"Nguyệt
Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc nằm trong vòng tay Nguyệt Vô Thương ôm ấp, không
giải thích được kêu một tiếng nữa, giọng mũi nồng đậm, mềm nhũn, có chút đáng
thương.
"Ta
ở đây!" Hơi thở Nguyệt Vô Thương có chút không ổn, vẫn ôn nhu lên tiếng.
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy không phản đối, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương cọ
xát, tìm vị trí thoải mái, có chút do dự hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi có
phải yêu thích ta hay không!" Nếu không làm gì đối với nàng ôn nhu như
vậy.
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc chạy như bay bất chợt dừng lại, trong nháy mắt liền
tiếp tục xuống núi, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, thích không? Hắn chỉ
biết, nàng là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không nói lời nào, có chút xấu hổ, ngay sau đó
lập tức trấn tĩnh tinh thần tự an ủi mình, "Vậy ngươi yêu thích ta có được
không?"
"Được!"
Nguyệt Vô Thương không chút suy nghĩ nói, thân hình có chút không ổn.
"Vậy
tiền ta nợ ngươi, chúng ta xóa bỏ có được hay không?" Dạ Nguyệt Sắc từ
trong ngực Nguyệt Vô Thương ngẩng đầu lên, chuẩn bị được một tấc tiến thêm một
thước, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của Nguyệt Vô Thương .
Dạ
Nguyệt Sắc bị Nguyệt Vô Thương trước mắt làm kinh hoàng, chỉ thấy sắc mặt mới
vừa rồi còn tái nhợt, nay hắc khí tràn ngập, Lan tràn hết cả gương mặt của
Nguyệt Vô Thương, vạn phần quỷ dị.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi làm sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy Nguyệt Vô Thương
đột nhiên dừng lại, đợi hai chân nàng mới vừa chạm đất, Nguyệt Vô Thương liền
nhìn về hướng nàng, trong miệng không thể thay đổi nói ra hai chữ, "Không
được!"
"Đến
lúc nào rồi rồi, ngươi không nói không được sao?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn
Nguyệt Vô Thương té ở trên vai nàng hôn mê bất tỉnh, mang theo tiếng khóc nức
nở nói: "Này, này, ngươi làm sao vậy, nói một câu a!"
"Cứu
mạng a! Có người hay không!" Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng hô.
Kẻ
theo gót Nguyệt Vô Thương xuống núi sau Phong Hồi Tuyết, nghe tiếng kêu của Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng cả kinh, nhanh chóng theo tiếng đi đến
Lúc
Phong Hồi Tuyết chạy tới, liền nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang đè ở trên người
của Dạ Nguyệt Sắc, đầu tựa vào cổ nàng, cộng thêm Dạ Nguyệt Sắc gào khóc thảm
thiết kêu cứu mạng, rất dễ làm cho người ta nghĩ sai.
Phong
Hồi Tuyết chỉ cảm thấy cơn tức giận trong nháy mắt thời từ lòng bàn chân lên
tới đỉnh đầu, nhanh chóng lắc mình một cái, đi tới bên người Dạ Nguyệt Sắc,
tiện tay dùng sức huơ ra một chưởng, Nguyệt Vô Thương liền nặng nề bị đánh văng
ra ngoài hơn một trượng.
"Tiểu
Nguyệt Sắc, nàng không sao chứ!" Phong Hồi Tuyết mặt lo lắng nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, tay khó kìm lòng nổi cầm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, không tự chủ gọi
cái tên mà Dạ Nguyệt Sắc chưa bao giờ nghe qua .
Bất
quá lúc này Dạ Nguyệt Sắc nào có tâm tình đi chú ý vấn đề này, nhìn Nguyệt Vô
Thương ngã xuống đất một chút cũng không có sức sống, cùng với máu tươi tràn ra
khóe miệng hắn.
Dạ
Nguyệt Sắc tức giận, đẩy Phong Hồi Tuyết ngăn ở trước người của nàng “Hắn đã
ngất xỉu, huynh còn đánh hắn!"
Dạ
Nguyệt Sắc vội vàng đi tới bên cạnh Nguyệt Vô Thương , ôm lấy đầu Nguyệt Vô
Thương , xoa xoa máu nơi khóe miệng hắn , nào ngờ máu kia giống như là muốn
chảy ra hết, rất nhanh liền nhiễm đỏ ống tay áo Dạ Nguyệt Sắc, cũng không hề có
khuynh hướng dừng lại .
"Nguyệt
Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc có chút bất lực kêu Nguyệt Vô Thương, chẳng qua là
không thể nào nghe được tiếng người nọ ôn nhu đáp lại như mới vừa rồi, "Ta
ở đây!"
Phong
Hồi Tuyết nhìn cánh tay mình bị Dạ Nguyệt Sắc đẩy qua, nhìn lại người mắt đẫm
lệ mơ hồ. Cách đây không lâu, cũng cảnh tượng như thế này, chỉ là thời gian đã
thay đổi, năm tháng đã vùi lấp đi phần tình cảm ngày đó, mọi thứ đều trôi theo
dòng cát của thời gian, lướt qua trong lòng bàn tay biến mất hầu như không còn.
Hôm nay nước mắt của nàng đã sớm không phải chảy vì hắn, huống chi nàng đã nhớ
không nổi hắn!
Cho
dù nàng không nhớ nổi hắn, hắn cũng không thể nhìn nàng rơi lệ.
