Dạ
Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt xanh mét của Nguyệt Lưu Ảnh, cùng với ngón tay lạnh như
băng bóp ở trên cổ, lạnh đến mức Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy nổi lên một tầng da
gà, nhưng nhìn hắn, hắn đã nói không ra lời, vì vậy khóe miệng kéo ra một nụ
cười, giọng nói kiên quyết nói: "Nói một trăm lần, ngươi chính là nhân
yêu!"
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười quật cường của Dạ Nguyệt Sắc, bóp ở trên cổ Dạ
Nguyệt Sắc giận quá thành cười, từ từ thu hồi bàn tay, nắm được cằm Dạ Nguyệt
Sắc rất tốt, nếu như đây là nàng ta muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, như vậy
chúc mừng nàng, nàng thành công đưa tới lửa giận của hắn.
"Bổn
vương nhớ, trong chùa hoa đào ngươi từng nói qua, dù có gả cho thái giám cũng
không gả cho Bổn vương!" Nguyệt Lưu Ảnh dùng sức nắm cằm của Dạ Nguyệt Sắc
đem lấy nàng nâng lên nhìn thẳng hắn, "Hôm nay lại quanh co lòng
vòng mắng Bổn vương là nhân yêu, có thể thấy được Dạ tiểu thư thật sự đối
với bản vương nhớ mãi không quên, vắt hết óc muốn gả cho ta!"
Nguyệt
Lưu Ảnh tăng thêm lực đạo trên tay, cưỡng bách Dạ Nguyệt Sắc nhìn vào ánh mắt
của hắn, sắc mặt quỷ dị nói: "Đã như vậy, Bổn vương liền thỏa mãn tâm
nguyện này của ngươi, , để cho ngươi kiểm nghiệm xem Bổn vương có phải nhâ
Một
cái tay khác của Nguyệt Lưu Ảnh kéo cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, dùng sức lôi kéo,
liền đem Dạ Nguyệt Sắc vác ở trên vai.
Dạ
Nguyệt Sắc kêu lên: "Thối nhân yêu, ngươi muốn làm gì!"
"A
Ảnh!" Vương Duẫn vừa nhìn tình huống không đúng, kéo Nguyệt Lưu Ảnh,
"Có gì từ từ nói!"
Nguyệt
Lưu Ảnh dùng sức vung lên, Vương Duẫn không biết võ công, liền lảo đảo một cái,
té ngã ngoài một trượng. Nguyệt Lưu Ảnh tức giận như lửa cháy Lan ra đồng cỏ
nói: "Duẫn Chi không nên xen vào thì tốt hơn!"
"Này,
ngươi muốn làm gì!" Dạ Nguyệt Sắc dùng sức đánh lên người Nguyệt Lưu Ảnh,
cả người không an phận vùng vẫy không yên trên vai Nguyệt Lưu Ảnh
"Ta
cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn !"
Trong
lòng Dạ Nguyệt Sắc có chút luống cuống, Nguyệt Lưu Ảnh không phải là Nguyệt Vô
Thương, người này tính khí tương đối nóng nảy, lần này thảm rồi, kiểm nghiệm,
kiểm nghiệm? ! Nàng không cần.
"Này,
ngươi không phải là yêu thích Tần Khuynh của ngươi sao." Dạ Nguyệt Sắc vừa
giãy giụa vừa cuống quít nói.
"Namnhân
tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, Khuynh nhi sẽ không để ý!" Bước
chân của Nguyệt Lưu Ảnh không ngừng, có chút hung hãn nói: "Hơn nữa dù
sao, chức hoàng tử phi là của nàng ấy, mà ngươi, cùng lắm cũng chí có thể
làm tiểu thiếp!"
Tiểu
thiếp? ! tam thê tứ thiếp! Dạ Nguyệt Sắc kích động, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh giận
không kềm được, đột nhiên yếu ớt nói, thanh âm nũng nịu ngay cả chính nàng cũng
muốn ói, "Ảnh, làm tiểu thiếp, người ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần
có thể ở chung một chỗ với chàng mà thôi!"
Bước
chân của Nguyệt Lưu Ảnh đi về hướng phòng nhỏ Đàn Sơn, đột nhiên dừng lại, nhất
thời cảm giác mình thật sự trúng kế, khẽ nhíu mày, khiêng Dạ Nguyệt Sắc tiếp
tục đi về phía trước, hắn bất kể câu nào của cô nương ta mới là thật , dù thế
nào đi nữa hắn muốn cho nàng biết, rốt cuộc hắn có phải là nhân yêu như nàng
nói hay không.
"Này,
ngươi còn không thả ta xuống!" Trong giọng nói của Dạ Nguyệt Sắc có chút
nức nở rồi, Nha Nha , mắt thấy Nguyệt Lưu Ảnh đẩy cửa một gian phòng trúc
ra, đi thẳng vào, cho đến trước giường, một tay đem Dạ Nguyệt Sắc nhét vào trên
giường trúc.
"Này,
ngươi bình tĩnh một chút đi! Ta không phải là Tần
Khuynh!" Dạ Nguyệt Sắc vừa bò đến giữa giường, vừa nhìn Nguyệt Lưu Ảnh dần
dần đến gần, vội vàng nhắc nhở hắn, lòng bàn tay rỉ ra chút mồ hôi hột,
nàng không thích hắn, mới không muốn cùng hắn xảy ra cái gì.
"Ngươi
đúng không phải là nàng!" Nguyệt Lưu Ảnh từ từ lại gần Dạ Nguyệt Sắc, chậm
rãi nói: "Bởi vì ta vĩnh viễn cũng không thể thích ngươi!"
