Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 53



Edit: Ann

Chương 53

Sợi tơ mỏng được buộc vào tứ chi hình nhân giấy, làm bằng chất liệu trong suốt, nhẹ, dai, khó bị phát hiện, nếu không phải Diệp Tử đang theo sát phía sau Quảng Hư Tử, căn bản sẽ không nhận thấy được.

Diệp Tử từng nghe nói qua, có vài vị nghệ nhân đi ngao du từ nam ra bắc, bên mình mang theo vài kỹ năng đặc biệt độc đáo nhưng tuyệt không bao giờ truyền lại cho người khác, có lẽ Quảng Hư Tử chính là người như vậy.

Diệp Tử nghĩ một chút, không nói gì, chỉ lặng lẽ cất đi sợi tơ buộc người giấy, nhanh chóng đuổi kịp lão.

Buổi chiều, Diệp Tử mời Quảng Hư Tử dùng bữa trong tửu lầu nổi danh nhất ở thành Trường An.

Lão đạo trưởng này không biết đã bao lâu chưa được ăn một bữa cơm ngon, sức ăn lớn đến kinh người, một mình ăn hết một bàn lớn vẫn có vẻ chưa no nê gì.

Với sức ăn này, nếu lão không giả danh lừa bịp, chỉ sợ là sống không nổi. Diệp Tử thương hại mà nhịn lão nhân đang ham ăn hốc uống bên cạnh mình, liền gọi tiểu nhị đem thêm chút đồ ăn.

Biết người này không phải pháp trừ tà gì hết, Diệp Tử cuối cùng cũng có thể yên tâm mà đi theo bên người lão.

Nếu lão dám nhận lời của Hộ quốc công phủ, nhất định đã chuẩn bị sẵn để đối phó, vấn đề duy nhất ở hiện tại chính là kế hoạch mà Ôn Dập và Ôn Sơ Hậu đang âm thầm chuẩn bị.

Cố Yến có biết Ôn gia đứng sau chuyện này không?

Nghĩ đến Cố Yến, ánh mắt Diệp Tử tối dần.

Hắn đã ra ngoài cả một ngày, không biết người nọ có lo lắng sốt ruột không, có khi nào sẽ phái người ra ngoài tìm hắn không.

Dường như nhận ra cảm xúc Diệp Tử đang tụt xuống, Quảng Hư Tử buông đũa, quan tâm nói: “Diệp tiểu công tử, sao sắc mặt ngươi lại buồn bã như vậy?”

Diệp Tử không trả lời.

Tuy Quảng Hư Tử là tên bịp bợm kiếm tiền trong giang hồ, nhưng tướng mạo gã hiền hòa, lúc không nói chuyện lại mang lại chút khí chất bất phàm, không hề làm người khó chịu, ngược lại trông như một trưởng bối tốt bụng.

Quảng Hư Tử rót ly rượu, ngửa đầu uống, mới nói: “Anh bạn trẻ, có đôi khi cứ giữ kín tâm sự trong lòng chỉ tổ phản tác dụng. Cứ không ngần ngại nói ra, không chừng sẽ tự nhiên mà giải quyết được.”

Diệp Tử lắc đầu: “Giải quyết không được.”

Quảng Hư Tử hỏi: “Chuyện tình cảm?”

Diệp Tử ngẩn ra, ngẩng đầu: “Sao ngài biết?”

Quảng Hư Tử cười nói: “Một công tử phú quý lại tuấn tú như ngươi, không lo ăn lo mặc, không lo kế sinh nhai, ngoại trừ tình yêu, còn thứ gì có thể khiến ngươi khóc lóc thảm thương đến vậy?”

Diệp Tử ngượng ngùng quay mặt đi: “Ta không khóc.”

“Được, không khóc, là bị bụi bay vào mắt.” Quảng Hư Tử rót rượu vào ly rượu đặt trước mặt Diệp Tử, hỏi, “Không nói chuyện này nữa, nhưng ngươi nói cho ta biết, lời lúc nãy ta nói có đúng không?”

Diệp Tử trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Quảng Hư Tử nói: “Sao vậy, người ngươi thích lại không thích ngươi?”

Diệp Tử thấp giọng nói: “Y...... Hẳn là thích.”

