Chủ
nhân của Tô Mạc Già! Dạ Nguyệt Sắc lập tức lâm vào ảo tưởng, đầu tiên là nàng
nhất định sẽ đuổi tên Đông Ly đáng ghét này, sau đó sẽ lập tấm bảng ngoài cửa,
phía trên nhất định dùng chữ to viết"Nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh cấm không
cho vào bên trong!"
Dạ
Nguyệt Sắc càng nghĩ càng vui vẻ, dĩ nhiên là biểu hiện ra ngoài, "Ha ha.
. . . . ." cười một trận. Đỗ Quyên nhìn tiểu thư nhà mình cười khúc
khích rất ảnh hưởng hình tượng , vội kéo tay áo Dạ Nguyệt Sắc .
Dạ
Nguyệt Sắc lập tức nghiêm nghị, thu hồi suy nghĩ đang bay xa thật xa của mình,
nhìn trước mắt nụ cười phong lưu củaNguyệt Vô Thương, gương mặt hưng phấn nhất
thời toàn bộ chuyển hóa thành suy sụp, bây giờ chủ nhân của nơi này không phải
là tên yêu nghiệt này sao, muốn từ trong tay hắn lừa gạt Tô Mạc Già chẳng
phải là so với lên trời còn khó hơn?
Nụ
cười trong mắt Nguyệt Vô Thương không giảm mắt, phượng quét một vòng Dạ Nguyệt
Sắc, phương diện khác ngược lại thông minh, sao lại đến lúc này lại giống như
không biết biến chuyển chút nào.
"Tốt
lắm!" Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói một tiếng, "Không phải là muốn đi
vào sao?" Nói xong cũng không quản Dạ Nguyệt Sắc, ưu nhã cất bước đi
vào bên trong.
Dạ
Nguyệt Sắc cười một tiếng, lôi kéo Đỗ Quyên rất là vui vẻ bước theo
Nguyệt Vô Thương đi vào, đi tới trước mặt Đông Ly vẫn không quên thị uy hất đầu
ưỡn ngực, ngẩng đầu mà bước.
Nguyệt
Vô Thương ở trước mặt hơi cong môi một cái, hai tròng mắt đầy tình tứ, một nốt ruồi chu sa đổ khẽ sáng lấp lánh.
Dạ
Nguyệt Sắc lôi kéo Đỗ Quyên đi theo sau lưng Nguyệt Vô Thương, trên mặt tươi
cười nhìn Nguyệt Vô Thương hô một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
"Ừ?"
Nguyệt Vô Thương đẩy ra một cửa phòng tên là"Lưu thương khúc
thủy" (Thả rượu trôi theo dòng nước), vừa đi vào vừa miễn cưỡng đáp
một tiếng, giở tay nhấc chân chỉ thấy khí chất, cùng nụ cười lười biếng
trên gương mặt yêu nghiệt, không có chỗ nào mà không phải là đang câu dẫn trắng
trợn.
"Cái
đó, nếu như có một ngày, ta cùng tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh cùng nhau rơi
xuống nước, ngươi cứu ai?" Dạ Nguyệt Sắc chạy đến trước mặt Nguyệt Vô
Thương, mặt đầy chờ mong hỏi.
Đỗ
Quyên nhìn tiểu thư nhà mình lắc đầu một cái, mới vừa rồi ở trước mặt Tứ hoàng
tử hung hãn lí luận không thua kém ai, hiện tại. . . . . . Ai, tiểu thư nhà
nàng hoàn toàn không thay đổi sao, chính là từ chạy đuổi theo Tứ hoàng tử, đổi
thành chạy đuổi theo Cẩm Nguyệt vương gia.
Nguyệt
Vô Thương nhìn trên mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút rối rắm lại có chút mong đợi,
khóe miệng cong cong, trong mắt lúc sáng lúc tối, nhàn nhạt nhìn lướt qua
Dạ Nguyệt Sắc, thong thả ung dung nói: "Đương nhiên là. . . . . ."
