Cuối
cùng không thể kiềm chế trước sự hấp dẫn của tên yêu nghiệt kia, Dạ
Nguyệt Sắc đem môi che ở trên môi Nguyệt Vô Thương, vươn lưỡi liếm liếm,
trong đầu nhất thời xuất hiện cảnh tượng người nào đó tự tay dạy kỹ thuật hôn.
Đầu
lưỡi mang theo mùi thơm ngát của Hoa Lê, không có chút kinh nghiệm gì hôn loạn
trên môi Nguyệt Vô Thương một trận dường như cảm thấy chỉ là liếm liếm
còn không đủ, thu hồi đầu lưỡi, ngậm cánh môi mềm mại kia , bắt đầu mút
vào, mút mút, lại cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, trong đầu lại không
nhớ nổi cảnh tượng đích thân Nguyệt Vô Thương dạy dỗ hôm đó, tức
giận cắn cắn vật mềm mại trong miệng.
Ánh
sáng trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn đầy vẻ thương yêu sủng nịch, cưng chiều
nhìn tiểu nữ nhân đang ngốc nghếch hôn hắn, hướng dẫn từng bước, khẽ há
miệng ra, Dạ Nguyệt Sắc thử đem đầu lưỡi thăm dò đưa vào"Hang sói"
không biết tên này, ở bên trong thám hiểm tất cả mọi ngóc ngách, càng tức giận
tiến một bước, tự nhiên cùng hàm răng Nguyệt Vô Thương đụng phải cùng nhau, Dạ
Nguyệt Sắc không chơi nữa, chuẩn bị rút về.
Có
điều người nọ há có thể để cho nàng như ý nguyện, đầu lưỡi linh xảo khẽ
chuyển, ngậm lấy cánh môi còn thơm hương hoa Lê kia, tận tình thưởng
thức. Một con sói xám thỏa mãn thở dài một cái, quả nhiên rượu ngon nhất
trên đời chính là uống từ chiếc miệng thơm ngọt này đây, lúc này Lê Hoa Túy đột
nhiên đặc biệt thơm ngọt.
"Ưm.
. . . . . Ưm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy phổi nghiêm trọng thiếu
dưỡng khí, bắt đầu đẩy Nguyệt Vô Thương, trong miệng phát ra tiếng nỉ non kháng
nghị, khiến Nguyệt Vô Thương càng thêm muốn ngừng mà không được.
Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ, chỉ có thể tham lam hô hấp khi người nào đó vừa hơi
nhích ra một chút. Cho đến khi hô hấp của hai người cũng rối loạn, Nguyệt Vô
Thương vẫn còn chưa hết tham luyến, hôn liên tục lên môi nàng, rồi mới thả nàng
ra.
Dạ
Nguyệt Sắc cả người như nhũn ra, ngã vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, hổn hển
hít lấy không khí, thở xong, men say càng hơn, cách y phục của Nguyệt Vô
Thương ở trước ngực cắn một cái.
"Ưm.
. . . . ." Nguyệt Vô Thương hít vào một hơi, trong mắt ám trầm một mảnh,
trên tay vừa dùng lực đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cổ họng khàn khàn
nói: "Đừng lộn xộn!"
Dạ
Nguyệt Sắc ở trong ngực Nguyệt Vô Thương khẽ cọ cọ, giọng của nàng mang theo ba
phần ủy khuất, ba phần lên án giọng , buồn buồn nói: "Ngươi câu dẫn người
ta!"
"Ta
không đúng!" Nguyệt Vô Thương chậm rãi thu bớt lửa tình, trong mắt u
ám dần dần thở bình thường, tràn ra nụ cười, bình thản nhận lỗi, không
chút để ý, không có thành ý như vậy.
Người
nào đó không yên, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương tiếp tục cọ xát không
ngừng, thấy không mở ra được chút nào, tiếp tục lên án nói: "Ngươi còn hôn
người ta!"
"Lỗi
của ta!" Khóe miệng nụ cười càng đậm, trong mắt cưng chiều sâu hơn, ngăn
lại ý đồ lộn xộn của Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng nói.
"Ta
mặc kệ!" Thanh âm ủy khuất buồn bực của Dạ Nguyệt Sắc nói, tiếp tục
cọ loạn.
"Vậy
nàng muốn như thế nào?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hỏi, tựa hồ căn bản
không đem kháng nghị của Dạ Nguyệt Sắc để ở trong mắt, nếu như nàng muốn câu
dẫn hắn hoặc là hôn trở lại, hắn cũng tùy thời phụng bồi.
"Ngươi
không có thành ý!" Dạ Nguyệt Sắc buồn buồn nói, vẻ lên án đắc ý trần
trụi như vậy, hàm răng còn cố chấp cắn cắn y phục Nguyệt Vô Thương .
"Ừ."
Nguyệt Vô Thương sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc , thản nhiên nói, khóe mắt đuôi
mày đều tràn đầy nụ cười, so với lúc trước ít đi phần hư vô mờ mịt, thêm ôn nhu
chân thật.
"Ngươi
khi dễ người ta!" Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương uốn
cong lại, đôi mắt mông lung men say lóe lên ánh nước mơ màng, răng khẽ cắn môi
dưới, mặt ủy khuất.
Ngọn
lửa cố đè nén nơi đáy mắt của Nguyệt Vô Thương lại lần nữa nổi trên mặt nước,
nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc lúc này, thậm chí ngay cả tâm cũng khẽ rung động mấy
lượt.
Lần
nữa ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, cản trở ánh mắt làm cho hắn rung
động, cổ họng trầm thấp ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: "Ừ, nàng muốn
thế nào cũng được”.
