Dạ
Nguyệt Sắc chạy thục mạng về phía trước, nhưng đám người phía sau rõ ràng là có
huấn luyện, chớp mắt đã thấy đuổi theo đến sát một bên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ lo
chạy, không nghĩ càng chạy càng thấy vắng vẻ, thật xui xẻo!
Rốt
cuộc bị bốn Hắc y nhân vây vào giữa, Dạ Nguyệt Sắc thở hổn hển vài ngụm khí ,
yếu ớt hỏi: "Mấy vị đẹp trai, ta và các ngươi không thù không oán, các
ngươi thu bao nhiêu tiền, ta cho gấp đôi!"
"Ít
nói nhảm đi!"Người cầm đầu quát lớn, lớn tiếng nói: "Chiêu bài vàng
của chúng ta, há có thể vì một chút tiền đập chiêu bài của mình!"
"Chịu
chết đi!" Vừa nói nâng thanh đao sáng loáng lên, chuẩn bị chém về hướng
của Dạ Nguyệt Sắc. .
"Chờ
một chút!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy đùi có chút mềm, thanh âm gần
như phát khóc.
“Muốn
gì đến gặp Diêm Vương nói đi!" Vừa nói vừa vác đao chém về hướng Dạ Nguyệt
Sắc, chân Dạ Nguyệt Sắc mềm nhũn không bước đi được, vội thụp đầu xuống, khó
khăn lắm mới tránh khỏi một đao kia, Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe được từ đỉnh
đầu xẹt qua miếng tiếng gió.
"Xú
Nha Đầu, ngươi dám tránh!" Người cầm đầu thấy bị Dạ Nguyệt Sắc tránh khỏi
một đao, trong lòng nàng ủy khuất, nàng không có tránh có được không, chẳng qua
là chân mềm nhũn rồi !
"Các
huynh đệ, cùng tiến lên!" Chân Dạ Nguyệt Sắc hôm nay càng thêm mềm động
cũng không nhúc nhích được, nhắm mắt lại quát to một tiếng: "Cha ơi, cứu
mạng!"
Một
trận gió ôn nhu thổi qua, Dạ Nguyệt Sắc liền nghe được một trận kêu thảm thiết,
hoảng sợ càng thêm không dám mở mắt, biết có người vỗ vỗ bả vai của nàng, Dạ
Nguyệt Sắc bị dọa cho sợ đến thét chói tai: "Ta nói hay các ngươi cướp sắc
có được không!"
"Ha
ha!" Tiếng cười ôn nhuận vang lên, thanh âm kia tựa như gió xuân
tháng hai, ấm áp sạch sẽ, "Tại hạ không cướp sắc!"
Dạ
Nguyệt Sắc chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy nam tử cười như gió xuân tươi mát
thổi qua mặt , ôn nhu nhìn nàng, trong mắt một tình cảm ấm áp chợt lóe
lên, người này chính là Phong Hồi Tuyết.
"Mỹ
nhân ca ca!" Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng, nhào tới trong ngực Phong Hồi
Tuyết , bắt đầu kiếm chuyện ăn đậu hũ người ta, nhân cơ hội chiếm tiện
nghi mỹ nam.
"Đứng
lên đi, ta tiễn nàng về nhà!" Phong Hồi Tuyết có chút cưng chìu sờ
sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trên mặt ôn nhu như nước.
"Nhưng
chân ta bủn rủn!" Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực Phong Hồi Tuyết buồn buồn
nói:
"Huynh
cõng ta có được không?"
Dạ
Nguyệt Sắc vốn cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, ngẩng đầu lên chuẩn bị tự
mình đứng lên , ai ngờ đã rơi vào đôi mắt ấm áp đầy nhu tình, trong nháy mắt độ
ấm của đôi mắt có thể đem người chết đuối.
"Được!"
Phong Hồi Tuyết ôn nhu đáp, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Dạ Nguyệt
Sắc, ra vẻ như định cõng nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc bị ôn nhu bất thình lình làm cho có chút không giải thích được,
ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, hay ta tự mình đi thôi!"
Nào
ngờ Phong Hồi Tuyết nhẹ nhàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó đứng dậy, vững
vàng đi về hướng Tướng phủ, mặt trời chiều ngả về tây, những rặng mây cuối chân
trời nhuộm một màu hồng tía vô cùng đẹp, nhuộm lên nụ cười trên mặt Phong Hồi
Tuyết càng thêm ôn nhuận như ngọc.
Chẳng
qua là Dạ Nguyệt Sắc ngây ngốc nằm trên lưng của Phong Hồi Tuyết, đột nhiên cảm
thấy phong cảnh bốn phía thật là xinh đẹp.
Chỉ
trông mong đường rất dài, mãi không nhìn thấy cuối.
Nhưng
đường cuối cùng là có cuối, Phong Hồi Tuyết ôn nhu đem Dạ Nguyệt Sắc buông
xuống, nhìn bảng hiệu Sắc tạo” Tướng Quốc Phủ" của Tướng phủ, mới phát
hiện thời gian từ ngón tay lơ đãng trôi qua, ngày trước luôn là cô gái nhỏ đuổi
theo ở phía sau, mới thoáng cái đã duyên dáng yêu kiều rồi.
"Mỹ
nhân ca ca có nên đi vào ngồi một chút hay không?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn
Phong Hồi Tuyết, cười hỏi.
"Không
được." Phong Hồi Tuyết ôn nhu cười một tiếng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc một chút,
thần sắc ôn nhu lơ đãng lộ ra, tới cửa bái phỏng đương nhiên phải chọn một ngày
thật tốt.