Trái
tim của Dạ Nguyệt Sắc nhảy theo ngữ điệu của Nguyệt Vô Thương lúc cao lúc thấp,
xem ra tình cảm của Nguyệt Vô Thương cùng tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh kia vô
cùng tốt , mới vừa rồi nàng hung hăng sửa chữa một phen với cặp tuyệt phối đó,
ngộ nhỡ Nguyệt Vô Thương giúp đỡ Nguyệt Lưu Ảnh, vậy bạc mà nàng thiếu, muốn
tìm cách xóa bớt, không phải là không có hy vọng gì rồi sao?
"Là
cái gì?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương nói lời ngập ngừng như dụ dỗ,
trơ da mặt ra tiếp tục hỏi.
Nguyệt
Vô Thương phong tình vạn chủng cười, nốt ruồi chu sa kia sáng ngời làm lóa mắt
Dạ Nguyệt Sắc, mà lúc này Nguyệt Vô Thương, đã thu lại nụ cười, thong thả
ung dung dùng giọng nói trước sau như một mềm mại đến tận xương nói:
"Đương nhiên là ngồi xem cuộc vui!"
Xem
cuộc vui? ! Dạ Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, vậy mà hắn cũng nghĩ ra , ý của hắn
có nghĩa là ai hắn cũng không giúp? Dạ Nguyệt Sắc lần nữa nhặt về
nụ cười, hướng về phía cửa hô: "Bản tiểu thư ngày hôm nay tâm tình tốt,
muốn uống rượu!"
Người
giữ cửa, nhìn sắc mặt của Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương gật đầu một
cái, mới chạy đi mang rượu đến.
"Chuyện
gì mà vui vẻ như vậy?" Nguyệt Vô Thương không chút để ý hỏi.
"Chính
là chuyện vui vẻ đó!" Dạ Nguyệt Sắc mặt hưng phấn nói: "Say những lúc
khi ta đắc ý, Nguyệt Nguyệt cùng uống một chén đi?"
Trong
lúc nói chuyện, người hầu đã đem rượu, cầm ly rượu lên, Nguyệt Vô Thương nhìn
lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, không phải chỉ đấu thắng võ mồm với Tần Khuynh cùng Ảnh
sao, đã cao hứng thành như vậy, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, không khó
nhìn ra bên trong có mấy phần thương yêu cưng chìu.
"Tiểu
thư, người không uống rượu được. . . . . ." Đỗ Quyên ở một bên yếu
ớt mở miệng, lần trước uống say, làm cho trong phủ kinh thiên động địa ,
lão gia đã không để cho nàng uống qua rượu nữa.
"Bản
tiểu thư cao hứng, Đỗ Quyên, ngươi cũng tới uống một chén!" Dạ Nguyệt Sắc
rót ra 3 chén rượu, thả một chén ở trước mặt của Nguyệt Vô Thương, đưa một chén
cho Đỗ Quyên, mình cầm một ly rượu, không chú ý lời của Đỗ Quyên khuyên
can, phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.
Ngón
tay trắng nõn của Nguyệt Vô Thương khẽ xoa nhẹ lên chiếc chén sứ màu xanh ngọc
bích, như có điều suy nghĩ, ánh mắt cứ bồi hồi ở trên mặt Dạ Nguyệt Sắc. Khóe
miệng nụ cười nhàn nhạt, không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
Dạ
Nguyệt Sắc uống một ly vào bụng, chỉ cảm thấy ngọt ngon miệng, răng môi đều còn
lưu hương, tự mình rót thêm một chén, một hớp nuốt chửng cạn sạch, cho đến 3
chén rượu xuống bụng, đầu óc choáng váng , Nguyệt Vô Thương trước mắt biến
thành hai, tàn nhang trên mặt Đỗ Quyên lại giống như sao trước mắt quanh quẩn
không đi. . . . . .
