Nhìn
vẻ mặt ngây ngô ngạc nhiên của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt Nguyệt Vô Thương hiện
lên ý cười, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, dịu dàng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc
nói: "Sắc Sắc, ta giao bản thân ta cho nàng được không?"
Giọng
nói vẫn mang theo biếng nhác mềm mại đến tận xương như cũ, nhưng mà vẻ mặt lại
rất nghiêm túc, cũng không bị giọng điệu biếng nhác mềm mại kia của hắn vùi
lấp, trong bóng đêm say lòng người, ánh đèn sáng chói ban đêm ngược lại càng rõ
nét.
"Huynh,
huynh. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, vẻ
mặt không thể tin, tựa như muốn xác nhận hỏi: "Huynh nói đem bản thân mình
tặng cho ta?"
"Ừ!"
Nhưng mà không phải làm quà tặng! Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói một tiếng, chiếc
cằm với đường cong duyên dáng đặt lên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, thân thể khom xuống
tựa vào trên người của Dạ Nguyệt Sắc. Trong mắt nụ cười hơi cứng lại, từ từ đưa
tay vòng lên thắt lưng của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt chốc lát lại tràn ra nụ
cười vui vẻ ấm áp, giống như vẻ mặt mới vừa rồi đều là ảo giác.
"Nhưng
mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng lại thừa nhận sức nặng của
Nguyệt Vô Thương, quà tặng lớn như vậy có phải hơi quý giá hay không?
"Nàng
không muốn?" Nguyệt Vô Thương giọng điệu giống như một oán phụ,
"Không muốn cũng không được rồi, hôm đó chúng ta cũng đã bái cao đường
rồi, hôm nay tết Trung Nguyên, nếu nàng muốn nghĩ lại, mẹ ta đoán chừng sẽ tìm
đến nàng nói chuyện một chút . . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương cười khổ, cảnh tượng lãng mạn như vậy cũng chỉ có nữ nhân này có thể
thần kinh không ổn định như thế xin xẹo cùng hắn, thật không có biện pháp, chỉ có thể tìm thời gian thích hợp đe dọa!
Dạ
Nguyệt Sắc mới nhớ tới hôm đó Nguyệt Vô Thương mang theo nàng đến gặp mẹ hắn,
nàng còn không hề có khí chất cùng hắn dâng hương. Nhưng mà, Dạ Nguyệt Sắc nghi
ngờ nhíu nhíu mày, đây là Nguyệt Nguyệt thổ lộ hay là cầu hôn với nàng?
Dạ
Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, nhìn đôi mắt sáng như đuốc của hắn, cuối
cùng đánh bạo nói: "Huynh lại muốn thổ lộ cầu hôn với ta như vậy! Lại
không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, không có quỳ xuống, không có sính
lễ, không có thành ý!"
Nguyệt
Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc trách móc một trận, hoa tươi? Nhẫn kim cương? Quỳ
xuống? Nguyệt Vô Thương Đạo hạnh cực cao hiển nhiên chẳng qua chỉ trong nháy
mắt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ý tứ chính là
chỗ này đều có, nàng nên đáp ứng.
"Nhìn
cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng tìm được cảm giác nông nô nổi dậy, bị
Nguyệt Vô Thương nhìn muốn thẹn thùng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hướng tới
Nguyệt Vô Thương quát.
Nguyệt
Vô Thương ngoắc ngoắc khóe môi, tỏ ra nghe lời nói rằng: "Chưa từng nhìn
qua mỹ nữ Sắc Sắc như vậy!"
Nguyệt
Vô Thương đưa tay chạm nhẹ lên môi Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay tết Trung Nguyên,
trong cung theo thường lệ cho triệu hắn vào cung, Nguyệt Vô Thương mím môi,
Thái hậu muốn chọn phi cho hắn và Nguyệt Lưu Ảnh! Hắn trước giả bộ bệnh rồi
xuất cung. . . . . . Khóe mắt liếc qua đèn hoa đăng trôi trên nước đã bị tắt
không ít, đèn chuẩn bị nhiều ngày như vậy, không khí lãng mạn như vậy, đều bị
nữ nhân trước mắt không biết lãng mạn là vật gì toàn bộ phá hư, chỉ có thể dùng
phương pháp khác rồi !
