Cơm
tối xong, Nguyệt Vô Thương cứ mãi đi theo sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, cho đến
khi Dạ Nguyệt Sắc đi đến trước cửa phòng mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyệt
Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, phòng của ngươi ở bên kia. . . . . ." Nói
xong vẫn không quên nhíu mày chỉ chỉ gian phòng bên cạnh.
Mày
Nguyệt Vô Thương hơi nhếch lên, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc u oán nói:
"Nhưng phòng của người ta đã bị dơ rồi. . . . . ."
Thanh
âm của Nguyệt Vô Thương cực kỳ u oán giống như nàng dâu nhỏ bị khinh bỉ, Dạ
Nguyệt Sắc rất có khí khái nói với hắn: "Dơ bẩn thì thay cho sạch sẽ là
được!" Dạ Nguyệt Sắc nói xong vào phòng đóng cửa phòng lại, tâm tình vui
vẻ bò lên giường ngủ.
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh đứng ở ngoài cửa cười cười, hắn đương nhiên có biện
pháp đi vào, chẳng qua là. . . . . . Trong đôi mắt hoa đào liếc về phía gian
phòng cách vách vốn thuộc về mình, hé mắt, giường bị người khác nằm qua, dơ bẩn
chính là dơ bẩn, cho dù đổi cũng là bẩn thôi!
Nguyệt
Vô Thương chắp tay đứng ở trước cửa phòng Dạ Nguyệt Sắc, ngước mắt nhìn ánh
trăng sáng trên không trung dần dần mờ đi, suy nghĩ có chút bay xa.
Ánh
trăng có chút trong trẻo lạnh lùng bao trùm trên người của Nguyệt Vô Thương,
bạch y nhuộm mát mẻ, gương mặt mỉm cười được ánh trăng nhuộm thành màu lung
linh rực rỡ, lúc này nhìn hắn có chút cô đơn tịch mịch, thật khác xa với khí
chất diêm dúa lẳng lơ, nụ cười hoà thuận vui vẻ như cánh hoa đào của ngày
thường một trời một vực.
Nguyệt
Vô Thương vẫn đứng ở trong đình viện một lúc lâu, chưa từng nhúc nhích.
Cho
đến khi một bóng đen tự chui đầu vào lưới, rơi vào trong viện, Hướng Nhai nhìn
Nguyệt Vô Thương giống như đang đợi hắn thật lâu hôm nay mới biết hắn tại kinh
thành tốn sức phí lực mang Tần Khuynh bị hắn cho uống xuân dược đến đây, hôm
nay đã bị ném ra ngoài.
Hướng
Nhai thu lại tâm tình trên mặt, rất cung kính đi lên trước quỳ gối trước mặt
Nguyệt Vô Thương, giọng thành khẩn nói: "Thiếu chủ. . . . . . Nếu cô gái
đêm qua làm người không thích, Hướng Nhai nhất định sẽ tìm. . . . . ." Một
cô gái không khác Dạ Nguyệt Sắc. Những lời này còn chưa nói hết, đã bị Nguyệt
Vô Thương cắt đứt.
"Hướng
Nhai. . . . . ." Nguyệt Vô Thương đột nhiên quay đầu lại nhìn Hướng Nhai,
nụ cười trong mắt lại không đạt đến đáy mắt, thanh âm từ mềm mại đến tận xương
như trước kia, bây giờ trở nên lạnh lẽo : "Chuyện như vậy, ta không hy
vọng xảy ra lần nào nữa!"
Thân
thể Hướng Nhai cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìn
Nguyệt Vô Thương, nữ nhân kia có cái gì tốt? Muốn ôn nhu cũng không ôn nhu,
muốn đẹp cũng không phải là cực phẩm mỹ nhân. Làm sao lại đáng giá để cho
hắn không nỡ dùng nàng giải độc, cho dù thế những cô gái khác cũng không
được. Chẳng qua là đến tột cùng nàng ta có cái gì tốt, để cho hắn ngay cả sinh
mệnh của mình không cần!
