Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 117





Edit: Xíu
Tất cả người nhà Chương gia, cùng với hai cha con Thường Mãn, Thường Thiết Mộc, và mấy người bọn Thường Xuyên, Thường Minh, Thường Lượng, Thường Trụ, mọi người cùng nhau bận rộn lục đục hơn mười ngày, cuối cùng cũng đem ba mẫu ruộng nước ở bên bờ sông Thanh Lĩnh khai khẩn cải tạo xong.

Sau khi khai khẩn ruộng nước xong, còn phải tiếp tục làm đất, bón phân, vì dù sao cũng là đất mới, nên phải làm màu mỡ đất một thời gian mới có thể gieo cấy được, vì để đảm bảo có thể gieo cấy vào tháng tư, tất cả mọi người trong nhà đều xuất lực cùng nhau làm việc, mãi cho tới năm, sáu ngày sau bàn tay mới được nghỉ ngơi.

Thu hoạch ở ruộng đất mới khai khẩn nhất định không khả quan, nhà họ Chương đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, chỉ cần không mất mùa là được, vì chủ yếu vẫn là dựa vào nuôi tôm cá trong ba mẫu ruộng đất mới, chỉ như vậy cũng có thể kiếm được bảy tám lạng bạc, là đã hài lòng rồi.

Chờ khi đã làm xong ruộng nước bên này thì đã vào tháng ba, đất nhà họ Chương cũng bước vào vụ xuân, cho nên trong nhà đàn ông lớn nhỏ đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, để bón phân, làm cỏ, tưới tiêu giữ ẩm này nọ phải làm cho ổn thoả.

Vào tháng 3 khi đất trời vào xuân ấm áp, không chỉ riêng gia đình Chương gia bận rộn mà tất cả những người dân trong thôn Đồn Điền đều đang chăm chỉ cần cù trồng trọt, gieo trồng một năm vào mùa xuân.

Mà lúc này, Lí chính càng vì thôn làm giàu, đi đầu dẫn mọi người tranh thủ xuống đất, buổi tối khi xong việc, mọi người vác nông cụ đi đào ao bùn.

Lúc cúng tế vào ngày tết, ông đã thông báo kế hoạch của mình, trong năm nay thôn sẽ có hai sự kiện trọng đại phải cùng nhau nỗ lực làm, một là đảm bảo sự phát triển tốt của cây dầu trà, hai là đào thêm ao bùn mới để trồng nhiều hơn cây hương bồ
Đối với hai việc này, tất cả người dân trong thôn Đồn Điền đều rất ủng hộ, vì vậy, đến lúc trồng cây hương bồ, cả thôn sẽ cùng nhau chung sức để giúp thôn đào ao.

Lí chính biết là không thể làm trong một lần sớm chiều có thể xong, nên năm nay trước tiên để mọi người đào hai ao bùn để trồng cây hương bồ cùng cây hoa sen, những ao bùn ban đầu không cần gieo trồng cái khác mà vẫn gieo trồng thêm bổ sung cây hương bồ, vì loại cây này sinh trưởng được trong vài năm mới lụi tàn.

Sau trận bận rộn này, ngày đã đến cuối tháng ba, người nhà họ Chương cũng chưa được nghỉ ngơi một hơi, đã phải bắt tay vào ươm mạ, cây mạ non phải hơn một tháng mới có thể cấy xuống ruộng nước được.


Ngày thường người nông dân luôn luôn bận rộn, trong nháy mắt đã tới lúc nhổ cây mạ lúa non cấy xuống đất, thì Chương Vân lại vội vàng đi đánh bắt tôm cá con giống.

Đã có kinh nghiệm của năm ngoái, cộng với việc đến buổi tối Thường Mãn đi giúp đỡ, Thiệu thị còn giúp làm thêm nhiều lồng vọng tôm, nên hai người cùng làm, mỗi ngày bắt được rất nhiều tôm cá các loại khác nhau.

Chính là cái gọi nam nữ cùng phối hợp, nên làm việc cũng không thấy mệt mỏi, mặc dù mỗi ngày Thường Mãn làm việc dưới ruộng đất đều rất mệt nhọc, nhưng đến đêm đi đánh bắt tôm cá, hắn lại không thấy mệt mỏi chút nào, đêm đến có vợ tương lai ngồi bên cạnh, mặc kệ là nói chuyện hay làm việc thì họ đều cảm thấy đó là một loại hưởng thụ, đợi đến khi đêm muộn dừng nghỉ tay, trong lòng lại cảm thấy mất mát hụt hững.