“Vậy tại sao?” Quảng Hư Tử nói, “Là cha mẹ và trưởng bối ngăn cản? Hay là có người muốn chia rẽ?”

Diệp Tử lắc lắc đầu: “Đều không có.”

Quảng Hư Tử nhấp ngụm rượu, kết luận: “Vậy chỉ còn giữa các ngươi có hiểu lầm.”

Đôi mắt Diệp Tử khẽ nhúc nhích một chút: “Hiểu lầm?”

Quảng Hư Tử trấn an nói: “Tiểu công tử, ngươi mời bần đạo uống rượu ăn cơm, bần đạo không thể không báo đáp. Bần đạo tuy là người trong đạo môn, nhưng cũng biết một chút chuyện tình yêu, ngươi đừng ngại tâm sự cho ta biết, ta có thể giúp ngươi phân tích, thế nào?”

Diệp Tử chần chờ một lát, cuối cùng cũng nói cho Quảng Hư Tử biết chuyện. Khi nói hắn cũng giấu nhẹm đi phần lớn thông tin, không để Quảng Hư Tử biết thân phận của hắn cùng Cố Yến.

Quảng Hư Tử nghe xong, thổn thức nói: “Thế gian vì tình yêu mà có không biết bao nhiêu kẻ si người oán, thật sự đáng thương.....”

Diệp Tử trầm mặc không đáp, Quảng Hư Tử lại nói: “Tiểu công tử, theo ngươi nói, ý trung nhân kia của ngươi hẳn một lòng thiệt tình với ngươi, đã như vậy, sao ngươi không tự mình hỏi y một câu rốt cuộc y nghĩ về ngươi thế nào?”

Diệp Tử liễm hạ mắt: “Ta…… Ta không dám.”

“Cái gọi là vì yêu mà ưu sầu, vì yêu mà sợ hãi, không có liền mong nhớ, có được rồi lại sợ mất đi, vân vân mây mây... Như vậy làm sao mà không phiền não cho được.” Quảng Hư Tử lắc đầu than tiếc, vuốt chòm râu nói: “Tiểu công tử, bần đạo cho rằng, thay vì ôm bực trong lòng như ngươi, ép bản thân phải ở bên người nọ, thì thà thẳng thắn nói rõ sự tình với y, có lẽ sẽ có một bước chuyển biến tốt hơn.”

“Chuyển biến?” Diệp Tử ngẩn người, “Ý ngài là, thật ra là ta hiểu lầm y?”

Quảng Hư Tử nói: “Bần đạo không dám kết luận. Nhưng ngươi cũng nói, người nọ rất quan tâm đến ngươi, thậm chí sẵn sàng lao vào nguy hiểm vì ngươi. Ta nghĩ, nếu y thật sự chỉ coi ngươi là vật thay thế của người khác, y đánh đổi nhiều như vậy để làm gì?”

“..... Hơn nữa, không phải ngươi cũng nói, mười năm ở bên nhau, chưa từng thấy bên người y xuất hiện hình bóng người khác sao?”

Diệp Tử ngẩn người nói: “Ý đạo trưởng là.....”

Quảng Hư Tử cười nhạt không đáp.

Diệp Tử mơ hồ hiểu ý lão, nỉ non nói: “Sao có thể..... Chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, chuyện này....”

“Lẽ thường?” Quảng Hư Tử nhàn nhã ngắt lời hắn, “Tiểu công tử, trên đời này có rất nhiều chuyện không hợp với lẽ thường, ngươi có dám cam đoan mình chưa từng gặp phải chuyện gì trái với lẽ thường không?”

Diệp Tử ngơ ngẩn.

Làm sao hắn có thể chưa gặp qua việc trái lẽ thường. Hắn từ thế giới của mình trọng sinh vào thế giới này, lại biến từ ngừơi thành cỏ nhỏ, đây vốn dĩ là chuyện trái với luân thường đạo lý nhất.

Còn Cố Yến, không lẽ sẽ không phát sinh sự tình không hợp với lẽ thường sao?

Năm ấy Cố Yến mười tuổi phát bệnh nặng, trong cơn sốt biến mất khỏi vương phủ, lúc trở lại, trong tay đã nắm chặt một gốc cây cỏ nhỏ. Từ sau đó, tính tình Cố Yến thay đổi 360 độ, y bỏ hết tiền đồ xán lạn phía trước, một lòng chăm sóc Diệp Tử. Mà sau khi Diệp Tử hóa hình, y liền tìm cách cho Diệp Tử ở lại Vương phủ, lo từng bữa ăn giấc ngủ, mãi cho đến hiện tại.