"Vào
nhà đi!" Trên mặt Phong Hồi Tuyết mang theo ôn nhu đến mức không tin nổi,
nở nụ cười ấm áp, "Ta nhìn nàng đi vào!"
Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn Phong Hồi Tuyết, mỹ nhân ca ca thật kỳ quái a, bất quá
nàng thích, ngay sau đó vui sướng vào tướng phủ.
Phong
Hồi Tuyết nhìn theo thân ảnh của Dạ Nguyệt Sắc biến mất không thấy gì nữa, ngay
sau đó thu hồi nụ cười trên mặt, mới vừa rồi có người muốn lấy mạng của nàng,
điều này làm cho Phong Hồi Tuyết khẽ cau hàng mày xinh đẹp.
. . .
. . .
Cẩm
Nguyệt Vương phủ, Nguyệt Vô Thương mới vừa từ trong thùng nước thuốc đứng lên,
nhận lấy khăn Nam Uyên đưa tới, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hay
không?"
Nam
Uyên có chút ủy khuất méo miệng, thấy rằng hắn đường đường là Các chủ Tuyền Cơ
các, lại bị phái đi theo dõi một nữ nhân, không cảm thấy đại tài sử dụng vào
việc nhỏ sao? Bất quá Nam Uyên vẫn nghiêm chỉnh hồi đáp: " Sau khi Dạ tiểu
thư từ Tô Mạc Già ra ngoài, từ phố Đông đi dạo đến phố Tây, sau đó ở phố Tây
gặp được mấy Hắc y nhân. . . . . ."
Nam
Uyên nhìn ánh mắt khẽ nheo lại của Nguyệt Vô Thương, khép lại y phục, nói tiếp:
"Sau đó Phong Hồi Tuyết xuất hiện. . . . . ." Nam Uyên có chút rối
rắm, chuyện giữa bọn họ có nên bẩm báo chi tiết hay không đây? Bất quá hắn
không có lá gan nói láo, ô ô. . . . . .
"Sau
đó Dạ tiểu thư nói một câu chân mềm , Phong Hồi Tuyết liền đem nàng cõng
về Tướng phủ. . . . . ." Nam Uyên nói xong, thấy nụ cười nơi khóe
miệng Nguyệt Vô Thương rõ ràng phóng đại, cùng với nốt ruồi đỏ tươi bộc
phát, nhanh chóng vọt đến cửa.
"Chủ
nhân, mặc dù nô tài cũng rất muốn anh hùng cứu mỹ, nhưng ngài đã không cho nô
tài làm như vậy đúng không?"
"Ta
cũng không cho ngươi đi nhà xí!" Nguyệt Vô Thương lành lạnh nói: "Cho
nên, lúc ta chưa lên tiếng, ngươi hãy tự mình nhịn lấy!" (>”
Nam
Uyên mặt như đưa đám, nhìn Nguyệt Vô Thương tính tóan hẹp hòi, Nguyệt Vô Thương
không nhúc nhích chút nào, mặc vào quần áo thản nhiên nói: "Đi theo Phong
Hồi Tuyết! Chuyện còn lại không cần lo."
"Vậy
nô tài có thể đi nhà xí hay không?" Nam Uyên yếu ớt hỏi một tiếng,
nhìn Nguyệt Vô Thương quét tới ánh mắt của, vội lật người nhanh như chim én,
biến mất ở trong phòng.
Nguyệt
Vô Thương ưu nhã gẩy gẩy tóc ướt sau ót, phong tình vạn chủng cười một
tiếng, Sắc Sắc của hắn thật đúng là không ngoan rồi?
Dạ
Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, nghĩ tới hôm nay gặp được mỹ nhân ca ca, đột
nhiên rùng mình một cái, lạnh quá a, Dạ Nguyệt Sắc kéo chăn.
Nghĩ
tới hôm nay người tới ám sát nàng, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, ngay sau
đó không có tim không có phổi cười một tiếng, binh đến tướng chắn, ngay sau đó
nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Cũng
dần dần sâu, Dạ Nguyệt Sắc ngủ mơ hồ, không biết trước giường mình có một người
đang đứng, người nọ ở trong bóng tối nhìn rõ như ban ngày, đi chính xác không
hề lầm đến bên người Dạ Nguyệt Sắc thế nhưng không có đụng phải bất kỳ vật gì,
cho dù ở trong đêm tối, cũng có thể cảm giác ánh mắt sáng quắc của hắn đang
nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc.
Đối
diện với người trên giường khẽ thở dài, chẳng qua chỉ mới tách ra một lúc thôi,
thế nhưng hắn lại không biết mình sẽ nhớ nàng đến như thế. Ngay sau đó mặc
nguyên quần áo nằm lên giường, ngủ thẳng bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc.
Nào
ngờ người trên giường lăn về hướng hắn, hướng trong ngực hắn khẽ cọ cọ, tìm vị
trí thoải mái, tiếp tục ngủ say sưa. Nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không tự chủ được khóe
miệng lộ ra một chút ý cười, ôm sát người trong ngực, nhắm hai mắt lại, cong
khóe miệng lên, trong đêm đen thành độ cong đẹp nhất, xóa đi mất mát buồn bực
ban nãy.
Oa
oa oa, có sắc Lang leo lên giường Sắc Sắc , mọi người đoán thử xem hắn là ai, a
rống rống. . . . . . Rốt cuộc là người nào?