"Sắc
Sắc, thái hậu nương nương bảo con vào cung nói chuyện gì à?" Dạ Nguyệt
Sắc ở trong cung, gặp được Dạ Thiên tới đón mình, từ lúc lên xe ngựa liền
bắt đầu hỏi câu này, dọc đường đi về đến tận nhà này vẫn còn hỏi câu
này.
Dạ
Nguyệt Sắc mới vừa vào phòng, trở tay đóng cửa lại, Dạ Thiên bị cản ở ngoài
cửa, mặt lo lắng hỏi: "Sắc Sắc, bảo bối , đừng nóng giận mà! Mở cửa
nhanh cùng cha nói một chút chuyện gì xảy ra đi!"
"Con
muốn gả cho Nguyệt Lưu Ảnh, gả cho Nguyệt Lưu Ảnh!" Dạ Nguyệt Sắc thở phì
phò nằm bò xuống giường, nàng còn rất tức giận, cực kỳ khó chịu!
Dạ
Thiên vừa nghe, gả cho Nguyệt Lưu Ảnh! Nhất thời râu mép nhếch lên , không nghĩ
tới thật sự dám đánh chủ ý của Sắc Sắc nhà hắn, lão thái bà này!
"Sắc
Sắc, con đừng kích động, con tốt nhất nghỉ ngơi một chút!" Dạ Thiên đứng
ở cửa, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, không được, hắn phải đi tìm A Tuyết thương lượng
một chút, "Đỗ Quyên chăm sóc tiểu thư thật tốt!"
Dạ
Thiên vẫn đứng đó phân phó cho Đỗ Quyên, lo lắng nhìn cửa phòng bị Dạ
Nguyệt Sắc khóa chặt một cái, bước nhanh rời khỏi gian phòng của Dạ Nguyệt
Sắc .
Sắc
trời dần tối, Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường buồn bực,
bất kể cửa bưng các loại thức ăn ngon của bốn vị mẫu thân đến vừa cầm cây quạt
không ngừng quạt mùi thơm vào trong phòng nàng như thế nào, vừa dỗ dành như
thế nào để nàng chịu ăn, Dạ Nguyệt Sắc đều không nhúc nhích. Cứ nằm lỳ ở trên
giường như cũ không nghĩ muốn động đậy.
Đêm
tối dần, ngoài phòng tiếng người thở dài nóng nảy bất đắc dĩ đi, trước cửa
để một hàng lò, phía trên đều bốc hơi nóng toàn những thức ăn Dạ
Nguyệt Sắc thích ăn.
Đỗ
Quyên buồn bã đứng ở ngoài cửa, câu được câu không phe
phẩy cây quạt, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn không
được, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hai
thân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở cửa phòng, Nam Uyên chu mỏ, hắn quả
thực là chiến sĩ thi đua, còn đợi buổi tối cùng với chủ nhân làm cái trò trèo
tường kia.... Chấp nhận tiến lên điểm huyệt ngủ của Đỗ Quyên, lặng
lẽ ẩn vào cửa viện canh chừng!
Nguyệt
Vô Thương lại ngừa quen đường cũ leo cửa sổ vào nhà, đi tới vị trí quen
thuộc trong trí nhớ, bên trong nhà đốt đèn, Nguyệt Vô Thương thấy rõ ràng cô
gái nằm lỳ ở trên giường, cảm nhận được Dạ Nguyệt Sắc bất bình nhẹ nhàng thở,
Nguyệt Vô Thương khóe miệng nâng lên một nụ cười cưng chiều, từ từ đến gần
bên giường, để nặng bước chân, một tiếng một tiếng đập vào trên sàn
nhà, không nặng không nhẹ, vừa vặn có thể để cho người nào đó nằm lỳ ở trên
giường nghe rõ.
"Đã
nói không ăn cơm!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn truyền đến, Nguyệt Vô
Thương khẽ nhíu nhíu mày, không ăn cơm? Thật không ngoan!
Nguyệt
Vô Thương khẽ thở dài một cái, bước chân không ngừng đi tới bên giường, nhẹ
nhàng nằm ở bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được phía bên
cạnh lõm xuống, chôn ở trong chăn cũng có thể cảm nhận được một mùi vị
quen thuộc, trong lòng kỳ quái, hắn chạy thế nào đến phòng nàng rồi!