Nhưng
Hướng Nhai làm sao biết, có vài người khi yêu, sau khi đã xác định một người,
cho dù nàng không ôn nhu, cho dù nàng ấy không phải là cực phẩm mỹ nhân, nhưng
ở trong mắt của tình nhân cũng là không thể thay thế được , hắn có thể vì nàng
mà sống, cũng có thể vì nàng mà chết. Từ đó chỉ trông mong nhìn thấy nàng mỗi
ngày cười vui, không muốn nhìn thấy một chút ưu tư nào chạm đến nét mày ngài
của nàng. Như thế, hắn cũng không nguyện ý đụng đến những cô gái khác, cũng
không nguyện ý để cho nàng vì thế mà thêm sầu oán.
"Vậy
ngài đến gặp ngài ấy có được không ?" Hướng Nhai có chút không cam tâm
hỏi, hắn không thuyết phục được người này, hoặc giả người nọ có thể làm cho
người này đi vào khuôn khổ nói cũng không chừng. Nhiều năm như vậy, người nọ
không muốn bước vào Nguyệt quốc một bước, vậy mà Nguyệt Vô Thương cũng không
nguyện ý đi gặp hắn một lần.
"Ngươi
đã lựa chọn người nọ, như thế về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của
ta!" Nguyệt Vô Thương nheo lại tròng mắt quét sang Hướng Nhai một cái,
thanh âm ép tới rất thấp, lại từng chữ từng chữ rơi vào trong tai của Hướng
Nhai
"Thu
hồi tính toán trong lòng ngươi, nàng, ai cũng không thể động!"
Nguyệt
Vô Thương nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Hướng Nhai, đi về hướng
phòng của Dạ Nguyệt Sắc, giống như không có chút trở ngại đẩy cửa ra, sau
đó đóng cửa lại.
Hướng
Nhai hận hận quỳ gối trong viện, công chúa hắn không có bảo vệ tốt để cho bà
chết thảm trong cung, hôm nay con trai duy nhất của bà, hắn cũng không bảo vệ
được, trúng độc hơn hai mươi năm, không tìm được giải dược, bị"Cúc Bách
Nhật" hành hạ, nhưng hôm nay giải dược có, thế nhưng hắn đến nay không
chịu giải độc.
Hướng
Nhai khổ sở trong lòng, năm ấy hộ tống công chúa đến Nguyệt quốc, hắn đã thề.
Công chúa sống, hắn sống, công chúa chết hắn chết! Chỉ có điều hôm nay hắn còn
sống tạm, chỉ trông mong Nguyệt Vô Thương có thể giải độc trở về Bắc Mạc.
Nhưng
vì sao người đó lại cứ cố chấp như vậy, hắn thủy chung không hiểu.
Bên
trong phòng, Nguyệt Vô Thương nằm xuống bên người Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc
theo thói quen chui vào trong ngực Nguyệt Vô Thương cọ rồi lại cọ, tìm
được vị trí quen thuộc trong trí nhớ, tiếp tục ngủ thật ngọt ngào. Chẳng qua
chỉ là động tác vô ý thức như vậy, lại khiến nụ cười trong mắt Nguyệt Vô
Thương, như gió xuân tháng ba thổi qua, hoa đào rực rỡ.
Nguyệt
Vô Thương ôn nhu đem người trong ngực ôm càng chặt hơn, Sắc Sắc, sinh mạng cũng
không cần, chỉ trông mong nàng đừng giận hắn nữa.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Trong ngực đột nhiên truyền đến một tiếng nhẹ nhàng kêu
gọi, Nguyệt Vô Thương cười cười, nhất thời trong tim cảm thấy tràn đầy.
"Ừ."
Cho dù biết nàng là đang ngủ mơ, nỉ non trong vô ý thức, Nguyệt Vô Thương
vẫn như cũ mềm mại đáp một tiếng.
Người
trong ngực tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, trong ngực không an phận cọ
cọ, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.
Mà
bên ngoài, Hướng Nhai cố chấp quỳ gối trong viện, mắt nhìn bên trong phòng. Vốn
hôm nay định bắt Dạ Nguyệt Sắc, sau đó dùng uy hiếp, khiến Nguyệt Vô Thương tìm
cô gái giải độc, sau đó đến Lâm thành gặp người kia. Chẳng qua là không nghĩ
tới kế hoạch vẫn chưa sử dụng đã chết từ trong trứng nước, hôm nay trừ quỳ ở
chỗ này, hắn cũng nghĩ không ra phương pháp gì khiến Nguyệt Vô Thương thay đổi
chủ ý.
