(Thiên đường có lối vào, nhưng không ai tợi. Ý nói chính nghĩa, điều đẹp đẽ, thiên hạ không màng.)
(Địa ngục không cửa nhưng lại có người tìm đến. Điều xấu xa, tội lỗi thì mọi người lại thích làm.)
Nhìn gương mặt Tiêu Khiết Lam trên giường, con ngươi đầy nhu tình rồi thở ra một hơi. Song khi xoay người, vẻ lạnh lùng tà mị lại xuất hiện, nhìn nữ nhân trên vai Vũ, Lãnh Cô Hạo đạm mạc mở miệng, lời nói tuy như gió nhưng nội dung của lời nói khiến ta phải đứng người: “ Mang vào Bạt Thiệt Ngục*!!!” (chút mk sẽ giải thích ở cuối chương)
Thập Bát** Ngục, nghe tên thôi cũng đủ để người ta sợ hãi. Dưới trướng của Lãnh Cô Hạo, hoàng đế cho phép mở mười tám nhà ngục như theo dân gian là mười tám tầng địa ngục. Mỗi nhà ngục đều căn cứ theo tội riêng mà phạt, khi vào đây, con người không chết thì cũng điên dại vì đau đớn; có vài nhà ngục chỉ vào rồi giết người mà thôi nên vào mùa hạ và mùa đông*** ít khi có lệnh xử tử như xưa nữa. Bạt Thiệt Ngục chính là ngục thứ nhất trong Thập Bát Ngục.
** Thập Bát ( 十 八) = 18
*** Thời xưa người ta thường chọn mùa hạ và mùa đông để thi hành lệnh tử tù cho các tù nhân.
Vũ đưa mắt nhìn người trên vai mình run lên vì đau, thì khá thích thú ( anh này ác tởm