Mọi việc diễn ra quá nhanh, mèo cam còn không kịp phản ứng mới xảy ra chuyện gì. Nó hóa đá tại chỗ một lát, đôi mắt mèo to tròn hoang mang mà chớp chớp, rồi chậm chạp dùng móng nhọn cào cào sợi dây thừng quấn quanh người. Nó cắn xong lại cào, nhưng sợi dây kia chẳng chút sứt mẻ, ngược lại càng bó nó chặt hơn, làm nó không thể động đậy được nữa.
Quảng Hư Tử đến bên cạnh mèo cam, khom lưng sờ sờ đầu nó: “Đừng nhúc nhích, càng động ngươi càng khó chịu thôi.”
Mèo cam dường như nghe hiểu lời Quảng Hư Tử nói, ngẩng đầu tức giận cắn vào tay lão. Quảng Hư Tử tránh không kịp, ngón tay bị đớp một phát, lão kêu đau một tiếng, nổi giận nói: “Súc sinh, còn không ngoan ngoãn?”
(Mèo cam tai tiếng mà đòi nó ngoan:)))))
Mèo cam không sợ, liên tục kêu meo meo với lão. Quảng Hư Tử cũng không chịu thua, chọc lên đầu mèo rồi mắng nó.
Một người một mèo đứng giữa sân cãi nhau om sòm, Ôn Dập không nhịn được nữa, nhíu chặt mày đi lên phía trước: “Đạo trưởng, đạo trưởng?”
Quảng Hư Tử bị gã gọi mới hoàn hồn, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Dập trầm mặc một chút, hỏi: “Đây là yêu quái?”
Quảng Hư Tử gật đầu: “Đúng.”
“Thứ này......” Ôn Dập khó xử nhìn nhìn con mèo, lại nhìn nhìn Quảng Hư Tử, thử hỏi, “Đạo trưởng ngươi có bắt sai không?”
Quảng Hư Tử cười nói: “Trận pháp của ta đương nhiên sẽ không sai được.”
Ôn Dập chần chờ nói: “Nhưng……”
Quảng Hư Tử đứng lên, nghiêm túc vuốt chòm râu: “Trận pháp trừ yêu này của ta chưa bao giờ phạm một lỗi sai, ngươi nhớ xem, lúc nãy ta vừa niệm chú, con mèo này không phải đã nhanh chóng bị ta dụ tới rồi sao? Còn nữa, con mèo này rất hiểu ý người, ngươi từng gặp qua con mèo nào như vậy chưa?”
Ôn Dập bị lão hỏi cứng miệng không trả lời được, lại cẩn thận quan sát con mèo cam kia một lát, thực sự không thấy nó có gì khác với mấy con mèo tầm thường nuôi trong nhà.
Ôn Dập bối rối, chuyện Thụy Vương phi là yêu quái là thám tử gã phái đi nghe thấy chính miệng Diệp Tử nói, nhất định không sai.
Chẳng lẽ Diệp Tử không phải là con yêu quái duy nhất trong Thụy Vương phủ?
Ôn Dập nghĩ rồi lại nghĩ, chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy đạo trưởng có thể tra xét lại không, tra xem trong Vương phủ này còn yêu quái nào khác không?”
Lời này của gã không phải là nghi ngờ Quảng Hư Tử.
Vị Quảng Hư Tử đạo trưởng này là pháp sư trừ yêu nổi danh nhất ở Trung Nguyên, từ nhỏ Ôn Dập đã thường xuyên nghe thấy người ta truyền miệng về lão. Lần nãy gã tốn rất nhiều công sức mới liên hệ được với người này, mời người về tới thành Trường An.
Lúc trước ở Hộ quốc công phủ, cũng là phụ thân gã Ôn Sơ Hậu có hiềm nghi, mới bắt Quảng Hư Tử biểu diễn một màn pháp thuật của lão. Về phần Ôn Dập, gã tin tưởng mười phần với Quảng Hư Tử, không một tia nghi ngờ.
“Không cần thiết.” Quảng Hư Tử xua xua tay, “Bần đạo vừa rồi đã tra xét tỉ mỉ toàn bộ Vương phủ, chỉ có một con yêu vật này, không còn gì khác.”
