.”
Hắn nịnh bợ một hồi làm hai tai Quảng Hư Tử như muốn nở ra mấy bông hoa, Quảng Hư Tử hưng phấn vuốt chòm râu, giả vờ do dự hồi lâu mới nói: “Được rồi, vậy bần đạo đành phải phá lệ một lần, cho phép ngươi đi theo.”
Diệp Tử liên tục nói lời cảm tạ, lại tỏ vẻ buồn rầu nói: “Chỉ là cách đây không lâu giữa tại hạ và Ôn Dập tướng quân có xảy ra chút mâu thuẫn, nếu để hắn biết có ta đi theo, nhất định sẽ gây phiền toái cho đạo trưởng. Ta muốn đi cùng ngài, chỉ sợ phải cải trang một phen mới được.”
Quảng Hư Tử xua xua tay, nói: “Không cần phiền toái như vậy, bần đạo giỏi nhất là thuật dịch dung*, ta chỉ cần búng tay một phát, đảm bảo người thân nhất của người cũng nhận không ra.”
*Dịch dung: đổi gương mặt.
Lời này của lão khiến Diệp Tử có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Vậy đa tạ đạo trưởng.”
Nửa ngày sau, Quảng Hư Tử đã đến được Hộ quốc công phủ.
Quảng Hư Tử giải thích mục đích của mình cho thủ vệ ngoài cửa, rất nhanh sau đó có hai tên gia đinh chạy tới, vui vẻ dẫn lão và tiểu đạo đồng ở phía sau vào nhà chính. Gia đinh lui xuống tìm Ôn Dập, Quảng Hư Tử lúc này mới quay đầu nhìn tiểu đạo đồng bên người mình.
Quảng Hư Tử đắc ý nói: “Thấy chưa, ta nói có sai đâu, nhất định sẽ không ai nghi ngờ ngươi.”
Vị tiểu đạo đồng bên người lão, chính là Diệp Tử giả trang.
Quang Hư Tử đổi cho Diệp Tử một gương mặt khá tầm thường, chỉ có đôi mắt kia vẫn trong trẻo sáng ngời, một cặp mắt đào hoa lại sạch sẽ, xinh đẹp. Quảng Hư Tử nhìn hắn từ trên xuống một lượt, nói thẳng: “Gương mặt này so với bộ dáng của ngươi kém hơn rất nhiều, nếu lúc đầu ngươi mang dáng vẻ thế này, ta khẳng định sẽ không bắt chuyện với ngươi.”
Diệp Tử không nói nổi, chỉ cúi đầu cho có lệ nói: “Sư phụ, đừng nói nữa.”
Quảng Hư Tử lúc này mới chịu ngậm miệng.
Hai người chờ không bao lâu, Ôn Dập cùng Hộ quốc công Ôn Sợ Hậu đã tới nhà chính. Diệp Tử rũ mắt, không dám đối diện hai người, chuyên tâm đứng bên người Quảng Hư Tử, đóng vai tiểu đạo đồng của mình.
Quảng Hư Tử đứng dậy, trang nghiêm hành lễ với hai người: “Bần đạo bái kiến Hộ quốc công, Ôn tiểu tưởng quân.”
Ôn Sơ Hậu nói: “Đạo trưởng không cần đa lễ, mời ngồi.”
Mọi người ở nhà chính ngồi xuống, Ôn Dập mới cười nói: “Nửa tháng trước ta phái người truyền tin cho đạo trưởng, đến hôm nay ngài đã tới. Trong thành Trường An những ngày này liên tiếp bị yêu tà tàn sát bừa bãi, làm cho lòng dân ở khắp nơi sợ hãi, mong được ngài cứu giúp.”
Quảng Hư Tử trầm ngâm một tiếng, vuốt nhẹ chòm râu: “Bần đạo từ khi vào thành tới nay, đúng là có nhận thấy tà khí ở đây rất nặng. Hai vị yên tâm, nếu bần đạo đã đến, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”
Ôn Sơ Hậu nhíu mày, lặng lẽ nhấp ngụm trà.
Trong lòng Diệp Tử thầm thấy không ổn.
Nếu theo như hắn biết, trong thành Trường An ngoại trừ hắn và chim sẻ nhỏ, không còn con yêu quái nào khác, cái gọi là yêu tà quấy phá đều là Ôn gia tung tin ra. Nhưng Quảng Hư Tử không biết chuyện này, lão cứ thuận theo lời của Ôn Dập, ngược lại sẽ khiến hai người này nghi ngờ.
Diệp Tử khẽ thấp thỏm, quả nhiên nghe Ôn Sơ Hậu nói: “Nghe nói Quảng Hư đạo trưởng đạo thuật thông tuệ, có thể thể hiện cho lão phu xem một chút được không?”