Khi cá tôm bắt được gần đủ thì cũng là lúc xuống ruộng cấy mạ, già trẻ lớn bé nhà Chương gia cởi giày rơm ra, xắn ống quần lên rồi xuống ruộng cấy lúa, mà Thường Mãn mỗi ngày sau khi bận hết việc của nhà mình thì thì lại chạy đến giúp đỡ cùng nhau cấy mạ.

Sau khi trong nhà có thêm ba mẫu ruộng nước, thì mọi người không còn thời gian rảnh rỗi, vừa cấy mạ xuống ruộng ,bắt đầu đến thời điểm thu hoạch lúa mì, người nhà họ Chương lại chạy ra đồng gặt lúa mì, sau đó phơi khô, tuốt hạt, vội vội vàng vàng làm cho xong tất cả mọi việc.

Lúa mì đã gặt thì phải trồng ngô, năm nào cũng vậy nên năm nay cũng không ngoại lệ, trước khi trồng ngô, quan dịch lại đến thu thuế nửa đầu năm, vì thế từng xe từng xe lúa mì được nha dịch chở đi lên trấn trên.

Bằng cách này, Đồn Điền thôn đã hoàn thành thuế ngũ cốc trong nửa năm đầu, người dân trong thôn còn chưa kịp thở phào, thì cành lá hương bồ trong ao đã lớn dài, đến lúc cần phải thu hoạch.

Khi người dân xuống ao cắt gặt cành lá hương bồ đã vào ngày tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng bức, vào đầu mùa hạ này, nhà họ Chương không riêng gì bận rộn cắt, đan bện cành lá hương bồ, mà còn phải chuẩn bị công việc cưới hỏi, cưới gả cho Chương Trình và Chương Vân.

Sau khi cắt xong cành lá hương bồ, thì Chương gia, Lí gia, Thường gia đều bỏ hết mọi việc qua một bên vì phải bận rộn việc thành thân của con cái.

Tuy rằng hai huynh muội cùng thành thân một ngày, nhưng Chương Trình dù sao cũng là đại ca, vì vậy trước tiên cùng nhà Lí gia thu xếp các loại lễ tiết trước, như nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, rồi yêu cầu một loạt nghi thức tam thư lục lễ, lục lễ xong rồi mới đến lượt Thường gia.

Đến cuối tháng 6, nhà họ Chương và nhà họ Lí đã làm xong mọi nghi thức thoả đáng, chỉ còn đợi ngày 20/7 đón dâu là hai người bái đường thành thân.

Nhà họ Chương năm trước buôn bán lời kiếm được không ít tiền bạc, cho nên khi đón dâu tất nhiên phải làm việc thoả đáng mặt mũi, vì vậy, ngoài sính lễ hạng nhất ra còn đưa ra tám lượng bạc, trang sức đi qua, quần áo, đồ ăn, bên cạnh đó sắm sửa rất nhiều đồ gia dụng mới trong phòng, ở nông thôn, như thế này được coi là rất có thể diện, nở mày nở mặt rồi.

Nào đâu biết rằng, khi đến lượt nhà Thường gia đưa sính lễ qua, so với Chương gia còn phong phú, nhiều hơn một chút, đây cũng được coi là thực hiện lời hứa của Thường Mãn với Chương Vân, nhìn Thường gia có tâm ý như vậy, người Chương gia tất nhiên là rất vui mừng, nhưng Chương gia cũng không ham sính lấy cả, mà phần lớn bỏ vào trong của hồi môn quay trở về.

Mặc dù Chương Vân rất bận rộn chuyện thành thân của mình, nhưng việc thành thân của đại ca nàng cũng bỏ ra không ít sực lực, đi theo Chu thị giúp đỡ dọn dẹp phòng gạch mới, trang trí trong phòng thay đổi mới hoàn toàn nhìn rất có không khí vui mừng việc hỉ, người nhà Chương gia tất cả đều rất vui mừng khôn xiết, còn Chương Vân thì tự đáy lòng thầm chúc phúc cho đại ca.


