Ánh
mặt trời ấm áp theo khe hở trong lá cây chiếu xuống mặt đất, tạo thành những
vầng ánh sáng lung linh. Trong viện gió thổi hiu hiu, lá đỏ nhẹ nhàng bay bay,
thi thoảng rơi xuống đất, hạ xuống chiếc ghế quý phi dưới tàng cây.
Một
nam tử áo trắng nằm trên ghế, mi thanh mục tú, trên mặt mang ý cười yêu dã mị
hoặc, hai tròng mắt hoa đào tao nhã, môi khẽ nâng lên tạo thành một độ cong đẹp
mắt. Đôi mắt chứa đầy sủng nịnh đột nhiên hướng về một phía, theo tầm mắt của
hắn nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt yểu điệu đang đi đến.
"Nguyệt
Nguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc bưng mâm thức ăn khoan khoái đi về phía Nguyệt Vô
Thương, vừa đi vừa nói chuyện: "Điểm tâm hôm nay làm nhất định là ngon hơn
ngày hôm qua !"
Nguyệt
Vô Thương cười hòa thuận vui vẻ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mấy ngày nay, người nào đó
nhàm chán đi hãm hại phòng bếp, làm ra một ít đồ ăn có hương vị kỳ quái, hình
dạng kỳ quái. Hoặc là không nấu chín, hoặc là quá khó ăn, hoặc là cháy khét.
"Ừ,
hôm nay thoạt nhìn không tệ!" Nguyệt Vô Thương dựa vào ghế quý phi, mỉm
cười nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Để ta nếm thử!”
Dạ
Nguyệt Sắc cao hứng gắp một miếng điểm tâm đút vào miệng Nguyệt Vô Thương, vẻ
mặt chờ mong nhìn hắn, Nguyệt Vô Thương tao nhã ăn, hôm nay đã nấu chín, nhưng
không hiểu sao có chút chua chua. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng
không biểu hiện gì ra ngoài mặt, đem đồ ăn trong miệng nuốt vào, nói với Dạ
Nguyệt Sắc: "Ăn ngon..."
"Ăn
ngon không?" Dạ Nguyệt Sắc đem khay đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Thương,
cao hứng nói: "Ngon vậy thì ăn hết đi!"
Dạ
Nguyệt Sắc cười tít mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương cũng không
có phản ứng gì khác lạ cho lắm! Hại nàng lo lắng từ nãy đến giờ, nàng chỉ cho
thêm chút dấm chua mà thôi, nhân tiện trả thù một chút, cũng muốn cho hắn nếm
thử mùi "Dấm chua" một chút !
"Được!"
Nguyệt Vô Thương cười cười với Dạ Nguyệt Sắc, cầm đũa trong tay tao nhã gắp một
miếng điểm tâm, từ từ đưa vào trong miệng, trong miệng vị chua lan tràn, kích
thích đầu lưỡi hắn, nhưng mà trong tâm cũng tràn đầy ngọt ngào. Biểu tình trên
mặt hắn đúng là không có gì khác thường.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút kỳ quái nhìn Nguyệt Vô Thương, hôm nay nàng nghiêm hình bức
cung Nam Uyên, không phải là Nguyệt Vô Thương không thích ăn chua hay sao, tại
sao khi hắn ăn vào lại khoan khoái như vậy ?
Nam
Uyên cùng Bắc Đường theo đuôi nàng tới, biểu tình có chút kỳ quái nhìn Nguyệt
Vô Thương, cũng bắt đầu hoài nghi có phải người trước mắt thật sự ăn được chua
hay không.
Nam
Uyên một tay ôm bụng, đột nhiên hướng về phía sau mà chạy, hắn đã chạy vào nhà
vệ sinh không biết bao nhiêu lần. Nàng rốt cuộc đã cho hắn ăn cái gì?
