"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc lau nước mắt một cái, nhìn vẻ mặt hắc khí
Nguyệt Vô Thương té xuống đất, khóe miệng tươi hồng, khóe mắt ảm
đạm hồng, chân mày nhăn chặt tại một chỗ, dáng vẻ giống như rất thống
khổ.
Dạ
Nguyệt Sắc nghẹn ngào kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao
vậy?" Dạ Nguyệt Sắc đứng ở bên cạnh Nguyệt Vô Thương vươn tay xoa xoa máu
nơi khóe miệng của Nguyệt Vô Thương, nhưng càng lau càng nhiều, nước mắt Dạ
Nguyệt Sắc lớn chừng hạt đậu từ trong mắt lăn ra, rơi vào trên mặt Nguyệt
Vô Thương. Dạ Nguyệt Sắc lại xoa xoa nước mắt rớt trên mặt Nguyệt Vô Thương,
kết quả càng lau càng nhiều.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi làm sao thế này?" Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy đầu Nguyệt Vô
Thương , vừa lau nước mắt của mình, "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Ngươi
tỉnh lại. . . . . . Tỉnh lại đi mà. . . . . ."
Phong
Hồi Tuyết nhìn Dạ Nguyệt Sắc khóc đến lộn xộn lung tung, phía trên dính máu của
Nguyệt Vô Thương, xem ra cực kỳ chật vật, mắt không nhúc nhích nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, sau đó vươn tay sờ sờ ngực, tại sao có loại cảm giác đau này.
Mới
vừa đến gần, chuẩn bị đem Nguyệt Vô Thương ôm lên, lại không nghĩ rằng bị Dạ
Nguyệt Sắc đẩy mạnh ra, Dạ Nguyệt Sắc mang theo tiếng khóc nức nở, hướng về
phía Nguyệt Lưu Ảnh rống lên một tiếng: "Ngươi tránh ra!"
Nguyệt
Lưu Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng gà mẹ bảo vệ con gà con của Dạ Nguyệt Sắc,
trong lòng cực kỳ không thoải mái.
"Ta
muốn mang thúc ấy trở về tìn Ngự y. . . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh nén cơn giận
giải thích, thừa dịp Dạ Nguyệt Sắc còn ngơ ngác, sau đó ngồi xổm người xuống,
đem Nguyệt Vô Thương ôm lấy.
Đi về
hướng xe ngựa, Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác đứng ở tại chỗ, Nguyệt Nguyệt sẽ chết
sao? Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy hoảng hốt, khống chế không được nước mắt thấm
ướt mi làm mắt mờ mịt.
Vương
Duẫn đứng tại chỗ, mất hồn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thì ra người có thể bảo vệ nàng,
để cho nàng dựa vào từ đầu tới đuôi đều không phải là hắn.
Phong
Hồi Tuyết khẽ thở dài, đi tới gần Dạ Nguyệt Sắc, nhìn nước mắt vẫn chảy, khóc
im hơi lặng tiếng, Dạ Nguyệt Sắc vừa nghẹn ngào co rúm người lại. Phong Hồi
Tuyết đứng ở bên người Dạ Nguyệt Sắc, vỗ vỗ vai Dạ Nguyệt Sắc, "Nguyệt
Sắc, không có chuyện gì. . . . . ."
"Mỹ
nhân. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ai oán hai tiếng, Nguyệt Nguyệt nói không
thể gọi mỹ nhân ca ca, "A Tuyết, huynh nói Nguyệt Nguyệt tại sao cứ động
một chút là sẽ hộc máu a, sẽ có chuyện gì không?"
Khóe
miệng Phong Hồi Tuyết nở một nụ cười khổ, ôn nhu kiên định mà nói ra: "Sẽ
không. . . . . ." Vừa nói vừa đem Dạ Nguyệt Sắc kéo lên, "Đứng dậy
đi, ta mang nàng đến Cẩm Nguyệt Vương phủ gặp hắn!"
Dạ
Nguyệt Sắc dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, đem lệ trên mặt cùng vết máu
làm nhòe nhoẹt, Phong Hồi Tuyết ôn nhu giơ tay lên, sau đó vô lực rũ xuống.
Tất
cả mọi người chen đến trên xe ngựa của Vương Duẫn, Dạ Nguyệt Sắc không ngừng
rơi lệ, trong xe ngựa đều là tiếng khóc đè nén của nàng.
Đem
Dạ Nguyệt Sắc đưa đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, Vương Duẫn ba phần lo lắng ba phần
không đành lòng, đem Lan gia tiểu thư đưa về nhà.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa xuống xe ngựa liền ngựa không ngừng vó câu, chạy vào trong Vương
phủ, lần trước lúc Nguyệt Nguyệt bị thương hôn mê, hình như là trong phòng bên
ngoài của hành lang cửu khúc này, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng chạy tới phía bên kia.
Phong
Hồi Tuyết nhìn bóng dáng nàng chạy xa , che ngực, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không
ngăn cản nàng chạy về phía hạnh phúc, chẳng qua người cho nàng hạnh phúc không
phải là hắn. Trên mặt dâng lên khổ sở, xoay người rời đi, nếu có thể cho nàng
hạnh phúc, dù không phải là hắn, như vậy hãy để cho hắn đến bảo vệ hạnh phúc của
nàng!
Dạ
Nguyệt Sắc mới vừa chạy đến bên trong, đã nhìn thấy một đám thái y lắc đầu
khoát tay ra , vừa than thở, vừa nói: "Ai, thúc thủ vô sách a, thúc thủ vô
sách a, chúng tôi phải đi hướng thái hậu nương nương phục mệnh!"