Phòng ở mới nhà Chương gia được trang trí tầm bảy tám canh giờ, trong những ngày lặng lẽ bước sang tháng bảy.

Mà lúc này thì tất cả người dân trong thôn đã đan bện đồ dùng cành lá hương bồ xong, hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Thường Mãn, mọi người đều biết nhuộm sắc màu lên đồ dùng cành lá hương bồ.

Mặc dù bây giờ đã vào tháng bảy, và cũng sắp đến gần ngày thành thân, nhưng Thường Mãn lại phải mang theo nhóm các chàng trai trong thôn đưa đồ dùng cành lá hương bồ nhuộm sắc, một lần nữa lên đường đặt chân đến Thường Châu.

Mắt thấy sắp đến ngày lấy người trong lòng rồi mà lúc này phải chia xa tách ra, tròn lòng Thường Mãn thật sự hông muốn chút nào, cho nên trước ngày đi Thường Châu liền lôi kéo Chương Vân đi đến ngôi nhà cỏ tranh nhỏ trên núi, hai người lưu luyến triền miên nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với nhau, nhưng dù có không muốn tách ra như thế nào đi chăng nữa thì vì cuộc sống sau này, Thường Mãn vẫn phải lên đường cùng với mọi người.

Khi Thường Mãn rời đi, đã căn dặn Chương Vân yên tâm ở nhà chờ hắn, hắn sẽ sớm quay trở về, nàng nhất nhất đồng ý, nhưng quả thật nàng thực sự không có thời gian rảnh để nghĩ về điều đó, ngày gả đi thực sự rất vội, bận rộn, cả nhà cũng không ai có thời gian được rảnh rỗi.

Đối với Chương Vân mà nói, mọi thứ khác đều rất tốt, chính là các cô nương trước khi thành thân thì đều phải tự may giá ý cho mình, mà nàng cũng đã nỗ lực đi theo Chu thị học tập, nhưng thành quả thật sự không tốt, xem ra việc may vá quần áo và khâu giày này đó với nàng hoàn toàn không phù hợp, cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ nương giúp đỡ, còn nàng làm được một số thứ, đặc biệt là đôi giày mới chuẩn bị đưa cho Thường Mãn, tất cả đều từ một tay nàng khâu từng đương chỉ một, mất rất nhiều công sức mới làm xong.

Mấy ngày nay bận rộn chuẩn bi cho ngày thành thân, đến lúc Thường Mãn trở về thì đã là ngày mười hai tháng bảy, cũng sắp đến ngày thành hôn rồi, mà hắn thật sự không rảnh, sau ngày trở về chạy đến báo bình an, rồi cùng Chương Vân hội ngộ nhung nhớ lại những ngày đi xa xong thì trở về nhà chuẩn bị việc thành thân.

Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày 19 tháng 7, ngày mai sẽ là ngày trọng đại của nhà họ Chương, tổ chức thành thân vừa cưới con dâu, vừa gả con gái trong cùng một ngày.

Mấy ngày nay, người đến chúc mừng nối liền không dứt, mà cũng có rất nhiều người đi lại giúp đỡ, cho nên ban đêm hôm nay, công việc bên ngoài bàn giao lại cho mọi người làm hỗ trợ, còn Chu thị thì đi vào phòng Chương Vân từ sớm.

"Một chải vợ chồng hoà thuận, hai chải tóc bạc mi tề, ba chải con cháu đầy đàn".

Chương Vân ngồi bên bàn, tóc đen xoã xuống.

Theo tục lệ, Chu thị lấy lược gỗ chải tóc, trong miệng nói những lời tốt lành, tràn ngập lời chúc phúc cho con gái.

Cửa ra vào trong phòng dán tràn ngập chữ phúc màu đỏ song hỉ, dưới ngọn đèn dầu sáng rực trên bàn chiếu sáng càng thêm rạng rỡ, Chu thị trong miệng lẩm bẩm nói một phen, chờ đến khi nói xong thì cảm giác trống vắng trong lòng nổi lên, đánh thẳng vài trong tim, đau lòng làm cho nước mắt giàn giụa tràn qua khoé mi.


Chương Vân cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì, nên quay đầu nhìn lên, thì thấy Chu thị hai mắt đỏ hoe, vội vàng đứng dậy, vươn tay ôm eo nàng, mặt dựa vào người, lẩm bẩm nói: "Nương, con biết nương không nỡ xa con, nhưng đừng lo lắng, nương cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ sống vui vẻ hạnh phúc".

