Xa xa, một bóng dáng màu trắng đứng ở sau những bụi cây nhìn hai người, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, lại rất nhanh dấu đi, tiếp tục ngẩng đầu, khuôn mặt mỹ đã hoàn toàn bình tĩnh.
Gió nhẹ nhàng thổi, áo trắng theo gió lay động, quay đầu liếc nhìn hai người thân mật hôn nhau, Minh Trúc xoay người rời đi.
Mặt trời lên cao, những tia nắng nhu hòa trải đầy mặt đất, ai cũng chưa từng nhìn thấy, đã từng có một bóng người lặng lẽ đến rồi lặng im rời đi.
Một lát sau, khuôn mặt tuyệt mĩ của cô bay lên hai rặng mây đỏ, đôi mắt sáng ngời mê ly, quyến rũ động lòng người. Khiến cho Hiên Viên Lãnh nhìn mà tim đập nhanh, bất quá ánh mắt thấy được cái bụng hơi nhô lên kia đành phải mạnh mẽ áp chế dục hỏa trong người.
‘’Đi thôi, chúng ta mau đến chỗ phụ thân.’’
Cô ôm lấy cánh tay Hiên Viên Lãnh, cười yếu ớt. Vài sợi tóc màu đen nhẹ buông xuống nơi thắt lưng, theo cái xoay người của cô mà vẽ nên một độ cong xinh đẹp.
“Ừ.”
Hiên Viên Lãnh gật đầu, đôi mắt thâm thúy ôn nhu như nước, đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thân mật đi về phía trước.
Trời xanh mây trắng, chim hót bướm lượn.
Bóng dáng hai người dưới ánh mặt trời xa dần, hoa vẫn bay múa trong gió, có lẽ là đang vì hai người mà vui mừng.
Bên kia.
Đám người Lão Ba, Lão, Lãnh Phong, Minh Mai, Minh Lan, MInh Anh, Ảnh, Mị, Dạ, Thiên ở U Cốc đi loanh quanh, đột nhiên đi tới một cánh đồng hoa, nơi đồng hoa có một bóng dáng màu trắng lẳng lặng đứng, mái tóc đen như mực buông xuống, thắt lưng hơi cúi, bàn tay ôm lấy những đóa vừa như đang ngắm, lại vừa giống như đang nghiên cứu cái gì đó?
Đám người hắn nhìn nhau, không rõ nam tử này là ai? Tại sao lại ở trong U cốc?
Hình như là cảm giác được ánh mắt của mọi người, bóng dáng màu trắng quay đầu lại, sợi tóc rối tung vẽ nên một vòng cung xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ trong suốt dưới ánh nắng tựa như lóe ra ánh sáng ngọc lóa mắt, khiến người khác không nhịn được mà phải nheo mắt lại.
Đúng là một nam nhân trong suốt, sạch sẽ.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, không yêu nghiệt, ngược lại giống như thần tiên không nhiễm bụi trần. Đôi mắt sáng ngời, trong suốt như dòng suối, môi mỏng hồng nhạt khẽ giơ lên, khóe miệng nở rộ một nụ cười nhợt nhạt ôn nhu, làm người ta như đắm chìm trong cơn gió xuân dịu dàng.
Hắn đến tột cùng là ai? Mọi người rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của nam nhân này. Một người trong suốt sạch sẽ như vậy có thể xuất hiện ở phàm trần này sao?
Huyễn Phong cười yếu ớt nhìn một đám nam tử tuấn mỹ đang đi tới, trong lòng cũng hiểu được bọn họ là bằng hữu của cô. Ánh mắt dừng lại ở trên người của Băng Huynh, nam tử này có hơi thở giống với Băng cô nương, hẳn là phụ thân của Băng cô nương ở thế giới này? Ánh mắt xẹt qua hắn, dừng lại ở bốn thiếu niên kia, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, bọn họ sao lại ở chỗ này?
“Vị công tử này, không biết ngươi là…”
Lăng Phong dẫn đầu hỏi, khoác lên mình bộ hắc bào mạ vàng càng trông hắn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang. Đôi mắt thâm thúy không chút nào che dấu sự tò mò của mình nhìn về phía Huyễn Phong, hắn chưa bao giờ gặp được một nam nhân có hơi thở sạch sẽ như thế.
“Tại hạ Huyễn Phong.” Huyễn Phong cười yếu ớt, ôn nhã như cũ. “Mấy vị là bằng hữu của Băng cô nương?”