Nguyệt
Lưu Ảnh bắt được góc áo của một thái y, đem thái y kia nhắc bổng lên, vẻ
mặt kinh khủng nói: "Thúc thủ vô sách, vậy các ngươi chẳng phải là đồ vô
dụng hết sao?" Sau đó một tay đem thái y ném trên mặt đất, giận dữ hét:
"Đi vào xem lại cho ta, tìm không ra giải dược‘ Thiên Nhật Hồng’ ,
các ngươi cứ chờ chôn theo đi!"
Mấy
vị kia thái y khủng hoảng quỳ trên mặt đất, "Tứ hoàng tử tha mạng, ‘
Thiên Nhật Hồng’ chính là năm đó Vương gia từ trong bụng mẹ mang ra ngoài, nếu
như không phải là cơ thể mẹ đã phân đi một nửa độc tố, chỉ sợ Vương gia sớm đã.
. . . . ."
"Vậy
hắn hiện tại như thế nào?" Dạ Nguyệt Sắc chạy đến trước mặt thái y kia,
mặt vội vàng hỏi.
"Nếu
như, nếu như bây giờ có thể uống được ‘ cải tử hồi sanh đan ’ ít nhất có thể
sống, sống ba năm, nhưng trong vòng ba năm phải tìm được phương pháp giải độc,
mới có cứu!" Thái y đó nhìn sắc mặt tối tăm của Nguyệt Lưu Ảnh, nhắm mắt
lại, rúc cổ nói.
"Cải
tử hồi sanh đan?" Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm nói thầm, đột nhiên hướng về
phía thái y quát: "Vậy ngươi còn không cho hắn ăn!"
"Đó
là Linh Dược trên đời chỉ có ba viên mà thôi, hoàn toàn không biết tung
tích!" Thái y quỳ trên mặt đất lẩm bẩm nói.
Dạ
Nguyệt Sắc đẩy cửa ra đi vào, đi tới trước giường Nguyệt Vô Thương, nhìn Nguyệt
Vô Thương mặt trắng bệch nằm ở trên giường, hình như mỗi lần bị thương độc phát
đều là bởi vì nàng, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc tràn đầy tự trách. Vươn tay ở trên
mặt Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng sờ sờ, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ giọng kêu, nhìn sắc mặt trắng bệch,
không có người trả lời của nàng, trong lòng dâng lên đau đớn: "Mỗi lần đều
là ta hại ngươi bị thương, thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Chóp mũi chua
chua, ngực chua chua, giọng nói nghẹn ngào, "Ta không thích dáng vẻ của
ngươi như thế này. . . . . Một chút cũng không đẹp. . . . . ."
Đầu
ngón tay nhẹ nhàng từ mắt của Nguyệt Vô Thương từ từ trượt đến khóe môi, lướt
qua vành môi không có chút huyết sắc nào của hắn, êm ái ma sát, tim giống
như có một tảng đá lớn đang đè nặng, buồn buồn, mũi ê ẩm , nước mắt nóng bỏng
khống chế không được rớt ra ngoài, Dạ Nguyệt Sắc không biết mình tại sao
lại như vậy.
"Nguyệt
Nguyệt, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa nhé!" Dạ Nguyệt Sắc hít
mũi một cái, đầu ngón tay lướt theo viền môi lạnh như băng của Nguyệt Vô
Thương, muốn cho hắn một chút ấm áp.
"Ngày
xưa có một công chúa, da nàng rất trắng, cho nên có một cái tên rất dễ thương,
đó chính là‘Công chúa Bạch Tuyết’. Nàng có một mẹ kế, mỗi ngày bà ta đứng trước
gương thần đều hỏi:
“Gương
thần, hỡi gương thần, ai là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới? ’
Gương
thần nói với bà ta‘công Chúa Bạch Tuyết là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế
giới’, sau đó hoàng hậu ác độc liền muốn nghĩ cách hãm hại công chúa Bạch
Tuyết, biết chuyện, công chúa Bạch Tuyết bị buộc phải trốn ra hoàng cung, nhưng
hoàng hậu phát hiện nàng vẫn chưa chết, vẫn không buông tha nàng, cho nàng ăn
quả táo độc, sau đó Bạch Tuyết công chúa sẽ chết!"
Dạ
Nguyệt Sắc cái tay khác lau nước mắt, hết sức nhịn xuống buồn bực nơi ngực
mình , tiếp tục nói: "Cho đến Hoàng tử tới, chàng hôn tỉnh công chúa
Bạch Tuyết. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc cảm nhận được đầu ngón tay truyền tới lạnh như băng, lẩm bẩm nói:
"Nguyệt Nguyệt, nếu ta hôn ngươi, ngươi sẽ tỉnh sao?"
Dạ
Nguyệt Sắc đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nguyệt Vô Thương không chút phản
ứng nào, chậm rãi lại gần Nguyệt Vô Thương, nước mắt từ trên mặt trượt đến cằm,
nhỏ xuống ở trên môi Nguyệt Vô Thương, vừa mặn vừa chát.
Môi
mang theo kỳ vọng rất thành kính, từ từ dán lên đôi môi lạnh như băng
này, nước mắt trên mặt rơi xuống, rơi vào chỗ hai môi đang dán sát vào nhau
Không
khí mang theo hơi lạnh sạch sẽ rõ ràng sau cơn mưa , gió nhẹ cuốn mấy
cánh hoa đào, rơi vào trong nhà, trong không khí tĩnh mật tựa hồ vang lên
thanh âm hoa đào rơi rụng
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đem môi chuyển qua cổ của Nguyệt Vô
Thương ơi, nước mắt chảy xuôi rơi ở cổ Nguyệt Vô Thương phơi bày
trên da thịt, đốt người. . . . . .