* Hoa giá :Những bông hoa dùng để kết
hôn, hoa cưới .
Con
đường từ phủ đệ Tứ hoàng tử đến Tướng phủ trải đầy thảm đỏ, khắp ngã tư đường
đều treo đèn lồng đỏ, vô cùng náo nhiệt. Chỉ trong vòng một ngày, mọi việc cần
cho hôn lễ đều được thu xếp xong, nhìn khung cảnh long trọng trước mắt là có
thể thấy triều đình vô cùng coi trọng hôn lễ này.
Đồng
thời, trước cửa Cẩm Nguyệt Vương phủ cùng Quốc cữu phủ cũng dán giấy đỏ, treo
hồng đèn lồng đỏ, vô cùng rực rỡ!
Trái
lại Tướng phủ lại vắng ngắt không một bóng người, toàn bộ sính lễ bị vứt lăn
lóc trong đình viện, có thể thấy hạ nhân trong phủ cũng không buồn để ý.
Nha
hoàn gia đinh rất thưa thớt, cũng chẳng có vẻ gì là vội vã, khung cảnh này hoàn
toàn không phù hợp với lễ vu quy dành cho con gái duy nhất của Dạ tướng gia phú
khả địch quốc* đương triều.
* Phú khả địch quốc : giàu nhất nước.
Dạ
Nguyệt Sắc không chút trang điểm cũng không mặc giá y, được Dạ Thiên cùng bốn
vị mẫu thân đưa ra ngoài, nhìn kỹ thì thấy nàng đang mặc một bộ quần áo màu
xanh, giống hệt những bộ quần áo thông thường vẫn mặc.
"Phụ
thân, con thật có lỗi với người…" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay người lại
bám lấy cổ Dạ Thiên, giọng nàng vừa tự trách vừa nũng nịu: "Con lại gây
thêm phiền phức cho phụ thân rồi…"
"Sắc
Sắc, nếu bây giờ con hối hận thì vẫn còn kịp…"
Dạ
Thiên nhìn nữ nhìn mình vẫn nâng niu như bảo bối trong tay, đột nhiên có cảm
giác nàng bỗng sau một đêm đột ngột trưởng thành, hôm nay nàng bị ép gả cho một
tên chẳng ra gì, đáy lòng ông cảm thấy thực đau đớn, lại nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Nếu con thực sự không muốn, không
ai ép buộc được con…"
"Phụ
thân, người về sau phải tự chăm sóc mình cẩn thận nhé, trời lạnh càng phải chú
ý giữ ấm, quan tâm đến các vị mẫu thân của con… "
Cảnh tượng chia tay như thế, thật giống
như cảnh tân nương không muốn gả đi, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi rơi lệ.
Dạ
Thiên càng thêm nước mắt lưng tròng, lặng lẽ đưa tay gạt lệ, bảo bối của ông a,
ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ té, bây giờ phải gả cho một
người như vậy, lại không cho ông chuẩn bị của hồi môn, lại còn nhất định đòi
trả sính lễ cho nhà trai.
Dạ
Thiên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, ông đường đường là Thừa tướng, có thể
coi là thế gia bậc nhất Nguyệt quốc, thế mà hòn ngọc quý duy nhất trên tay ông
xuất giá, không ngờ lại chế giễu như thế này. Quan trọng nhất là, nàng là bảo
bối của ông bao nhiêu năm, giờ cứ như vậy mà gả con gái đi, ông không nỡ bỏ,
cũng bỏ không được a.
"Sắc
Sắc bảo bối a, nếu như, nếu như hắn dám khi dễ con, cha sẽ đánh gãy chân của
hắn"!
Dạ
Thiên vạn phần không muốn gả con đi, nhưng cũng không thể làm gì khác, vốn A
Tuyết là tốt nhất, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy, A Tuyết so với Nguyệt Vô
Thương hay Nguyệt Lưu Ảnh đều tốt hơn nhiều!
"Phụ
thân, con không muốn xa người…"
Dạ
Nguyệt Sắc ôm chặt lấy Dạ Thiên không buông, khiến cho Dạ Thiên vừa cố ngăn
nước mắt chảy ra, lại không kiềm chế được mà rơi lệ, bốn vị mẫu thân càng là
che mặt khóc sướt mướt, vô cùng thương tâm.
Lời
từ biệt còn chưa dứt, quản gia liền chạy tới thúc giục giờ lành đã đến, Dạ
Nguyệt Sắc bần thần buông cha ra, chậm rãi bước về phía đại môn, Dạ Thiên che
mặt khóc càng thêm thương tâm, đã phải gả con gái đi, lại còn không cho cha mẹ
đi tiễn nữa…
Dạ
Nguyệt Sắc đi phía trước, gia đinh phía sau ôm ôm vác vác toàn bộ sính lễ của
phủ Tứ hoàng tử trả về.