Quảng Hư Tử lộ ra chút do dự: “Chuyện này.....”
Thấy Quảng Hư Tử tỏ vẻ không muốn, Ôn Dập giảng hòa nói: “Quảng Hư đạo trưởng tiếng lành đồn xa, cha ta ngưỡng mộ đạo trưởng đã lâu, khó khăn lắm mới gặp được hôm nay, nên mới muốn thấy đạo trưởng biểu diễn một màn thu phục yêu ma.”
Ôn Dập dừng một chút, lại nói: “Trước khi đạo trưởng đến, ta đã báo tin cho Thánh Thượng rằng sẽ mời một vị cao nhân đắc đạo đến xua bỏ tà ám ở Trường An. Ngày mai đạo trưởng cũng phải cùng chúng ta vào cung, trước mặt Thánh Thượng không tránh được phải thể hiện chút kĩ năng đạo pháp của ngài, cứ coi như hôm nay chúng ta ở đây tập duyệt trước một phen.”
Lời nói của gã trông có vẻ khá lịch sự, nhưng lại mang đầy ý đe dọa. Bàn tay giấu trong tay áo Diệp Tử khẽ nắm chặt, không khỏi đổ mồ hôi thay cho tên đạo sĩ bịp bợm bên cạnh
Nếu Quảng Hư Tử không biết đạo thuật, bây giờ lão nói ra, cùng lắm thì chỉ bị đuổi ra khỏi Hộ quốc công phủ. Nhưng ở trước mặt Tĩnh Hòa Đế là một chuyện khác, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi tội lớn mất đầu.
Không nghĩ đến Quảng Hư Tử xắn ống tay áo lên, đứng dậy sảng khoái nói: “Đã vậy bần đạo liền phải cung kính tuân mệnh.”
Diệp Tử ngẩn ra, liền thấy tay áo Quảng Hư Tử vung lên, vài người giấy nhỏ được cắt tỉ mỉ sống động như người thật lập tức rơi ra. Hình nhân giấy được tạo ra từ giấy Tuyên Thành, khuôn mặt được vẽ bằng thuốc màu, thoạt nhìn trông giống như người thật.
Mấy người giấy nhỏ nhẹ nhàng chạm mặt đất, rồi nhanh chóng nằm im bất động.
Quảng Hư Tử vòng qua người giấy hai vòng, trong miệng tụng vài câu niệm chú, đập mạnh phất trần*, thấp giọng quát: “Đứng dậy!”
*Phất trần
Người giấy nhỏ giật giật, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, vây xung quanh người Quảng Hư Tử.
Hai cha con Ôn Dập tròn mắt kinh ngạc, Quảng Hư Tử đắc ý nói: “Người giấy này của ta có linh tính rất cao, nhưng không phải yêu tà quỷ quái, xưa nay ta đều dựa vào bọn chúng để bắt quỷ. Bọn chúng còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa.”
Bàn tay ở trong ống áo của Diệp Tử nắm chặt, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Ai ngờ tên đạo sĩ bịp này thực sự biết bắt yêu cơ chứ!
Tuy nhiên những người giấy kia cũng chỉ vây chung quanh người Quảng Hư Tử, thỉnh thoảng có một hai đứa nhìn về phía Diệp Tử, hình như chưa nhận thấy được gì khác thường.
Ôn Sơ Hậu hỏi: “Bọn chúng còn có thể làm gì?”
Quảng Hư Tử ra vẻ cao thâm, cười mà không đáp. Cùng lúc đó một tỳ nữ tiến vào thay trà, vài tên người giấy nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy vào khay đựng trà trong tay tỳ nữ, tỳ nữ hét lên một tiếng, ném khay xuống đất.
Nhưng chiếc ấm trong được vài tên người giấy đỡ lấy, treo lơ lửng giữa không trung.
Quảng Hư Tử quát lớn, mắng nói: “Dám bày trò hù dọa người khác, còn không mau qua châm trà cho hai vị đại nhân.”
Người giấy nhỏ đỡ ấm trà, bay đến trước mặt Ôn Dập cùng Ôn Sơ Hậu, rót đầy vào tách trà hai người, sau đó nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn.
Ôn Dập nhìn chằm chằm chén trà trong tầm tay, không dám chạm vào, duỗi tay muốn túm lấy người giấy nhỏ kia.
Chỉ nghe Quảng Hử Tử vội la lên một tiếng: “Trở về!”
Hình nhân giấy tức khắc bị xé nát, hóa thành đống mảnh vụn tầm thường, tự động bay trở về ống tay áo Quảng Hư Tử.