Sáng
sớm lúc Dạ Nguyệt Sắc rời giường đã phát hiện Nguyệt Vô Thương nằm ở bên
cạnh nàng, người nọ là trèo tường, hay nhảy cửa sổ vào vậy???
Nhìn
gương mặt tuấn tú như hoa đào của người nọ, hai tròng mắt khép lại, lông mi
thật dài khép trên mi mắt. Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên có chút ngạc nhiên, đưa tay
rút của mình một cọng lông mi, có chút đau, bất quá nàng cũng không kịp để ý,
cầm cọng lông mi đem đến gần mí mắt của Nguyệt Vô Thương, khoa tay múa chân một
hồi. So tới so lui, Dạ Nguyệt Sắc thất bại, lông mi của hắn tại sao có thể còn
dài hơn so với nàng!
Lúc
này cả người nằm ở trong ngực Nguyệt Vô Thương , chưa bao giờ tử tế nhìn
ngắm mặt của hắn như thế này. Da trắng nõn nà giống như ngọc xinh đẹp không tỳ
vết, phía trên thế nhưng không một tia tạp chất, lông mi thon dài giống như đôi
cánh, khẽ nhúc nhích giống như cánh bướm rung rinh, mũi tinh xảo đẹp mắt, đôi
môi đường cong ưu mỹ, mềm mại giống như thạch hoa quả, thật sự muốn cắn một
cái.
"Vi
phu có vừa mắt nương tử không?" Hơi thở ấm áp bất thình lình phả vào
trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc sợ hết hồn, có chút bịt tay trộm chuông,
muốn từ lồng ngực Nguyệt Vô Thương bò xuống.
Nguyệt
Vô Thương lấy tay ngăn trở động tác của nàng, khẽ ngẩng đầu lên, mặt tiếp cận
gần hơn, "Sắc Sắc, vẫn không vừa mắt sao? Hửm?"
Thanh
âm mềm mại đến tận xương vốn làm cho Dạ Nguyệt Sắc không hề có sức miễn dịch,
hơn nữa âm cuối nhấn cao, làm Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy cả người cũng mềm nhũn.
Lúc phục hồi tinh thần lại mới ý thức tới Nguyệt Vô Thương đang gọi nàng.
"Ai
là nương tử của ngươi hả ?" Dạ Nguyệt Sắc có chút bên ngoài mạnh bên trong
yếu quát lên với Nguyệt Vô Thương, để che dấu bối rối của mình.
Đây
là nỗi đau của Nguyệt Vô Thương, hôm đó đánh tráo, không chỉ là lần đầu tiên
hắn tính sai từ lúc chào đời cho đến nay, càng làm cho hắn thiếu chút nữa mất
nàng.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương thu lại nụ cười trong mắt, vẻ mặt vô cùng
nghiêm túc nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Dĩ nhiên là nàng!"
Trong
lòng bắt đầu tính toán, một khi trở về kinh thành, nhất địn sẽ lập tức đến
tướng phủ cầu hôn, nhất định cho nàng một hôn lễ danh chính ngôn thuận, vô cùng
lãng mạn thịnh thế. Thật mong nhanh chóng ôm được mỹ nhân về, tự nhiên liền có
thể quang minh chính đại đem nàng đóng ấn kí trở thành người của hắn, từ đó ai
cũng không được mơ ước.
Dạ
Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, nàng cho là đổi lại kiệu hoa, không có sính lễ,
không có bái đường. Vậy nàng không phải là thực lãng phí sao? Dạ Nguyệt Sắc mặt
nghiêm chỉnh nhìn Nguyệt Vô Thương, nói: "Về sau nếu còn gọi ta là nương
tử, gọi lần thứ nhất thu một triệu lượng bạc!"
"Được,
nương tử!" Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương lần nữa tràn ra, vui sướng
kêu một tiếng.
"Còn
nói!" Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt nhìn Nguyệt Vô Thương trừng trừng, hung hãn
nói: "Đưa bạc, nếu không hôm nay để cho ngươi ghen!"
"Nương
tử không phải là còn thiếu ta bạc sao?" Nguyệt Vô Thương ra vẻ không để ý
nói.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút nhất thời tức giận lại không biết làm gì, đảo mắt một vòng,
cười nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nếu đã gọi ta là nương tử rồi,
đương nhiên là thê nợ thì phu trả!"
Dạ
Nguyệt Sắc dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn Nguyệt Vô Thương, dùng sức chớp
chớp.