Ngoài
cửa, Nguyệt Lưu Ảnh khoác hỷ phục đỏ rực, nhìn qua Dạ Nguyệt Sắc mặc một bộ
quần áo cực kỳ đơn giản, mặt mộc không chút phấn son, nụ cười tươi tắn trên
khuôn mặt hắn nhạt đi, sắc mặt âm trầm. Cũng may hắn đã biết nàng sẽ không an
phận nghe lời, nên trong kiệu cưới đã chuẩn bị sẵn một bộ giá y đầy đủ.
Nhưng
ngay lập tức nghĩ tới việc hôm qua hắn cứ như vậy ôm Tần Khuynh rời đi, để nàng
thân gái một mình say rượu ở tửu lâu, cỗ tức giận trong lòng lại xẹp xuống, lại
thấy nàng dù không trang sức gì, nhưng vẫn là rất động lòng người.
Trong
lúc Nguyệt Lưu Ảnh vẫn còn sững sờ, Dạ Nguyệt Sắc đã oanh oanh liệt liệt ngồi
vào kiệu cưới, khi Nguyệt Lưu Ảnh phục hồi tinh thần liền nghe thấy Dạ Nguyệt
Sắc hô lên một tiếng:
"Có
thể đi rồi!"
Đội
ngũ rước dâu thực sự sững sờ, vốn mấy ngày nay hưng trí bừng bừng, nghĩ tới Tứ
Hoàng tử danh trấn thiên hạ sắp cửa hành hôn lễ, nào ngờ không nghĩ tới, nhà gái
chẳng chút lễ tiết, bà mối cũng không theo cùng, cứ thế mà lên kiệu, tất cả
cùng ngẩn người ra, không biết nên làm thế nào.
Toàn
bộ nghi thức rước dâu đã bị nữ nhân này cắt bỏ hết cả, vẻ bình tĩnh trên khuôn
mặt Nguyệt Lưu Ảnh có chút không giữ được, buồn bực thốt lên:
"Lên
đường!"
Đội
ngũ rước dâu cất bước, tiếng sáo hòa tiếng trống vui vẻ tấu lên, cùng hướng về
phía Phủ Tứ hoàng tử. Đội ngũ chầm chậm đi qua những con phố phồn hoa nhất kinh
thành, chiêng chống ngợp trời, lại có cung nữ đi trước tung đủ các loại hoa lên
trời, mặc dù không phải là hoa đào, nhưng cũng là những loại hoa cực phẩm, có
thể thấy Nguyệt Lưu Ảnh đã hết lòng hết dạ với hôn lễ này.
Ngồi
trong kiệu, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay bắt lấy một cánh hoa đang bay, trong lòng
không khỏi trầm xuống, nhẹ nhàng thổi cánh hoa trong lòng bàn tay xuống, từ từ
nhắm mắt lại.
Ngập
trời hoa rơi cực kỳ đẹp mắt, khung cảnh vui vẻ náo nhiệt khiến cho u sầu những
ngày cuối hè được thay thế bởi sức xuân, thảm đỏ, hoa hồng, chiêng chống vui
tươi rộn rã, hết thảy thật vô cùng diễm lệ, cũng thật hư ảo.
Dọc
đường đi, người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, cơ hồ tất cả mọi người
đều đổ xô ra đường, trầm trồ trước hoa giá sang trọng xa hoa. Dạ Nguyệt Sắc
ngồi trong kiệu có chút hoảng hốt, đột nhiên, cỗ kiệu dừng lại, đội ngũ đi sau
cũng dừng lại.
Tiếng
chiêng chống chợt im bặt, tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất, trong nhất thời
mọi cảm giác vui mừng hay tức giận dường như đều ngừng lại, không khí trầm mặc
vô cùng quỷ dị. Dạ Nguyệt Sắc vẫn thản nhiên như mọi việc không liên quan tới
mình, miễn cưỡng dựa người vào thành kiệu. Sau đó nàng nghe thấy một thanh âm
mềm mại như nước vang lên:
"Ảnh…"
Chỉ
một tiếng thôi, thanh âm mỏng nhẹ như tơ, lại hơi chút run rẩy, muốn nói lại
thôi, vừa nức nở lại như đang oán thán. Cả đến Dạ Nguyệt Sắc cũng muốn vỗ tay
khen hay, nam nhân ngoài kia chẳng lẽ đáy lòng lại không mềm nhũn sao!
Trên
trán Tần Khuynh băng một tầng băng gạc màu trắng, khuôn mặt ảm đạm nhưng vẫn
không giấu được vẻ dịu dàng đáng yêu, lại tràn ngập phong tình diễm lệ, một đôi
thủy mâu loáng nước, giống như hắc trân châu sáng bóng long lanh. Nàng ta cứ
như vậy ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Lưu Ảnh.
