Lạt
mềm buộc chặt? ! Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, con
mắt nào của hắn nhìn thấy nàng đối với hắn lạt mềm buộc chặt rồi hả ?
"Đầu
tiên, bản tiểu thư không muốn đả kích lòng tự tin đã hình thành trong hoàn cảnh
sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đến giờ của ngươi, ngươi cho rằng ai ai cũng là
Hồ Ly Tinh muốn dựa vào ngươi à!" Khóe môi Dạ Nguyệt Sắc nhếch lên nụ cười
lạnh, ánh mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh có chút thương hại.
Nguyệt
Lưu Ảnh bị loại ánh mắt này nhìn cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống
như dưới ánh nhìn này không có cách nào che dấu mình.
"Bản
tiểu thư chính là thiên kim của tướng phủ, không lo ăn không lo mặc, cộng thêm
mỹ nam tử thích bản tiểu thư đều là diện mạo nhất đẳng, ngươi cho rằng ta
sẽ thích ngươi?" Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc cong lên nụ cười xấu xa giống y
như Nguyệt Vô Thương, nhìn lướt qua Tần Khuynh, nữ nhân này trong lòng thích
Nguyệt Vô Thương, lại cùng Nguyệt Lưu Ảnh mập mờ không rõ, không phải là tham
quyền thế, tiền tài của Nguyệt Lưu Ảnh sao? Chẳng qua là có đứa ngốc nào
đó vẫn còn không có phát hiện mà thôi, thật là đáng thương.
Mãnh
liệt công kích như thế làm cho sắc mặt Tần Khuynh lúc này đã cực kỳ khó
coi, toàn cảnh là nước mắt, làm cho vô số người đồng tình, cắn môi, bộ dạng
điềm đạm đáng yêu, nước mắt đầy mặt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, "Ảnh,
chẳng lẽ Khuynh nhi lại là loại nữ nhân đó sao!”
Nguyệt
Lưu Ảnh lúc này mới từ trong lời nói của Dạ Nguyệt Sắc phục hồi tinh thần lại,
đem Tần Khuynh ôm vào trong ngực, bởi vì lời nói của Dạ Nguyệt Sắc ảnh hưởng
tâm tình của mình, hết sức khó chịu. Hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Đã
như vậy, vậy từ nay về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của ta!"
Dạ
Nguyệt Sắc liếc mắt, kéo Đỗ Quyên ở một bên, cười nhạt mà nói nói: "Cũng
làm ơn đừng xuất hiện ở trước mặt ta, chán ghét! Đỗ Quyên chúng ta đi!"
Đỗ
Quyên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mặt sùng bái nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hấp
ta hấp tấp chạy theo ở phía sau Dạ Nguyệt Sắc , "Tiểu thư, người
thật lợi hại!"
Dạ
Nguyệt Sắc liếc mắt, hơi cong môi một cái, "Đương nhiên!" Tâm tình
của nàng giờ khắc này vô cùng tốt, cảm thấy trên mặt Đỗ Quyên có ít tàn
nhang cũng vạn phần đáng yêu!
Khí trời
thật tốt! Dạ Nguyệt Sắc hít thở không khí một cái, tâm tình vui vẻ, ngẩng đầu
ưỡn ngực mang theo Đỗ Quyên đi trở về, không để ý tới phía sau hai luồng ánh
mắt cứ nhìn theo mãi.
Dạ
Nguyệt Sắc sau khi đi cả buổi cũng không có tâm tình tiếp tục chơi, cũng mệt
mỏi muốn quay về.
"Khuynh
nhi, ta đưa nàng trở về!" Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh từ hướng Dạ Nguyệt
Sắc vừa rời đi khai thu hồi lại, rất ôn nhu nói với Tần Khuynh, trên mặt tuấn
lãng ôn hòa trước sau như một, lại làm cho Tần Khuynh giờ phút này cảm thấy,
tất cả những thứ này đều có gì đó khác xưa rất nhiều.
"Ảnh.
. . . . ." Hai tròng mắt Tần Khuynh khẽ chớp, những giọt nước mắt cứ như
những hạt trân châu bị đứt một chuỗi một chuỗi rơi xuống, mắt mờ lệ, bất
lực lại không biết làm sao nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, không thể không nói lúc
này Tần Khuynh rất đẹp, cộng thêm Nguyệt Lưu Ảnh vẫn mê luyến nàng, vốn lại là
một thiếu niên chưa hề trải qua tình yêu nam nữ, trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh lúc
này có mấy phần phức tạp, thêm mấy phần đau lòng.
Đem
Tần Khuynh ôm vào trong ngực, cằm đặt ở đỉnh đầu nàng, ôn nhu lại có chút áy
náy nói: "Khuynh nhi! Ta đương nhiên biết nàng không phải là loại người
như vậy!"
"Ảnh.
. . . . ." Tần Khuynh từ trong ngực Nguyệt Lưu Ảnh nâng lên gương
mặt lê hoa đái vũ của mình , thâm tình đưa tình nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, ôn
nhu nói: "Ảnh, chúng ta thành thân có được hay không?"
Thành
thân! Nguyệt Lưu Ảnh khẽ cau mày, trước kia hắn cỡ nào hi vọng nghe được câu
này, nhưng lúc này, thế nhưng hắn lại có chút do dự, mặc dù hắn không biết tại
vì sao.
Nhưng
vẻ do dự đó của hắn, hoàn toàn làm lạnh lòng của Tần Khuynh, nước mắt Tần
Khuynh càng thêm tuôn như suối
"Ta
biết ngay, lời nói của Dạ Nguyệt Sắc, ngươi, ngươi. . . . . ." Nói đến chỗ
này đã khóc không thành tiếng.