Quảng Hư Tử lấy lại người giấy, mới chậm rãi giải thích nói: “Hai vị không biết, bên trong người giấy có yêu vật bần đạo luyện hóa bỏ vào, người thường không được chạm vào.”
Ôn Sơ Hậu hỏi: “Người giấy của đạo trưởng đã tìm ra yêu tà ở nơi nào rồi sao?”
Quảng Hư Tử giống như đã chuẩn bị trước, trôi chảy đáp: “Bần đạo vừa hỏi bọn chúng, tuy nhiên chúng ta cũng chỉ vừa tới đây, phạm vi người giấy có thể tra được cũng có giới hạn, muốn tra ra nơi ở của yêu ta, chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian.”
Ôn Dập giành nói: “Nhưng nếu cứ mãi không tìm được tung tích yêu tà, để cho nó bỏ trốn thì phải làm sao?”
Quảng Hư Tử nói: “Không phải Tướng quân muốn yêu tà rời khỏi thành Trường An sao, nếu nó chạy, bần đạo liền niệm một đạo phù chú ở cổng thành, làm cho con yêu quái kia không dám trở lại là được?”
“Không được.” Ôn Dập không chút nghĩ ngợi đáp.
Ôn Sơ Hậu cảnh cáo quét mắt liếc gã một cái, hỏi: “Nếu chúng ta biết yêu tà ở nơi nào, đạo trưởng có thể trực tiếp thu phục được không?”
Quảng Hư Tử suy tư một lát, nói: “Được.”
Ôn Sơ Hậu: “Yêu vật kia hiện đang ở trong Thụy Vương phủ thành Trường An.”
Tay Diệp Tử run lên, sơ ý làm rơi nắp chén trà, nắp chén va chạm lên thành chén phát ra một tiếng giòn tan.
Bọn họ.... Tìm tới hắn.
Lúc này Ôn Dập mới để ý tới tiểu đạo đồng phía sau Quảng Hư Tử, gã nghi hoặc nhìn chằm chằm Diệp Tử, bỗng nhiên bên ngoài cửa truyền tới âm thanh lanh lảnh của một nữ tử: “Tiểu thư, lão gia và thiếu gia đang tiếp khách, ngài không vào được.”
“Ta không quan tâm, ta muốn gặp huynh trưởng, huynh ấy đã đồng ý chơi cờ với ta, huynh trưởng, huynh trưởng!”
Sắc mặt Ôn Sơ Hậu tối sầm: “Nó lại làm sao?”
Ôn Dập có hơi mất tự nhiên, vội nói: “Phụ thân đừng trách, là con đã đáp ứng buổi chiều sẽ chơi cờ với muội ấy, con lập tức——”
Lời ga còn chưa nói xong, cửa lớn trong nhà chính bị đẩy ra, một nữ tử vọt vào.
Nàng mặc một thân váy gấm lộng lẫy, nhưng trên y phục dính một chút bùn bẩn, vật trang sức trên tóc cũng bù xù rối ren. Nàng chạy tới bên người Ôn Dập, khóc lóc nói: “Huynh trưởng không cần Chỉ nhi nữa sao? Vì sao không tới chơi với muội, Chỉ nhi không muốn bị nhốt một mình.”
Ánh mắt Diệp Tử rơi vào trên người nàng, biểu tình phức tạp.
Người này chính là Thường Ninh quận chúa Ôn Chỉ
Ôn Chỉ hiện giờ thần sắc đầy điên cuồng, ánh mắt mơ hồ, không còn vẻ hiền hòa yên tĩnh như lần đầu Diệp Tử gặp nàng nữa.
Nếu không biết nàng đang giả bộ, chỉ sợ sẽ thật sự bị nàng hù khiếp vía mất.
Một mỹ nhân đang êm đẹp bỗng biến thành bộ dạng này, trong lòng Diệp Tử khẽ thở dài, lại nghe Ôn Sơ Hậu mất kiên nhẫn đập bàn đứng dậy: “Ngươi đang làm cái gì, không thấy nơi đây còn có khách sao? Còn không mau cút ra ngoài!”
Ôn Chỉ bị lão quát hoảng sợ, vội trốn ở sau lưng Ôn Dập: “Huynh trưởng, muội sợ, lão là người xấu.”
“Ta là cha ngươi!” Ôn Sơ Hậu gầm lên một tiếng, nhưng lập tức nhận ra bản thân thất thố, quay đầu ra lệnh cho tỳ nữ, “Mau đỡ tiểu thư trở về.”