Nàng
ta cũng không cần phải nói nhiều, lúc này im lặng là vàng, dù không nói gì
nhưng hơn ngàn vạn lời. Những người chung quanh hai mắt không chớp chăm chú
nhìn cảnh này, cơ hồ ai cũng biết Tứ Hoàng tử cùng tuyệt đại mỹ nhân kinh thành
Tần Khuynh có một đoạn tình duyên, mà ngày hôm nay, thiếp lạc phong trần, chàng
cưới người khác, nam nữ từ si tình đổi thành hận thù.
Nguyệt
Lưu Ảnh khẽ chau mày, nhìn Tần Khuynh đang chặn lại trước mặt. Dù sao đây cũng
là nữ nhân mà trước kia hắn tâm tâm niệm niệm muốn cưới về, mà nay thế sự xoay
vần, vật đổi sao dời, người vẫn còn đây mà mọi việc lại không còn như xưa nữa.
Nói trắng ra lúc này mọi việc chính là, tình lang cũ lấy vợ, tình nương trước
lại đến gây sự cản đường.
Nguyệt
Lưu Ảnh chỉ hơi phất tay một cái, tùy tùng lập tức tiến lên, lôi Tần Khuynh đi.
Tần Khuynh nhìn theo cỗ kiệu, đáy mắt lóe lửa dường như muốn thiêu cháy cỗ kiệu
cưới kia, lại bần thần nhìn lướt qua đội ngũ rước dâu. Đột nhiên nàng ta nức nở
thốt lên:
"Ảnh,
chàng hiện tại không thể thú ta, nhưng đời này Khuynh nhi chỉ là người của
chàng, sẽ vĩnh viễn chờ chàng!"
Chuyện
xảy ra ở Tô Mạc Già ngày hôm qua, số người chứng kiến cũng không ít, liền nhanh
chóng suy đoán hôm qua Tứ Hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh đưa Tần Khuynh đi chữa thương
hay còn làm gì khác, mà hôm nay nàng ta lại nói lời đầy ẩn ý như vậy. Quả nhiên
nam nhân vốn là không thể tin tưởng được, đã được người này còn mơ tưởng người
kia!
Nguyệt
Lưu Ảnh nghe được lời Tần Khuynh, chân mày càng nhíu chặt, lo lắng quay đầu
nhìn cỗ kiệu, gió nhẹ thổi qua, rèm kiệu khẽ nhấc lên, thấy người trong kiệu
tựa hồ không có gì khác thường, mới an tâm đi tiếp.
Lại
quay đầu nhìn Tần Khuynh, thân hình yếu ớt run rẩy kia đang cố giãy thoát đám
đám thị vệ, trong mắt Nguyệt Lưu Ảnh thoáng qua một tia không kiên nhẫn. Hôm
qua ở Tần phủ hắn đã nói rõ mọi việc, thế mà nàng lúc này vẫn còn nói những lời
đó. Khuynh nhi trong ấn tượng của hắn vốn là ôn nhu dịu dàng sao lại thay đổi
nhiều như thế, tròng mắt đen càng thêm âm trầm, Nguyệt Lưu Ảnh không kiên nhẫn
hô lên:
"Tiếp
tục lên đường!"
Đúng
lúc này đội ngũ rước dâu của Cẩm Nguyệt Vương phủ cũng tiến đến, khua chiêng gõ
trống vô cùng náo nhiệt, dù tân lang Nguyệt Vô Thương không tự mình rước dâu.
Lúc hai đội ngũ rước dâu chạm mặt nhau, không rõ người nào trên hai tòa lầu bên
đường rắc rắc thứ gì đó xuống đất, một người qua đường khom lưng xuống nhặt
lên, sau đó vui mừng hét to:
“Là tiền đồng, là tiền đồng!”
Tiền đồng ào ào không ngừng được
thả xuống từ dãy lầu hai bên đường, tụ tập quanh đây đều là dân chúng bình
thường, tự nhiên nhìn thấy tiền từ trên trời rơi xuống, bèn không để ý gì nữa,
thi nhau cúi người xuống nhặt tiền.
Đội ngũ vốn đang chỉnh tề ngay
ngắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, thị vệ trong đội ngũ rước dâu của Tứ Hoàng tử
vội vã xông lên duy trì trật tự, chẳng qua bọn hắn có cố thế nào cũng chỉ như
muối bỏ biển, không ngăn cản được đám đông.
Tiền đồng không ngừng được thả
xuống, đám đông càng thêm hỗn loạn. Nguyệt Lưu Ảnh cắn răng kìm lại chiến mã
đang xao động, tức giận bừng lên trong đôi mắt, cắn răng nghiến lợi hô lên:
“Đi đường vòng!”
Hắn vừa dứt lời, đội rước dâu của
phủ Tứ Hoàng tử vội vàng nâng kiệu lên, rút lui khỏi đám đông hỗn loạn, tìm
cách đi vòng đường khác.