Nói xong lời này, trong lòng Chương Vân lại suy nghĩ miên man, nhịn không được cũng khóc theo.

"Ừm, nương yên tâm, Mãn Tử đối xử tốt với con, chúng ta đều thấy ở trong mắt, vợ chồng Thiết Mộc cũng thật sự thích con, sau khi gả qua, con sẽ có cuộc sống tốt thôi".

Chu thị dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, nghĩ đến như vậy, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, vui mừng hơn nhiều.

Hai mẹ con tình cảm nói chuyện một lúc, sau đó Chu thị để nàng ngồi xuống, rồi đặt y lễ lên đầu nàng, chờ sau khi hoàn thành hết thảy mọi nghi thức thì Chương Trình mới dám bước vào, hai huynh muội ngồi xuống tâm sự, cùng chúc mừng nhau, mãi đến khi đêm khuya mới lưu luyến tạm biệt rồi đi nghỉ.

Ngày hôm sau, cả nhà Chương gia đều dậy từ sáng sớm trước bình minh, vì ngày này là bận rộn mở việc vui, mà Chương Vân là cô nương sắp gả nên không giúp được gì, chỉ có thể thành thật ngồi xuống để Chu thị và các nàng dâu đến giúp đỡ trang điểm, mặc giá y, chờ sau khi tất cả mọi thứ đều ổn thoả, nàng lại tiếp tục ngồi chờ, chờ đợi chú rể đi đến đón tân nương.

Thường Mãn cũng không để nàng đợi lâu, từ sáng sớm đã mặc áo đỏ hỉ cưỡi xe trâu đi lại, các nàng dâu trong phòng bắt đầu vội vàng trùm khăn voan đỏ lên cho nàng, rồi đỡ nàng từng bước đi ra sân, bước lên ngồi trên xe trâu.

Trên đầu Chương Vân trùm một chiếc khăn voan đỏ, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được rõ sự tồn tại của Thường Mãn, bên người luôn quanh quẩn hơi thở của hắn, cùng nàng đi cả quảng đường đến nhà Thường gia.

Thường gia không có xây nhà mới thành thân như Chương gia, nhưng tân phòng của bọn họ cũng được sửa sang lại từ phòng cũ, khi Chương Vân được dìu vào phòng mới ngồi xuống giường, có thể ngửi thấy mùi vị của đồ mới.

Chương Vân ngồi ở trong phòng nới mấy canh giờ, làm cho toàn thân cứng đờ, cũng may là trong thời gian này, Thường Mãn đã bảo Thường Quyên đi vào đưa rất nhiều đồ ăn cho nàng, bằng không thì nàng đã mệt lử rồi, hơn nữa vào những ngày mùa nóng như vậy, chiếc khăn voan đỏ trên đầu làm nàng cảm thấy nóng đến chóng mặt, vì thế nàng cứ mơ màng đi bái đường như thế này.

Sau khi bái đường, Chương Vân lại một lần nữa trở về phòng ngồi trên giường, chờ đợi xong tiệc mừng kết thúc, tiệc mừng cưới vẫn luôn kéo dài mãi, trong sân có tiếng cười nói ồn ào, tiếng chúc mừng, mời rượu không ngừng truyền đến vào tai nàng, làm cho nàng cũng cảm nhận được không khí vui mừng vào lúc này.

So với sự náo nhiệt ở bên ngoài, căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, ngoại trừ một ít khoảng trống dưới khăn voan trùm đầu, Chương Vân không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng của ngọn nến đỏ đang cháy, chỉ cảm thấy những gì trước mắt là một mảng đỏ rực, ban đầu nàng vẫn còn lo lắng khẩn trương, nhưng sau khi chờ đợi thời gian khá lâu thì nàng đã dần dần thả lỏng xuống.

Tuy nhiên, tâm trạng thả lỏng này lại không được duy trì lâu, vì ngoài sân tiếng nói cười ngày càng nhỏ thì trong lòng nàng lại trở nên căng thẳng, hồi hộp.

Quả nhiên, không bao lâu sau bên tai nàng truyền đến tiếng đóng cửa, hai tay đột nhiên xoắn vào nhau, hô hấp dồn dập không đều.