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên dùng hai tay chống đầu dậy nhìn về bên cạnh, mắt liền bị
một đầm sâu nhu tình hút vào trong đó, người nọ đôi mắt hoa đào mỉm cười, đôi
môi duyên dáng nâng lên độ cong đẹp mắt, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt
kia giống như cũng lây dính nụ cười, càng phát đỏ tươi ướt át.
Cứ
như vậy nhu tình như nước nhìn nàng, trái tim Dạ Nguyệt Sắc thình
thịch rạo rực, đột nhiên sau đó nghĩ đến chuyện hôm nay. Hắn lại vẫn dám
tiến dần từng bước, nửa đêm đến trên giường nàng, thật là thật là quá đáng!
"Đăng
đồ tử!" Dạ Nguyệt Sắc nắm lên chăn mỏng trên giường, ném tới trên người
của Nguyệt Vô Thương, nàng vốn muốn mắng hắn là lưu manh , nhưng nhìn trên mặt
người kia phóng ra Phương Hoa (hương thơm) ,
không tự chủ hai chữ đổi thành ba chữ.
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh lấy xuống chăn mền trên người, lật người đem Dạ Nguyệt
Sắc đặt ở phía dưới, đôi mắt đen thẳm ý cười lật chuyển, thế nhưng trên mặt còn
làm ra bộ dáng không nghiêm túc. Gương mặt yêu nghiệt vô song chợt đến gần Dạ
Nguyệt Sắc, hạ thấp giọng, giọng điệu tiêu hồn thực cốt từ cánh hoa anh đào
trên phần môi tràn ra: "Đúng, ta chính là đăng đồ tử, hôm nay muốn cướp
sắc!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn mặt người nọ hoa đào diêm dúa lẳng lơ, giống như hôm nay ở
trong cung chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc đó ở trong cung cùng Thanh Nghê
mỹ nhân tình chàng ý thiếp vừa nói vừa cười, đối với nàng làm như xa cach không
nhìn thấy, lúc này như không có việc gì giả ngây giả dại, càng nghĩ càng cảm
thấy trong lòng ủy khuất.
Hàm
răng ngăn chận môi dưới, đôi mắt đẹp nháy mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu liền
từ trong hốc mắt chảy ra, vẻ mặt tủi thân nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương trong lúc nhất thời có chút thất kinh, từ khi tiếp xúc Dạ Nguyệt Sắc
tới nay, trừ Nguyệt Lưu Ảnh hù dọa nàng, hôm đó trong xe ngựa bị kinh sợ cùng
với khi nghe nói hắn hôn mê bất tỉnh là rơi nước mắt, cho tới bây giờ đều là
một bộ dạng người không có tim không có phổi, lúc này tủi thân nhìn hắn rơi
lệ. Nguyệt Vô Thương trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Ngón
tay thon dài hơi luống cuống phất nhẹ nước mắt trên mặt
nàng , làm gì càng lau càng nhiều, chỉ thấy nhiệt đốt người giống
như nhiệt độ hôm đó lúc hôn mê cảm giác được, Nguyệt Vô Thương trong lòng hơi
đau. Cúi đầu, dấu môi mềm mại in lên hai tròng mắt lệ chảy không ngừng kia,
đôi môi mềm nhuyễn không ngừng ở dao động trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, tới lúc
xác định trên mặt không còn một giọt nước mắt.
Nguyệt
Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt quên khóc thút thít, đôi môi khẽ nhếch,
dán môi mình lên trên môi Dạ Nguyệt Sắc , dịu dàng công thành đoạt đất.
Hai
người sau khi tách ra, Nguyệt Vô Thương hơi thở thở nhẹ nằm ngang bên
người Dạ Nguyệt Sắc, đem người lúc này đã mềm nhũn ôm vào lòng!
Sau
khi ổn định hơi thở Dạ Nguyệt Sắc nhất thời áo não vạn phần, lại bị sắc đẹp mê
hoặc, tên yêu nghiệt này! Nàng tức giận quay đầu, cách một lớp y phục cắn lấy
lồng ngực của Nguyệt Vô Thương.