Bắc
Đường có chút thương cảm nhìn Nam Uyên, vì để tự bảo vệ mình nên hắn đã
cung cấp thuốc xổ miễn phí cho Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, từ đầu đến cuối cũng không có phát
hiện ra biến hóa gì khác thường của Nguyệt Vô Thương, nàng hơi có chút thất
vọng, xem ra ngày mai nàng phải tiếp tục cố gắng mới được.
Cho
đến lúc Nguyệt Vô Thương đem miếng bánh điểm tâm cuối cùng cho vào miệng, động
tác chậm rãi nhai ăn, sau đó cấp tốc nuốt nuốt xuống, giờ phút này hắn chỉ cảm
thấy bụng cuộn sóng, không biết khi nhào bột Dạ Nguyệt Sắc đã bỏ vào bao nhiêu
dấm, lúc này trong miệng ngoại trừ vị chua còn có chút chát chát.
Cố
nén sự quằn quại trong dạ dày, đưa chiếc khay cho Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu gọi:
"Sắc Sắc...”
Dạ
Nguyệt Sắc tiến lên một bước nhận lấy chiếc khay, liền nghe thấy giọng nói nhẹ
nhàng của Nguyệt Vô Thương: "Sắc sắc, ăn rất ngon..." Dạ Nguyệt Sắc
sắc mặt lập tức trở nên tức giận, giống như là bị một đấm đấm mạnh vào hông.
"Chưa!"
Dạ Nguyệt Sắc tức giận nói. Nguyệt Vô Thương thò tay giữ chặt tay Dạ Nguyệt
Sắc, ôn nhu nói: "Được rồi, là ta không tốt, nếu còn chưa bớt giận, đêm
nay ta tiếp tục ăn..."
"Ai
có thời gian làm cho ngươi ăn..." Dạ Nguyệt Sắc tức giận nói, xem ra cái
kế hoạch này thất bại rồi.
Không
để cho Dạ Nguyệt Sắc nghĩ nhiều, Nguyệt Vô Thương đột nhiên cúi đầu xuống đất,
không để ý hình tượng nôn ra, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn những
điểm tâm vừa ăn vào đều đã bị Nguyệt Vô Thương nôn ra, sau đó lại không ngừng
nôn khan.
Dạ
Nguyệt Sắc vội vàng tiến tới, vỗ vỗ lưng Nguyệt Vô Thương, trong lòng có chút
tức giận, vừa rồi vì sao hắn còn giả bộ không có việc gì. Vươn tay vỗ mạnh vài
cái, chưa hết giận, nhưng mà lại không nỡ chỉ đành vuốt vài cái
.
"Không.
. . " Một từ “sao” còn chưa nói ra, Nguyệt Vô Thương lại bắt đầu nôn ọe.
Bắc
Đường nhìn Nguyệt Vô Thương đang nôn không ngừng, haiz, trúng độc không nhẹ a,
có chút bất đắc dĩ tiến tới. Nắm lấy cổ tay Nguyệt Vô Thương bắt mạch, từ khi
phát hiện ăn dấm chua sẽ bị nôn ọe, hắn là chưa từng ăn dấm.
Hôm
nay Nam Uyên lại đem chuyện hắn không ăn được dấm chua nói cho Dạ Nguyệt Sắc,
đúng là điên. Bắc Đường bắt mạch xong, để cho Nguyệt Vô Thương nằm úp sấp tại
đó mà nôn, đi xuống sắc thuốc.
"Nguyệt
Nguyệt. . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Vô Thương, trong
lòng có chút tự trách.
Nguyệt
Vô Thương nôn đến tối sầm mặt mũi, tự nhiên không rảnh trả lời Dạ Nguyệt Sắc,
Dạ Nguyệt Sắc càng thêm sốt ruột, trong lòng có chút hối hận.
Nguyệt
Vô Thương nôn ọe xong, bưng một chén nước súc miệng. Có chút mệt mỏi xụi lơ nằm
trên ghế quý phi.
Khuôn
mặt yêu dã, lúc này trắng bệch, trên trán có vài giọt mồ hôi, sau khi hồi sức
nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Đừng lo lắng, không có việc gì..."