Dạ
Nguyệt Sắc lúc này khéo léo an tĩnh tựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, yếu ớt
nói: "Ngươi không phải gạt ta chứ?"
"Ừ."
Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, nếu nàng cao hứng, cưng chiều một
chút thì có sao đâu.
"Tốt
lắm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc men say mãnh liệt, lẩm bẩm mà nói:
"Ngươi hôn người ta, chúng ta triệt tiêu mười triệu lượng bạc!" Nàng
không có lường gạt a, nói xong mềm mại dựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương.
Nụ
cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sâu hơn, đem Dạ Nguyệt Sắc dời đến vị trí
thoái mái nhất , để cho nàng dựa vào thoải mái hơn một chút, hoặc có lẽ, chính
hắn cũng không biết động tác lúc này của hắn có bao nhiêu ôn nhu, nụ cười có
bao nhiêu rực rỡ.
Ánh
mặt trời ôn nhu từ Bích Ba hồ phản xạ vào, giống như nước lấp lánh, , ôn nhu và
triền miên, ngọn gió ấm áp lướt qua trên người nam tử phong hoa tuyệt đại
kia, thêm một ý tình ấm áp sâu sắc, cô gái trong ngực gò má ửng đỏ, an
tĩnh nằm ở trong ngực nam tử, lại sinh ra chút cảm giác sánh cùng thiên địa.
"Hoàng
thúc. . . . . ." Cửa kẽo kẹt mở ra, vốn là không khí ấm áp nhu tình trong
nháy mắt bị cắt đứt. Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày lại, ống tay áo vừa đỡ, che
lại dung nhan xinh đẹp của cô gái trong ngực đang ngủ lúc này.
Nguyệt
Lưu Ảnh sắc mặt rối rắm đẩy cửa ra, không nghĩ tới lúc này Nguyệt Vô Thương lại
đang ôm giai nhân, ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh dò xét trên người của Dạ Nguyệt
Sắc, y phục này nhìn thật nhìn quen mắt, Nguyệt Lưu Ảnh cau mày, cô gái này
không phải là Dạ Nguyệt Sắc chứ?
Nguyệt
Lưu Ảnh vốn định tới tìm Nguyệt Vô Thương đối ẩm, tiêu trừ phiền muộn mà hôm
nay Dạ Nguyệt Sắc mang cho hắn, không nghĩ tới thấy cảnh tượng lúc này, trong
lòng không có nửa phần bình tĩnh, ngược lại cảm thấy càng thêm phiền não.
"Hoàng
thúc, sao người có thể cùng Dạ Nguyệt Sắc ở chung một chỗ. . . . . ." Còn
thân mật như vậy, Nguyệt Lưu Ảnh có chút chỉ trích nhìn Nguyệt Vô Thương, lại
không biết vì sao Nguyệt Vô Thương không thể cùng Dạ Nguyệt Sắc ở chung một
chỗ.
"Có
gì không thể?" Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt quét Nguyệt Lưu Ảnh một vòng, nụ
cười trên mặt hoà thuận vui vẻ, so với bộ dáng gấp gáp của Nguyệt Lưu Ảnh,
không biết cao hơn đến mấy phần.
"Nàng.
. . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh lúc này đã không biết nói gì, dù sao lúc này tình
cảnh hai người ôm nhau đâm bị thương mắt của hắn.
Nàng
rõ ràng là thích hắn! Tự dưng ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Nguyệt Lưu
Ảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô Thương, tâm tình
càng thêm phiền não, từ trước đến nay vốn không hề có.
"Nàng
ta, hoàng thúc có dung mạo tựa thiên tiên, một cô nương như nàng ta há có thể
chiêm ngưỡng!" Nguyệt Lưu Ảnh lúc này bí quá nói bừa.
"Nếu
Hoàng thúc chỉ muốn vui đùa một chút, cũng phải để tâm đến mặt mũi của Dạ tướng
gia chứ!"
Ánh
sáng lưu chuyển trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm kiên định, nốt ruồi nơi
khóe mắt càng thêm chói mắt, môi mỏng khẽ mở, miễn cưỡng nói: "Ta
rất nghiêm túc!"
Dáng
vẻ ai đó bình thản như không chút để ý, thấy thế nào cũng không chăm chú, thấy
thế nào cũng không có vẻ nghiêm túc, Nguyệt Lưu Ảnh lúc này rất muốn không có
hình tượng quát lớn với Nguyệt Vô Thương. Chẳng qua là chuyện của Dạ Nguyệt
Sắc, khi nào thì hắn lại quan tâm như vậy, ngay sau đó chuyển qua tầm mắt,
không hề nhìn đôi uyên ương đang ôm nhau nữa.
Không
khí có chút nhất thời tế nhị, có chút xấu hổ, Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương
cũng không nói chuyện, cho đến lúc một người nào đó say không nhẹ lẩm bẩm
tự nói một tiếng: "Hồ Ly Tinh cùng tên nhân yêu thật đáng ghét!"
Bên
trong nhà, hai người thần sắc khác nhau, Nguyệt Vô Thương cưng chiều sờ
sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc, có chút dở khóc dở cười, gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu
Ảnh xanh mét, nắm chặt hai quả đấm, hết sức kềm chế mình không bước lên xé Dạ
Nguyệt Sắc ra.
"Ưm
~" Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng mê sảng một tiếng, ở trong ngực Nguyệt Vô
Thương giật giật, an tâm tiếp tục ngủ, không chút nào ý thức được
lúc này không khí trở nên quỷ dị!