Ôn Dập không thể tin nổi: “Sao có thể? Đây chỉ là là một con mèo ngu ngốc, nó.....”
Mèo cam dường như hiểu có người nói nó ngu, nó giãy dụa trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, giơ móng vuốt về phía Ôn Dập.
Quảng Hư Tử cười cười, nói: “Tiểu tướng quân, có lẽ ngươi không biết, yêu vật này chính là một con mèo yêu đã khai linh thức, sống trong Vương phủ ngày đêm hấp thụ tinh khí của người sống mới tu thành yêu quái. Nhìn bề ngoài nó không có gì đặc biệt, nhưng để nó tu luyện vài năm nữa thôi là có thể hóa thành hình người.”
Lão vừa nói, lại tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng kỳ quái là linh lực trên người con yêu vật này rất thuần khiết, không giống như đã làm điều ác. Có vẻ ác linh quấy phá ở thành Trường An là một con yêu quái khác. Tiểu tướng quân yên tâm, bần đạo sẽ tiếp tục điều tra, cho đến khi mọi việc được giải quyết rõ ràng, bần đạo sẽ không rời đi.”
Ôn Dập không nói được gì, Quảng Hư Tử lại nói: “Thụy Vương phủ đã được dọn sạch sẽ, không cần tiếp tục làm phiền chủ nhà nữa. Những thị vệ này cũng có thể yên tâm trở về làm nhiệm vụ.”
Ôn Dập không cam lòng: “Nhưng mà……”
Quảng Hư Tử nhíu nhíu mày: “Sao vậy, ngươi không tin ta?”
“Ta không phải ——”
Quảng Hư Tử không đợi Ôn Dập nói hết lời, lắc đầu thở dài nói: “Ta biết ta biết, các ngươi tuổi còn trẻ, vẫn còn nhiều nghi ngờ với các loại tiên pháp đạo thuật. Ngươi đến đây với ta, bần đạo sẽ cùng ngươi nói chuyện cẩn thận.”
Nói xong cũng mặc kệ Ôn Dập có đồng ý hay không, lôi lôi kéo kéo người đi ra ngoài.
Quảng Hư Tử vừa đi vừa quay đầu nói với Diệp Tử: “Đồ nhi ngoan, ngươi cứ bắt con yêu quái này về trước, tuyệt đối đừng để nó chạy mất nha.”
“A?” Diệp Tử ngơ ra, còn không kịp nói gì, Quảng Hư Tử đã lôi kéo Ôn Dập ra khỏi đình viện.
Ánh mắt hắn rơi xuống con mèo cam đang bị trói thành đòn bánh tét dưới đất, sống lưng thấy từng đợt ớn lạnh.
Vì sao lại để hắn làm!?
Người trong đình viện dần dần cũng đi hết, Diệp Tử nhìn con mèo dường như bị chọc giận mà không ngừng nhe răng trợn mắt kia, vẻ mặt như đưa đám, cũng không dám tìm người tới giúp.
Nhưng mèo cam nằm chắn ngay chỗ lối đi, người khác có lẽ không sợ, nhưng Diệp Tử đã bị con mèo này tra tấn mười năm, để lại bóng ma tâm lý quá lớn, căn bản không dám tới gần nó nửa bước.
Diệp Tử và mèo cam cứ giằng co trong đình viện mãi, đang nghĩ đến có nên trèo tường ra ngoài không, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Ta cứ hỏi sao ngươi mãi không ra ngoài, Ôn Dập và đạo sĩ kia đã đi từ lâu rồi, sao lại nhát gan như vậy?” Cố Yến đi vào đình viện, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Thần kinh Diệp Tử đã căng chặt hồi lâu, đột nhiên nghe thấy giọng nói này giống như ơn trên xuống cứu giúp, đợi đến khi Cố Yến đi tới bên người hắn, lập tức xông lên phía trước ôm chặt y.
Tay chân Diệp Tử mềm nhũn mà núp phía sau Cố Yến, ủy khuất nói: “Sao ngươi bây giờ mới tới?”
Diệp Tử sờ sờ tóc hắn, bất đắc dĩ mà cười cười: “Ta còn không phải đợi người đi hết rồi mới tới đây sao?”