Như
vậy còn kêu không có việc gì! Dạ Nguyệt Sắc có chút đau lòng tới gần, cầm khăn
tay lau lau mồ hôi trên mặt Nguyệt Vô Thương, cũng không nói lời nào. Liền nghe
Nguyệt Vô Thương tiếp tục nói: "Thật sự, không sao . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc có chút hung tợn nắm lấy vạt áo Nguyệt Vô Thương, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Như vậy mà còn kêu không có việc gì!"
Chỉ
thấy người nọ cười nói: "Thật sự là không sao . . . " Hai tay thuận
thế nắm giữ tay Dạ Nguyệt Sắc, đặt ở lồng ngực của mình, ôn nhu sủng nịch cười
cười.
Sau
đó thuận thế lôi kéo, Dạ Nguyệt Sắc liền bổ nhào vào trên người Nguyệt Vô
Thương, Dạ Nguyệt Sắc không dám động đậy, sợ lại động vào vết thương đã khép
lại không lâu của hắn.
Nguyệt
Vô Thương tựa đầu trên bờ vai Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc,
ngày đẹp như vậy đừng tức giận, rất lãng phí."
"Vậy
dùng làm gì?" Dạ Nguyệt Sắc ghé vào trong lòng Nguyệt Vô Thương, mím mím
môi hỏi.
Nguyệt
Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ôm càng chặt hơn một chút, tiến đến bên tai Dạ
Nguyệt Sắc ôn nhu nói: "Sắc sắc, đừng giận ta, có được hay không?"
Đời
người có thể có vài lần xuân thu, trải qua được từ xuân cho đến hè, thu cho tới
đông.
"Được."
Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương nói, trên khuôn mặt trắng bệch của
Nguyệt Vô Thương nhất thời nở rộ ý cười, liền nghe Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói:
"Ta thấy ngươi biểu hiện không tệ, tạm thời tha thứ cho ngươi,
nếu..."
"Sẽ
không !" Dạ Nguyệt Sắc còn chưa nói hết, Nguyệt Vô Thương đã cắt lời:
"Chuyện trước đây, sẽ không bao giờ xảy ra!"
Cho
dù lúc này ngữ khí suy yếu, nhưng là giọng nói kiên định không thể bỏ qua.
Dạ
Nguyệt Sắc ghé vào ngực Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói một câu:
"Nguyệt Nguyệt, bánh điểm tâm vừa rồi ngươi có thể không ăn..."
Nguyệt
Vô Thương yêu thương vuốt ve đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Không,
thật sự là ăn rất ngon. . . " Cho dù là để trị hắn, ít nhất nàng đã dụng
tâm, cho nên đó vẫn là món ăn quý không có gì có thể sánh bằng, cho dù hắn
không thích dấm chua, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
"Về
sau mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi ăn..." Dạ Nguyệt Sắc hai tay chống ở
trong ngực Nguyệt Vô Thương, cười thật giảo hoạt. Nguyệt Vô Thương khóe miệng
hơi hơi co rút, thanh âm vẫn ôn hòa như trước, nói một tiếng: "Được!"
Màn
đêm nhẹ nhàng hạ xuống, trăng tròn treo trên không trung. Ánh trăng sáng tỏ
chiếu xuống, khiến cho cả khu vườn như được bao phủ trong một tầng ánh sáng nhu
hòa.
Hai
gian phòng nối liền với nhau, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cái bóng trắng
tao nhã xuất hiện trong phòng, nhìn nhìn cửa sổ bên cạnh khép chặt, khóe miệng
khơi nâng lên một nụ cười tao nhã, lập tức nhàn nhã phóng khoáng đến cửa phòng
Dạ Nguyệt Sắc, đưa bàn tay đặt lên then cửa, hơi hơi dùng lực, chỉ thấy
cửa không có tiếng vang nào mở ra, mà lúc này trên đất chồng chất một đống mảnh
then cửa vỡ vụn.
Nguyệt
Vô Thương theo ánh trăng nhìn lại, chỉ thấy nữ tử trên giường im lặng ngủ, nụ
cười trên mặt càng thêm nhu hòa, chậm rãi bước tới cạnh giường.