"Ừ
~" một giọng điệu yêu nghiệt cướp hồn mềm mại đến tận xương từ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc truyền đến, thế nào nghe cảm thấy quái dị như vậy,
giống như. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc hôm nay xấu hổ vạn phần, lần nữa tiến tới
cắn một cái.
"Ừm~
Sắc Sắc tối nay thật là nhiệt tình. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khóe miệng
cười giống như mật tan không được, Sắc Sắc của hắn dáng vẻ
ghen tuông thật là đáng yêu.
Dạ
Nguyệt Sắc hít mũi một cái, giọng buồn buồn từ ngực Nguyệt Vô Thương truyền
tới, "Huynh hôm nay cùng Thanh Nghê mỹ nhân cười đùa thật vui vẻ!"
Trần
trụi lên án, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ cười một tiếng, dở khóc dở cười,
hắn nào có cười đùa vui vẻ? Nhưng mà ngoài miệng lại là giọng nói mềm nhũn,
"Ta không cười đùa vui vẻ!"
"Rõ
ràng là có!" Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên mặt khẳng định nhìn Nguyệt Vô
Thương, "Ta nhìn thấy!"
"Được
rồi, ta không đúng, không nên vừa nhìn về Sắc Sắc mà còn cùng cô gái khác
cười đùa vui vẻ!" Nguyệt Vô Thương nhìn dáng vẻ đáng yêu của Dạ Nguyệt
Sắc, bắt đầu miễn cưỡng nhận sai.
"Huynh
còn làm bộ không nhìn thấy ta!" Dạ Nguyệt Sắc dùng ngón tay chọc chọc
lồng ngực Nguyệt Vô Thương, cảm giác cũng không tệ. Nhân cơ hội đâm nhiều
thêm mấy cái để báo thù!
"Ừ,
là ta không đúng!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng để ngón tay Dạ Nguyệt Sắc
trả thù giày xéo lồng ngực hắn.
"Huynh
còn thích Thanh Nghê mỹ nhân ôn uyển giai nhân như vậy có phải
không!" Dạ Nguyệt Sắc trong tay vừa dùng lực, Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu
nhíu mày, đâm chọt chỗ nào vậy!
Đưa
tay bắt được ở bàn tay quấy rối trước ngực, Nguyệt Vô Thương khẽ dùng sức
kéo Dạ Nguyệt Sắc nhìn thẳng vào mắt mình , trong mắt ánh sáng lung linh,
quang ảnh di động dịu dàng thâm tình hóa thành nước đủ để nhấn người chết
đuối, trang bị một giọng nói nghe thật cảm động , vẻ mặt vô cùng dịu
dàng lại nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt nói: "Ngay cả thế gian ngàn vạn
nữ tử, hoặc ôn uyển động lòng người, hoặc Hoàn phì Yến gầy (*), hoặc
quyến rũ đẹp đẽ, hoặc thanh thuần động lòng người, ta độc yêu thế gian duy nhất
Nguyệt Sắc!"
Dạ
Nguyệt Sắc có chút ngơ ngẩn, Nguyệt Nguyệt đây là đang cùng nàng tỏ tình sao,
nàng nên cố tình làm ra vẻ thẹn thùng mà nói một tiếng "Ghét" , hay
là thâm tình liếc mắt đưa tình mà nói một tiếng"Ta cũng vậy" ! Dạ
Nguyệt Sắc rối rắm nhíu mày, rụt xuống dưới một cái, quyết định giả bộ đà điểu!
(^o^)/
Nguyệt
Vô Thương mắt híp một cái, sau đó cười. Hôm nay cũng ăn nhiều dấm như vậy rồi,
chút ít tâm tư của cô ấy tự nhiên không gạt được hắn, nhưng mà hắn có đủ thời
gian cũng có đủ tự tin đợi nàng nói ra câu nói kia!
Có
điều, Nguyệt Vô Thương phượng mâu híp lại, giật giật cầm lấy cánh tay kia của
Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc liền ổn ổn đương đương úp sấp trên
người của Nguyệt Vô Thương, đột nhiên có chút khó hiểu nhìn người
phía dưới âm tình bất định, mới vừa không phải vẫn là khí trời trong xanh sao,
lúc này thế nào lại là bộ dạng muốn mưa xuống?