Diệp Tử hỏi: “Bọn họ đều đi rồi à?”
“Đi rồi.” Cố Yến nói, “Vị đạo trưởng kia quả thực không bình thường, lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt mệt mỏi như vậy của Ôn Dập.”
Quảng Hư Tử thế nào Diệp Tử cũng không còn quan tâm, hắn chỉ chỉ con mèo nằm dưới đất, đau khổ hỏi: “Ta nên làm gì với nó đây?”
Cố Yến đã tính toán từ trước: “Trước tiên ta cho người đem nó đến khách điếm, sau đó sẽ đích thân đến gặp mặt vị đạo trưởng kia, cần ngươi giúp một tay.”
Một bên khác, Quảng Hư Tử lôi kéo Ôn Dập, không ngừng lải nhải lão bắt yêu lợi hại thế nào, lão đi chu du khắp bốn bể, tài ăn nói vốn không hề tầm thường, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, đặc biệt giỏi lừa bịp người.
Ôn Dập bị phơi khô mấy canh giờ, giờ lại nghe Quảng Hư Tử thao thao bất tuyệt, không khỏi thấy trương phình bộ não, gã lấy lý do còn phải đi báo cáo với Tĩnh Hòa Đế, dắt theo đám thị vệ bỏ chạy không kịp.
Gã thở dài, quay đầu nhìn về phía cổng lớn Thụy Vương phủ, nghĩ đến phần thưởng nếu mình bắt được yêu quái, liền không quay đầu mà đi lang thang ra đường.
Quảng Hư Tử đi loanh quanh đến khi chạng vạng mới bị Diệp Tử túm về khách điếm. Thời điểm Diệp Tử tìm được lão, người này đang ở trong tửu lầu uống rượu, thưởng thức ca vũ. Bị Diệp Tử khuyên can mãi mới chịu về, còn hậm hực không vui.
Diệp Tử không hiểu, một vị nhìn qua giống như cao nhân đắc đạo, thâm sâu khó đoán, sao có thể trầm mê hưởng lạc như vậy?
Quảng Hư Tử uống đến ngà ngà say, miễn cưỡng theo Diệp Tử về khách điếm. Trong phòng ngủ, mèo cam đã bị hắn bỏ vào lòng sắt đặt ở góc phòng. Cũng đợi trong phòng hắn còn có Cố Yến.
Quảng Hư Tử hành lễ với Cố Yến một cách không thể thiếu lễ phép hơn: “Bái kiến Thụy Vương gia.”
Cố Yến ngồi bên bàn tròn, cười cười: “Đạo trưởng không cần đa lễ, mời ngồi.”
Diệp Tử không vào, đứng ngoài cửa phòng nói với Cố Yến: “Các ngươi cứ nói, ta ở bên ngoài trông chừng cho.”
Diệp Tử khép cửa phòng lại, Quảng Hư Tử thu lại biểu tình không đứng đắn trên mặt, thân mình cũng ngồi thẳng lại.
Cố Yến để ý tới động tác của lão, nói: “Đạo trưởng không cần lo lắng, ta bảo Diệp Tử sắp xếp cho chúng ta gặp mặt một lát, chỉ muốn hỏi ngươi một ít vấn đề.”
Quảng Hư Tử mất tự nhiên cười cười: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, ngài cứ việc hỏi.”
Cố Yến không vội mở miệng, mà đưa tay vào lồng sắt, sờ sờ đầu mèo. Mèo cam ở trước mặt y ngoan ngoãn thực sự, chủ động dùng đầu cọ cọ tay y, trong miệng phát ra tiếng kêu thoải mái.
Cố Yến chọc con mèo một lát, mới hỏi: “Con mèo này thật sự là yêu quái?”
Câu đầu tiên khiến Quảng Hư Tử khó có thể trả lơi, lão trầm mặc hồi lâu, Cố Yến cũng không nóng vội, chỉ từ từ nói: “Con mèo này ta nuôi đã mười năm, tình cảm cũng sâu nặng, đạo trưởng chỉ cần trả lời ta, phải hay không phải.”
Cố Yến lại hỏi: “Vậy thỉnh đạo trưởng nói cho ta, trong vương phủ có yêu quái sao?”