Động
tác tao nhã thả áo khoác xuống, sau đó nằm chết dí bên người Dạ Nguyệt Sắc, đem
nữ tử ôm vào trong ngực, khóe miệng tươi cười.
Dạ
Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương cựa quậy, tự giác tìm vị trí thoải mái
tiếp tục ngủ say sưa. Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng nồng đậm.
Không
bao lâu sau, ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân rất khẽ, rất nhẹ,
nhưng không qua được tai Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương mở ra hai tròng
mắt, tầm mắt xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, đăm chiêu nhìn bên ngoài.
Một
người, không sát khí. Nguyệt Vô Thương hé mắt, bất động thanh sắc ôm Dạ Nguyệt
Sắc vào trong ngực, án binh bất động.
Tiếng
bước chân rất khẽ vang lên trong gian phòng bên cạnh, có vẻ như đem cái gì đó
đặt lên giường, sau đó do dự trong chốc lát, bước chân từ từ hướng sang bên
này. Nguyệt Vô Thương ẩn hô hấp, đem chăn kéo lên trên, thuận tay điểm huyệt
ngủ của Dạ Nguyệt Sắc, ung dung chờ người nọ tiến vào.
Cửa
lại lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, một nam tử mặc áo dài màu đen,
khuôn mặt tục tằng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, còn chưa tới gần
trước giường, liền nghe thấy thanh âm miễn cưỡng từ trên giường truyền đến,
"Hướng Nhai . . .”
Người
bị gọi là Hướng Nhai thân hình dừng lại, lập tức trấn định, đối với Nguyệt Vô
Thương hô: "Thiếu chủ”
Nguyệt
Vô Thương trên mặt mang theo một cỗ lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Trung bộc
không hầu hai chủ, Hướng Nhai, ngươi đã quyết định, vậy thì về Bắc Mạc
đi!"
Hướng
Nhai quỳ xuống mặt đất, đối với Nguyệt Vô Thương nói: "Năm đó Hướng Nhai
đã đáp ứng công chúa, cả đời che chở thiếu chủ chu toàn!"
Nguyệt
Vô Thương hơi hơi nhíu mày, đột nhiên cười nói: "Nói cho người nọ, ta sẽ
không đi gặp hắn! Đi xuống đi!"
Sau
đó nhắm mắt không để ý tới Hướng Nhai, Hướng Nhai nhìn Nguyệt Vô Thương, có
chút nóng nảy nói: "Thiếu chủ, người đã ăn ‘khởi tử hồi sinh đan'
rồi, sau đó độc tái phát, nếu không nhanh chóng giải độc, hậu quả rất đáng
sợ!"
Nghe
được Hướng Nhai nói, Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, không nói gì, lại thấy
Hướng Nhai tiếp tục nói: "Nếu người đã không nỡ dùng nàng để giải độc, cho
nên Hướng Nhai tìm một nữ tử khác có thể giải độc, hi vọng thiếu chủ cân
nhắc!"
Vừa
dứt lời, liền nghe từ gian phòng cách vách, truyền đến tiếng ngâm của nữ tử,
sắc mặt Nguyệt Vô Thương trong bóng đêm đen lại có chút khó coi, miễn cưỡng nói
với Hướng Nhai: "Lập tức đem nàng mang đi!"
Trong
giọng nói chứa vẻ cường ngạnh, nguy hiểm không thể bỏ qua, làm cho Hướng Nhai
không tự chủ gục đầu xuống. Hai tay nắm chặt, thanh âm có chút cảm giác đập nồi
dìm thuyền lại vang lên: "Nếu người vì nàng mà chết, người cảm thấy nàng
có thể sống tốt sao?"
Hướng
Nhai nói xong câu đó, cũng không để ý tới Nguyệt Vô Thương, phi thân rời khỏi
phòng.