Nguyệt
Lưu Ảnh cũng không biết vì sao trong lòng mình khó chịu, dù sao chính là nhìn
Dạ Nguyệt Sắc khó chịu, không thích trước kia nàng luôn đuổi theo hắn, hôm nay
đối với hắn dùng trò lạt mềm buộc chặt, lại cùng Vương thúc hắn thích nhất,
bằng hữu tốt nhất của hắn đi chung với nhau, nếu nàng hao tổn tâm cơ muốn đến
gần hắn như thế, như vậy thì hắn cho nàng cơ hội này!
Mẹ
nó, Dạ Nguyệt Sắc thầm mắng một tiếng, không thích nàng còn như vậy với nàng,
tên khốn kiếp! Dạ Nguyệt Sắc không biết lấy sức lực từ đâu, một bạt tai vung về
hướng Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh vẫn còn đang bối rối vì sao mình khó chịu,
nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc lại đột nhiên tập kích hắn.
"Pằng"
một tiếng, một dấu bàn tay trên khuôn mặt tuấn mỹ, cho tới bây giờ. hắn chính
là người trên mọi người, khi nào bị người đánh qua, nhất thời không kịp phản
ứng, Dạ Nguyệt Sắc nhân cơ hội đẩy hắn ra, cuống quít chạy ra bên ngoài,
thân hình có chút lảo đảo, bởi vì lúc này Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy bị dọa đến
mức chân tay mềm nhũn.
Đẩy
mở cửa trúc, liền thấy một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, khóe môi ứa ra một
vệt máu tươi, màu sắc đỏ tươi phối hợp cùng nốt ruồi đỏ nơi mí mắt , yêu nghiệt
ngay cả bệnh hoạn cũng cực đẹp .
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn thấy người quen, cơn khủng hoảng trong lòng mới vừa rồi trong
nháy mắt phóng đại, nhất thời cảm thấy không khỏi ủy khuất, nhanh chóng chạy
đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, nhào tới trong ngực của hắn,
"Oa" một tiếng liền khóc lớn.
Nguyệt
Vô Thương vừa tới chân núi liền nghe Vương Duẫn nói Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu
Ảnh dẫn tới phòng trúc trên núi , hắn cũng không kịp phản ứng mình là
loại tâm tình nào, liền ngựa không ngừng vó câu chạy như bay lên.
Mà
lúc này, người nọ hôm nay đang ở trong ngực hắn, hắn mới minh bạch rõ ràng cảm
xúc mới vừa rồi là gì!
Gương
mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh xanh mét từ ở bên trong nhà ra ngoài, liền
thấy Dạ Nguyệt Sắc nhào vào trong ngực Nguyệt Vô Thương khóc đến khàn cả giọng,
thanh âm nức nở đó, đủ để dùng từ tê tâm liệt phế để hình dung.
Mà
lúc này khóe môi Nguyệt Vô Thương nhếch lên một vết máu đỏ tươi, một tay
quấn bên hông của Dạ Nguyệt Sắc, một tay êm ái vỗ lưng của nàng, động tác ôn
nhu không nói được thành lời.
Trong
lúc nhất thời Nguyệt Lưu Ảnh nói không ra cảm giác của mình là gì, đưa tay trái
ra sờ sờ mặt mới vừa bị Dạ Nguyệt Sắc đánh , lúc này nơi đó truyền đến nhiệt độ
nóng rực, từ từ dọc theo tay truyền đến trái tim, hắn đột nhiên cảm thấy trong
lòng có chút không thoải mái.
Sau
đó Phong Hồi Tuyết chạy tới, Tần Khuynh cùng với Vương Duẫn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc
nằm ở trong ngực Nguyệt Vô Thương khóc tức tưởi, hai người trong sân tựa hồ
cũng không có ý thức được đã có nhiều người xem như vậy.
Một
chỉ lo khóc, một chỉ lo để mặc nàng khóc.
Phong
Hồi Tuyết chứng kiến cảnh tượng tới lúc này thì nụ cười ôn nhuận trên mặt rốt
cuộc biến mất không thấy chân mày ôn hòa cau lại thật chặt.
Mà
Tần Khuynh càng thêm siết chặt đôi tay, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc đầy tàn độc,
hận không được đem nàng chặt làm trăm mảnh.
Vương
Duẫn hơi cúi đầu, không thấy rõ thần sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ cảm thấy đông đảo ánh mắt nhìn chăm chú , buồn bực ở
trong ngực Nguyệt Vô Thương, mang theo giọng mũi nồng đậm buồn bực nói:
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta rời đi có được không!"
Loại
chuyện khóc nhè này thật quá mất mặt, Dạ Nguyệt Sắc cảm giác mình trong lúc
nhất thời bỗng trở nên yếu ớt, cảm thấy khổ sở hơn rất nhiều so với lúc
Nguyệt Lưu Ảnh mắng nàng xấu xí.
"Được!"
Nguyệt Vô Thương ôn nhu lên tiếng, nhìn cũng chưa từng nhìn người chung quanh
một lần nào, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, phi thân xuống Đàn Sơn.
Lưu
lại mọi người, đủ loại cảm xúc tràn ra trái tim.
"Nguyệt
Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc dính vào lồng ngực của Nguyệt Vô Thương ,
buồn bã gọi.
"Ở
đây!" Đáp lại nàng là thanh âm vô cùng ôn nhu, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm
thấy có chút không quen, trước kia Nguyệt Vô Thương cũng nói chuyện nhẹ nhàng,
giọng nói ôn hòa mềm mại đến tận xương , chẳng qua là Dạ Nguyệt Sắc nhạy
cảm đã nhận ra, hắn lúc này rất ôn nhu.
Khụ
khụ, thưa các bạn, Sắc Sắc của chúng ta rất sắc a, a này, nàng chỉ là có sắc
tâm không có gan háo sắc, ha ha. . . . . .