Thế nhưng không hiểu lại có ai đó
đốt lên hàng tràng pháo ném xuống, đám đông đang cúi đầu nhặt tiền đồng bị pháo
văng trúng người liền kinh hoảng đổ xô tránh sang hai bên. Đội chiến mã cũng bị
tiếng pháo dọa cho hoảng sợ, hai chân trước nhấc lên, hý lên ầm ĩ.
Lúc này cả đoạn phố đã loạn đến không
thể tưởng tượng được. Đầu tiên là những người tham tiền, đang rối rít nhặt tiền
rơi thì bị pháo ném trúng, liền cuống quýt bỏ của chạy lấy người, ùa ra tứ
phía, kinh thành phồn hoa mỹ lệ trong phút chốc người ngã ngựa hý, tiếng gào
khóc, tiếng la hét chói tai, tiếng giận giữ mắng chửi không ngừng vang lên.
Nguyệt Lưu Ảnh thấy được mọi chuyện đã
vượt khỏi tầm khống chế, đành ra lệnh cho đội ngũ rước dâu đứng im tại chỗ. Chờ
đợi cho đám đông an tĩnh trở lại.
Còn hắn tự mình giục ngựa đi tới
bên cạnh hỉ kiệu, nào ngờ đám đông người ngựa cản đường khiến hắn không cách
nào lại gần, khuôn mặt xanh mét của Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập lửa giận, nếu hắn
tra ra được kẻ nào đã gây ra vụ phá rối ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ xử kẻ đó
ngũ mã phanh thây.
Sau đó hắn lại lo lắng nhìn về cỗ
kiệu nơi có Dạ Nguyệt Sắc, nhìn màn kiệu vì gió thổi lay động, hiện ra bóng
người đang ngồi bình thản bên trong, thấy hơi yên lòng. Tiếp đó hắn mặt mũi tối
sầm phân phó tùy tùng đi tìm quan Phủ doãn phụ trách kinh thành, cũng dùng mọi
cách từ dụ dỗ đến bức bách dân chúng giải tán.
Gần như là mất tới gần một canh
giờ, vụ hỗn loạn mới được khống chế, nhưng giờ lành cũng đã qua.
Hai đoàn nhân mã lại tiếp tục tấu
sáo gõ chiêng trống lên đường, lại tiếp tục rải hoa bay đầy trời, không khí hôn
lễ vui tươi rộn rã lại tràn ngập, tựa hồ mới rồi không có bất cứ chuyện bất ổn
gì xảy ra.
Đến cửa phủ Tứ Hoàng tử, Nguyệt
Lưu Ảnh tâm tình có chút kích động, từ trên ngựa phi thân xuống, từng bước đi
tới trước cỗ kiệu, cánh tay có chút run run vén màn kiệu lên.
Chỉ thấy người bên trong đã thay giá y
đỏ rực, hắn liền cầm “Đồng tâm kết” tượng trưng cho tình cảm ân ái vợ chồng đưa
vào trong kiệu cho Dạ Nguyệt Sắc.
Chỉ thấy nàng từ tốn cầm lấy một
đầu lụa đỏ, Nguyệt Lưu Ảnh liền mừng rỡ dắt tay nàng vào phủ. Nghi lễ đám cưới
của Hoàng gia phức tạp vô cùng, mặc dù đã tìm mọi cách giản lược đi rồi, nhưng
đợi cho đến lúc tân lang tân nương vào bái thiên địa, thì cũng phải trải qua vô
số nghi lễ rồi.
Kết hôn đơn giản thực ra chủ yếu là bái
thiên địa, lạy cao đường. Đôi tân lang tân nương này do Hoàng hậu chủ trì hôn
lễ, cũng vẫn phải thực hiện các nghi thức kia, sau khi bái cao đường và phu thê
giao bái xong, Dạ Nguyệt Sắc liền được đưa vào động phòng.
Trải qua lần rước dâu kinh tâm
động phách lúc ban ngày kia, đến giờ, tâm tình Nguyệt Lưu Ảnh mới được an ổn,
thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đua nhau chúc rượu, hắn liền không chối từ, sau
khi uống một vòng với các quan viên, cũng đã có chút say.
Sau khi hôn lễ kết thúc, hoàng hậu
liền lập tức hồi cung.
Uống rượu hơi nhiều, ánh mắt
Nguyệt Lưu Ảnh trở nên mông lung. Có cao thủ giỏi nhìn sắc mặt đã nhận ra, bèn
ôm quyền cung kính nói:
“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn
vàng… Tứ Hoàng tử chớ để giai nhân một mình!”
“Vậy thì xin phép các vị, các vị
cứ tự nhiên!”
Nguyệt Lưu Ảnh xuân phong đắc ý
đáp lời, lại nói với quản gia:
“ Phục vụ các vị khách nhân cho
tốt!”
Mấy tên quan lại đua nhau xúm lại
chúc tụng nịnh hót, lúc sau, Nguyệt Lưu Ảnh trong lòng cuộn sóng bước tới gần
tân phòng, bước chân nhẹ như lông hồng, thân hình hơi nghiêng ngả một chút.
