Hiện
nay kinh thành ngoại trừ những quan văn cổ hủ đều đang nhốn nháo bởi một
sự kiện vô cùng lớn, chính là chuyện nữ nhi Lan viên ngoại thương gia buôn bán
tơ lụa lớn nhất kinh thành ném tú cầu, đã ném trúng vào con trai độc nhất của
Vương Thượng Thư – Vương Duẫn. Mà lúc ấy, Vương Duẫn lại đem tú cầu ném cho Lan
viên ngoại, nói không muốn lấy Lan tiểu thư.
Lúc
ấy bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, mưa to đổ xuống, Lan tiểu thư
chạy vào trong mưa. Mà Vương Duẫn cũng liền chạy đi Tướng phủ. Tất cả mọi người
rối rít nghị luận, chuyện vui của Lan gia cùng Vương gia khi nào thì làm, hay
là sẽ vì vậy mà không thành!
Mãi
cho đến khi Vương thượng thư thông báo sau ba ngày nữa sẽ chính thức cử hành
hôn lễ, cũng đã sai người mang sính lễ, lễ hỏi chính thức đến Lan phủ.
Mà
lúc này rất là quái dị là, hai đương sự lại đều nhiễm phong hàn, bị bệnh liệt
giường, nhưng mà cha mẹ hai nhà cũng không hề có ý niệm hủy bỏ hôn sự.
Cho
đến tận ba ngày sau, Vương Lan hai nhà giăng đèn kết hoa, lại còn dán đầy chữ
hỉ màu đỏ, vô cùng hân hoan.Khi đến thời gian rước dâu, Lan viên ngoại mặt lo
lắng nhìn khuê phòng nữ nhi, hỏi: “Tiểu thư chuẩn bị xong chưa?”
Trong
khuê phòng, Lan Nhược Hi thần sắc vẫn còn có chút bệnh, tuyệt vọng cầm lược,
chải mái tóc dài của mình, nha hoàn bên cạnh thấy thế, bắt đầu thay quần áo cho
tiểu thư.
Mà
Vương Phủ, Vương thượng thư đang dẫn theo một đám người đi tìm Vương Duẫn khắp
nơi, đã sắp lật tung cả Thượng thư phủ lên mà vẫn không thấy Vương Duẫn, Vương
thượng thư nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó liền nghĩ ra phương hướng mà
Vương Duẫn có thể đi, liền sai người đi đến Tướng phủ tìm Vương Duẫn về bái
đường thành thân.
Bên
ngoài Tướng phủ, Vương Duẫn thần sắc nhợt nhạt bệnh tật, trông mòn con mắt, mãi
cho đến khi thấy thân ảnh mà ngày đêm mong nhớ xuất hiện ở cửa Tướng phủ, trên
mặt mới khẽ nở nụ cười.
“Dạ
tiểu thư!” Vương Duẫn có chút kích động chạy đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, cả
người có phần hơi lúng túng, đôi tay không biết nên đặt ở nơi nào, nội tâm càng
thêm thấp thỏm vạn phần, ngũ vị* lẫn
lộn!
* Ngũ
vị : Ngọt , chua , cay , đắng , mặn.
“Duẫn
Chi!” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng gọi Vương Duẫn một tiếng, cũng không
biết phải nói thêm gì.Chuyện tình cảm cưỡng ép không được, nhưng mà lúc này,
ngày thành thân của người ta lại không đi bái đường, chạy đến tìm nàng, lúc này
nói điều gì với hắn cũng là một loại không được tôn trọng.
Ánh
mắt của Vương Duẫn chua chát, hắn biết nàng đối với hắn là thích không phải là
yêu, nhưng mà vẫn khống chế không được tim của mình. Hôm nay hắn đến đây chỉ là
muốn nói lời tạm biệt với nàng.
Vương
Duẫn đem một cái túi gì đó từ trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt
Sắc nghi ngờ nhận lấy, dưới cái nhìn của Vương Duẫn mở ra, chỉ thấy bên trong
túi toàn là bạc, chín trăm lượng không hơn không kém!