Nhất
thời, không khí trở nên yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài càng sáng ngời, thanh âm
trong phòng bên cạnh càng vang dội. Nguyệt Vô Thương không kiên nhẫn nhíu nhíu
mày, đem Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi đám chăn mền, đầu tựa vào cổ của nàng, thì thào
gọi: "Sắc Sắc..."
Qua
một lúc lâu, Nguyệt Vô Thương tiến đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc, hung hăng
hôn hai cái, rời giường mặc quần áo tử tế. Đi ra cổng, Nam Uyên Bắc Đường nghe
tiếng vang, sau đó ánh mắt nhìn vào phòng Nguyệt Vô Thương, lại nhìn Nguyệt Vô
Thương ở bên ngoài, biểu tình có chút kỳ quái.
"Lập
tức đưa nữ nhân trong phòng kia đi cho ta!" Nguyệt Vô Thương hướng về phía
Nam Uyên nói: "Sáng mai, ta muốn một chút dấu vết cũng không có!"
Nói
xong cũng không xem hai người kia có phản ứng gì, đi vào phòng Dạ Nguyệt Sắc,
đem Dạ Nguyệt Sắc cuốn vào chăn, sau đó ôm ra sân, đi tới một phòng khác.
Nam
Uyên cùng Bắc Đường nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ đi vào, chỉ thấy dưới ánh
trăng, nữ tử trên giường quần áo không chỉnh tề, trong miệng không ngừng tràn
ra tiếng ngâm mất hồn. Cẩn thận nhìn mặt nàng, không phải Tần Khuynh thì là ai?
"Đưa
đi nơi nào?" Nam Uyên nhíu mày nhìn nhìn Bắc Đường.
Bắc
Đường có chút quân tử xoay mặt, cười nói: "A, dù sao cũng chỉ là không cần
ở trong căn nhà này là tốt rồi, ngươi tùy tiện ném đi đâu cũng được, ta trở về
ngủ !"
Nói
xong ách xì một cái, cực kỳ không có nghĩa khí đem chuyện phiền toái để lại cho
Nam Uyên, tự nhiên trở về phòng ngủ.
Nam
Uyên nhìn Tần Khuynh trên giường, sờ sờ cái mũi, bước nhanh về phía trước, đem
chăn trên giường phủ lên người Tần Khuynh, sau đó nắm bốn góc chăn, xách lên
cấp tốc đi ra ngoài.
Lúc
này trong cung, vô số thị vệ sau khi trúng "Cúc Bách Nhật" cùng cung
nữ ái ân. Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thí nghiệm hết một đám lại một nhóm người,
cuối cùng vẫn không tìm được cách giải độc.
"Đến
tột cùng là ở đâu có vấn đề?" Thái Hậu lẩm bẩm nói, nếu mà độc có thể
thông qua cơ thể nữ tử . . . nhất định cũng có thể quay trở lại cơ thể nữ tử,
chỉ là chỗ đó có vấn đề.
Thanh
Nghê, Thanh Nghê!
Thái
hậu đối với thái y ở một bên nói: "Lập tức tra xem thể chất Thanh Nghê có
vấn đề gì!"
Lúc
này Nguyệt Lưu Ảnh đã hôn mê mười ngày, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn dật
trước đâu còn, hiện thời gò má hãm sâu, lông mày thống khổ nhíu lại.
Vân
Thanh Nghê ngồi ở bên giường Nguyệt Lưu Ảnh, nắm giữ tay hắn, cả ngày lấy nước
mắt rửa mặt cũng gầy không ít
"Biểu
ca, nếu như ta biết Thái Hậu hạ độc trên người ta, Thanh Nghê bất luận
thế nào cũng sẽ không đổi kiệu hoa, ta không muốn hại huynh..." Vân Thanh
Nghê đem tay Nguyệt Lưu Ảnh đặt ở bên gò má mình, "Huynh nhanh chút
tỉnh lại, có được hay không..."
"Huynh
xem, ta thật đáng ghét, vì hạnh phúc của mình, không chỉ phá hủy hạnh phúc của
huynh, còn hại huynh trúng độc, huynh mau tỉnh lại bỏ ta a, bỏ ta a. . .