Chính hắn cũng không ngờ được, cưới được Dạ Nguyệt Sắc khiến hắn kích động đến
thế.
Tay hắn run rẩy đẩy cánh cửa phòng
bước vào, tân nương đang quy quy củ củ ngồi bên mép giường, đứng hai bên là hai
nha hoàn. Nguyệt Lưu Ảnh nhẹ nhàng phất phất tay, hai nha hoàn hành lễ xong
liền lui ra.
Nguyệt Lưu Ảnh từ từ đến bên cạnh
Dạ Nguyệt Sắc, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào khăn voan đỏ, trong lòng thảng thốt
có chút không đợi được để nhìn thấy dung nhan dưới tấm khăn kia.
Cánh tay hắn bỗng nhiên bị Dạ
Nguyệt Sắc nhẹ nhàng cầm lấy, khuôn mặt Nguyệt Lưu Ảnh tỏa ra nụ cười ôn nhu mà
chính hắn cũng không nhận ra. Sau đó hắn không nói gì nữa, cũng không làm ra
hành động gì khác, cứ như thế nhìn tân nương trước mặt mà cười, cho đến khi tân
nương cầm tay hắn giật giật, Nguyệt Lưu Ảnh mới lên tiếng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Dạ Nguyệt Sắc ngồi bên giường liền
chỉ chỉ vào ly rượu trên bàn, Nguyệt Lưu Ảnh mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt say mơ
hồ nhưng tràn ngập tình yêu dịu dàng, lơ đễnh kéo nàng tới cạnh chiếc bàn bày
mấy ly rượu.
Hắn thật ra cũng có chút khẩn
trương, nhưng nhờ uống mấy ly rượu mà có thêm can đảm, uống một chút cũng thật
tốt.
Nguyệt Lưu Ảnh đưa một ly rượu cho Dạ
Nguyệt Sắc, lại cầm một chén khác đưa lên, hai đôi tay quấn quýt giao nhau,
Nguyệt Lưu Ảnh vui vẻ uống một hơi cạn sạch ly rượu giao bôi. Dạ Nguyệt Sắc
trái lại không động một chút rượu nào, lại như làm nũng đưa ly rượu đến bên môi
Nguyệt Lưu Ảnh. Đôi mắt Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập ý cười, liền một hơi uống hết
rượu trong ly Dạ Nguyệt Sắc.
Hắn không kìm lòng được bất thần
vén khăn voan lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ dưới lớp khăn, vốn có chút men say,
giờ này Nguyệt Lưu Ảnh thấy thân thể mình đang nóng lên, người trước mặt này
hắn đã bao ngày thầm thương trộm nhớ, tâm tâm niệm niệm muốn cưới về, tân nương
mặt hơi cúi xuống, đôi môi đầy đặn hơi cong lên…
Đối với hắn mà nói, nơi nào trên
khuôn mặt nàng cũng cực kỳ hấp dẫn hắn, Nguyệt Lưu Ảnh cúi đầu chiếm lấy bờ môi
anh đào, khiến hơi rượu trong miệng hắn tràn ngập đôi môi kia, sau đó liền hôn
thật sâu thật sâu.
Nụ hôn mang theo hơi rượu nồng, giống
như mật ngọt ướp men say, trôi xuống vô cùng ngọt ngào, mang hơi nóng xuống
bụng, hơi nóng tràn xuống lại rực lên như thiêu đốt linh hồn.
Cho tới lúc quần áo của hai người
từ từ rơi xuống đất, hoa lệ lễ phục rơi trên hoa lệ trang sức, vừa hôn vừa tiến
lại gần nhau, hai thân thể xích lõa quấn quýt lại một chỗ, thân thiết không
rời.
Nguyệt Lưu Ảnh ôm người ngọc trong
ngực hướng giường tiến lại. Sau đó có chút không thể khống chế liền cúi xuống,
nhiệt liệt hôn một đường từ môi xuống cổ, lại tiếp tục xuống dưới, tràn qua
thân hình người yêu dấu, ghi dấu ấn hoa đào khắp thân hình nàng.
Môi hắn dừng lại trước ngực nàng
hôn thật lâu, nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp, tiếng than nhẹ,
hòa tấu nên khúc nhạc nguyên sơ hoang dại mà say đắm lòng người.
“Nguyệt Sắc…”
Nguyệt Lưu Ảnh ý loạn tình mê khẽ
thốt lên, thân thể phía dưới hắn bất chợt cứng đờ…
Trong khi đó tại đám cưới bên Cẩm
Nguyệt Vương phủ, bởi Cẩm Nguyệt Vương gia thân thể không thoải mái, kiệu hoa
vừa đến Vương phủ, Cẩm Nguyệt vương gia đã ho ra máu, do đó liền phân phó quản
gia tự lo liệu mọi việc, còn nhắn lại:
“Bây giờ còn lại chút thời gian,
không bằng đi ra bên ngoài ngắm cảnh một chút…”
Tân khách đến dự đều biết Cẩm
Nguyệt Vương gia không còn nhiều thời gian nữa, nên cũng không bất ngờ, chỉ
nhanh chóng chúc phúc rồi rút lui.