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng lớn hơn, "Lê Hoa túy" một
chén đã làm một đại hán say khướt, không nghĩ tới nàng thậm chí uống cả 3
chén
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi biến thành hai người rồi!" Dạ Nguyệt Sắc lảo đảo đi đến
trước mặt Nguyệt Vô Thương, lại đưa mặt đến gần muốn nhìn rõ hắn, lúc này hai
tròng mắt tràn ra một tầng men say mông lung, bị men say hun hồng
má phấn, vô cùng đáng yêu. Hơi thở mang theo mùi thơm ngát đặc thù của"Lê
Hoa túy" phả vào trên mặt Nguyệt Vô Thương, một đôi bàn tay mang theo chút
lạnh lẽo tay đột nhiên đánh úp tới mặt của Nguyệt Vô Thương, hung hăng xoa nắn
gương mặt vô cùng mịn màng đó, không có một tia tạp chất, khẽ bóp một cái.
Đỗ
Quyên ở một bên thấy vô cùng kinh ngạc, đây chính là Cẩm Nguyệt vương gia, tiểu
thư lại dám bất kính đối với hắn như thế, vội vàng muốn đi lên kéo
Dạ Nguyệt Sắc ra, nào ngờ mới vừa đưa tay ra, đã bị ánh mắt lạnh lùng của
Nguyệt Vô Thương dọa rụt lại.
"Tiểu
thư nhà ngươi uống say rồi, ngươi trở về trước gọi chiếc xe ngựa tới đón
nàng!" Nguyệt Vô Thương một tay vịn Dạ Nguyệt Sắc lung lay đong đưa trước
mắt, hướng về phía Đỗ Quyên đang sững sờ ở một bên nói.
"Nhưng.
. . . . ." Đỗ Quyên nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang có chút mơ hồ, lo lắng nói,
còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt cực kỳ có lực sát thương của Nguyệt Vô Thương,
dọa cho sợ đến mức vội vã phóng trở về tướng phủ tìm xe ngựa.
"Ưm.
. . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ợ một hơi rượu, khẽ nhéo nhéo gương mặt của
Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm nói: "Da còn tốt hơn cả nữ nhân!"
Khóe
miệng Nguyệt Vô Thương co giật, trong đôi mắt có ánh sáng loe lóe, cầm tay Dạ
Nguyệt Sắc, giọng trầm thấp, ôn nhu nói, "Đừng sờ soạng nữa."
Dạ
Nguyệt Sắc thấy động tác của mình bị ngăn cản, không vui, lập tức nhanh nhẹn
chuyển sang động tác khác, dạng chân ở trên đùi Nguyệt Vô Thương, khuôn mặt nhỏ
nhắn bị rượu hun nóng, hung tợn tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, giọng nói
hung hãn nói: "Không nên cử động, nếu không đại gia không khách khí với
ngươi!"
Khóe
mắt Nguyệt Vô Thương giật giật, nụ cười trong mắt đột nhiên tràn ngập, khóe môi
cong lên, đè thấp giọng nói vô cùng đoạt hồn người, mị hoặc nói: "Ồ, đại
gia ngài muốn làm gì?"
Giọng
nói không chút để ý kia, rõ ràng chính là đang trêu cợt nàng. Dạ Nguyệt Sắc
nhìn dung nhan vốn đã yêu nghiệt trước mắt, hiện tại lại bày ra mị thái mê hoặc
người , lấy tay nâng chiếc cằm đường cong lưu loát, cánh môi mềm mại của Nguyệt
Vô Thương lên, thật mềm mại, giống như kẹo đường. Nào ngờ lúc này tên yêu
nghiệt nào đó khẽ vươn lưỡi, liếm môi một cái.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời kích động, phóng khoáng mà nói một tiếng: "Đại gia ta
muốn hôn ngươi!"