Trong
bụng đột nhiên hiểu ý tứ của người nào đó tiên lễ hậu binh (*), rất
không có cốt khí hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười cười nịnh hót , vốn
nên chiếm thế thượng phong khởi binh vấn tội người nào đó, lúc này một chút khí
thế cũng không còn mà giơ cờ hàng đầu hàng!
(*)
Tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó
mới dùng đến áp lực.
"Sắc
Sắc hôm nay rất không ngoan!" Hơi thở Nguyệt Vô Thương như có như không
phun nhẹ lên mặt Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc nhìn người kia khóe miệng tươi
cười, có loại xúc động muốn chạy trốn .
"A
Ảnh, gọi rất thân thiết!" Nguyệt Vô Thương híp lại hai tròng mắt, cúi đầu
che ở cổ Dạ Nguyệt Sắc, môi như có như không lướt qua vành tai Dạ Nguyệt
Sắc, sau đó không nặng không nhẹ cắn lên.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giọng nói có phần run rẩy, rõ ràng
lượng không khí thở chưa đủ, "Cái đó, còn không phải là huynh chọc giận ta
đấy!"
"Tức
giận mà có thể thân mật kéo tay của hắn, gọi thân thiết như
vậy?" Nguyệt Vô Thương cố ý hành hạ vươn đầu lưỡi đang khi nói chuyện lướt
qua vành tai Dạ Nguyệt Sắc , khiến cơ thể nàng rõ ràng run lên.
"Ta
thật ra lúc đó đang bấm hắn!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói, trời mới biết
nàng vô tội cỡ nào, rõ ràng là hắn không đúng, tại sao cuối cùng thỏa hiệp nhận
lầm chính là nàng, ô ô. Vốn là muốn hỏi vấn đề, rốt cuộc một cũng không
hỏi được! Tỷ như hắn và Thanh Nghê mỹ nhân quan hệ thế nào? Thái hậu có phải
muốn hắn cưới Thanh Nghê mỹ nhân hay không?
"Muốn
gả cho hắn?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hỏi, hơi thở theo vành tai một
đường đi xuống, mang theo đôi môi ấm áp thấm ướt dừng tại nơi động mạch trên cổ
Dạ Nguyệt Sắc, khiến Dạ Nguyệt Sắc huyết mạch nhảy lên càng thêm kịch liệt.
Nào
còn có thời gian suy tư, thoại bản có thể từ trong miệng tràn ra, "Gả
cho thái giám cũng không gả cho nhân yêu".
"Ha
ha. . . . . ." Lời Dạ Nguyệt Sắc nói hoàn toàn khiến Nguyệt Vô Thương vui
vẻ , tiếng cười nhẹ nhàng chậm chạp tràn ra, theo cách thật dễ
nghe! Ngay sau đó, hắn cau mày, lời này nghe có cỡ nào không lọt tai!
"Ục
ục. . . . . ." Một thanh âm hết sức không hài hòa vang lên trong không khí
an tĩnh, Dạ Nguyệt Sắc tội nghiệp mà nói một câu, "Nguyệt
Nguyệt, ta đói bụng!"
Nguyệt
Vô Thương thở dài, ôm Dạ Nguyệt Sắc lật người ngồi dậy, việc nàng lỡ lời này về
sau sẽ uốn nắn. Hắn cưng chiều ôm ngang Dạ Nguyệt Sắc, đi tới giữa nhà thả
xuống ghế bên cạnh bàn, dịu dàng nói: "Về sau tức giận cũng không thể
không ăn cơm!"
Nói
xong xoay người mở cửa đi ra bên ngoài, đem thức ăn còn ấm ở trong lò, lấy mấy
thứ cầm vào nhà. Bày biện từng món từng món, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô
Thương trong ánh trăng mờ, đường cong bên sườn mặt thật dịu dàng, lông mi dài
được nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt tuyệt mỹ vô song, thật muốn ngắm
biết bao!
Dạ
Nguyệt Sắc ngơ ngác nhận lấy chiếc đũa Nguyệt Vô Thương đưa tới, đến khi Nguyệt
Vô Thương vươn ngón tay thon dài xoa xoa trên khóe miệng của nàng, Dạ Nguyệt
Sắc mới phục hồi tinh thần lại, mình ngây ngốc đưa tay lau khóe miệng một cái,
động tác này hoàn toàn vui vẻ. Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng bật cười.