Nguyệt
Vô Thương bị nàng nũng nịu chọc cho vui vẻ, làm như thật gật đầu một cái,
ra vẻ tán đồng nói: "Nương tử nói có lý!"
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nói như thế, nụ cười trên mặt càng thêm rực
rỡ, mắt càng dùng sức hướng về phía Nguyệt Vô Thương phóng điện, "Nếu đã
như vậy, ‘ của ngươi chính là của ta, của ta thì vẫn còn là của ta ’, cho nên,
ngươi nợ ta có phải nên trả lại cho ta hay không?"
Nụ
cười trong mắt Nguyệt Vô Thương sâu hơn, có chút cưng chiều vuốt ve
đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, thật là một cô bé tham tiền a, vậy mà ngoài miệng vẫn
như cũ không hề nhàn rỗi, lúc Dạ Nguyệt Sắc vừa dứt lời, lên tiếng: "Đúng
vậy! Nương tử.”
"Hiện
tại, ta một phân tiền cũng không nợ ngươi, ngươi ngược lại thiếu ta đến gần ba
trăm ngàn lượng bạc, ta nể tình chúng ta cho nên giảm giá, coi như hai trăm
ngàn lượng là được!" Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nói, nhìn nàng hào phóng chưa
kìa, giảm giá so với hắn khẳng khái hơn nhiều.
"Được,
nương tử!" Nguyệt Vô Thương buồn cười nói.
"Nguyệt
Nguyệt, hai trăm ngàn lượng bạc!" Dạ Nguyệt Sắc ngưng trọng nói, sau đó từ
trên người Nguyệt Vô Thương bò dậy, rời giường, cao hứng nàng đã sớm quên việc
phải truy cứu Nguyệt Vô Thương nửa đêm lại bò đến trên giường nàng..
Nguyệt
Vô Thương cưng chiều cười cười, rời giường kéo Dạ Nguyệt Sắc ngồi vào trước
gương, bắt đầu làm chuyện mỗi ngày phải làm, cầm chiếc lược sừng trâu giúp Dạ
Nguyệt Sắc chải mái tóc dài.
Hai
người sửa sang lại xong xuôi, Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa ra, hôm nay tâm tình rất
tốt, cảm thấy ánh mặt trời cũng ấm áp không ít.
Chẳng
qua là khi nhìn thấy Hướng Nhai quỳ ở trong viện , có chút ngạc nhiên nhìn một
chút, thấy tóc còn treo giọt sương, chẳng lẽ là quỳ cả đêm?
Nguyệt
Vô Thương theo đuôi ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu
nói: "Sắc Sắc, đi ăn cơm đi!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người đang quỳ một chút, nàng nhận ra được, chính là người
trước kia, khi nàng đến phủ của Nguyệt Nguyệt đã gặp, bộ dạng hung hăng. Quỳ
quỳ cũng tốt, ai kêu hắn lại hung dữ với nàng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc thừa nhận
mình lúc này có chút mang thù rồi.
Liền
đi theo Nguyệt Vô Thương, nào có thể đoán được hai người chân trước vừa đi,
Hướng Nhai liền quỳ lết đi theo phía sau bọn họ.
Dạ
Nguyệt Sắc nghe tiếng vang quay đầu lại, nhìn Hướng Nhai vẫn quỳ đi theo bọn
hắn, có chút không nhẫn tâm kéo kéo ống tay áo Nguyệt Vô Thương,
"Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
"Ngoan,
đi ăn thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày quét sang Hướng Nhai
một cái, kéo Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước.
Mãi
cho đến Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương ngồi lên bàn cơm, Hướng Nhai vẫn
quỳ tại cửa.
Mãnh
liệt nhìn soi mói như thế, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy một chút muốn ăn cũng không.
Hướng về phía Nguyệt Vô Thương yếu ớt hỏi: "Nguyệt Nguyệt, hắn bị cái gì
kích thích vậy?"
Nguyệt
Vô Thương gắp một đũa rau bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc, thản nhiên nói:
"Không biết!"
"Vậy
hắn có phải đắc tội ngươi hay không, ngươi để cho hắn quỳ đó a?" Dạ Nguyệt
Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương tiếp tục yếu ớt hỏi.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút mệt mỏi, một người to lớn như vậy đang quỳ ở đó, hôm nay
không giải thích được quỳ gối nơi này, đã làm lòng hiếu kỳ của nàng sống dậy
mãnh liệt, nàng làm sao có thể ăn được cơm.