“Ta không đi!” Ôn Chỉ ngã ra đất, phát điên nói, “Vì sao các ngươi có thể ở bên ngoài, ta lúc nào cũng bị nhốt trong phòng, ta phải ở đây, ta nhất định phải ở chỗ này!”
Ôn Dập kéo tay nàng: “Chỉ nhi, huynh trưởng và phụ thân phải tiếp khách.”
Ôn Chỉ không nghe: “Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta không đi là không đi!”
“Ngươi——” Ôn Sơ Hậu tức muốn lộn trào ruột gan, thậm chí còn giơ tay lên muốn cho nàng một cái tát, bị Ôn Dập giữ lại.
Ôn Dập la lên: “Phụ thân, không thể trách Chỉ nhi được, muội bị là do bị yêu tà làm hại!”
Ôn Sơ Hậu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Thôi, dẫn nó đi đi.”
Ôn Dập vội đáp, đỡ Ôn Chỉ ra cửa.
Trước khi đi, Diệp Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Chỉ, người nọ vừa lúc ngoái đầu nhìn lại về phía hắn cùng Quảng Hư Tử. Ánh mắt Ôn Chỉ tỉnh táo lạ thường, nhưng trong khoảnh khắc đôi mắt kia chạm tới ánh mắt Diệp Tử, lập tức trở nên ngu dại mờ mịt.
Ôn Dập dẫn Ôn Chỉ rời đi, Ôn Sơ Hậu lúc này mới quay đầu nói với Quảng Hư Tử: “Đạo trưởng, ngài thấy không, con gái ra chính là bị yêu tà ở Thụy Vương phủ kia làm hại, ngài nhất định phải thay lão phu tóm được con yêu quái đó.”
Diệp Tử im lặng, thầm nghĩ rõ ràng là Ôn gia mới là thứ đã bức điên Thường Ninh quận chúa, sao lại đổ thừa qua cho hắn?
Quảng Hư Tử khẽ than tiếc, lại nói mấy câu nhất định phải bắt lấy yêu tà, cứu được quận chúa.
Ôn Sơ Hậu không nói thêm gì nữa, phân phó hạ nhân trình lên chút ngân lượng đưa cho Quảng Hư Tử, dặn dò nói: “Đạo trưởng hôm nay cứ về khách điếm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lão phu liền mang ngươi tiến cung. Đến lúc đó ngươi chỉ cần nói Thánh Thượng có yêu vật ở Thụy Vương phủ là được, còn lại cứ giao cho lão phu.”
Quảng Hư Tử vừa thấy tiền thưởng mắt đã sáng rực như đèn pha, lập tức đồng ý không chút do dự.
Ôn Sơ Hậu phái người tiễn hai người ra khỏi Hộ Quốc công phủ.
Diệp Tử đi theo Quảng Hư Tử ra ngoài Hộ quốc công phủ, trong lòng còn chút bất an. Vốn dĩ hắn chỉ muốn đi theo Quảng Hư Tử, xem thử Hộ quốc công phủ đang âm mưu làm chuyện gì, không ngờ mục tiêu của bọn họ lại chính là Thụy Vương phủ.
Là do hắn bại lộ thân phận từ trước sao?
Diệp Tử nhất thời không biết rõ vấn đề xuất phát từ đâu, nhưng hiện giờ Ôn Sơ Hậu và Ôn Dập đang nghĩ mọi cách làm Quảng Hư Tử đến Thụy Vương phủ bắt yêu, chính là đang nhắm thẳng tới hắn.
Hơn nữa, có lẽ bọn họ muốn vin vào hắn để trả thù Cố Yến hại Ôn Chỉ hóa điên.
Vị đạo trưởng này mới vừa rồi còn biểu diễn hai chiêu nhìn có vẻ đáng tin, nhưng nếu lão thực sự biết trừ yêu, vì sao lại không phát hiện ra thân phận của hắn?
Diệp Tử đang nghĩ có nên lo cho an nguy bản thân, trước tiên tìm lý do nào đó thoát thân, bỗng nhiên thấy ống tay áo sau lưng Quảng Hư Tử, có gì đó rơi xuống.
Diệp Tử bối rối bước tới, nhặt thứ kia lên, thì ra là một sợi tơ.
Quảng Hư Tử lo gom bạc, tâm tình vui vẻ nên không để ý phía sau xảy ra chuyện gì. Diệp Tử nhẹ nhàng kéo sợ tơ kia, một người giấy nhỏ rơi ra khỏi ống tay áo Quảng Hư Tử.
Diệp Tử: “……”
Vừa nãy lão dùng thứ này để thao túng người giấy?
.................
Edit có lời muốn nói: Tui trở lại rồi đây mọi người! ><