Kỳ thật những việc trái với lẽ thường Cố Yến đã làm so với Diệp Tử chỉ có hơn chứ không kém, chẳng qua hắn lúc nào cũng bỏ qua chúng.

Suy nghĩ Diệp Tử hỗn loạn, Quảng Hư Tử lại không nhiều lời nữa, tự mình sai tiểu nhị đem tới mấy bình rượu cho lão. Đang uống giữa chừng, khuôn mặt Quảng Hư Tử đỏ bừng, ý thức hỗn độn mơ hồ.

Diệp Tử bất đắc dĩ phải nửa đỡ nữa ôm, đem người lảo đảo đưa về khách điếm.

Diệp Tử thả Quảng Hư Tử xuống giường, người kia đã uống đến mức mắt mở không ra, vậy còn không cho Diệp Tử rời đi, duỗi tay tìm tìm trong bao quần áo của mình.

Quảng Hư Tử lấy từ trong bao quần áo ra một quyển sách, đưa cho Diệp Tử.

Diệp Tử khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Quảng Hư Tử giữ chặt Diệp Tử, say khướt nhìn hắn cười thần bí: “Vũ khí thần kỳ giúp con đường tình duyên của ngươi trơn tru suôn sẻ.”

Lời của lão đầy ái muội, Diệp Tử nghĩ tới chuyện gì, mặt bừng một phát đỏ ửng lên.

Diệp Tử cố từ chối, nhưng Quảng Hư Tử say rượu vừa ngang ngược vừa vô lý, một hai phải nhét vật trong tay cho hắn. Diệp Tử không còn cách nào, đành phải nhận lấy.

Quảng Hư Tử ngã lưng xuống giường, trong miệng còn lẩm bẩm tự nói: “Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi một phen, thứ này ngươi đem về xem cho kỹ, nhất định phải làm cho ý trung nhân của ngươi vĩnh viễn không rời xa ngươi.”

Diệp Tử không muốn dây dưa cùng lão đạo sĩ lừa đảo này nữa, vội vàng trở về phòng của mình.

Trở lại phòng ngủ, Diệp Tử mới cúi đầu nhìn rõ tên của quyển sách kia.

——《Tuyển tập yêu vật dân gian》

Diệp Tử: “……”

Lão đạo sĩ này lại gạt người!

Diệp Tử lười so đo đến cùng với con ma men, ngồi xuống, chán nản lật xem quyển tuyển tập yêu quái kia. Sách này góp nhặt rất nhiều chuyện ma quái trong truyền thuyết, Diệp Tử tùy ý lật xem vài trang, bỗng nhiên ánh mắt hân dừng lại ở một trang trong đó.

Đọc xong nội dung trang sách kia, mày hắn hơi hơi nhíu lại.

Màn đêm càng lúc càng tối, trong Thụy Vương phủ lại đền đuốc sáng trưng.

“Vẫn chưa tìm được người?” Âm thanh Cố Yến truyền qua rèm vải, u ám lại khàn khàn.

Tư Nguy quỳ rạp giữa phòng, trầm mặc mà cuối đầu.

Cố Yến ra lệnh: “Tiếp tục tìm, khả năng hắn vẫn chưa đi xa.”

“Vâng.”

Cố Yến nằm lại trên giường không nói gì nữa, nhưng Tư Nguy vẫn chưa rời đi.

“Còn có chuyện gì?”

Tư Nguy nói: “Việc chủ tử phái thuộc hạ điều tra đã tra được. Thuộc hạ tìm được vài tên thường rải tin đồn yêu tà cho bá tánh, bọn chúng đã nhận tội, nói là có kẻ thần bí thưởng bạc cho bọn chúng, bắt bọn chúng phải truyền tin khắp nơi.”

Cố Yến đáp: “Ta đã biết.”

Tư Nguy ngừng một chút, lại nói: “Có tin từ Hộ quốc công phủ, hôm nay Ôn Dập mời được một vị cao nhân để bắt yêu.”