Vương
Duẫn trên mặt hiện lên ý cười mơ hồ, đó là nụ cười bị tình yêu ăn mòn từng ngày
mà có. Nhớ tới hôm đó cũng là ở chỗ này, cô gái thẹn thùng hỏi hắn có
phải hay không đưa sính lễ, hắn ước ao bao nhiêu ngày đó đúng là đưa sính lễ,
nếu vậy thì bây giờ hắn cũng không có tiếc nuối nhiều như vậy.
Nghịch
ngợm mà cười cười đoán trong túi áo hắn có bao nhiêu bạc, sau đó hắn liền thiếu
nàng chín trăm lượng.Bắt đầu từ khi đó, hôm nay cũng là kết thúc viên mãn.
“Dạ
tiểu thư đây là chín trăm lượng bạc hôm đó Duẫn Chi nợ nàng . . . . . .” Vương
Duẫn đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười bi thương, vẻ mặt sáng lạn nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, hắn cũng không có nhắc lại chuyện này, chỉ là để như vậy để giữa
bọn họ có một chút liên lạc như vậy.
“Duẫn
Chi. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc hơi nhíu mày nhìn Vương Duẫn, đột nhiên cảm thấy
bạc trong tay vượt xa sức nặng vốn có của nó, nặng trịch ở trên tay, Dạ Nguyệt Sắc
đột nhiên cảm thấy lòng thắt chặt lại.
“Gặp
lại sau, Nguyệt Sắc. . . . . .” Vương Duẫn hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cười một
tiếng, sau đó xoay người bước chân nặng nề, từng bước từng bước hướng về
phía trước mà đi, chỉ còn lại bóng dáng của hắn rơi lại trên người Dạ Nguyệt
Sắc, trong nội tâm Dạ Nguyệt Sắc run lên, không tự chủ mà nghiêng người đi,
bóng dáng cô đơn của người nọ đổ dài trên mặt đất, phảng phất giống như có
thanh âm vỡ tan của nó.
Dạ
Nguyệt Sắc cũng không có nhìn thấy một giọt lên nam nhi rơi nát trên mặt đất.
Vương Duẫn từ từ biến mất ở trong tầm mắt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bạc
trong tay, đột nhiên cảm thấy chua xót, từ trong lòng bốc lên đến chóp mũi, sau
đó đến mắt.
Sau
đó ngồi chồm hổm xuống, đầu tựa vào giữa hai chân trong lòng không biết vì sao
lại rất khổ sở.Tất cả những cảnh đó cũng đã rơi vào tầm mắt một người
đứng tại chỗ rẽ trong Tướng phủ, hơi nhíu nhíu mày, thở dài, cuối cùng cũng
bước nhanh về phía người đang ngồi ngoài cửa kia.
Nhẹ
nhàng ngồi xuống bên cạnh người kia, đưa tay vòng qua bả vai Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ
nhàng vỗ hai cái.
Dạ
Nguyệt Sắc nghe thấy mùi hương quen thuộc, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nghiêng mình, liền
nhận thấy người phía sau cứng ngắc, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng càng thêm khổ sở
mâu thuẫn. Thanh âm buồn buồn phát ra từ giữa hai chân: “Nguyệt Nguyệt, ta khó
chịu!”
Nguyệt
Vô Thương trong nháy mắt cũng liền thu hồi lại vẻ cứng ngắc, khóe miệng nâng
lên một đường cong tự giễu, nàng kháng cự hắn!Trong mắt đen sậm thêm vài phần,
vươn cánh tay dài ra, kiên định không chấp nhận để Dạ Nguyệt Sắc kháng cự xoay
người, ôm vào trong lòng.
Thanh
âm ôn nhu mang theo biếng nhác trầm thấp đặc biệt, ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói:
“Ta biết mà!” Ôn nhu vỗ vỗ sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, tiếp tục nói: “Nàng khổ
sở ta đều biết! Ta ở đây!”