." Nước mắt theo gò má trượt đến lòng bàn tay Nguyệt Lưu Ảnh, Vân Thanh
Nghê có vẻ như cảm giác được ngón tay Nguyệt Lưu Ảnh hơi hơi giật giật.
Vân
Thanh Nghê lau nước mắt, có chút hưng phấn nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ thấy môi
hắn hơi hơi mấp máy, giống như đang nói cái gì, Vân Thanh Nghê đem lỗ tai tiến
đến bên môi Nguyệt Lưu Ảnh, lời nói của hắn có chút mơ hồ, nhưng Vân Thanh Nghê
cũng nghe được hắn nói cái gì, một cái tên làm nàng sụp đổ - - Dạ Nguyệt Sắc!
Vân
Thanh Nghê ghé vào bên giường Nguyệt Lưu Ảnh thất thanh khóc rống.
Dạ
Nguyệt Sắc một đêm ngủ ngon, buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một căn
phòng xa lạ. Có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng mộng du?
Nguyệt
Vô Thương đột nhiên đẩy cửa tiến vào, đối với Dạ Nguyệt Sắc cười nói: "Sắc
Sắc, tỉnh."
Dạ
Nguyệt Sắc dùng ánh mắt quan sát Nguyệt Vô Thương mấy lần, sau đó cũng thấy đồ
dùng để rửa mặt cùng với bữa sáng đều đã chuẩn bị tốt, rầu rĩ không vui từ trên
giường đứng lên, rửa mặt.
Ngồi
ở trước gương sửa sang lại tóc, Nguyệt Vô Thương đột nhiên xuất hiện ở phía sau
Dạ Nguyệt Sắc, lấy cái lược sừng trâu trong tay Dạ Nguyệt Sắc, động tác mềm nhẹ
chải vuốt tóc nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc xem mình trong gương, phát hiện môi có chút sưng đỏ, trong đầu cấp
tốc xoay xoay, tròng mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương trong gương, nhẹ nhàng
nói: "Nguyệt Nguyệt. . ."
"Hả?"
Nguyệt Vô Thương vừa nghĩ cho Dạ Nguyệt Sắc dùng cái gì búi tóc, miễn cưỡng
đáp.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi nói thời tiết lạnh như vậy, vì sao còn có muỗi?" Dạ Nguyệt
Sắc cau mày đánh giá Nguyệt Vô Thương, là một con muỗi cực lớn.
"Nơi
này!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ chỉ đôi môi mình có chút sưng đỏ, bĩu môi nói:
"Ngươi xem, nơi này có phải hay không?"
Nguyệt
Vô Thương khóe mắt có chút run rẩy, nói hắn là muỗi, tốt lắm! Lập tức đem mặt
tiến đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, hai tròng mắt hoa đào hơi hơi nâng cao, khóe
miệng gợi lên một độ cong yêu dã, cả người nhất thời trở nên yêu nghiệt vạn
phần, hơi thở ấm áp phun trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm mất hồn mị hoặc,
"Muỗi nói hắn còn chưa cắn đủ. . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng, môi Nguyệt Vô Thương mềm mại mang theo hương
hoa đào yêu dã chiếm hữu môi nàng, Dạ Nguyệt Sắc trong nháy mắt có chút sửng
sốt, nam nhân này!
Hôm
qua nói không cho phép leo lên giường nàng, hắn cư nhiên ôm nàng đến phòng của
hắn, hại nàng tưởng mình mộng du. Nếu không thấy môi có chút sưng đỏ, mới phát
hiện nam nhân này cư nhiên hôn trộm nàng. Rất mệt, Dạ Nguyệt Sắc trong đầu đột
nhiên lóe lên ý này.
Đầu
lưỡi Nguyệt Vô Thương đã ôn nhu cạy mở miệng nàng, mang theo trêu chọc đụng
vào... Dạ Nguyệt Sắc vươn tay ôm lấy cổ Nguyệt Vô Thương, đem đầu của hắn kéo
xuống, cắn cắn đầu lưỡi tác loạn trong miệng nàng, Nguyệt Vô Thương bị đau rút
về, ánh mắt vô tội nhìn nữ nhân trước mặt cười đến đắc ý.