Mà giờ khắc này, trong đêm động
phòng hoa chúc, tại tân phòng trong biệt viện…
Nguyệt Vô Thương dường như là từ
lúc vén lên khăn voan tới giờ, liền bảo trì dáng đứng sững sờ trước giường, im
lìm không động đậy. Nụ cười trên mặt chẳng biết đã héo tàn từ khi nào, hoa đào
trong đôi mắt đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự tức giận mãnh liệt.
Người ngồi trên giường không ai
khác lại là Nam Uyên! Mà giờ khắc này trên trán hắn lại dán một tờ giấy, trên
đó viết mấy chữ. Nhìn kỹ thì thấy, mấy chữ đó là:
“Ngươi đã khiến nàng thương tâm,
như vậy ta liền mang nàng đi!”
Nguyệt Vô Thương lúc này với
Nguyệt Vô Thương bình tĩnh thong dong, biếng nhác ưu nhã của quá khứ đã không
còn là một người. Từ lúc vén lên khăn voan phát hiện Dạ Nguyệt Sắc đã bị bắt
đi, hắn không thể bình tĩnh được nữa, hiện giờ trong lòng hắn chỉ còn lại tức
giận cùng lo lắng bất an.
Ban đầu hắn đã lập mưu đánh tráo
tân nương vô cùng tỉ mỉ, đợi cho hai đội ngũ rước dâu đến gần nhau, hắn liền
cho người đứng trên lầu rải tiền xuống, sau đó đợi cho đám đông nhốn nháo lại
tiếp tục đốt pháo ném xuống, khiến cho cả khu phố loạn thất bát tao. Sau đó hắn
mới khéo léo đổi kiệu hoa, có điều không ngờ rằng, nữ nhân kia thế nhưng lại
cùng bỏ trốn với Phong Hồi Tuyết!
Hắn đã vì nàng chuẩn bị một hôn lễ
vô cùng long trọng, hao đào bay đầy trời, thế mà giờ này nhân vật chính là nàng
lại mất tích! Nguyệt Vô Thương vuốt ve chiếc nhẫn Dạ Nguyệt Sắc mài từ một đồng
tiền rồi đeo trên tay hắn, trong lòng đau đớn vô cùng.
Nam Uyên thì ngồi cứng nhắc trên
hỉ sàng, thân thể bất động, đến đôi mắt cũng không thể liếc, nhìn vẻ mặt và khí
thế phát ra trên người Nguyệt Vô Thương, khiến hầu như toàn bộ tóc gáy của hắn
đều dựng hết lên.
Nếu không phải hắn nghe thấy tiếng
nói lạ trong phòng, thì chắc chắn sẽ không đi vào kiểm tra. Ai ngờ vừa bước vào
liền mơ mơ hồ hồ ngất đi rồi thành ra thế này. Nam Uyên nghĩ mà muốn khóc, hắn
đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, võ công cũng không tệ, vậy
mà lại bị nữ tử hạ thuốc mê. Sau khi tỉnh dậy đã thấy mình đang mặc giá y
đỏ thẫm, trên mặt lại còn bị dán giấy nữa.
Một hồi sau, cuối cùng Nguyệt Vô Thương
cũng phục hồi lại tinh thần, từ từ siết chặt bàn tay khiến mảnh giấy hóa thành
bột phấn, lại tung bột phấn cùng lực đạo đánh lên người Nam Uyên, sắc mặt đã
không còn vẻ gì khác thường, trầm giọng nói:
“Lập tức đi tìm nàng về!”
Nam Uyên vội vàng nhảy dựng lên
khỏi hỉ sang, vẫn còn mặc giá y đỏ thẫm phi thân ra khỏi phòng. Hắn vội bắn lên
không trung pháo hiệu màu tím nhạt, sau đó từ từ lẩn vào màn đêm biến mất.
Nét mặt Nguyệt Vô Thương đã hoàn
toàn bình tĩnh, mặc dù trong lòng hắn lo lắng bất an đang cuồn cuộn, việc đột
ngột này xảy ra khiến hắn càng thêm khó chịu.
Điều hắn băn khoăn nhất là, năm đó
mẫu thân mang thai hắn liền bị người ta hạ độc “Cúc bách nhật”, tức là kẻ đó
muốn hắn phải chết, thế nhưng hắn lại sống được đến tận giờ, trải qua vô số vụ
hãm hại, ám sát cả âm thầm lẫn công khai, hắn vẫn sống!