“Duẫn
Chi nhìn qua thực là thương tâm!” Thanh âm Dạ Nguyệt Sắc buồn bực ở trong ngực
Nguyệt Vô Thương nói.
Lúc
này hai người đều đang ngồi trên mặt đất, tư thế thực là khó nhìn, Nguyệt Vô
Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đứng lên, thanh âm trước sau như một ôn nhu, “Vậy
nàng thương hắn sao?”
Dạ
Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, kiên định nói ra: “Không!” . Không hề do dự trả lời
khiến một tia sầu lo cuối cùng trong mắt Nguyệt Vô Thương biến mất.
“Nếu
như nàng không phải thương hắn, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ thương tâm,
đau dài không bằng đau ngắn, Sắc Sắc. . . . . .” Nguyệt Vô Thương ôn hòa đối
với Dạ Nguyệt Sắc nói, ở góc cửa Tướng phủ một vạt áo màu xanh nhạt theo làn
gió khẽ lay động, lại vẫn cô đơn như vậy.
“Nhưng
ta còn rất khó chịu!” Dạ Nguyệt Sắc vùi đầu trong lồng ngực Nguyệt Vô Thương
nói. Vẻ mặt Vương Duẫn hôm nay làm cho Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hốc mắt chua xót.
Nguyệt
Vô Thương cảm thấy trước ngực một mảnh nóng rực ẩm ướt, nhẹ kéo Dạ Nguyệt Sắc
ra ngoài một chút, nâng đầu Dạ Nguyệt Sắc lên, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tràn
đầy nước mắt của nàng, ngón tay trắng nõn thon dài đem nước mắt nơi khóe mắt
kia lau sạch.
Vì
người khác mà lại rơi nước mắt, nóng bỏng đậu trên đầu ngón tay Nguyệt Vô
Thương, Nguyệt Vô Thương đem giọt nước mắt kia giữ tại ở trong tay, sâu kín
nói: “Vậy Sắc Sắc khổ sở là vì cái gì, là do Vương Duẫn cưới Lan Nhược Hi?”
Dạ
Nguyệt Sắc cắn cắn đôi môi, Duẫn Chi hắn không thích Lan tiểu thư! Nguyệt Vô
Thương híp mắt, sâu kín nói: “Tú cầu kia là ta ném cho Vương Duẫn , nếu Sắc Sắc
đối với lần này khó có thể quên được, không muốn Vương Duẫn cưới nàng ta, vậy
ta đi. . . . . .”
Nói
xong cũng đã muốn xoay người, Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi dưới, kéo tay Nguyệt Vô
Thương lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nguyệt Vô Thương, nước mắt ở trong hốc mắt đảo
quanh muốn rơi nhưng không rơi, bộ dạng ủy khuất. Tròng mắt sóng gợn lăn tăn
nhìn sắc mặt tên yêu nghiệt u oán, ủy khuất vô cùng.
Khẽ
nhíu mày, mặt u oán, sâu kín nói: “Thừa dịp bây giờ còn sớm, còn chưa kịp bái
đường. . . . . . Sắc Sắc, mau buông tay!”
Nguyệt
Vô Thương tiếp tục rót vào liều thuốc kích thích, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nước mắt
đều sắp rớt ra rồi, trong lòng có chút không đành lòng, nếu như lúc này không
làm như vậy, không biết nàng sẽ rối rắm bao lâu, vì vậy hơi giật giật cánh tay.
Dạ Nguyệt Sắc lại đem tay Nguyệt Vô Thương cầm thật chặt, nước mắt cuối cùng từ
trong mắt rơi ra.
Cắn
cắn đôi môi, lớn tiếng hướng về phía Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc
quát: “Ta không cho phép!”
Trong
mắt Nguyệt Vô Thương nụ cười như hoa đào nở, sâu kín hỏi một tiếng: “Tại
sao?”