"Cái
đó, Nguyệt Nguyệt, hắn có phải là có tự khuynh hướng ngược không?" Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, có chút tà ác cười nói, nếu như không phải là
như thế, thế nào thích mình quỳ, quỳ còn chưa tính, lại còn quỳ lết
đi theo phía sau bọn họ.
Nguyệt
Vô Thương ưu nhã ăn cơm, ứng tiếng: "Có lẽ!" Nhìn Dạ Nguyệt Sắc hướng
trong chén đánh lên thức ăn, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, ăn cơm!"
Dạ
Nguyệt Sắc mệt mỏi cầm chiếc đũa chọc chọc trong chén cơm, yếu ớt
nói: "Ngươi để cho hắn đứng lên đi, như vậy ta ăn không vô!"
Nguyệt
Vô Thương hé mắt, quét một vòng Dạ Nguyệt Sắc, sau đó quét một vòng thức ăn
trong chén, gầy quá xá , như vậy không thể được.
Bất
đắc dĩ nhì về phía Hướng Nhai đang quỳ gối ngoài cửa nói: "Đứng lên
đi!"
Trong
giọng nói Nguyệt Vô Thương là không cho thương lượng, khiến Hướng Nhai đang quỳ
toàn thân chấn động, ngay sau đó cố chấp quỳ. Hắn cũng chỉ muốn hai
nguyện vọng, một là, Nguyệt Vô Thương có thể giải độc, hai là, Nguyệt Vô Thương
có thể cùng hắn về Lâm thành.
Nguyệt
Vô Thương thấy động tác của Hướng Nhai, nhíu nhíu mày. Nếu hắn muốn quỳ, vậy
thì cứ quỳ đi.
Ngay
sau đó quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, ăn xong một chén cơm,
phần thưởng một triệu lượng!"
Một
triệu lượng? ! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, đôi mắt nhất thời sáng lên, vui sướng
cầm chiếc đũa ăn cơm, làm gì còn quan tâm đến việc Hướng Nhai đang quỳ gối phía
ngoài ảnh hưởng nàng muốn ăn chứ.
Điểm
tâm xong, Dạ Nguyệt Sắc đối với Hướng Nhai có chút đồng tình nhất thời toàn bộ
tiêu tán, bởi vì người nọ hôm nay thay đổi chiến lược, không đi theo sau Nguyệt
Vô Thương, đổi thành đi theo phía sau nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc chuyển hướng phải, Hướng Nhai liền quỳ hướng phải, Dạ Nguyệt Sắc
chuyển phía trái, hắn liền quỳ chuyển sang trái.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc có chút khổ não nhìn Nguyệt Vô Thương,
hắn có thể đi theo phía sau Nguyệt Nguyệt hay không?
Ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương có chút không vui nhìn Hướng Nhai, rồi lại nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn lại một chút Hướng Nhai quỳ
trên mặt đất, hướng về phía Bắc Đường cùng Nam Uyên ở bên cạnh, dùng ánh mắt ra
hiệu, sau đó dắt tay Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài.
Nam
Uyên cùng Bắc Đường đương nhiên ngăn trở Hướng Nhai vẫn quỳ như cũ, muốn đi
theo phía sau bọn họ. Dạ Nguyệt Sắc quay đầu lại nhìn Nam Uyên Bắc Đường đang
đấu với Hướng Nhai, xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng cảm thấy là lạ.
"Cái
đó, Nguyệt Nguyệt, Hướng Nhai hắn sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc kéo tay Nguyệt
Vô Thương lắc lắc, nhìn hắn quỳ trên mặt đất đi lại, đầu gối cũng rách, rất
đáng thương , tiếp tục nói với Nguyệt Vô Thương: "Hắn không phải là
muốn ngươi giúp làm chuyện gì chứ?"
Nguyệt
Vô Thương đột nhiên dừng bước lại xoay người, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên thật bất
hạnh đụng vào trong lồng ngực Nguyệt Vô Thương, tội nghiệp xoa xoa
mũi, nhìn Nguyệt Vô Thương lên án, hắn tại sao đột nhiên dừng lại.