Tất nhiên người nọ sẽ không để hắn cưới
thiên chi kiêu nữ của Dạ thừa tướng quyền lực đương triều, hơn nữa còn phải
nhất định gả Dạ Nguyệt Sắc cho Nguyệt Lưu Ảnh mới thôi. Mà hắn lại nhất định
phải cưới cô gái mà người nọ an bài, sau đó tiếp tục bị ám sát hạ độc mà chết.
Hoàng quyền áp người, cho dù là hắn hay
với Thừa tướng quyền lực cực cao đương triều là Dạ Thiên cũng vậy! Nếu không,
bọn họ chỉ còn con đường chết, thì kẻ nắm quyền kia mới an tâm!
Mặc dù hắn đã làm nhiều việc không đúng,
đã có kế hoạch cướp dâu nhưng lại không nói cho nàng, cố ý ở trong bữa tiệc
tuyển phi kích động nàng, khi nàng lo lắng bất an cũng không quang minh chính
đại tới an ủi, tất cả chỉ để nàng hiểu lầm hắn muốn cưới Vân Thanh Nghê, kích
nàng đồng ý gả cho Nguyệt Lưu Ảnh. Đến lúc đó hắn sẽ thiết kế việc tráo kiệu
hoa thành công, rồi hai người sẽ thuận lý thành chương cứ thế bái đường. Sau
khi gạo đã nấu thành cơm thì dù người trong cung kia có thiên tính vạn tính mưu
đồ gì cũng không thay đổi được.
Thế mà hôm nay mọi việc đều xảy ra
đúng kế hoạch, nhưng nữ nhân kia lại cố tình phá hỏng hết! Nguyệt Vô Thương
phẫn hận nghĩ thầm, coi như là hắn đã tính kế nàng đi, nhưng nàng chạy trốn như
vậy, có khác gì cũng tính kế hắn.
Hôm đó nhìn nàng say rượu, nói với
hắn nếu hắn cưới người khác nàng sẽ khổ sở, tim hắn cũng đau đớn như bị ai siết
chặt, hắn cũng muốn ngay lúc đó mang nàng rời đi, bất kể là đưa nàng đi Bắc Mạc
ngắm mặt trời mọc cũng được, đi Tuyết Sơn leo núi tuyết cũng tốt!
Chẳng qua nếu bỏ đi như vậy, thì
hắn liệu còn mấy ngày được sống bên nàng? Huống chi người nọ cũng nhất định
không để hắn cùng nàng bỏ đi dễ dàng, nàng có người thân ở nơi này, kinh thành
lại nguy hiểm trùng trùng há có thể an toàn bỏ trốn. Nếu cứ thế bỏ đi mà người
nhà nàng gặp chuyện, chắc chắn Dạ Nguyệt Sắc cũng không yên lòng.
Nhưng mà, nàng lại không cho hắn
một chút thời gian, không hề tin tưởng dù hắn đã bao lần nói với nàng: “Nhất
định chỉ cưới một mình nàng!”, mặc dù hôn lễ thế này có chút ủy khuất nàng,
nhưng hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại để yêu thương nàng, chiều
chuộng nàng…
Đang lúc Nguyệt Vô Thương trầm vào
suy nghĩ, một con chim bồ câu bất chợt bay đến, đậu trên bàn tay hắn, động tác
Nguyệt Vô Thương không còn thong dong bình tĩnh như xưa nữa, liền nhanh chóng
gỡ mảnh giấy gắn trên chân bồ câu xuống, nhìn thấy hàng chữ:
Dạ Nguyệt Sắc lúc này một thân
thanh y ngồi bên bờ bến đò Kinh Giao, đầu dựa vào vai Phong Hồi Tuyết, mắt nhìn
lên bầu trời đầy sao phía trên, câu được câu không nói chuyện cùng Phong Hồi
Tuyết.
“Phụ thân nói trước kia chúng ta
là hàng xóm, khi còn bé ta lúc nào cũng đi theo sau huynh, nhưng ta lại không
nhớ gì cả, huynh kể lại chuyện xưa được không?”
“Được!”
Phong Hồi Tuyết lấy giọng thanh
thanh như gió xuân bắt đầu kể về đoàn hồi ức thời thơ ấu của hai người.
Phong gia cung Dạ gia trước kia
cùng là Thừa tướng đương triều, lại cùng là học giả uyên thâm. Hai nhà dưới cơ
duyên xảo hợp trở thành hàng xóm, hài tử hai nhà, một xinh đẹp đáng yêu, một
nho nhã lễ phép, nên thân càng thêm thân, đã nhiều lần nói chuyện ghép đôi cho
hai đứa nhỏ.
Như thế, hai hài tử Dạ Nguyệt Sắc
và Phong Hồi Tuyết càng thêm thân quen. Hồi đó ngày nào Dạ Nguyệt Sắc cũng theo
sau như cái đuôi của Phong Hồi Tuyết, lại luôn miệng gọi: “Tuyết ca ca!”, mà
Phong Hồi Tuyết lúc đó chỉ là thiếu niên, với cô bé nhõng nhẽo phía sau cũng
không biết là yêu hay ghét!