Khăn trùm đầu nhanh chóng được vén lên, trước mắt Chương Vân đột nhiên sáng rõ, không khí mới tràn vào, làm tan đi không ít không khí oi bức biến mất.

Vì vậy mà trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cảm xúc lại càng thêm khẩn trương , tim đập rất nhanh, khi ngẩng đầu lên có thể thấy được sắc mặt đỏ bừng, có chút say của Thường Mãn.

Thường Mãn ánh mắt trực tiếp nhìn nàng, men say trong mắt đột nhiên dày hơn một chút, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thật vất vả mới nhịn xúc động xuống được, vươn tay cầm rượu hợp cẩn trên bàn, cùng nàng giao bôi ẩm hạ.

Cũng không biết là bởi vì nồng tình, hay là vì uống rượu, mà khuôn mặt của Chương Vân bỗng nhiên bay lên những rặng mây đỏ, Thường Mãn nhìn nàng thanh tú yêu kiều như thế này, nào có thể đè nén nhịn xuống được, vội đặt chén xuống, nắm lấy tay ôm nàng vào lòng.

"Vân nhi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi, cuối cùng cũng cưới được nàng, nàng là vợ của ta....".

Hai má Thường Mãn cọ áp sát vào tai nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm, kích động trong lòng không nói nên lời.

Đây không phải là lần đầu tiên được Thương Mãn ôm, nhưng mùi vị hôm nay đặc biệt khác biệt, Chương Vân chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chính là nhiệt độ có thể của hắn rất nóng bỏng, với tràn đầy âu yếm thâm tình.

Đôi môi nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lên, trong sự quấn quít của môi lưỡi, không biết có phải bị rượu mạnh làm say không, mà cả người Chương Vân như hóa thành nước suối, chỉ có thể dựa vào cánh tay ôm chặt của hắn để chống đỡ.

Khi đôi môi hổn hển hé mở, Chương Vân vốn đã chìm đắm trong tình yêu sâu đậm, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt híp lại nhìn hắn, mị hoặc khơi dậy dục vọng trong lòng hắn, cùng với tiếng thở dốc đầy khiêu gợi, hắn liền hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng, trên cổ nàng.

Thường Mãn cảm thấy toàn thân nóng bừng, bứt rứt, tràn đầy yêu thích, nhu cầu dục vọng muốn trút bỏ, nhưng là hắn thật sự là không có kinh nghiệm, hơn nữa vừa lo lắng vừa sợ làm đau vợ bảo bối, cho nên khó tránh khỏi có chút luống cuống, cả người khẽ run.

Chương Vân tuy rằng giống hắn không có kinh nghiệm, nhưng dù sao nàng sinh ra ở trong thời đại thông tin, sau khi cảm giác được hắn khẩn trương, luống cuống, thì đầu óc cuối cùng cùng cũng sáng tỏ, chậm rãi vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, còn tay khác thì ôm lấy cổ hắn, di chuyển đôi môi hôn trên môi hắn, rồi khẽ thì thào:"Ta thuộc về chàng, ta yêu chàng".

Tình cảm nóng bỏng quấn quít lấy nhau, cùng với những lời nói thổ lộ này khiến trái tim của Thường Mãn như bị đánh mạnh, từ đáy lòng trào lên một cơn sốt, giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ họng: "Ta cũng yêu nàng, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau".

Lúc này tình cảm sâu đậm giữa hai người đã quá mãnh liệt, dục vọng của họ đã lên đến đỉnh điểm, đôi tay run rẩy của Thường Mãn không thể chờ đợi được mà cởi cúc quần áo giá y của nàng, vén vạt áo giá y lên, đôi tay đi thẳng vào trong.


Nhiệt độ hừng hực lên cao, khi đôi tay nóng bỏng nắm lấy đỉnh tuyết mềm mại, thì miệng nàng phát ra tiếng ưm, âm thanh yêu kiều ấy làm cho hắn mất hồn, chỉ cảm thấy một cỗ động tình truyền đến, mà không thể kiềm chế được nữa, vội đem nàng ép ở dưới thân.

Những ngọn nến đỏ rồng phượng trong phòng "phách" một âm thanh vang lên, kèm với đó là ngọn lửa chiếu sáng đôi uyên ương màu đỏ rực rỡ rơi trên cái yếm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.