Dạ
Nguyệt Sắc biết mình bị chọc ghẹo, tức giận cầm chiếc đũa không ngừng chọc chọc
thức ăn Nguyệt Vô Thương gắp trong chén .
Vốn
là bầu không khí ấm áp hài hòa lại bởi vì động tĩnh khác thường ngoài phòng phá
đi, cửa chính của sân tựa hồ bị người nào nặng nề đá một cước, phát ra tiếng
vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" . Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày,lại
nghe được giọng nói Phong Hồi Tuyết ở ngoài cửa vang lên: "Là ai?"
Lại
một trận vang động, sau đó thanh âm dần dần đi xa, Nguyệt Vô Thương lão tăng
ngồi thiền ở bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, dịu dàng hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:
"Ăn cơm!"
Dạ
Nguyệt Sắc nghi ngờ bới lấy thức ăn trong chén , Nguyệt Vô Thương
nhíu nhíu mày, Dạ tướng gia lão hồ ly kia tựa hồ rất vừa ý Phong Hồi Tuyết!
Ngoài
phòng đột nhiên thoáng qua một bóng người, người vừa đi mà quay lại, Phong
Hồi Tuyết ở ngoài cửa lo lắng hỏi: "Nguyệt Sắc, có chuyện gì sao?"
Dạ
Nguyệt Sắc trong miệng bao lấy một ngụm lớn thức ăn, nuốt cũng không được mà
nhả ra cũng không xong, đành dùng cả miệng toàn thức ăn hướng về phía Phong Hồi
Tuyết ở bên ngoài phòng nói: "A Tuyết, ta, ta đang dùng cơm!"
Phong
Hồi Tuyết nhìn bên trong nhà ánh đèn chiếu dưới hai bóng người, khẽ nhíu mày!
Nhẹ giọng mà hỏi một câu: "Ta có thể đi vào không?"
Dạ
Nguyệt Sắc nuốt xuống thức ăn trong miệng , kéo Nguyệt Vô Thương ở
bên trong phòng xem đông một chút xem tây một chút, nơi nào có thể giấu người.
Nguyệt Vô Thương như không có chuyện gì xảy ra rót một chén nước cho Dạ Nguyệt
Sắc, trong mắt cùng khóe môi mang theo nụ cười sáng lạng, dùng môi
ngữ nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Uống miếng nước!"
Dạ
Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng kéo Nguyệt Vô Thương đi tới trước giường, chỉ
chỉ gầm giường, Nguyệt Vô Thương mắt khẽ nheo lại, để cho hắn trốn ở gầm giường
ư? !
Nguyệt
Vô Thương đứng nguyên tại chỗ, nheo mắt lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mặt khinh
thường, môi mỏng khẽ nhúc nhích: chúng ta cũng không phải là vụng trộm! Vì sao
phải núp đi!
Dạ
Nguyệt Sắc lo lắng trả lời một câu: Huynh trèo tường tới!
Nguyệt
Vô Thương có chút dở khóc dở cười, có điều bắt hắn chui xuống gầm, hai chữ
không có cửa đâu!
Dạ
Nguyệt Sắc quýnh lên, đẩy Nguyệt Vô Thương lên giường, sau đó bò lên giường,
kéo chăn qua cả người nằm ở trên người Nguyệt Vô Thương, động tác làm liền một
mạch, sau đó quay ra nói với Phong Hồi Tuyết phía ngoài phòng :
"A Tuyết, ta muốn ngủ!"
Nguyệt
Vô Thương hơi cong môi, lấy tu vi Phong Hồi Tuyết không vào cũng biết
trong nhà có thêm một người, hơn nữa bọn họ ở trong phòng nhất cử
nhất động há có thể tránh được ánh mắt của hắn!
Nhưng
mà, hắn chính là muốn cho hắn ta biết mình đang nơi này mà thôi! Hơn nữa mấu
chốt nhất là, Dạ Nguyệt Sắc còn che chở hắn! Nguyệt Vô Thương cả người buông
lỏng nằm ở trên giường, hưởng thụ người khác ôm ấp yêu thương, hương
thơm thanh u từ trên người Dạ Nguyệt Sắc như có như không truyền tới chóp
mũi hắn, rất dễ chịu!