"Sắc
Sắc..." Hô hấp có chút bất ổn, thanh âm có chút khàn khàn, Nguyệt Vô
Thương ổn định hô hấp, "Ha ha, ta đây không cắn người được, lại bị cắn
a..."
"Không
phải..." Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương tới gần hơn, cười duyên nói:
"Ta còn chưa bắt đầu cắn đâu!"
Nói
xong môi tiến đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, áp vào môi hắn, dùng sức hung
hăng hút vài cái, trong lòng tức giận bất bình lại cắn, Nguyệt Vô Thương thừa
nhận cái hôn có chút trả thù này, lại ôn nhu đáp lại hai cái, lè lưỡi khiêu
khích nữ nhân kỹ thuật hôn trúc trắc.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút bất đắc dĩ rời khỏi Nguyệt Vô Thương, giương mắt lên cười
tủm tỉm nhìn đôi môi Nguyệt Vô Thương bị nàng làm sưng đỏ, cười vui vẻ.
Vừa
hôn xuống dưới, người nào đó định lực thật tốt, ánh mắt thâm trầm, trong mắt
hiện lên một chút màu hồng dục niệm, hơi thở bất ổn, ánh mắt có chút lục quang
nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy phía sau lưng sinh lạnh, không
tự chủ lui về sau, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao
vậy?"
Nguyệt
Vô Thương khóe mắt hơi nheo lại, tròng mắt liễm liễm, khi ngẩng đầu lên thần
sắc đã hơi bình tĩnh trở lại.
"Không
sao cả..." Vừa nói vừa đem Dạ Nguyệt Sắc trở lại ghế, cầm lấy lược sừng
trâu, tiếp tục chải vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc từ trong kính nhìn môi Nguyệt Vô Thương sưng đỏ, cười rộ lên, cả
người ra vẻ tâm tình không tệ. Đột nhiên đảo tròn mắt, đối với Nguyệt Vô Thương
nói: "Nguyệt Nguyệt..."
"Hả?"
Nguyệt Vô Thương ở trên đầu Dạ Nguyệt Sắc búi một búi tóc đơn giản, đem một cái
bạch ngọc trâm cắm trên đầu Dạ Nguyệt Sắc, điều chỉnh vị trí một chút, sau đó
cười hài lòng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bạch ngọc trâm trên đầu trong gương, ngọc trâm này tạc hình hoa
ngọc lan, trông rất sống động. Dạ Nguyệt Sắc dường như ngửi được mùi hoa ngọc
lan thơm ngát.
"Nguyệt
Nguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc tò mò quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương hỏi:
"Cây ngọc trâm này có thể tỏa ra mùi?"
"Ừ..."
Nguyệt Vô Thương lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc đứng lên, đối với Dạ Nguyệt Sắc nói:
"Đây là của nương ta, bây giờ tặng cho nàng ..." Hi vọng đến lúc đó
có thể có tác dụng, tối hôm qua Hướng Nhai khiến hắn có chút lo lắng, hi vọng
cây trâm ngọc này có thể che chở nàng bình an.
"Ta
muốn thưởng cho ngươi!" Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ nói, cây ngọc trâm này nàng
rất thích, vì thế kiễng chân lên, trên môi Nguyệt Vô Thương tiếp tục hung hăng
hôn một cái, sau đó buông ra.
Dạ
Nguyệt Sắc một mặt giảo hoạt nhìn Nguyệt Vô Thương, cười có chút tà ác,
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi dạo phố được không."
Dạ
Nguyệt Sắc hưng phấn kéo Nguyệt Vô Thương đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng liền
nhìn thấy Nam Uyên một tay ôm bụng, có vẻ như vẫn còn tiêu chảy. Bắc Đường nhàn
nhã ngồi ở bên cạnh bàn đá uống trà, chờ hai người đi ra, ánh mắt như có như
không quét về phía môi Nguyệt Vô Thương, sau đó trăm miệng một lời nói:
"Thời tiết này muỗi lại rất lớn a . . . ."