Nguyệt
Vô Thương thu lại nụ cười, bộ mặt phớt tỉnh nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:
"Sắc Sắc, có một số việc là không thể đáp ứng!"
Nhìn
vẻ mặt ngơ ngác của người trước mặt, Nguyệt Vô Thương buồn cười vươn ngón tay
thon dài, nâng cằm Nguyệt Sắc lên, mặt đột nhiên lại gần, thanh âm tiêu hồn
thực cốt nói: "Không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, tóm lại nàng nhớ ta
là không thể đáp ứng hắn là được rồi, cho nên nàng cũng không cần để ý đến hắn.
Nhớ chưa, hửm?"
"Ừ!"
Dạ Nguyệt Sắc bị tên yêu nghiệt kia đầu độc rồi, phản xạ có điều kiện gật
đầu một cái.
Nguyệt
Vô Thương cười cười hài lòng, dắt Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi ra ngoài.
Ngày
mùa thu, ánh mặt trời mang theo màu da cam ấm áp, vẩy vào trên người hai người,
cảnh tượng ấm áp mà điềm tĩnh. Trong viện những lá Phong đỏ như lửa, một màu đỏ
chói mắt lan tỏa xung quanh,
Trên
đường dân phong vẫn thuần phác như cũ, nhiệt nhiệt nháo nháo , thỉnh
thoảng mấy người tụ chung một chỗ, tâm sự, tùy tiện tán gẫu vài chuyện.
"Ta
nói, huyện bên có rất nhiều cô gái vẫn chưa xuất giá, trong một đêm biến mất
rất nhiều!" Một thanh âm có chút ít thô ráp khẽ bất mãn nhìn người
mới vừa rồi còn say sưa ngon lành nghe hắn nói chuyện, nhưng hôm nay
không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, theo những tầm mắt người khác nhìn
lại , chỉ thấy:
Một
nam tử mặt mày như vẽ, trong mắt mang theo như nụ cười rực rỡ như hoa đào nở rộ
, trong động tác ưu nhã mang theo chút biếng nhác, đang nhàn nhã đi ở trên
đường cái. Tay trắng nõn đang nắm lấy tay một cô nương, cô gái cúi thấp đầu,
chiếc cổ trắng noãn thon dài lộ ra, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt, vẫn như
cũ có thể để cho người ta mơ màng đến diện mục là bực nào động lòng người.
Dạ
Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn bại lộ ở trong tầm
mắt của mọi người. Lập tức hấp dẫn ánh mắt những người bên cạnh, trong đó hai
đạo ánh mắt cực kỳ mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc theo ánh mắt kia nhìn, chỉ thấy
trong một gian tửu lâu bên cạnh, một nam một nữ ngồi ở bên giường, ánh mắt khác
nhau nhìn nàng.
Nàng
kia xem ra nhìn hết sức quen mắt, không phải là Tần Khuynh sao? Lúc này Tần
Khuynh ngồi tựa vào trong ngực nam tử kia, trên mặt là nụ cười vẫn chưa kịp thu
lại, đột nhiên biến thành ác độc không cam lòng cùng với tức giận bất
bình. Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật không có ý tứ, nơi nào đều có thể nhìn thấy
con hồ ly tinh này.
Mà
nam tử đang ôm Tần Khuynh, đường cong sắc bén trên mặt, một đôi tròng mắt
cười nhẹ nhàng, lúc này tản mát ra ánh sáng xanh biếc, đó là ánh sáng của sói
phát ra khi nhìn thấy con mồi.
Trong
đôi mắt hoa đào Nguyệt Vô Thương dừng một chút, cả người phát ra hơi thở
lẫm liệt, nhìn lướt qua nam tử đang ngồi trên lầu. Mắt hơi híp một cái, sau đó
mắt hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nương tử, đi thôi!”
Nói
xong kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước, thần sắc nhiều hơn một phần nghiêm
túc, như có điều suy nghĩ.
"Khanh
Khanh, vẻ mặt như thế, chẳng lẽ là coi trọng nam nhân mới vừa rồi sao?"
Nam tử có chút nguy hiểm đẩy cằm Tần Khuynh lên, híp mắt cười hỏi: "Nhìn
cô gái kia oán hận như vậy, chẳng lẽ là quen biết cũ?"
Tần
Khuynh thu hồi thần sắc, có chút sợ rụt thân thể một cái, bị sự nhạy cảm
sáng suốt của nam nhân này làm sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải!"