"Vậy
ngươi nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì gọi ta!" Phong Hồi Tuyết ôn hòa
nói, chẳng qua hắn vẫn như cũ không yên lòng cái người cùng nàng đơn độc chung
đụng bên trong phòng kia, "Ta ở bên ngoài này, có chuyện nhất định phải
kêu ta!"
Phong
Hồi Tuyết lui đến trong sân , đứng một mình trong đêm, một thân áo xanh đứng
chắp tay, dưới ánh trăng sinh ra chút cảm giác cô đơn tịch liêu. Các ngón tay
đan nhau từ từ buộc chặt, có lẽ nên tìm thời gian gặp Nguyệt Vô Thương. . . . .
.
Bên
trong gian phòng Dạ Nguyệt Sắc thấy Phong Hồi Tuyết lui ra, nhất
thời thở phào nhẹ nhõm cả người mềm nhũn nằm trên người Nguyệt Vô
Thương. Nguyệt Vô Thương không vui, hắn giữ ở ngoài cửa làm gì chứ!
"Sắc
Sắc, nàng như vây đè ép người ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc khó được mới
vừa thanh tĩnh lại, vừa nghe giọng nói này, nhất thời thần kinh căng thẳng ,
vội vàng lật người nằm chết dí bên cạnh Nguyệt Vô Thương, một tay che miệng
Nguyệt Vô Thương, vừa nhẹ giọng nịnh nọt: "Đừng nói nữa!"
"Ưm
~ ưm ~" Dạ Nguyệt Sắc nghe thanh âm càng ngày càng mất hồn, càng ngày càng
làm cho người ta phải suy nghĩ xa xôi của Nguyệt Vô Thương, ý nghĩ muốn đi tìm
chết cũng đều đã có. Nào có thể đoán được lúc này tên yêu nghiệt lè lưỡi liếm
liếm lòng bàn tay Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được lòng bàn tay
truyền tới cảm giác tê dại, nhất thời cảm thấy trên tay không có khí lực, tay
che miệng Nguyệt Vô Thương nhất thời buông ra.
"Ừm~"
Tên yêu nghiệt phong tình vạn chủng nỉ non một tiếng, sâu kín nói: "Sắc
Sắc không nên gấp gáp, đừng khẩn trương. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc lật người , ngồi cưỡi ở trên người Nguyệt Vô Thương, cầm đôi tay che
đôi môi không ngừng phun ra mị hoặc kia.
Trong
viện Phong Hồi Tuyết siết chặt nắm tay, thấy trong phòng không có
bất cứ tiếng vang gì, quả đấm nắm chặt của hắn cũng dần buông lỏng. Cả người
cương lên, không nhúc nhích đứng ở trong sân.
Chuyện
đáng thương vô số, hóa thành buồn lo, đêm trăng trong sáng, vì ai đứng giữa
đêm?
Ngoài
phòng bóng người màu xanh nhạt có chút cô tịch sáp nhập vào
trong bóng đêm thê lương.
Bên
trong phòng, Nguyệt Vô thương bị Dạ Nguyệt Sắc che miệng lại, đôi phượng mâu
híp lại, si tình như thế, nhưng chỉ đáng tiếc chẳng phải có câu nói là trước
giờ duyên cạn, sao còn biết tình thâm! Khóe môi bị Dạ Nguyệt Sắc che lại
theo thói quen khẽ nhếch, ánh mắt hoa đào nhìn cô gái ngồi cưỡi ở trên eo,
trong mắt hoa đào biến ảo thành tia nhìn cưng chiều, thật là một ngôi sao tai
họa!
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương tựa hồ không dám mở miệng , thở phào nhẹ
nhõm, lần nữa nằm ở bên người Nguyệt Vô Thương. Cảm nhận hương vị từ trên người
của nam nhân bên cạnh khiến nàng quen thuộc như vậy, giống như đã từng quen
biết, tựa hồ rất nhiều buổi đêm, chóp mũi luôn sẽ quanh quẩn một cỗ
mùi thơm ngát. Dạ Nguyệt Sắc trong mắt có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn khuôn
mặt Nguyệt Vô Thương, cảm nhận mùi từ trên người hắn truyền tới, nghi ngờ trong
lòng càng sâu hơn.