Tần
Khuynh hung hăng siết chặt tay, biết móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng mới
kềm chế tâm tình lúc này, bảo trì được hình tượng ôn nhu động lòng người của
mình từ trước tới nay. Nàng đã cảm giác được một tia dao động của Nguyệt Lưu
Ảnh. Chẳng qua chỉ là thử dò xét một chút, không nghĩ tới hắn lại có thể do dự.
Nàng vốn tưởng rằng Nguyệt Lưu Ảnh bị nàng nắm thật chặt trong tay, vĩnh viễn
cũng sẽ không rời bỏ nàng, không thể nghĩ đến sẽ do dự.
Trong
mắt Tần Khuynh xuất hiện một vẻ ác độc, Dạ Nguyệt Sắc, tất cả đều là lỗi
của nàng ta. Nguyệt Vô Thương bị nàng mê hoặc, Duẫn Chi cũng bị nàng mê hoặc,
không nghĩ tới hôm nay Ảnh cũng bởi vì nàng ta mà do dự. Lần trước ngươi sống
sót, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
"Khuynh
nhi, ta thật sự rất cao hứng!" Nguyệt Lưu Ảnh nhìn thấy dáng vẻ này của
Tần Khuynh, vội vàng nói, nhưng trong lòng thì mâu thuẫn vạn phần, vốn là hắn
là rất muốn cưới nàng , vì sao lúc này lại có chút do dự? Nhất định là Dạ
Nguyệt Sắc đã làm cho hắn quá tức giận, cho nên ảnh hưởng phán đoán của hắn.
"Phải
không?" Tần Khuynh nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong lòng âm thầm so đo, nàng
đang phóng túng chính mình một lần. Ngay sau đó nín khóc mỉm cười, ôm lấy
Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhu nói: "Ta biết ngay Ảnh sẽ không như vậy mà!"
"Dĩ
nhiên sẽ không!" Nguyệt Lưu Ảnh đem Tần Khuynh ôm chặt hơn, tựa hồ như vậy
mới có thể chứng thật tim của mình cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động qua,
chẳng qua là hắn lúc này không có phát hiện, hôm nay ôm lấy người mà hắn thích
nhất trước kia, nơi mí mắt đã không còn phát ra loại vui vẻ phát ra từ nội tâm
như trước nữa, ngược lại thêm nổi buồn mới.
. . .
. . .
Dạ
Nguyệt Sắc mang theo Đỗ Quyên đi tới trước cửa Tô Mạc Già , mặt phóng
khoáng đối với Đỗ Quyên nói: "Đỗ Quyên, ngày hôm nay tiểu thư nhà ngươi
cao hứng, quyết định dẫn ngươi đi vào để biết!”
"Nhưng
tiểu thư à, trước đây khi người tới đây đều sẽ bị cản lại!" Đỗ Quyên mặt
hoài nghi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lúc trước tiểu thư nhà mình chỉ có thể nhìn Tứ
hoàng tử cùng Tần cô nương đi vào.
"Không
sao, tiểu thư nhà ngươi hôm nay khác xưa rồi." Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước
cửa liếc mắt nhìn Đông Ly, có chút lấy lòng nói: "Đông Ly a, Vương gia nhà
ngươi có ở nơi này hay không?"
"Ở
đây!" Đông Ly vẫn bộ dáng xa cách với Dạ Nguyệt Sắc như cũ, tiếc chữ như
vàng nói.
"Ặc,
vậy ta có thể đi vào hay không!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy lúc này
hình tượng của mình cao lớn ở trong mắt Đỗ Quyên, bộ dạng kịch liệt co rúc lại,
có chút ấm ức.
"Không
thể!" Đông Ly liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói có chút không thiện
cảm.
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc không giải thích được, dáng vẻ đây là thế nào, ngượng ngùng nói:
"Không phải nói trước lạ sau quen sao? Ta đã được Vương gia nhà ngươi tự
mình dẫn vào rồi mà!"
"Ta
nói không được là không được!" Bộ dáng đầy vẻ tuyệt tình của Đông Ly chọc
giận Dạ Nguyệt Sắc. Chảnh cái gì mà chảnh! Nàng cũng không thèm vào ! Hừ!
"Đông
Ly!" Thanh âm biếng nhác mềm mại đến tận xương, khiến ánh mắt Dạ Nguyệt
Sắc nhất thời sáng lên, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một tên yêu nghiệt
mặt biếng nhác tựa vào cửa, cười nhẹ nhàng nhìn nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc chạy chậm tới bên người Nguyệt Vô Thương, miệng mếu máo, kéo dài
thanh âm kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
"Ừ!"
Ngữ điệu cất cao, âm cuối tiêu hồn mất xác kia, khiến trái tim nhỏ của Dạ
Nguyệt Sắc run rẩy, bắt được ống tay áo của Nguyệt Vô Thương, có chút làm
nũng nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc rất nhỏ mọn nhìn Đông Ly một chút, lắc lắc ống tay áo của Nguyệt Vô
Thương , "Tại sao nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh cũng có thể đi vào, ta thì
không thể đi vào?"
Nguyệt
Vô Thương nhíu đuôi mày, trong đôi mắt toát ra ánh sáng thong thả ung dung,
cong cong khóe môi, giọng nói biếng nhác mị hoặc, nhẹ nhàng nói"Chỉ cần
nàng là chủ nhân của Tô Mạc Già , dĩ nhiên là có thể vào rồi. . . . .
."
Tác
giả: Mọi người có phải thích Nguyệt Nguyệt cùng Sắc Sắc đùa giỡn hay
không a, mắt lấp lánh?
Mong
tin nhắn a, chương kế tiếp yêu nghiệt muốn câu dẫn Tiểu Bạch Thỏ a, vẩy hoa,
đập trứng gà, vẫn cà chua, ném rau quả. . . . . .