Dạ
Nguyệt Sắc mặt đỏ hồng đáng ngờ, ngay sau đó miệng cọp gan thỏ ưỡn thẵng
thắt lưng, khen nàng cũng không cần, sính lễ cầu hôn nhất định phải có, hơn nữa
nhất thiết phải phong phú, nếu thiếu một mao tiền(*) cũng
không được! (đơn vị nhỏ nhất trong tiền
trung quốc, đủ thấy chị ki bo cỡ nào rùi)
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc lộ ra vẻ mặt tham tiền đáng yêu, cưng chiều cười
cười, không phải có hắn thì cái gì cũng có sao? Nàng sao vẫn không hiểu?
Dạ
Nguyệt Sắc hơi mơ màng nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương, dưới ánh
đèn hoa trên sông chiếu rọi càng thêm đoạt nhân tâm phách, trái tim bất giác
nhanh thêm hai nhịp. Dạ Nguyệt Sắc có chút ngượng ngùng, dáng dấp hắn so với nữ
nhân còn có phần xinh đẹp hơn, người như vậy nhất định trêu hoa ghẹo nguyệt vô
số.
Hơn
nữa, nàng hôm nay mới mười tám tuổi mà thôi, tuổi thanh xuân thật tốt, mới vậy
đã tiến vào phần mộ hôn nhân sao? Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, không được
không được!
"Nguyệt
Nguyệt, chúng ta muốn đi đâu?" Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc nhìn
đèn hoa trên song dần dần lụi tắt, bè trúc đã cách xa đám người, lúc này yên
tĩnh có thể nghe được tiếng ve kêu khe khẽ .
Ánh
trăng in bóng trên sông, một phiến lá trúc, thoáng vẻ yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt.
Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc sóng vai ngồi trên bè trúc, ai cũng không
lên tiếng, cứ an tĩnh dựa vào như vậy.
Dạ
Nguyệt Sắc tự nhiên không nhàn hạ thoải mái như Nguyệt Vô Thương , dựa vào
Nguyệt Vô Thương rất an tâm ngủ thiếp đi.
Nguyệt
Vô Thương nhìn nữ nhân ngã vào trong lòng mình, cưng chiều cười cười, mang theo
Dạ Nguyệt Sắc lên xe ngựa gần bờ.
. . .
. . .
Xe
ngựa chở theo Dạ Nguyệt Sắc trong ánh trăng mờ mịt dừng ở tướng phủ, Dạ Nguyệt
Sắc vừa xuống xe ngựa, cũng cảm giác một trận gió ập tới, sau đó lập tức bị
mang cách xe mấy trượng. Sau đó bóng người màu xanh nhạt chớp lên, Dạ Nguyệt
Sắc chỉ cảm thấy người nọ toàn thân tàn bạo bộc phát, cả tiếng xe ngựa cũng
theo vậy mà mà nứt vỡ.
Nguyệt
Vô Thương vẻ mặt không đổi ngồi trên xe ngựa, con mắt thâm trầm tức giận nhìn
Phong Hồi Tuyết.
Phong
Hồi Tuyết một chưởng vung qua, Nam Uyên kéo Nguyệt Vô Thương mượn lực trên xe
ngựa, nhảy lên, ngay lúc bọn họ rơi xuống đất, xe ngựa vốn chia năm xẻ bảy nhất
thời hóa thành phấn vụn.