"Cái
đó, Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thắc mắc hỏi Nguyệt Vô Thương,
chẳng lẽ người ban đêm xuất hiện ở trên giường nàng, vẫn là hắn? Còn hại nàng
bởi vì hàng đêm mơ thấy mỹ nam trong ngực, trong lòng áy náy lâu như vậy! Thật
là đáng ghét!
"Hửm?"
Đáp lại nàng vẫn là giọng điệu không chút để ý như cũ! Chẳng qua chỉ khẽ nhấn
mạnh âm cuối, phát ra từ miệng hắn cũng thật đặc biệt dễ nghe.
"Cái….kia
có phải là huynh hay không, trước kia, buổi tối, chạy qua phòng của ta. . . . .
." Một đôi ánh mắt trong suốt của Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm Nguyệt Vô
Thương, dáng vẻ muốn hỏi đến cùng .
Nguyệt
Vô Thương khóe miệng giật giật, nàng lúc nào thì trở nên thông minh
như thế rồi hả? Sửa sang lại thần sắc trên mặt , thu lại nụ cười không chút để
ý kia, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nói một câu khiến Dạ Nguyệt Sắc
dở khóc dở cười.
"Nếu
không nàng cho rằng là ai!"
"Huynh
làm sao có thể mỗi tối khuya ẩn vào gia phòng của cô nương
chứ!" Dạ Nguyệt Sắc kích động ngồi dậy, chỉ vào Nguyệt Vô Thương tố cáo.
"Không
phải bị nàng lẻn trở lại sao?" Nguyệt Vô Thương sâu kín nói: "Hôm đó
Hương Sơn. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc lập tức không còn khí thế, ngừng công kích nằm lăn xuống giường,
giằng co hơn nửa đêm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi!
Nguyệt
Vô Thương thấy hơi thở của Dạ Nguyệt Sắc dần dần ổn định, mở đôi mắt thư
thái, nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo xong chăn cho Dạ Nguyệt Sắc, ưu nhã đứng dậy
sửa sang lại y phục, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, đi ra ngoài cửa.
Nguyệt
Vô Thương mới vừa đóng cửa phòng, Phong Hồi Tuyết đứng ở trong sân giống
như hóa thành điêu khắc , trong nháy mắt một cái lắc mình đi tới bên cạnh
Nguyệt Vô Thương . . . . . .
Người
luôn luôn ôn nhuận Phong Hồi Tuyết, lúc này hai mắt gần như đầy sắc đỏ
ngầu, đôi tay nắm chặt hết sức kềm chế mình không tới xé nát khuôn mặt lúc nào
cũng tươi cười kia.
Hai
người hết sức ăn ý phi thân ra bên ngoài tướng phủ, Nam Uyên ẩn trong bóng
tối lo lắng theo đuôi.
Trên
đất trống bên ngoài Kinh thành, sắc mầu tái đi, hai thân ảnh dưới ánh trăng
đồng thời rơi xuống đất, kích khởi phong thanh hạc lệ, tay áo tung bay,
tóc đen như gấm bén nhọn lay động trên không trung.
Hai
người ai cũng không nhúc nhích, đứng lẳng lặng nguyên tại chỗ, thần sắc bình
tĩnh nhìn chăm chú lên đối phương, cây lá chung quanh bị chấn động
nâng rụng không ngừng bay phấp phới trong không trung , cho đến khi hai
tầm mắt cùng ngừng lại trên chiếc lá rụng xuống ở giữa hai người.
Trong
điện quang hỏa thạch, hai thân ảnh phía trước đều không động, lá rụng toàn bộ
không tiếng động rơi trên mặt đất, chỉ thấy hai bóng người trên không
trung bay múa, tốc độ nhanh tới nỗi căn bản làm cho người ta nhìn không được
động tác của bọn họ.
Sau
đó Nam Uyên chạy tới, hơi lo lắng nhìn Phong Hồi Tuyết đấu tại chỗ cùng
Nguyệt Vô Thương, chỉ có thể nhìn thấy một góc màu trắng không ngừng tung
bay trên không trung.