Quảng Hư Tử lại lắc đầu: “Không có.”
Cố Yến nhẹ nhàng cau mày lại.
Quảng Hư Tử lắc đầu thở dài: “Thôi, ta nói thật, hôm nay là ta lừa Ôn tiểu tướng quân.”
Cố Yến hỏi: “Lừa như thế nào?”
Quảng Hư Tử thành thật nói: “Trận pháp kia là giả, bắt yêu cũng là giả, nói con mèo này là yêu vật cũng là giả. Ta cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy, làm sao có thể giải quyết chuyện hôm nay?”
Cố Yến yên lặng liếc lão một cái: “Đạo trưởng hẳn là biết ta muốn hỏi điều gì.”
Quảng Hư Tử ngậm miệng.
Lão có vẻ hơi sợ Cố Yến, bị ánh mắt đối phương nhìn chăm chăm, không phải thấy như đang đứng đống lửa, ngồi đống than, không còn bộ dáng thoải mái như ở trước mặt Diệp Tử.
Hai người cứ như vậy một lúc lâu, Quảng Hư Tử cũng chịu đầu hàng: “Được, ta nói cho ngươi, ta nhìn ra được thân phận Diệp tiểu công tử. Tuy nhiên, lời của bần đạo không sai, hắn đích xác không phải yêu quái.”
Đôi mắt Cố Yến khẽ nhúc khích: “Vậy hắn.....”
“Hắn là một gốc cây tiên thảo.” Quảng Hư Tử vuốt nhẹ chòm râu, nhớ lại, “Ta từng đọc qua chuyện giống như vậy trong một cuốn sách cổ, trong truyền thuyết cây tiên thảo kia nguyên bản chỉ là một hạt giống bình thường, ngàn vạn năm trước vô tình được một thiên thần mang về Thần giới, thiên thần cho rằng đây là duyên phận, liền dùng tiên dược tẩm bổ cho hạt giống đó. Tiên thảo được thiên thần nuôi dưỡng ngày một lớn lên, từ đây nó có khả năng tránh được trăm loại độc, còn có thể trị vạn loại bệnh.”
“.... Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tiểu công tử, ta đã nhìn ra nguyên hình của hắn, giống hệt như cây tiên thảo trong quyển sách cổ kia nói. Tuy vậy trong sách cổ phần lớn cũng chỉ là tin đồn, không thể tin tưởng hoàn toàn. Trên đời này thực sự có Thần giới hay không vẫn là một ẩn số, Vương gia không cần quá mức để ý, bảo vệ người trước mắt mới là việc cần làm.”
Cố Yến nói: “Đạo trưởng nói phải.”
Quảng Hư Tử gật gật đầu nói: “Ta nghe Diệp tiểu công tử nói, Vương gia có chút hiểu lầm với hắn. Thứ cho bần đạo nói thẳng, tiên thảo lưu lạc trên Thần giới tuy chỉ là truyền thuyết nhân gian, nhưng hắn có thể gặp được Vương gia giữa biển người bao la đã là không dễ, mong rằng Vương gia đối xử tốt với hắn, chớ có làm hắn thương tâm.”
Cố Yến hạ mắt: “Ta sẽ.”
Y suy tư một chút, lại hỏi: “Đạo trưởng tu đạo nhiều năm, kiến thức rộng rãi, không biết đã từng thấy qua có người đã chết mà sống lại hay chưa?”
“Chưa từng.” Quảng Hư Tử dừng một chút, lại nhẹ giọng cười nói: “Nếu thực sự có cơ duyên như vậy, bần đạo thật sự rất muốn được chứng kiến. Người sống một đời hẳn có thật nhiều tiếc nuối, có cơ hội làm lại từ đầu, bù đắp những gì đã qua, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Cố Yến không trả lời, Quảng Hư Tử vuốt râu, thở dài: “Vạn sự vạn vật trên đời có điểm tốt cũng có điểm xấu, có đôi khi cứ sa vào những áy náy trong quá khứ ngược lại khiến đánh mất đi bản thân mình, được cái này mất cái khác. Nếu thực sự có người như vậy, bần đạo chỉ mong hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ xem, rốt cuộc thứ bản thân mong muốn nhất là gì, làm thế nào để đạt được thứ đó.”