"Không
phải là coi trọng nam nhân kia, hay không phải là quen biết cũ?" Nam tử
đem Tần Khuynh cố gắng thấp đầu xuống, nâng lên, thanh âm có chút nguy hiểm
hỏi.
"Là
quen biết cũ!" Ánh mắt âm độc của Tần Khuynh nhìn lướt qua hướng Dạ Nguyệt
Sắc cùng Nguyệt Vô Thương vừa đi, nàng không giải thích được bị người từ kinh
thành trói đến địa phương tồi tàn này, sau đó không giải thích được thất thân,
cũng không giải thích được đi theo bên cạnh nam nhân giống như con sói đói này,
nàng thê thảm như vậy, tại sao Dạ Nguyệt Sắc lại hạnh phúc hơn nàng!
Tần
Khuynh đột nhiên câu cổ của nam tử kia, cười duyên nói: "Công tử
thật đáng ghét, chẳng lẽ là coi trọng nàng kia?"
Nhìn
vào đôi mắt phượng hẹp dài hơi u ám của nam tử, cười trêu nói: "Chỉ bất
quá, bất quá nam tử bên cạnh nữ tử kia ngược lại có lai lịch lớn, chỉ sợ
công tử cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi."
Nam
tử kia nắm lấy cằm Tần Khuynh, lực đạo nặng nặng, không chút nào thương hương
tiếc ngọc, da thịt dưới cằm Tần Khuynh đã hơi đỏ lên.
"Ta
không thích cô gái nhiều chuyện!" Nói xong vung tay lên, Tần Khuynh nặng
nề ngã xuống trên đất!
Hận ý
trong đôi mắt Tần Khuynh mãnh liệt, hôm nay làm cho nàng ta nhục
nhã, ngày sau nàng ta nhất định sẽ trả gấp trăm lần! Bất kể là người ở trước
mắt này, hay là Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, nàng đều sẽ không bỏ qua
cho bọn họ.
Lầu
dưới mọi người một bộ hiểu rõ nhìn bóng lưng của hai người, thì ra
là vợ chồng, quả thật là xứng đôi. Tiếp theo sau đó tiếng cười đùa bàn luận lại
vang lên, thanh âm thô ráp lần nữa thành tiêu điểm của mọi người, "Mới vừa
nói đến huyện lân cận là không ít thiếu nữ đột nhiên mất tích, các ngươi nói là
Hái Hoa Tặc sao?"
Thanh
âm phía sau càng lúc càng xa, bị Nguyệt Vô Thương lôi kéo tiếp tục đi Dạ Nguyệt
Sắc không chịu, dừng bước lại không hề phối hợp nữa.
Nguyệt
Vô Thương quay đầu, mềm mại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người nọ cong lên môi hồng, mắt
sáng ngời to ngập nước, Nguyệt Vô Thương đột nhiên cảm thấy trong lúc nhất thời
có chút bất đắc dĩ. Nữ nhân này lại trêu chọc thêm một nam nhân không tầm
thường nữa rồi! Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng miễn cưỡng hỏi: "Thế
nào?"
"Ta
tức giận!" Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt, tức giận tròng mắt cũng sáng long lanh
như vậy, thấy thế Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ thở dài một cái, ôn nhu hỏi:
"Sắc Sắc, sao thế?"
"Ta
cảm thấy được trong không khí cũng tràn đầy mùi vị của Hồ Ly Tinh . . . .
. ." Đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc chuyển lòng vòng, đột nhiên đem mặt tiến tới
trước mặt Nguyệt Vô Thương, đưa mũi ở trên người của Nguyệt Vô Thương hít hà,
mới vừa ánh mắt của Hồ Ly Tinh xem qua Nguyệt Nguyệt nhà nàng.
Nguyệt
Vô Thương đưa tay đem Dạ Nguyệt Sắc ôm chầm , nhìn thời gian một chút, Nam Uyên
cùng Bắc Đường chắc đã đem mọi chuyện giải quyết xong hết rồi, hướng về phía Dạ
Nguyệt Sắc nói: "Vậy chúng ta trở về. . . . . ."
"Ta
mệt mỏi!" Nguyệt Vô Thương xoay người kéo nàng muốn đi, trên mặt Dạ
Nguyệt Sắc mang nụ cười tà ác, thấy Nguyệt Vô Thương xoay đầu lại, nụ cười trên
mặt trở nên tội nghiệp cắn môi dưới, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói:
"Ngươi cõng ta!"