Lấy
hai người làm trung tâm ít nhất bán kính mười mét bên trong gió êm
sóng lặng, lá rụng an tĩnh nằm trên mặt đất, mười mét ở ngoài, cuồng phong nổi
lên bốn phía, lá rụng bị sức gió mạnh mẽ cuốn nâng trên không trung không cách
nào rơi xuống.
Hai
người trên không trung triền đấu đồng thời rơi xuống đất, sức lực bén nhọn
hướng gió bên ngoài lay động.
Hai
người vững vàng trở về chỗ cũ, tròng mắt ôn nhuận của Phong Hồi Tuyết dần
tối sầm ép chặt chân khí chạy loạn ở trong người, Nguyệt Vô Thương cười nhạt
nuốt vào ngực huyết khí quay cuồng.
Trận
này nam nhân cùng nam nhân tỷ thí, một ván xuống, bất phân thắng bại!
Phong
Hồi Tuyết nhíu nhíu mày, hôm đó Vật Ngôn đại sư nói lấy âm khắc dương, Âm
Dương tương tế, "Cúc bách nhật" vốn là độc dược chí dương chí
cương , ở đêm trăng tròn gặp phải máu xử nữ chí âm chí thuần, độc trong
người sẽ chuyển giao qua trên người cô gái. Phương pháp giải độc tàn nhẫn
như vậy , vừa nghĩ tới Nguyệt Vô Thương bởi vì lý do như vậy mà đến gần
Dạ Nguyệt Sắc , trong lòng Phong Hồi Tuyết tức giận không ngừng quay cuồng.
"Ngươi
phải như thế nào mới sẽ không làm thương tổn nàng?" Phong Hồi Tuyết
liễm liễm thần sắc, nhìn gương mặt lúc nào cũng mang ý cười nhạt phía
trước, giọng nói bình tĩnh hỏi.
"Như
thế nào sẽ không làm nàng tổn thương!" Nguyệt Vô Thương đổi sắc mặt nghiêm
chỉnh, đôi mắt hoa đào liếc qua Phong Hồi Tuyết, ngữ điệu miễn cường không khó
nghe ra vẻ kiên định bên trong.
"Ngươi
ngay từ đầu đã lấy động cơ bất lương đến gần nàng, hơn nữa độc của ngươi
một ngày không giải được thì một ngày ngươi không thể đến gần nàng!" Mới
vừa đem hết toàn lực đánh nhau khiến cả người Phong Hồi Tuyết cả
người lệ khí tiết tận, lúc này bình tĩnh nhìn thẳng Nguyệt Vô Thương nói.
Nguyệt
Vô Thương híp đôi mắt, ngay sau đó nét mặt biểu lộ một nụ cười điên đảo chúng
sinh , chậm rãi nói: "Nếu như ta muốn bắt nàng giải độc, tết Trung
Nguyên hôm đó là được, còn cần đợi đến ngươi đi làm Hộ Hoa Sứ Giả sao!"
Nam
nhân trên thế giới này , trừ hắn ra, hắn không hy vọng bất cứ người nào
thời thời khắc khắc nghĩ tới nàng nhớ tới nàng như vậy, bởi vì hắn có thể
cho nàng chính là toàn bộ thế giới, người còn lại cuối cùng cũng sẽ trở thành
dư thừa!
"Như
thế rất tốt!" Phong Hồi Tuyết chậm rãi xoay người, mặc dù hắn biết Nguyệt
Vô Thương sẽ không thật sự làm tổn thương Nguyệt Sắc, nhưng nghĩ tới lời nói
của Nguyệt Vô Thương, mới giật mình nhận ra nàng thật sự đã không còn là nàng
khi đó. Mà hôm nay nàng đã có một người khác bảo hộ, không cần hắn. Nhưng
mà đem người mà mình từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay giao vào trong tay người
khác, loại cảm giác này chẳng khác nào từ trong lòng khoét đi một miếng thịt,
sau đó huyết nhục mơ hồ. . . . . .
"Loại
độc này khó hiểu, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để cho các ngươi ở
chung một chỗ . . . . . ."
Lưu
lại một câu, bóng người trong nháy mắt nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.