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy đến
năm hắn mười hai còn nàng thì mười tuổi.
Năm ấy dương liễu lả lướt, cành
liễu tung bay, cũng là kỷ niệm khắc ghi trong trí nhớ của Phong Hồi Tuyết.
Ngày đó hắn ngồi trên xe ngựa, hơi
vén rèm lên, nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng, lúc đó hắn mới nhận
ra, thì ra hắn từ trước tới giờ luôn cố làm nàng vui vì thực sự hắn không muốn
nàng phải rơi lệ.
Xe ngựa rời đi rồi, hắn hạ rèm xe
xuống vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng nàng gọi hắn, mỗi âm thanh như
mũi tên hung hăng đâm vào tim hắn. Hắn liền kéo rèm xuống nhìn lại, thấy phía
sau xe ngựa, một bé gái yếu ớt đang chạy theo xe, vừa khóc vừa ra sức gọi tên
hắn. Nàng mê mải chạy rồi vấp chân ngã xuống đất, rồi lại đứng lên, tiếp tục
vừa đuổi theo vừa khóc gọi. Hình ảnh này in đậm trong tim hắn, khiến hắn đau
đớn khôn tả, hắn suýt chút nữa là nhảy xuống xe, quyết định không đi nữa.
Chính là nhờ có Dạ Tương ôm lấy
nàng, lại không ngừng khuyên nhủ Dạ Nguyệt Sắc, nếu có duyên nhất định sẽ gặp
lại.
Nào ngờ một lần từ biệt xa cách nhiều
năm, thế sự xoay vần, bãi bể nương dâu. Đến lúc gặp lại mới phát hiện, bao năm
qua, tính cách nàng không những đã thay đổi, mà tựa hồ còn quên mất hắn, nếu
đây là cái giá phải trả vì năm đó hắn bỏ nàng đi, thì hắn cũng đáng phải chịu.
“A Tuyết, khi đó huynh cứ
như vậy mà bỏ đi sao?”
Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn lại
Phong Hồi Tuyết, cảm giác của nàng với hắn vẫn như lần đầu tiên gặp mặt: quân
tử như ngọc, lưu phong hồi tuyết.
(Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lễ độ đường
hoàng).
“Nguyệt Sắc, năm đó nàng nhất định
là rất tức giận với ta!”
Thanh âm Phong Hồi Tuyết tràn ngập
thương cảm cùng tự trách:
“Nhất định là nàng oán trách ta, hận
ta…”
Nếu không sao nàng lại lựa chọn việc
quên đi hắn như thế.
Dạ Nguyệt Sắc nhất thời ngẩn
người, nàng không phải là nàng ta, tự nhiên không nhớ hắn, cũng không rõ hình
mẫu lý tưởng trong lòng Dạ Nguyệt Sắc trước kia là như thế nào. Nhưng dù sao
nàng ta cũng hạnh phúc hơn nàng, nàng thậm chí một người yêu thương chăm sóc
cũng không có, một hồi luyến ái tươi đẹp cũng chưa từng trải qua, bây giờ thân
nhân bằng hữu cũng không ở bên cạnh, cái còn lại chỉ là trái tim đau đớn của
nàng.
“Ta không có trách huynh…”
Dạ Nguyệt Sắc ngữ khí kiên định
thốt lên:
“A Tuyết, ta quả thực không có trách
huynh…”
Những lời này, bất luận nghe thế
nào, cũng chỉ là những lời an ủi, nhưng vào tai Phong Hồi Tuyết lại như tiếng
chuông vang vọng, hắn dịu dàng nhìn nàng, ôn nhu mỉm cười.
“Nguyệt Sắc, sau này ta sẽ không
bao giờ xa rời nàng nữa, chắc chắn sẽ hảo hảo bảo hộ nàng suốt đời…”
Mỗi một lần rời đi, hắn đều làm
cho nàng phải thương tâm, trong lòng Phong Hồi Tuyết vô cùng ân hận tự trách.
Đối với Phong Hồi Tuyết, dĩ vãng
của hắn tràn ngập nuối tiếc, nhưng hiện tại ông trời thương tình ban cho hắn
thêm một cơ hội, hắn phải nắm thật chặt. Từ lúc phát hiện ra kế hoạch của
Nguyệt Vô Thương, nhân lúc hai đội ngũ rước dâu đến gần liền tạo ra cảnh hỗn
loạn, đồng thời ngầm tráo kiệu hoa, hắn đã biết cơ hội của mình tới rồi.
Nhưng dù làm thế nào, hắn cũng tổn
thương đến nàng. Cho nên hắn mới để lại một mảnh giấy, cho dù việc này có làm
hắn đau đớn đến mức nào, nhưng hắn nhất định phải cho nàng cơ hội tự lựa chọn,
vì hắn biết trong lòng nàng có người kia, mà người kia, chắc là sắp đuổi kịp
đến nơi rồi…