Phong
Hồi Tuyết lấy tay che ngực, ngăn chặn bi thương đang nhúc nhích , che dấu tâm
tình của mình, nhẹ giọng nói: "Dạ tiểu thư, hay mau chóng đưa Cẩm Nguyệt
vương gia đến đại phu chẩn bệnh!"
"Mỹ
nhân ca ca." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Phong Hồi Tuyết kêu một tiếng, "Hắn
có thể chết không!"
Cả
người Phong Hồi Tuyết run lên, hơi ổn định tâm tình, ôn nhu trấn an nói:
"Sẽ không, ta đưa hắn đi xem đại phu có được không?"
"Dạ!"
Dạ Nguyệt Sắc lau nước mắt, nhìn người trước mắt, ánh mắt sáng quắc, lại không
phát hiện được khổ sở trong mắt người kia.
Dạ
Nguyệt Sắc đi theo Phong Hồi Tuyết một đường đem Nguyệt Vô Thương đưa đến Cẩm
Nguyệt Vương phủ.
Người
trong phủ thấy Nguyệt Vô Thương hôn mê bất tỉnh, mặc dù hốt hoảng, nhưng ngay
sau đó liền có người đi mời ngự y, một nam tử mặc bạch y cầm hòm thuốc, đem
toàn bộ người còn lại trong phòng của Nguyệt Vô Thương, chắn hết ngoài cửa.
Dạ
Nguyệt Sắc mặc dù có chút gấp gáp, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn quanh tình cảnh
bên trong.
Bắc
Đường nhanh chóng lấy ngân châm ra, cắm vào mấy chỗ đại huyệt toàn thân của
Nguyệt Vô Thương, sau đó lấy ra một cây cao dắt, cắt một đường quanh ngón tay
của Nguyệt Vô Thương, dùng ngân châm hướng dẫn huyết dịch chảy ra, chỉ thấy máu
chảy ra hoàn toàn là màu đen, Bắc Đường cực kỳ thuần thục làm xong tất cả, thu
hồi ngân châm, xem xét lại hắc khí trên mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm tràn
ngập.
Bắc
Đường nhíu mày một cái, mở cửa phòng, lắc đầu một cái.
Bắc
Đường lắc đầu một cái, cõng hòm thuốc rời đi, mấy vị thái y lục tục tới, sau
khi đi vào, tiếp đó lại là một tiếng đóng cửa.
Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng có chút gấp gáp, mặc dù Nguyệt Vô Thương luôn luôn áp
bách nàng, bóc lột nàng, nhưng. . . . . . Nếu như hắn cứ chết đi như vậy, Dạ
Nguyệt Sắc đã cảm thấy rất ghét loại ý nghĩ này, ngay sau đó lắc đầu một cái,
muốn đem những ý nghĩ không may mắn này lắc văng ra khỏi đầu óc mình.
Ước chừng
qua một canh giờ, mặt mấy thái y mệt mỏi ra , Dạ Nguyệt Sắc vội vàng tiến lên
hỏi: "Sao rồi ạ?"
"Chẳng
qua là vận dụng nội lực, dẫn đến độc khí khuếch tán!" Thái y vuốt vuốt
chòm râu, tiếp tục nói: "Đây là độc mà Cẩm Nguyệt Vương đã mang từ trong bụng
mẹ ra ngoài, đến nay không có giải pháp. . . . . . Ai. . . . . ."
Một
đám thái y lắc đầu theo hết than lại thở, "Chúng tôi phải đến thái hậu
nương nương phục mệnh!"
Đến
nay không có giải pháp, vậy hắn có chết không? Dạ Nguyệt Sắc mặt hồ nghi đi vào,
nhìn Nguyệt Vô Thương cả người hư nhược nằm ở trên giường, mặt tái nhợt mang
theo chút đen kịt, ngay cả nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt cũng mất màu sắc.
"Nguyệt
Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc thận trọng kêu một tiếng, không ai trả lời.
Lúc
này trong phòng xuất hiện một người, Dạ Nguyệt Sắc nhớ, chính là người đã mang
Nguyệt Nguyệt đi lúc hắn hôn mê, ánh mắt người nọ hung ác nhìn Dạ Nguyệt Sắc,
Dạ Nguyệt Sắc sợ đến mức lui về phía sau, oán thầm nói, ta không giết cha
ngươi, làm gì thế?
Ánh
mắt Hướng Nhai nhìn Dạ Nguyệt Sắc có chút kỳ quái, có phẫn hận, có chán ghét,
còn có chút gì đó không thể nói được
"Này,
chuyện không liên quan đến ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt nói.
"Ta
cảnh cáo ngươi, cách chủ nhân nhà ta xa một chút, mỗi lần đều là vì ngươi, ngài
ấy mới có thể như vậy!" Hướng Nhai vốn là không nói nhiều, nhưng nhìn Dạ
Nguyệt Sắc hung hãn nói.
Thân
thể Dạ Nguyệt Sắc co rụt lại, hình như là như vậy không sai, nhìn lướt qua
Nguyệt Vô Thương, hắn đã sắp chết rồi, đột nhiên phát hiện trước kia hắn bóc
lột mình cũng không hề đáng ghét như mình tưởng.
"Nguyệt
Nguyệt, trong thời gian ngươi sống không được bao lâu này, ta sẽ chăm sóc ngươi
thật tốt!" Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Nguyệt Vô Thương đang hôn mê nói.
Đang
hôn mê trên giường, khóe miệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên, hắn sẽ để nàng chăm
sóc hắn thật tốt!