"A
Tuyết, huynh làm sao vậy!" Dạ Nguyệt Sắc chạy lên trước kéo tay áo Phong
Hồi Tuyết, vừa đến gần đã cảm giác được Phong Hồi Tuyết cả người căng thẳng,
vốn đôi mắt ôn nhuận lúc này trở thành đỏ rực, trong nháy mắt lúc Dạ Nguyệt Sắc
tiến lên, Phong Hồi Tuyết thu hồi ánh mắt, một bên quan sát Dạ Nguyệt Sắc, tựa
hồ thấy nàng không có việc gì, lập tức thái độ mới có phần thả lỏng.
"Nguyệt
Sắc. . . . . ." Giọng nói vốn trong trẻo vì hơi khẩn trương mà khàn khàn,
Phong Hồi Tuyết nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ánh mắt có loại vui mừng ‘mất đi mà
lại có được’. Nhìn mặt của Dạ Nguyệt Sắc có phần mơ hồ, Phong Hồi Tuyết nhất
thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương, ngón tay thu hẹp,
phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" .
Đôi
mắt Nguyệt Vô Thương âm u nhìn Phong Hồi Tuyết kéo Dạ Nguyệt Sắc bảo vệ ở phía
sau, nhìn tới trước mặt hắn. Sau đó môi hơi cong lên, ý bảo Nam Uyên bộ dạng
phòng bị đứng ngăn ở phía trước tránh ra.
Sau
đó, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc sau lưng Phong Hồi Tuyết dịu dàng nói:
"Sắc Sắc, tới đây!" Vẻ mặt hắn bình tĩnh, dường như không để Phong
Hồi Tuyết vào mắt, nếu như không có người nào phải tránh để Dạ Nguyệt Sắc đi
qua.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn hai người âm thầm giương cung bạt kiếm, đây là thế nào? Nhìn
Nguyệt Vô Thương mỉm cười, lại nhìn Phong Hồi Tuyết cả người căng thẳng, nàng
kéo kéo ống tay áo Phong Hồi Tuyết, "A Tuyết, hôm nay ta không có nói với
huynh đã đi mất, ta biết khiến huynh rất lo lắng, xin lỗi, huynh đừng tức giận!"
Sắc
mặt của Phong Hồi Tuyết cũng không có vì vậy mà dịu bớt, Nguyệt Vô Thương hé
mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lần nữa lên tiếng: "Sắc Sắc, tới đây!"
Dạ
Nguyệt Sắc mới vừa bước ra một bước, lại bị Phong Hồi Tuyết bắt lấy tay lôi trở
lại, lực đạo hơi lớn, vẻ mặt mang chút khó hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lại mang
theo một loại đau lòng cùng kiên quyết không nói ra được.
"Đừng
đi!" Giọng nói Phong Hồi Tuyết cũng có phần căng thẳng, vừa kéo Dạ Nguyệt
Sắc vừa kiên định mà nói ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nội tâm tràn
đầy đau lòng, "Nguyệt Sắc, ta về trễ, về sau ta sẽ bảo vệ nàng!"
Dạ
Nguyệt Sắc cảm thấy hơi khó hiểu trước biểu hiện của Phong Hồi Tuyết, nhưng
cũng cảm thấy không khí lúc này thật sự có hơi quỷ dị, ánh mắt sợ hãi nhìn lướt
qua Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người nọ khóe miệng cong lên có phần lạnh lùng,
đôi mắt mang theo ý cười khóa chặt trên người nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn sang vẻ mặt Phong Hồi Tuyết nôn nóng đau lòng, lại nhìn Nguyệt
Vô Thương tươi cười lạnh lùng. Cho dù nàng có phản xạ chậm chạp đi nữa, cũng
cảm thấy hai bên lúc này đang gươm súng sẵn sàng.
Chưa
cho nàng thời gian suy xét, Nguyệt Vô Thương mỉm cười lại hướng về phía
Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, tới đây!"
Nhưng
mà lúc này giọng nói so với mới vừa rồi rõ ràng yếu ớt không ít, Dạ Nguyệt Sắc
nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy màu đỏ tươi đọng lại trên khóe miệng tươi cười,
người nọ thân hình có chút không yên mà lung lay hai cái. . . . . .