Nụ
cười Nguyệt Vô Thương hoà thuận vui vẻ nhìn Dạ Nguyệt Sắc trước mắt, hôm nay
tiểu nữ nhân này ngược lại học được rất nhanh, biết hắn nhất không đành lòng
nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, lại biết dùng chiêu này, thật là không
tệ! Chỉ bất quá, Nguyệt Vô Thương thở dài trong lòng, cưng chìu nàng một chút
thì có sao đâu chứ!
Đột
nhiên cúi người xuống, ôm theo kiểu bế công chúa đem Dạ Nguyệt Sắc bế lên. Chỉ
bất quá trên đường cái, ôm tương đối lịch sự một chút. Khóe miệng nâng lên một
độ cong đẹp mắt, ôm lấy cô gái trong ngực, đi về nhà.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, đảo tròn
mắt nói: "Chúng ta đổi lại địa phương chơi đi!" Nàng không thích địa
phương có Hồ Ly Tinh.
"Được!"
Nguyệt Vô Thương vừa đi vừa lên tiếng, hắn cũng không ưa thích địa phương có
nam nhân ý đồ mơ ước đến nàng .
Ánh
mắt trời ấm áp đem bóng dáng hai người kéo đến thật dài, thân mật không
thấy một khe hở. Trong ngực, cô gái thỉnh thoảng hỏi hai câu, nam tử mỉm
cười đáp lời.
Nếu
cứ đi như vậy không trở về thì tốt biết bao nhiêu! Nguyệt Vô Thương đột nhiên
cảm thấy, cuộc sống như thế rất tốt! Nếu như bọn họ có thể vẫn cứ như vậy thì
thật là tốt.
Ý
nghĩ như vậy không kéo dài đến nửa phút, thân ảnh của một người cao lớn có chút
lảo đảo đột nhiên từ bên cạnh xông tới, sau đó"Phốc thông" một tiếng
trực đĩnh đĩnh đã quỳ gối bên chân của Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương cau mày, nếu như không phải nể tình hơn hai mươi năm tình cảm, thể
diện và nể hắn là hộ vệ của mẹ mình, hắn sao có thể cho phép người này xuất
hiện ở chỗ này lần nữa.
Đối
với Nguyệt Vô Thương đột nhiên dừng bước lại, Dạ Nguyệt Sắc tò mò từ trong ngực
Nguyệt Vô Thương tựa đầu vươn ra, chỉ thấy Hướng Nhai không chán đã quỳ
gối trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
Không
đợi hai người nói chuyện, Hướng Nhai liền nhìn Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng:
"Thiếu Phu Nhân!"
Dạ
Nguyệt Sắc giật mình một cái, nhìn Hướng Nhai thưa dạ nói: "Ôi, ngươi đừng
quỳ ta!" Sau đó ra hiệu Nguyệt Vô Thương để nàng xuống, hai chân sau khi
rơi xuống đất, vội vã trốn sau lưng Nguyệt Vô Thương, gọi nàng là Thiếu Phu
Nhân, vô sự hiến ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích.
Hướng
Nhai liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó quỳ lết đi tới trước mặt Dạ
Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương cố chấp, hắn khuyên thế nào cũng bất động, bất quá
nhìn trình độ cưng chìu đối với nữ nhân này, nếu như khuyên Dạ Nguyệt
Sắc, thiếu chủ nhất định sẽ đồng ý đề nghị của hắn .
Tựa
hồ như đã minh bạch rõ ràng Hướng Nhai kỹ lưỡng, Nguyệt Vô Thương
nhíu mày một cái, đột nhiên tiến lên điểm huyệt đạo Hướng Nhai, khom lưng ôm
lấy Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, thật vất vả mới có được thế giới
của hai người, lại nhiều lần bị người đánh nhiễu, yêu nghiệt cũng sẽ tức giận
đấy!
Phía
sau Hướng Nhai, dùng nội công phá giải huyệt đạo, một búng máu phun ra trên
đất, như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc rời
đi. Xem ra chỉ có thể dùng mưu kế cau mày, chỉ có điều Dạ Nguyệt Sắc bị
quản chặt chẽ như vậy, phải làm sao mới có thể đến gần nàng đây?