Tiếng kêu đau đớn của nữ tử truyền ra từ bên trong, làm cho người ta sợ hãi.
Ở hành lang bên ngoài, nam tử mắc áo bào trắng đi qua đi lại, mái tóc đen được cố định bởi một cây trâm ngọc, đuôi tóc theo mỗi bước chân đi lại mà đung đưa, lộ ra sự lo lắng của hắn.
“Đế quân giá lâm.”
Thanh âm ẻo lả của thái giám vừa cất lên, bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Lãnh Hiên đã xuất hiện. Long bào màu vang dưới ánh mặt trời càng sáng chói mắt,ánh mắt thâm thúy nhìn nam tử áo trắng đa đi qua đi lại hơi hơi lay động.
“Lãnh.”
“Hoàng huynh.” Hiên Viên LÃnh nhìn thấy bóng dáng của Hiên Viên Lãnh Hiên, giống như nhìn thấy được vị cứu tinh. Bước hai bước dài đến bên cạnh Hiên Viên Lãnh Hiên, bộ dạng luôn băng lãnh của hắn bây giờ lộ rõ vẻ bất an.
“Đã gần một canh giờ (*) rồi, Tuyết Nhi còn chưa sinh nữa, phải làm gì đây?” Không biết đứa nhỏ trong bụng có gì không ổn không? Hiên Viên Lãnh nhin không được suy nghĩ vẩn vơ.
(*) 1 canh giờ = 2 tiếng
“Không sao đâu.” Hiên Viên Lãnh Hiên vỗ vỗ mu bàn tay của Hiên Viên Lãnh, nhỏ giọng trấn an. Lại quay đầu nói với một cung nữ vừa đi tới: “Ngươi vào xem,Vương phi có chuyện gì vậy?”
“Vâng.” Cung nữ đáp, cúi người, đi vào trong.
“Đệ cũng vào xem thử.” Hiên Viên Lãnh vừa nói, liền cất bước đi vào.
“Vương gia, ngài không thể vào đây.” Cung nữ bên trong đưa tay ngăn hắn lại,“Hiện giờ Vương phi đang sinh, sẽ mang vận xui đến cho ngài.”
“Xui xẻo gì chứ?” Hiên Viên Lãnh trừng mắt nhìn cung nữ, “Người nằm bên trong là Vương phi của bổn vương, sinh ra cũng là đứa nhỏ của bốn vương. ”
“Đế Quân…” Cung nữ bất đắc dĩ, ánh mắt khó xử hỏi ý Hiên Viên Lãnh Hiên ạ.
“Lãnh, đệ đi vào cũng không giúp được gì, có khi lại còn thêm phiền. Tốt hơn là đệ cứ chờ ở đây đi, trẫm tin tưởng vương phi và đứa nhỏ sẽ đều bình an.” Hiên Viên Lãnh Hiên vừa nói, một mặt ra lệnh cho thái giám đứng bên đưa Hiên Viên Lãnh ra ngoài.