Cố Yến mở mắt ra:”Bọn họ chuẩn bị làm gì?”

“Nghe nói ngày mai Hộ quốc công phủ muốn đưa vị cao nhân kia đến gặp Thánh Thượng, để Thánh Thượng hạ lệnh bắt yêu ma đang tàn sát bừa bãi trong thành Trường An.” Tư Nguy nói, “Thêm nữa......”

“Thêm nữa gì?”

“…… Bọn họ nói, yêu tà đang ở Thụy Vương phủ.”

“A Tử......” Cố Yến vừa định ngồi dậy, lại không cẩn thận động đến vết thương, ho khan không ngừng.

Tư Nguy vội vàng đến dìu y: “Chủ tử, thuộc hạ chắc chắn đưa Vương phi trở về. Người đang phát sốt, không thể đứng dậy.”

“...... Ngươi nghe ta nói.” Trong mắt Cố Yến phủ đầy tơ máu, giọng nói khàn đặc, “Đưa tất cả hộ vệ ra ngoài tìm hắn, tìm được hắn, nhưng không được dẫn hắn trở về. Đưa hắn rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt.”

Tư Nguy nói: “Vâng thuộc hạ liền đi, nhưng thuốc của ngài....”

“Mau đi đi.”

Tư Nguy rời đi, Cố Yến như hao hết sức lực, suy sụp ngã xuống giữa, nhất thời không có động tĩnh.

Một lát sau, một thân cây mảnh khảnh trèo qua bệ cửa sổ.

Diệp Tử im lặng đẩy cửa sổ ra, tay chân nhẹ nhàng mà bò vào nhà. Cố Yến nằm trong màn vải, vẫn không nhúc nhích, đầu giường có đặt một chén thuốc đang bốc khói nghi ngút, tựa như chưa có ai động đến.

Cố Yến vốn không thích có người khác đến gần mình, đặc biệt khi đang bị bệnh. Ngoại trừ Diệp Tử, xưa nay trong phòng không ai được ở lại.

Diệp Tử cách lớp màn lụa nhìn người nọ trên giường, không dám tới gần, cũng không dám phát ra tiếng.

Hắn vốn không nên trở về, nhưng thật sự không yên lòng, cho nên mới hóa thành nguyên hình, lang thang gần Thụy Vương phủ, thám thính tình hình một chút. Đang nghe lén, từ miệng hạ nhân hắn biết được từ buổi chiều Cố Yến đã sốt cao không ngừng, nằm trên giường không dậy nổi.

Sao người này cứ luôn biến bản thân thành bộ dạng chật vật thế này?

Diệp Tử ngồi xổm ở mép giường an tĩnh nhìn y, chén thuốc đặt ở đầu giường dần dần nguội lạnh, nhưng Cố Yến vẫn không có vẻ sắp tỉnh lại. Diệp Tử chờ một lúc lâu, trong phòng chợt có một luồng sáng xẹt qua, hắn ở bên giường hóa thành người.

Diệp Tử ngừng thở, cẩn thận quan sát Cố Yến. Người nọ vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, không có phản ứng gì.

Diệp Tử lặng lẽ lấy một chiếc áo choàng trên giá treo gần đó khoác lên người, bưng chén thuốc ở đầu giường, xốc màn lụa lên.

Sắc mặt Cố Yến so với lúc sáng hắn rời đi càng khó coi hơi, chau mày, Diệp Tử duỗi tay xem xét, trán người nọ nóng đến kinh người.

Trong lòng Diệp Tử đau đớn, ngồi ở mép người, nhẹ giọng kêu: “Vương gia.... Tử Thừa, mau tỉnh lại, phải uống thuốc đã.”

Cố Yến cau mày, mở mắt.

Cố Yến nghiêng đầu nhìn hắn, biểu tình mang theo vài phần mờ mịt: “A Tử, ngươi trở lại rồi sao?”

Không chờ Diệp Tử đáp lại, Cố Yến khẽ cười một tiếng, âm thanh nghẹn ngào nói: “Ta sốt đến mơ hồ rồi, đến mức nhìn thấy ngươi trở về.”

Hốc mắt Diệp Tử tức khắc đỏ.

...................

Edit: Wattpad mấy ngày nay tui tìm mọi cách cũng không vô dc >:((( khó chiệu vô cùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.