"Đúng
vậy a..." Dạ Nguyệt Sắc cười thoải mái, đối với Nam Uyên Bắc Đường nói:
"Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt, dạo phố xong sẽ tự mình xuống bếp,
chiêu đãi các ngươi!"
Nam
Uyên ôm bụng vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, Bắc Đường cười cười, căn cứ nguyên
tắc ‘chết người không chết ta’, đối với Dạ Nguyệt Sắc cười nói: "Phu nhân,
lần này ta có thể cung cấp phấn gây ngứa."
Nguyệt
Vô Thương sủng nịch vuốt ve trán Dạ Nguyệt Sắc, đối với Bắc Đường nói:
"Hôm nay trước khi ta trở về quét sạch sẽ nơi ở của ta!"
Bắc
Đường biến sắc, mỗi một người thầy thuốc đều ưa thích sạch sẽ, hắn cũng không
ngoại lệ, bắt hắn quét tước dọn dẹp . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc vui vẻ kéo Nguyệt Vô Thương tiếp tục đi ra ngoài, vẫn còn không quên
quay đầu nói với Bắc Đường: "Nhớ chuẩn bị phấn gây ngứa!"
Hôm
nay trong tiểu trấn có chút kỳ quái, trên đường không đông người, Dạ Nguyệt Sắc
lôi kéo Nguyệt Vô Thương trên đường đi tới, tò mò chạy tới phía đám người trước
mặt.
Kéo
Nguyệt Vô Thương cấp tốc đi về phía trước, chỉ thấy một đám người vây thành một
vòng tròn, chỉ trỏ không biết đang nói cái gì, Dạ Nguyệt Sắc tò mò tới gần phía
trước, chỉ thấy bị vây trong đám người là một người tóc tai rối bù, dùng chăn
bọc lại, nhưng không rõ là ai.
"Thật
không hiểu nữ tử từ nơi nào đến, sáng sớm đã nằm ở cửa Di Hồng Viện, xem ra
trong sạch khó giữ được. . . " Bên cạnh có người nói nói.
Dạ
Nguyệt Sắc không có gì hứng thú, liền quay đầu rời đi.
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc quay đầu, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tóc người kia, hơi hơi có thể
nhìn thấy khuôn mặt, chính là Tần Khuynh.
Hôm
qua bị Nam Uyên xách ra, vốn định xách đến ngoại ô, không ngờ thuốc xổ bị Dạ
Nguyệt Sắc hạ phát tác, vội vã tìm nhà vệ sinh, thuận tay đem Tần Khuynh ném
trước đại môn Di Hồng Viện.
Một
nữ tử trúng xuân dược, một nơi nam nhân háo sắc tụ tập, xảy ra chuyện gì, tự
nhiên không cần nói cũng biết.
"Nguyệt
Nguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương, vốn muốn cùng Nguyệt Nguyệt
đi dạo, nhưng lại mất hứng. Mệt mỏi nói: "Chúng ta trở về đi!"
"Được"
Nguyệt Vô Thương quay lại lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc, trở lại đường cái.
Vừa
mới bước vài bước, Hướng Nhai hôm qua rời đi liền xuất hiện ở trước mặt, Nguyệt
Vô Thương hơi nhíu mày, đôi mắt có chút lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
"Thiếu
chủ, chủ nhân bệnh không nhẹ, ngay tại Lâm thành..." Hướng Nhai nhìn
Nguyệt Vô Thương, sau đó hung hăng nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc bên cạnh.
Dạ
Nguyệt Sắc co rụt lại bên cạnh Nguyệt Vô Thương, trên mặt Nguyệt Vô Thương hoàn
toàn không có nụ cười, nhíu mày không vui nhìn Hướng Nhai, "Ta sẽ không
đi, bảo hắn sớm quay về đi!"